Edit: Gà Nướng Muối Ớt
Truyện chỉ được đăng tải tại wa.t.tp.ad/@ganuongmuoiot, mọi nơi khác đều là reup!
*****
Sau khi hai cái lý do “Em là bệnh nhân” và “Em là trẻ con” đều bị Tạ Tri lạnh nhạt làm lơ, Bùi Hàm Ý ủ rũ cụp đuôi lên lớp, đối với hai chữ “Tống Đạm” trên trang bìa hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi Bùi tiên sinh tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là trừ tiền thưởng cuối năm của trợ lý Tống.
Tạ Tri không kiên nhẫn với những lời này, cậu cảm thấy hơi đau đầu, buông bút đánh dấu xuống, liếc nhìn Bùi Hàm Ý đang rầu rĩ không vui.
Bùi Hàm Ý không thích ra ngoài cũng trong dự kiến của cậu.
Nhưng lại bởi vì cậu mà thành thật ngồi xuống đọc mấy thứ kia.
Ngón tay vô thức quay bút, Tạ Tri rũ mắt nhớ đến Bùi tiên sinh trước kia gặp người nói tiếng nói, gặp quỷ nói tiếng quỷ, làm việc cường thế lại khéo đưa đẩy.
Trong ba năm này hai người cũng không tiếp xúc gì nhiều, nơi gặp mặt nhiều nhất không phải ngôi nhà này mà ở những trường hợp khác nhau, trùng hợp đến kỳ lạ...tiệc rượu, tiệc tối trao giải, show biểu diễn thời trang hoặc là ở đoàn phim nào đó...Bùi tiên sinh đau lòng tình nhân nhỏ nhà mình, thường xuyên đến thăm ban.
Tạ Tri cũng không muốn hóng hớt xem tình nhân nhỏ trong đoàn phim của Bùi tiên sinh là vị nào, mỗi lần như thế đều tự giác tránh đi.
Cậu không hiểu rõ Bùi Hàm Ý, vốn tưởng rằng “Làm lại nghề cũ” thì Bùi Hàm Ý cũng sẽ vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Nhưng xem cái bộ dạng này, thật ra thì Bùi tiên sinh...chắc cũng không thích mấy loại chuyện khách sáo giả dối nhỉ.
Thấy Tạ Tri không nói lời nào, Bùi Hàm Ý còn đang chơi trò cáu kỉnh lại lo lắng bất an, anh lén nhìn cậu vài cái, vội vàng nắm lấy tay cậu: “Em sẽ ngoan ngoãn học!”
Tạ Tri hoàn hồn, hầu kết lăn lăn, một câu “Không muốn nói, không muốn học cũng được” vẫn không nói ra được.
Nếu Bùi Hàm tỉnh táo, đối mặt với những câu hỏi trên tài liệu kia thì cũng sẽ trả lời đúng đến 80% (1).
(1) Nguyên văn: 八九不离十 (Bát cửu bất ly thập), gần đúng, 80% là đúng, chắc là đúng, suýt đúng
Đó là nhân mạch và vòng xã giao của riêng Bùi Hàm Ý, cậu không có quyền can thiệp.
Tạ Tri ừ một tiếng rút tay về, khi đứng dậy có phần khó hiểu mà khó chịu.
Cậu vẫn như mọi ngày để lại một ánh đèn ngủ, ôm tài liệu chuẩn bị rời đi, trong cổ họng hơi ngứa, che miệng thấp giọng ho hai tiếng, đối mặt với đôi mắt sáng lấp la lấp lánh của họ Bùi kia, không cảm xúc nói: “Tôi bị bệnh.”
“Hôn chúc ngủ ngon!”
“Anh sẽ bị lây bệnh.”
“Hôn chúc ngủ ngon!”
Được rồi.
Tạ Tri bực bội xoa huyệt thái dương, hôn lên đầu ngón tay một cái rồi ấn lên trán của Bùi Hàm Ý, khiến anh bị ấn ngã lên giường.
“Hôn chúc ngủ ngon.”
