Anh Nghĩ Muốn Em

Chương 45: Chương 45




CHƯƠNG 45

Thời gian trôi qua rất nhanh, hiện tại đã bước vào học kỳ hai của năm nhất, công khóa của tôi vẫn dậm chân tại chỗ, trước kia mỗi khi đến kỳ thi, tôi đều nhờ Vĩnh Khánh tóm tắt những trọng tâm của môn toán, nhưng hiện tại tôi có một vị gia sư khác.

Vị gia sư này nghe nói là tốt nghiệp đại học hàng đầu, đầu óc vô cùng tốt, khó trách trong công ty ai có vấn đề gì đều đi thỉnh giáo anh ta, mà không phải đi tìm vị tổng giám đốc kia.

Tuy rằng phương pháp dạy của anh ta vô cùng dễ hiểu, tôi có thể hiểu rất nhanh, mỗi kỳ thi đều có thể tiến bộ hơn 20%, nhưng cái giá mà vị gia sư này đòi cũng rất cao, không khỏi làm cho tôi do dự có nên thỉnh giáo anh ta hay không.

“Suy nghĩ cái gì?” Bên tai có một luồng hơi thở ấm áp lướt qua, làm tôi buồn buồn co rụt lại.

“Anh làm cái gì hả, dọa chết người.” Tôi ôm sách giáo khoa trốn ở một bên, trừng cái tên đàn ông không biết vào từ lúc nào, Phó gia sư.

“Anh thấy em ôm sách giáo khoa vẻ mặt chuyên tâm, nhưng căn bản là không có mở sách, cho nên có chút tò mò.” Phó Ninh Viễn vô tội phất tay áo, ngồi lên giường của tôi.

“Trọng điểm không phải cái này, nơi này là phòng của em mà, vì sao anh lại xuất hiện ở đây?” Nhìn anh ta dáng vẻ thoải mái ngồi ở trên giường của tôi, ngả người dựa vào đầu giường cười nhìn tôi, trong lòng liền cảm thấy kinh hoàng.

Tuy rằng từng có không ít hành vi thân mật với anh ta, nhưng tôi vẫn cảm thấy không quen, chỉ cần dựa hơi gần anh ta một chút sẽ đỏ mặt, thật đáng chết!

“Vĩnh Khánh mở cửa cho anh, em ấy thật sự là một đứa bé ngoan.” Nhìn thấy nụ cười đầy vẻ đắc ý trên mặt anh ta, tôi không khỏi muốn xuống lầu cốc đầu Vĩnh Khánh, nói vậy hiện tại nó hẳn là đang cùng Phùng Kỳ Nhượng ngọt ngào thân mật ở trong phòng khách “học bổ túc”, khó được hôm nay ba, mẹ cùng Mẫn Huân không ở nhà, chạy tới nhà bà nội, thả hai người bọn họ một chỗ, có phải có chút nguy hiểm không?

Nghĩ đến một nửa, ngực đột nhiên hơi ngứa, tôi cúi đầu nhìn, phát hiện áo sơmi không biết từ khi nào đã bị người vén lên, mà ma trảo đang dao động ở trước ngực tôi, vuốt ve cơ ngực tôi mới luyện ra gần đây.

“Này! Anh làm cái gì đấy hả?” Tôi vội vàng túm lấy ma trảo kia, trừng con người mới tiến vào không đến mười giây, mà đã bắt đầu tác loạn. “Đừng quên chúng ta đã đánh cược, em không cầu anh, không được chạm vào em.”

Con ngươi từ trước đến nay luôn tràn đầy ánh sáng nhu hòa lại càng thêm mông lung, làm cho người ta có cảm giác một loại vô tội đáng thương, anh ta thấp giọng nói: “Chính là anh không chạm vào em, sao biết em có nghĩ muốn được anh chạm hay không?”

Ừm, nói như thế hình như cũng có lí.

“Được rồi, nhưng anh không thể tùy tiện sờ loạn đấy.” Tôi đặc biệt dặn dò, như vậy anh ta sẽ không thể xằng bậy.

“Yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không “sờ loạn”.” Chỉ nhìn vẻ tươi cười của anh ta, tôi bỗng cảm thấy lạnh gáy.

Mặc kệ, cuối tuần sau sẽ bắt đầu cuộc thi, nếu tôi không muốn phải trả một khoản phí lớn, đi mời vị gia sư kia dạy, thì tôi cần cố gắng mới được, nếu như bị trượt, họ Phó sẽ không cho tôi tiền tiêu vặt tháng sau.

Nhớ rõ lần đầu tiên khi anh ta nhìn thấy phiếu điểm của tôi, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Đây là phiếu điểm của em? Kỳ thi hôm đó em bị ốm sao?”

Đây là ý gì hả, mỗi kỳ thi tôi đều rất liều mạng học bài nha, chỉ là học được một nửa liền đi đọc manhua, chơi game linh tinh, nhưng cũng xem như đã cố gắng hết sức nha, chỉ là điểm vẫn không lên được, luôn luẩn quẩn ở mức vừa đạt điểm sàn.

Anh ta nhìn phiếu điểm một hồi, đột nhiên vẻ mặt tươi cười nói với tôi: “Bằng không anh giúp em học bổ túc, cam đoan kỳ thi lần sau em sẽ lên được mười hạng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.