Anh Nghĩ Muốn Em

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20

Tóm lại tôi một mặt cắn răng tức giận mắng người đàn ông kia, một mặt vô cùng hào hứng đeo đôi giày thể thao màu trắng kia vào, đồng thời an ủi bản thân mình, không đeo để ở nơi này cũng là lãng phí, thứ tốt không nên bị mai một, cho nên tôi đương nhiên phải tận lực đeo nó.

Sau khi đi tới cửa, phát hiện một chiếc túi có nhãn hiệu của quần áo mặc trên người treo ở trên tay nắm cửa, tò mò nhìn vào trong, hóa ra là túi sách, đồng phục cùng giày tất của tôi, nhưng luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Quần lót! Quần lót của tôi không thấy!

Bởi vì hôm nay phải đến câu lạc bộ luyện tập, cho nên tôi mặc một chiếc quần tam giác màu đen bó sát người, thời điểm buổi chiều bởi vì trêu chọc ác ý của người đàn ông mà phía trên dính đầy dịch của tôi.

Lửa giận của xấu hổ và giận dữ bùng lên đốt đỏ hai má của tôi, cái tên đàn ông biến thái kia! Cái gì không lấy, cư nhiên lấy đi quần lót của tôi, những thứ hàng hiệu trên người này là vật trao đổi sao?

Đáng giận! Muốn đổi cũng phải dùng mấy bộ chứ, chỉ một bộ thế này sao đủ mặc!

Một lần nữa bản thân lại có ý nghĩ hèn mọn, nhưng mà một bộ quần áo hàng hiệu này thật sự rất ít gặp, nếu không vô tình gặp chuyện này thì cả đời cũng không thể mặc được, giày thể thao thì có thể có khả năng tiết kiệm tiền mua.

Nhấc cái túi lên, tôi vừa tức vừa giận nện mạnh chân xuống lầu, đến quầy trả chìa khóa, lúc đang muốn bước ra cửa khách sạn thì ông chủ đột nhiên gọi tôi lại.

“Từ từ, cậu trai à, cậu còn chưa trả tiền mà.”

Tôi kinh ngạc thiếu chút nữa bị cửa tự động kẹp cho tắt thở, vội vàng lùi chân phải vừa mới bước ra một nửa về, quay đầu lại trừng ông chủ. “Gì?”

“Cậu thuê phòng trước mười hai giờ, cho nên tính tiền hai ngày, tổng cộng một ngàn hai trăm nguyên.” Ông chủ gõ gõ bàn phím đọc ra bản ghi chép thuê phòng, ngẩng đầu lên nói với tôi.

Ánh mắt của tôi thiếu chút nữa rớt khỏi hốc mắt. Một ngày sáu trăm nguyên, xem như giá cũng bình thường, nhưng mà vì sao lại chưa thanh toán tiền chứ? Cái thằng cha kia nếu có thể mua được cho tôi bộ quần áo này, sao ngay cả mấy đồng tiền lẻ ấy cũng không trả được?

Tôi vươn bàn tay cứng ngắc vào cái túi to tìm kiếm cặp xách, lấy ra ví tiền đã xẹp đi rất nhiều ở quán hồng trà, tay run rẩy mở ra, đáy lòng âm ỷ kỳ vọng ít nhất có đủ tiền cho tôi trả tiền phòng.

Tôi ra sức trợn mắt nhìn lại, lập tức bị dọa cho há hốc miệng. Chỉ thấy trong ví có một xấp tiền mặt, nhìn ra phỏng chừng cũng hơn một vạn chứ không ít, từ lúc sinh ra đến bây giờ tôi còn chưa lần nào mang theo nhiều tiền như thế đi dạo phố.

Nói đúng hơn là tổng tài sản của tôi còn chưa vượt qua một vạn nguyên, tiền mừng tuổi hàng năm đều bị thua sạch trên bàn mạt trượt ở nhà, căn bản chưa kịp để cho tôi hưởng thụ cảm giác được cầm một xấp tiền mặt thật dày kia.

Tôi giống như một người máy, thong thả rút ra hai tờ tiền lớn nhất trong ví, đặt lên trên quầy, ông chủ gật đầu nhận lấy rồi trả lại sáu trăm tám mươi nguyên.

Ngơ ngác nhận lại tiền lẻ, tôi giống như một con rối không có ý thức, ngơ ngác đi ra khách sạn, nơi này là ở gần khu phố buôn bán, mặc dù đã muộn như thế, nhưng vẫn có mấy quán lề đường đang buôn bán, trên đường ngẫu nhiên có thể thấy được hai, ba người đàn ông miệng ngậm thuốc lá, đeo đầy trang sức kim loại kêu leng keng đang uống rượu nói chuyện phiếm.

Mãi cho đến khi về đến nhà, nằm lên giường trong phòng ở lầu hai xong, ý thức của tôi mới hồi phục khỏi sự rung động của tiền tài, trong phòng tối đen, chỉ có một tia đèn đường chiếu vào từ ngoài cửa sổ, chiếu sáng cái túi bị tôi bỏ quên trên mặt đất.

Thế này có ý gì? Mua quần áo hàng hiệu cho tôi, để một số tiền lớn trong ví của tôi, hắn thật sự cho rằng tôi là tình phụ hắn bao dưỡng sao?

Không, tôi căn bản không là gì cả, bởi vì tôi ngay cả hắn có bộ dáng thế nào cũng không biết!

Nghĩ đến đây, tôi ngồi bật dậy, hối hận nắm tay gõ lên đầu mình, đau thiếu chút nữa méo cả mặt.