Thấy Bùi Hàm Ý còn muốn quậy, cậu lạnh lùng cắt ngang: “Ngủ. Không được nghịch nữa.”
Trở lại phòng cho khách, Tạ Tri rót ly nước, nhíu mày nhìn lượng thuốc do bác sĩ kê, sau khi suy nghĩ kỹ, cậu liếc nhìn về hướng của phòng ngủ chính, vẫn nuốt xuống.
Trong thuốc có thành phần gây buồn ngủ, vừa uống chưa được bao lâu thì đã phát huy tác dụng, nhờ vào việc bị bệnh khiến cả người mệt mỏi cùng với tác dụng của loại thuốc này, rất nhanh Tạ Tri đã ngủ say.
Chỉ là trong mơ không quá an ổn.
Cậu mơ thấy chuyện của ba năm trước kia.
Khi đó Tạ Tri vô cùng chật vật, lại không chịu hạ thấp chính mình làm người yếu thế, khắp nơi gặp phải trắc trở, lung lay sắp sụp đổ.
Tựa như phải đợi đến lúc xương cốt cả người bị tháo xuống đánh nát một lần mới có thể biết cách cúi đầu.
Tiệc rượu tan rã trong không vui khiến Tạ Tri khổ sở một thời gian.
Lê Gia đang trong giai đoạn quan trọng để chuyển mình nên đã ra nước ngoài đóng phim, cách xa nghìn trùng, Tạ Tri chỉ dặn dò anh: “Tôi rất tốt, anh cứ yên tâm đóng phim đi.”
Hai bộ phim do Lê Gia giúp đỡ tìm được đều thất bại.
Đồng thời cậu cũng nhận được một tin, công ty vừa mới ký kết với cậu còn chưa tới một năm đã mượn cái lý do vi diệu mà giải trừ hợp đồng.
Tạ Tri ngồi trong văn phòng vừa nghe xong thì lập tức ký tên giải trừ hợp đồng.
Khi rời đi trên trời lại vang lên tiếng sấm, thật sự đúng lúc mà mưa to, nước mưa ào ào từ trên trời rơi xuống, rửa sạch thành phố tạo nên một mùi hôi tanh của bùn đất và rác rưởi, ngày hè oi bức cứ thể mà bị xua tan.
Khi đi đến trước tòa cao ốc, di động leng keng kêu lên.
[Đã nghĩ kỹ chưa? Tôi ở trên tầng cao nhất của khách sạn Minh Hòa chờ cậu.]
[Tạ thiếu gia, dạo này không dễ chịu lắm nhỉ, cùng tôi ngủ một đêm giá 10 vạn thế nào? Gà quý nhất của hộp đêm cũng không có giá này đâu, cho cậu một cơ hội đấy.]
[Tạ thiếu gia, có cần giúp đỡ không? Tới nhà tôi nói chuyện một chút? Chiếm tiện nghi của người khác không bằng chiếm tiện nghi của người quen đúng không, tôi thật sự muốn giúp đỡ cậu đấy.]
Vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Âm dương quái khí.
Bỏ đá xuống giếng.
Tạ Tri không thèm nhìn, cầm điện thoại bẻ gãy rồi ném vào thùng rác, dầm mưa bước đi.
Cậu cũng không biết mình còn có nơi nào để đi, nhưng cậu biết rõ bản thân nhất định không thể dừng bước như vậy được.
Đi được một lúc, một chiếc xe Bentley màu đen dừng trước mặt cậu, chắn ngang con đường phía trước, cửa xe từ từ mở ra, mời cậu đi lên.
Sau một hồi ngột ngạt, cơn giận của cậu cuối cùng cũng bùng nổ, Tạ Viễn chống tay trên nóc xe, cúi người nhìn người bên trong, lạnh nhạt hỏi: “Làm sao, anh cũng muốn ngủ với tôi à?”
Bên trong xe thiếu ánh sáng, người ngồi trong cũng khá cao, tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy là đôi chân thon dài, nhìn lên trên là chiếc cằm nhọn, đường cong gọn gàng lạnh lùng, khuôn mặt cũng rất mơ hồ.
