Anh Nghĩ Muốn Em

Chương 36: Chương 36




CHƯƠNG 36

Quả là tự làm bậy không thể sống ~~~ tự nhiên để truyện có nội dung như thế làm gì, Vũ nhi thiếu chút nữa là điên, còn nằm viện, giờ làm sao để bọn họ ngọt ngọt ngào ngào bên nhau đây ~~~ đau đầu.

============================

Nói đến câu cuối cùng, nước mắt Vĩnh Khánh chảy xuống, rồi giống như là mở chốt không ngừng rơi.

“Anh xin lỗi.” Tôi trả lời theo bản năng, trước kia nước mắt của Vĩnh Khánh sẽ khiến tôi đau lòng, nhưng hiện tại cảm xúc của tôi như biến mất, Vĩnh Khánh trước mắt giống như ở thế giới khác tôi, tôi không cảm thụ được sự tồn tại của em.

“Sau này nếu muốn làm những việc như thế này nữa, phải báo trước với em một tiếng!” Vĩnh Khánh nâng tay lên lau mặt, cố gắng hít sâu ngừng nước mắt, địa phương trống rỗng bỗng co rút.

“Tuân mệnh, em trai Vĩnh Khánh đại nhân.” Tôi cố ý lè lưỡi gây cười, Vĩnh Khánh cuối cùng cũng nín khóc, mỉm cười.

“Đúng rồi, ba mẹ cùng Mẫn Huân đâu?” Đợi cảm xúc Vĩnh Khánh bình ổn, đang muốn gọt một quả táo cho tôi, tôi vội mở miệng dời lực chú ý của em, phòng ngừa em không cẩn thận đâm dao trúng tôi.

“Ba mẹ sau khi nghe bác sĩ nói anh không sao đã rời đi, Mẫn Huân vừa mới ở đây, không biết chạy đi lúc nào rồi.” Vĩnh Khánh nghi hoặc nhìn khoảng không bên người, hiển nhiên vừa rồi Mẫn Huân còn ở đó.

Biết cái tính Tsundere (ngoài lạnh trong nóng, biệt nữu) của Mẫn Huân, tôi nhìn hướng cánh cửa đang khép hờ của căn phòng, lộ ra một góc áo caro xanh lục mà Mẫn Huân thích nhất.

“Anh ngủ bao lâu rồi?” Nếu túi máu còn đang chảy, hẳn là chưa lâu lắm, đầu óc vẫn còn choáng váng, hẳn là do thiếu máu.

“Anh hôn mê gần một ngày, giờ là hơn tám giờ tối rồi.” Vĩnh Khánh nhìn đồng hồ nói với tôi.

Tôi có chút kinh ngạc, không nghĩ mình nằm lâu như thế, còn tưởng mới chỉ ngủ vài tiếng. Liếm liếm môi, tôi nói với Vĩnh Khánh: “Vĩnh Khánh, anh muốn ăn cơm vịt quay của cửa hàng Ngô ký, em đi mua giúp anh được không?”

“Ngô ký ư? Được, em đi mua ngay.” Vĩnh Khánh vội vàng đặt dao và táo xuống, lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh.

Kỳ thật tôi cũng không muốn ăn thứ đó, chỉ là muốn có một không gian riêng, tôi cần chút yên tĩnh.

Khi khuôn mặt tuấn tú kia hiện lên, thân thể vẫn không kiềm chế được mà chấn động, theo lý thuyết, tôi hẳn là phải hận anh, hận anh đã làm chuyện như thế với tôi, khiến tôi thống khổ như vậy.

Nhưng tôi lại không thể quên, cảm giác rung động khi lần đầu tiên nhìn thấy anh, khi anh vuốt tóc tôi, khiến tôi cảm thấy thật ấm áp.

Những điều này, đều là giả sao? Vì sao anh phải làm thế? Anh đối với tôi, rốt cuộc là có tình cảm như thế nào? Chỉ là một thứ đồ, dùng để chơi đùa khi nhàm chán ư?

Một khi đã như thế, vì sao anh lại nguyện ý để tôi…

Đầu óc loạn thành một đống, thật phiền, thật loạn, tôi không biết phải làm sao, người đàn ông đã mạnh mẽ thương tổn tôi, vì sao lại muốn xuất hiện một cách dịu dàng như vậy trước mắt tôi?

Sủng nịnh của anh, dịu dàng của anh, nụ cười của anh, như một chiếc lưới được dệt tỉ mỉ, khi tôi phát hiện ra, thì đã sa vào, không thể thoát ra.

Càng muốn làm rõ cảm giác đối với anh, cảm giác trống rỗng nơi ngực trái lại càng mạnh mẽ, khiến tôi không thể chịu đựng, giống như bị sự trống rỗng cắn nuốt, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, trên gò má cảm nhận được hai dòng ấm áp.

Trong cuộc đời tôi, số lần khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà vì người đàn ông đó, tôi gần như đã chảy hết nước mắt cả cuộc đời, vô luận là anh lãnh khốc ở trên giường, hay anh dịu dàng dưới ánh mặt trời, mỗi lần nhớ tới, cổ họng giống như bị thứ gì ngẹn lại khó chịu.

