Anh Nghĩ Muốn Em

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 22

“Chào các em, gọi tôi anh Dương là được rồi, không cần gọi quản lý gì cả, như vậy rất khách sáo.” Người đàn ông đó tựa như cảm giác anh ta tạo cho người khác, thân thiết ôn hòa, mọi người rất tự nhiên liền cùng anh ta hòa mình.

“Chào anh Dương.”

“Tốt, tốt. Các em rất ngoan mà, không hề hư như Charles nói a, còn dặn dò tôi phải gọi tất cả bảo vệ lên đây, để tránh phát sinh bạo động.” Nói xong anh Dương liền ném cho thầy giáo tiếng Anh, cũng chính là Charles, cho tới hôm nay tôi mới biết được tên của thầy, một ánh mắt nghi hoặc.

Cảm nhận được ánh mắt hung ác của học sinh, thầy Charles vội vàng cười lảng sang chuyện khác. “Đây chỉ là phòng ngừa chuyện có thể xảy ra thôi, không phải muốn dẫn bọn họ đi thăm quan sao? Khó được có cơ hội này, phải biết rằng bước vào nơi này cũng không dễ dàng đâu.”

Nói xong thầy Charles có chút đắc ý nhìn chúng tôi, còn anh Dương thì lại khiêm tốn nói: “Đừng nghe thầy các em nói, ít nhất tôi vào rất nhẹ nhàng a.”

Sau đó anh Dương liền đưa chúng tôi dạo một vòng trong phòng nghiệp vụ, giới thiệu nội dung công tác của các phân bộ, mỗi khi đi đến một chỗ, nhân viên tương ứng ở chỗ đó sẽ ngẩng đầu mỉm cười với chúng tôi, biểu hiện tốt bụng hữu nghị rất nhanh làm cho tất cả mọi người trở nên đứng đắn, đi thăm toàn bộ xong, thầy Charles liền cho chúng tôi tự phân tổ, tự do hành động, có hứng thú với bộ phận nào thì có thể nêu câu hỏi với nhân viên, nhưng không được gây cản trở cho công việc của bọn họ, tiếp theo thầy Charles liền cùng anh Dương đi vào phòng quản lý ôn chuyện.

Vừa rồi đi dạo một vòng, phát hiện nhân viên nữ của phòng nghiệp vụ không ít, hơn nữa diện mạo đều rất xinh đẹp, tuy rằng tất cả đều lớn hơn chúng tôi gần mười tuổi, nhưng các thiếu niên háo sức vẫn như ong vỡ tổ xông đến, còn tôi không có hứng thú, lập tức liền biến thành một mình cô đơn.

Thầy Charles cùng anh Dương có quy định, giữa chúng tôi với nhau thì phải nói chuyện bằng tiếng anh, nghe đám bạn học dùng thứ tiếng anh thối nát này đi tán gái, tôi chịu không nổi lắc đầu.

Bởi vì học sinh được phân lớp theo phương thức chia nam nữ, mà lớp chúng tôi lại nằm ở top cuối, tình hình giao lưu có thể nói là cực thảm thiết, nhưng thấy bọn họ một câu tiếng anh đã nói sai ba từ, vẫn đang dũng cảm khiêu chiến, liên tiếp phóng điện với các mỹ nữ, tôi không khỏi âm thầm bội phục.

Nhàm chán nhìn bốn phía, phát hiện có một góc phòng đặt mấy bồn hoa cùng sofa, tôi liền đi qua ngồi trên sofa nghỉ ngơi, thuận tiện xem sân khấu biểu diễn hài kịch của các học sinh.

“Is that a book?” Cẩu Tử chỉ một quyển sách kinh doanh trên bàn, hỏi một bà chị xinh đẹp ngồi gần đó, nhìn bộ dáng chị ấy hẳn là chỉ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi.

“Yes, it is.” Nữ nhân viên kia không khỏi nâng tay che đi ý cười bên môi, một câu tiếng anh đơn giản như thế, phát âm của Cẩu Tử cũng không rõ ràng, giống như tiếng anh kiểu Nhật lại pha tạp quốc ngữ Đài Loan.

Vị trí góc này cực tốt, bởi vì có bồn hoa che, cho nên mọi người sẽ không chú ý tới tôi, tôi lại có thể tận tình quan sát người khác, quay đầu nhìn về phía phòng quản lý, quả nhiên lớn hơn văn phòng bình thường, bên trong nhất định cũng rất xa hoa khí phái.

Bạn của thầy cư nhiên là một quản lý, quả nhiên là một loại gạo nuôi trăm dạng người, một người nhìn qua bộ dáng ôn hòa hiền lành như anh Dương, lại có thể kết bạn với ông thầy lưu manh này, hơn nữa cảm giác giao tình cũng không nhạt, thật muốn khuyên bảo anh ta một câu, chớ kết bạn xấu.

Đột nhiên thang máy đinh mọt tiếng, một đám người từ bên trong bước ra, hai ba nam nữ cầm trong tay các loại văn kiện, đi vây quanh một người đàn ông ở giữa.

Tôi không khỏi tò mò đánh giá người đàn ông kia, người nọ đeo giày da sáng bóng, một thân complet màu xám tối thẳng tắp, bộ quần áo cắt rất vừa người lại nhẹ nhàng, anh ta không đeo caravat, quanh cổ buộc một cái khăn quàng, làm cho anh ta nhìn qua cao quý tao nhã giống như người Anh.