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, ánh lên tia đỏ sậm mờ ảo.
Đối phương mất tập trung gảy gảy tàn thuốc, giọng nói trầm thấp từ tính: “Tạ Tri, xương người không thể quá cứng, sẽ bị gãy.”
Mưa to trút xuống, trên đường sớm đã không còn bóng người, Tạ Tri hờ hững thu hồi ánh mắt, xoay người muốn đi.
Tiếng mưa tí tách rơi xuống, cậu nghe được người nọ nói: “Cậu có thể giúp tôi một việc không?”
Bước chân Tạ Tri chợt khựng lại.
Người nọ từ trong xe bước ra, tay cầm cây dù màu đen, chậm rãi bước đến từ phía sau cậu. Giọt mưa tí tách tí tách rơi trên mặt dù, Tạ Tri quay đầu lại, người đàn ông phía sau ngậm thuốc lá, khuôn mặt anh tuấn, đáy mắt mờ ảo không hề có ý cười.
“Dù sao cậu cũng đã thảm như vậy rồi, tôi cũng đang rất buồn phiền, không bằng cứ tạm thời chắp vá lấy cái giấy chứng nhận, mọi người giúp đỡ lần nhau một chút?”
Tạ Tri nâng mi: “Mới chui ra từ bệnh viện tâm thần à?”
“Tôi không nói đùa,“ Người đàn ông cúi đầu, “Chúng ta đã từng gặp nhau, tôi tên Bùi Hàm Ý.”
Thật ra Tạ Tri vẫn còn nhớ rõ.
Trước kia khi cậu cùng ba mẹ tham dự yếu hội hoặc trong nhà có tổ chức tiệc, cậu đã gặp người này.
Chỉ là không ngờ anh bị điên.
Có lẽ vì suy sụp chất chồng đã rất lâu nên Tạ Tri cũng cảm thấy có thể mình cũng điên rồi.
Cậu nhìn chằm chằm Bùi Hàm Ý, đi về hướng xe, lạnh lùng nói: “Dập thuốc đi.”
Từ đó về sau Bùi Hàm Ý chưa từng hút thuốc trước mặt Tạ Tri lần nào nữa.
Một giấc mơ hỗn loạn, tiếng mưa rơi tí tách như kéo dài từ trong mơ, khi Tạ Tri tỉnh lại có hơi đờ đẫn, cậu vén rèm cửa nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, bỗng nhiên không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
Phải vài ngày sau thì triệu chứng phát sốt cứ ngắt quãng kia mới khỏi hoàn toàn, đúng lúc là ngày hẹn đến bệnh viện kiểm tra.
Trợ lý Tống trăm công nghìn việc cũng rút chút thời gian nên Tạ Tri và Bùi Hàm Ý chân trước vừa đến bệnh viện, thì chân sau y cũng đã tới, đúng lúc nhìn thấy Bùi Hàm Ý đang làm nũng.
“Boss đi vào với em đi.”
“Tự mình vào.”
“Cùng vào đi.”
“Không đi.”
Tống Đạm: “......”
Tống Đạm yên lặng mở camera, cảm thấy vừa lòng hả dạ mà quay một đoạn, Bùi Hàm Ý đang không vui vừa quay đầu đã thấy y thì lập tức xụ mặt: “Trừ tiền thưởng cuối năm!”
Lúc này mới chịu đi theo bác sĩ.
Tống Đạm như sắp ngã tới nơi, đầu óc choáng váng mà đỡ tường, cố giữ bình tĩnh nói: “Tạ tiên sinh...”
“Dạy cho anh một bài học,“ Tạ Tri nhướng mày, “Làm chuyện tốt không cần lưu danh.”
Tống Đạm: “............”
Rất nhanh Tống Đạm đã từ trong đả kích mà khôi phục lại, gọi một bác sĩ khác đến, đẩy Tạ Tri qua: “Cậu cũng tiện thể làm kiểm tra đi.”
Nói xong thì ôm hận mà đi.