Tôi không khóc ra tiếng, chỉ lẳng lặng chảy nước mắt, hy vọng chuyện buồn cuốn trôi theo nước mắt.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ hai tiếng, tôi không muốn em trai nhìn thấy bộ dạng thảm thương này, nên vội quay đầu cọ cọ mặt lên gối, lau sạch hết nước mắt, hít sâu để làm cảm xúc bình ổn, xác định không việc gì mới mở miệng.

“Vào đi.” Mà tôi đã quên rằng, nếu người đó là Vĩnh Khánh, thì em căn bản sẽ không gõ cửa.

Tiếng giày da bước đến, trong phòng bệnh tĩnh lặng vô cùng vang dội, tôi nghi hoặc quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là một thân ảnh thon dài cao ngất, áo sơmi phối hợp với quần tây sẫm màu, mái tóc mềm mại có chút hỗn độn, khuôn mặt xinh đẹp như được điêu khắc ra từ bạch ngọc, cảm giác tái nhợt, đôi môi hồng nhạt mang theo một vết máu chói mắt, giống như dùng răng nanh cắn vào.

Đôi kính luôn đặt trên mũi không thấy, thủy quang lưu chuyển trong con ngươi lộ ra một tia yếu ớt, Phó Ninh Viễn có chút lo lắng đứng nơi cửa phòng bệnh, rụt rè bước từng bước vào.

Nhìn anh khẩn trương tới gần, hai tay nắm chặt thành quyền, trên mặt tràn ngập sợ hãi, nhưng càng nhiều lo lắng, con ngươi xinh đẹp nhìn đến băng cuốn trên người tôi, cả cánh tay trái và chân trái đang cuốn thạch cao, sợ hãi biến mất, còn lại chính là đau lòng.

“Em không sao chứ?” Âm thanh của anh vẫn êm tai như vậy, trầm thấp tinh thuần như rượu đỏ cao cấp, khiến cho người nghe cảm thấy say đắm.

Tôi nhìn anh, không biết nên có cảm xúc thế nào. Phẫn nộ? Cừu hận? Yêu thương?

“Tôi ổn, cảm ơn đã quan tâm.” Cuối cùng tôi lựa chọn lạnh lùng, lạnh lùng gạt bỏ tất cả cảm xúc.

“Em. . .” Phó Ninh Viễn muốn nói rồi lại thôi, nâng chân lên muốn bước, dường như muốn tới gần tôi một chút, nhưng lại sợ khiến tôi tức giận, cuối cùng anh thăm dò bước tới trước từng bước, rồi khẩn trương nhìn tôi.

Tôi không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh, nhìn anh vẫn như một bức tranh thủy mặc, xinh đẹp như trước, cả người tỏa ra hơi thở thanh nhã, sự thanh nhã này đủ hòa tan khí chất của tất cả mọi người, khiến tôi không thể rời mắt, cuối cùng đánh mất con tim.

Vì sao lại yêu anh? Vì sao lại phải yêu anh? Nếu như tôi không yêu anh, hiện có phải là có thể thoải mái mà hận anh rồi không?

Khi tôi đang rối rắm hỗn loạn suy nghĩ, anh đã lặng lẽ mò tới bên giường, ngồi lên chiếc ghế cạnh giường, ánh mắt thương tiếc nhìn lên những vết thương trên người tôi.

“Đau không?”

“Không.” Vết thương này dù có đau, cũng không đau bằng tim tôi lúc tôi phát hiện ra sự thật, bức ảnh nhuốm máu kia, giống như cười nhạo sự giãy giụa, sự tự trách bản thân của tôi, từng tấm từng tấm ảnh.

Lông mày xinh đẹp nhăn lại, anh gắt gao nhìn tôi, tôi cũng không né tránh ánh mắt của anh, vô vị cùng anh đối diện, rồi tôi mới thấy được trong mắt anh thống khổ và giận dữ.

“Em hận tôi không?”

Hận hay không? Tôi không biết.

Không thấy tôi trả lời, lửa giận càng mạnh: “Em hận tôi không?”

Tôi vẫn không giả nhời, bởi vì tôi thật sự không biết, tôi muốn hận anh, chỉ cần có thể hận anh, tôi sẽ không thống khổ như thế này, đau đớn khiến tôi muốn hôn mê, vĩnh viễn không tỉnh lại.

“Em hận tôi không?” Lời nói của anh tràn ngập tức giận, khuôn mặt có một tia vặn vẹo: “Em hẳn là hận tôi? Em hận tôi, vì tôi làm chuyện như vậy với em.” (=))))))))))))))))))), cái câu “Em hận tôi không?” kia em coppy rồi paste những 3 lần rồi, lần nữa là em đập máy đó)

Anh đột nhiên đứng lên, đi đi lại lại trong phòng.

“Vì sao em không nói gì?” Đi mười mấy bước, anh chợt dừng lại, nhìn chằm chằm tôi, sự thống khổ trong ánh mắt cắn nuốt tất cả các cảm xúc khác.

Nhìn bộ dáng này của anh, tôi cảm thấy có chút sung sướng. Vì sao chỉ có tôi thống khổ? Nên phải để anh theo chịu tội cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.