Tầm mắt chuyển qua mặt anh ta, đường cong góc cạnh rõ ràng bởi vì nụ cười nhẹ tao nhã trên đôi môi mỏng hồng nhạt, làm nhạt đi cảm giác lãnh ngạnh mà loại hình khuôn mặt đó vốn nên tạo ra cho người khác, ngược lại có một loại hương vị nhu hòa phiêu dật, trên chiếc mũi cao thẳng đặt một đôi kính mắt gọng vuông màu bạc, toát ra một cỗ phong độ của người trí thức.

Đó là một người đàn ông dễ nhìn, loại đẹp của rất xinh đẹp, trước kia luôn cảm thấy đàn ông mà bị xưng là xinh đẹp, hẳn là đều có chút ẻo lả, nhìn qua cũng rất ghê tởm.

Nhưng người đàn ông trước mắt này, khi giơ tay hay nhấc chân đều có vẻ tao nhã thong dong, trên mặt luôn có một nét cười mềm nhẹ tự tin, làm cho anh ta tràn ngập mị lực, không tự giác sẽ hấp dẫn ánh mắt tứ phía của mọi người.

Xuyên qua mắt kính nhìn về phía đôi mắt của anh ta, phát hiện ánh mắt của anh ta có hơi dài nhỏ, giữa tròng mắt như có thủy ngân lưu động, phảng phất một thứ ánh sáng nhu hòa thản nhiên, vô luận là ai bị anh ta nhìn chăm chú, đều sẽ có cảm giác bị dịu dàng vây quanh, trong lúc vô tình liền hòa tan trái tim.

Nghĩ đến điều này, tôi liền vội thay đổi tầm mắt. Thật là, cho dù bộ dạng anh ta rất đẹp, hơn nữa lại tràn ngập mị lực như vậy, nhưng anh ta chính là một người đàn ông, tôi sao lại bị anh ta hấp dẫn?

Vỗ nhẹ nhẹ hai má, người đàn ông đó đã đi vào phòng nghiệp vụ, anh Dương không biết từ khi nào đã chạy ra khỏi phòng quản lý, trên mặt mang vẻ sùng bái nhìn người đàn ông, cùng anh ta thấp giọng nói chuyện với nhau, người đàn ông vừa khoát tay, nam nữ bên cạnh lập tức trình lên một phần văn kiện, anh Dương xem qua sau đó gật gật đầu, còn nói chút gì đó.

Sau khi tầm mắt của người đàn ông rơi xuống thầy Charles đứng ở phía sau anh Dương, còn có các học sinh rơi rụng ở khắp nơi trong phòng nghiệp vụ, tôi đột nhiên có chút khẩn trương, anh ta sẽ không phải là người ở ban lãnh đạo gì đó đột nhiên đến thị sát chứ, không biết thầy đưa chúng tôi xông tới như vậy, có thể chạm đến phát luật hay không.

Chú ý tới tầm mắt của người đàn ông, thầy Charles tự động đi về phía trước, anh Dương nghiêng người cười giới thiệu với người đàn ông, thuận tiện chỉ chỉ các học sinh vẫn không ngừng nói thứ tiếng anh thối nát, người đàn ông khẽ gật đầu, ánh mắt có vẻ băn khoăn, vào lúc anh ta chuyển tới chỗ tôi, trong lòng không khỏi kinh hoàng.

Nhưng anh ta giống như không thấy được tôi, quay đầu lại nói mấy câu với anh Dương xong, liền mang theo đám người một lần nữa bước vào thang máy, đáy lòng đột nhiên xuất hiện một loại tiếc nuối, hối hận vì sao tôi không giống các học sinh khác đứng ở bên ngoài, một loại ý tưởng kỳ quái muốn người đàn ông kia chú ý tới tiến vào đầu, thậm chí làm cho tôi muốn lập tức vọt vào trong thang máy đuổi theo anh ta.

Chỉ vì làm cho anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái? Thật sự là rất buồn cười. Lắc đầu đá văng ý tưởng vớ vẩn kia, gần đây tôi thật sự là càng lúc càng quái, có lẽ nên đến khoa thần kinh khám thôi.

Các học sinh cũng không bởi vì người đàn ông kia đến mà có phản ứng gì, nhưng thật ra những nhân viên ban đầu đang cùng các học sinh tán gẫu vui vẻ, sau khi người đàn ông xuất hiện thì lập tức biểu hiện ra bộ dáng chăm chỉ làm việc, xem ra người đàn ông kia quả thật là một lãnh đạo, hoặc là thuộc bộ phận chuyên môn thị sát người.

Tôi đi ra góc, đi loạn xung quanh làm bộ đang nghe thảo luận của mọi người trong phòng, nhưng kỳ thật tôi không nghe vào bất cứ điều gì, khuôn mặt của người đàn ông vừa rồi hiện lên ở trong đầu, làm thế nào cũng ném không được.

Ấn tượng anh ta mang đến cho người ta thật sự là quá sâu sắc, một nhân vật phong lưu như vậy, tựa như vật sáng trời sinh, tự nhiên hấp dẫn mọi người vây quanh bên cạnh anh ta, nếu như có được tài năng lãnh đạo, vậy ném anh ta vào thời kỳ chiến loạn, khẳng định chính là một vị quân vương trọn đời lưu danh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.