Tạ Tri nhìn mấy ca bệnh trong tay bác sĩ, cậu nhíu mày đè nén tâm lý phản kháng bỗng nhiên dâng lên, rời mắt nói: “Tôi không kiểm tra, anh cứ bận việc đi.”
Đợi một hồi lâu Bùi Hàm Ý cũng kiểm tra xong, anh khó hiểu nhìn xung quanh: “Tống người xấu đâu?”
“Đi ấp trứng.”
Tạ Tri đi theo anh vào phòng nghỉ ngơi chờ kết quả, thả lỏng người dựa vào ghế ngồi, uống miếng nước lại thình lình mở miệng: “Q27.”
Bùi Hàm Ý chết lặng mà trả lời: “Hỏi 'Bùi tổng, lâu rồi không gặp, nghe nói ngài bị thương à? Tôi cũng muốn đi thăm anh nhưng đều bị trợ lý của anh ngăn lại, lo lắng đến mức ngủ không ngon giấc', đáp...”
Tống Đạm ôm hận trở về, vừa đi tới cửa đã nghe được ông chủ đang không tình nguyện mà trả lời câu hỏi, y đẩy mắt kính, tròng kính mỏng lóe lên một tia sáng.
Tâm trạng y rất tốt còn cầm theo một phần cháo ngọt ấm áp.
Bùi Hàm Ý ăn của người ta, trong miệng lại phun ra mấy lời ác độc của giai cấp tư sản: “Trừ tiền thưởng cuối năm quả không sai!”
Tống Đạm không vui: “Phụ huynh Tạ, cậu có thể dạy dỗ con cái nhà mình đi theo con đường xã hội chủ nghĩa được không?”
“Không thể.”
Cũng có phải trừ tiền thưởng cuối năm của tôi đâu.
Bùi Hàm Ý một bên uống cháo, một bên nhìn Tạ Tri, chờ cậu đánh giá biểu hiện vừa rồi của mình.
Cái biểu cảm này rất giống chú chó to ngậm cái đĩa bay vừa ném đi của chủ nhân, đôi mắt trông mong được chủ nhân khen thưởng.
Tạ Tri bị nhìn chằm chằm đến mức không chịu nổi, đành phải buông lời bình: “Một chữ cũng không sai, điểm tối đa.”
Bùi Hàm Ý cười đến cong cả mắt.
Đợi đến nửa tiếng đồng hồ, bác sĩ vẫy báo cáo đẩy cửa vào, vẻ mặt vui mừng nói: “Có tin tốt!”
Ba người đồng thời ngẩng đầu.
Bác sĩ kích động hô to: “Bùi tiên sinh trưởng thành rồi!”
“......”
Bác sĩ bình tĩnh lại, ho khan vài tiếng: “Dựa vào thí nghiệm của chúng tôi, tuổi tâm lý của Bùi tiên sinh đã trưởng thành, ước chừng trong khoảng tầm tám, chín tuổi.”
Tạ Tri như đang suy nghĩ điều gì mà ngắm nhìn biểu cảm mờ mịt của đứa trẻ họ Bùi.
Khó trách dạo gần đây anh cứ ồn ào nói mình đã trưởng thành.
Cũng trở nên không dễ lừa được nữa.
“Chúng tôi đã thực hiện một số nghiên cứu và đoán rằng việc đến những nơi quen thuộc hơn, gặp những người thân quen có thể hữu ích hơn cho quá trình hồi phục của Bùi tiên sinh.” Bác sĩ lấy một quyển sổ nhỏ ra, “Tạ tiên sinh, cậu với Bùi tiên sinh đã đi đến những địa điểm ấn tượng nào? Ví dụ như hưởng tuần trăng mật ở đâu? Nụ hôn đầu tiên, nơi hẹn ước ở đâu? Còn có một số cái khác...”
Thấy biểu cảm Tạ Tri trống rỗng, bác sĩ dừng lại mấy vấn đề bắn như pháo liên thanh: “Làm sao vậy?”