Sao lại không thấy được diện mạo của hắn chứ? Rõ ràng hắn đã tháo dây lưng xuống, thậm chí không hề ngăn cản động tác quay đầu lại của tôi, vậy mà tôi lại bởi vì toàn thân vô lực mà chỉ có thể nhìn thấy một chút tóc của hắn, hận a!

Xem ra thằng cha đó bảo tôi luyện thể lực nhiều hơn một chút cũng nên nghe, dù sao câu lạc bộ tôi gia nhập vốn lấy huấn luyện thân thể là việc chính, bơi lội, chơi bóng rổ, đá bóng đều có trợ giúp tăng cường thể lực, còn như đá cầu thuần túy mang tính chất giải trí, bỏ qua đi.

Chỉ là tôi nghĩ tôi cần thiết phải gia nhập thêm một câu lạc bộ nữa mới được, câu lạc bộ quyền anh. Nghe nói hội trưởng câu lạc bộ quyền anh là quán quân đương nhiệm giải các câu lạc bộ võ thuật liên trường.

Lần sau tôi nhất định phải nhìn thấy diện mạo của hắn!

Trừng mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy tính toán của tôi hình như là lạ thế nào đó, mỗi lần gặp mặt đều là thằng cha đó đơn phương tới tìm tôi, hơn nữa đều dùng loại phương thức đê tiện vô sỉ này, làm chuyện hạ lưu với tôi.

Nói cách khác, nếu còn có cơ hội gặp mặt với thằng cha đó, thì tức là tôi lại bị hắn làm chuyện đó sao?

Giống như sấm nổ giữa trời quang, tôi phải chọn hoặc là muốn nhìn thấy diện mạo của thằng cha đó để báo thù, nhưng cái giá phải trả là bị hắn chơi một lần, hoặc không hề gặp hắn, vĩnh viễn né tránh hắn, thoát thân để bảo vệ an toàn cho hoa cúc nhỏ, điều này bảo người ta chọn thế nào?

Tôi thật sự rất muốn tìm anh em vây đánh hắn một trận, có lẽ sẽ tìm mấy người có loại khuynh hướng này chơi lại hắn, nhưng tôi lại không muốn có bất cứ liên quan gì về thân thể với thằng cha đó nữa, theo mỗi một lần thân mật, tôi cảm thấy thân thể đang dần rơi vào tay giặc.

Thằng cha cường thế cuồng vọng kia kiên quyết kéo tôi vào thế giới của hắn, không chỉ thân thể bị hắn nắm trong tay, gần như ngay cả tâm tư của tôi cũng bị hắn sờ thấu, loại cảm giác bị người ta nhìn thấu rõ ràng thế này, làm tôi run rẩy sợ hãi.

Dùng sức nắm chặt hai tay, tôi cố gắng quên đi bóng ma mà không biết từ lúc nào người đàn ông kia để lại trong lòng tôi, nhà giam vô hình kia, làm cho tôi cảm thấy muốn tránh cũng không thể tránh.

Không đâu, hắn chỉ là một tên biến thái mà thôi, tôi sao có thể không đánh lại được hắn, hai lần này đơn thuần là ngoài ý muốn, hắn đều xuống tay vào lúc tôi không hề phòng bị, tôi tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội nữa, tiếp theo phải xem tôi chơi hắn như thế nào!

Tôi yên lặng thuyết phục bản thân, cứ như vậy nằm lại lên giường trong suy nghĩ hỗn loạn đó, chìm vào giấc ngủ say.

Buổi sáng sáu giờ, tôi giãy giụa bò dậy khỏi giường, vừa vặn nhìn thấy Vĩnh Khánh đẩy cửa bước vào, thấy tôi đã rời giường, liền nở một nụ cười cực kỳ đáng yêu với tôi.

“Anh, chào buổi sáng.” Trên người Vĩnh Khánh còn mặc áo ngủ, trước kia mỗi lần tôi về đêm, sáng sớm hôm sau khi Vĩnh Khánh dậy điều đầu tiên làm là vào phòng tôi xem xét, xác định tôi không sao mới yên tâm.

“Chào, nhanh đi thay quần áo đi, hôm nay để anh làm bữa sáng.” Bữa sáng trong nhà là lần lượt phụ trách, nhưng bình thường ba mẹ cùng mẫn huân rất ít khi ăn sáng ở nhà, cho nên chỉ có tôi cùng Vĩnh Khánh cố định ăn ở nhà.

Thay bộ quần áo hàng hiệu quên cởi lúc đi ngủ hôm qua, thấy áo sơmi bị tôi ngủ làm nhăn nhúm thì không khỏi có chút đau lòng, may mắn giày thể thao không hề có một vết bẩn, nhưng tôi không có ý định đeo nó đi học, nếu như bị lũ bạn láo toét kia nhìn thấy, khẳng định sẽ thi cốt không còn.

Bởi vì hôm nay dậy đúng giờ, cho nên tôi dùng phong thái nhàn nhã đưa Vĩnh Khánh đến khu cấp hai, lại chậm rãi đạp xe về phía khu cấp ba, trên đường lúc đi qua quán hồng trà không khỏi hơi dừng lại, theo thói quen nhìn vào trong quán thăm dò.

Tuy rằng quán hồng trà mười giờ mới mở cửa, nhưng nhân viên cửa hàng phải đến quán từ rất sớm, giúp đỡ chuẩn bị những thứ phải bán trong ngày, rồi mới đóng cửa vào tám giờ tối, bởi vì ở đây giáp với khu buôn bán, nơi nơi đều là cao ốc công ty cùng các khu của học viện Thanh Thủy, bình thường sau thời gian bữa tối sẽ không còn đông người, cho nên tám giờ liền đóng cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.