“Anh ấy đối với nơi nào có ấn tượng khắc sâu thì tôi không biết,“ Tạ Tri nói, “Nhưng tôi lại có ấn tượng rất sâu với bệnh viện này đấy.”
Ở nơi này, cậu đã nhận được tiếng “Ba ba” đầu tiên từ chồng cũ.
Nghĩ theo một hướng khác thì nó cũng rất có ý nghĩa.
Cảm giác cũng giống như tiếng gọi “ba ba” từ đứa trẻ sơ sinh.
Bác sĩ: “......”
Đã sớm biết mấy người bằng mặt không bằng lòng, nhưng không ngờ lại plastic như vậy.
Cầm lấy kết quả kiểm tra, đôi chồng chồng plastic cùng với trợ lý bị trừ tiền thưởng cuối năm cùng nhau đi xuống lầu.
Trợ lý Tống đẩy mắt kính: “Ba của đứa nhỏ à, để con của cậu biểu diễn tài năng tôi xem phát nào?”
Tạ Tri không chút để ý mà thuận miệng hỏi: “Q67.”
Bùi Hàm Ý đã dự định trước, đối đáp trôi chảy.
Tống Đạm nghiệm thu thành quả, bới lông tìm vết nói: “Chỉ đọc thôi thì không được, phải thể hiện cái nết mặt người thân chó (2) từ trước đến giờ của Bùi tiên sinh mới được.”
(2) Nguyên văn: 人模狗样 (Nhân mô cẩu dạng), Bên ngoài mang hình dáng con người, lịch sự ưu nhã nhưng bên trong lại thối nát.
“Anh thử xem?”
Trợ lý mặt người thân chó bình tĩnh nói: “A, ý tôi là, thật ra như vậy không tồi.”
Bệnh viện tư nhân sạch sẽ, bãi đậu xe ngầm cũng không có người, sau khi bước ra khỏi thang máy, mí mắt Tạ Tri giật giật, nhạy cảm liếc về phía góc gần đó.
Đèn flash cũng trùng hợp sáng lên, chiếu sáng một nửa bãi đỗ xe.
Tạ Tri: “......”
Tống Đạm: “......”
Paparazzi: “......”
Bùi Hàm Ý hoàn toàn không nắm được tình huống: “Ý?”
Tống Đạm vuốt cằm: “Hai ya, phiền phức rồi.”
Tạ Tri chà xát nắm tay: “Để tôi.”
Hai phút sau, paparazzi gầy yếu muốn chạy trốn đang cố gắng thu mình thành một cục, bị ba người đàn ông thân cao chân dài dồn về một góc, hắn ta tuyệt vọng sợ hãi mà ngửa đầu nhìn bọn họ.
Tạ Tri cầm camera, kiểm tra mấy tấm ảnh chụp lén bên trong một chút, phát hiện có mấy tấm chụp từ lúc bọn họ bước vào bệnh viện. Sắc mặt cậu thản nhiên, trước tiên xóa mấy tấm chụp có góc độ rất tệ, khiến chân cậu ngắn còn một mẩu: “Kỹ thuật không tốt.”
Bùi Hàm Ý vứt di động của paparazzi, huýt sáo một cái.
Tống Đạm đẩy mắt kính, lộ ra một nụ cười lịch sự: “Phía trước không phải trốn rất kỹ à, sao tự nhiên lại bật đèn flash thế?”
Paparazzi nhìn ba người y hệt như dân cướp bóc rồi khóc lóc giải thích: “Thầy nói nếu ở trong hoàn cảnh tăm tối chụp ảnh mà không bật flash thì có thể sẽ bị dính thành một cục...”
“Đề nghị giới paparazzi nên được phổ biến lời vàng ngọc này của thầy cậu.”
Tạ Tri trào phúng một câu, đang định xóa hết ảnh chụp, Tống Đạm đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đến bên tai cậu nói nhỏ: “Dù sao thì tháng sau hai người cũng muốn tham dự tiệc cưới, trước tiên cứ thả ra chút tin tức cũng không tồi.”
Bùi Hàm Ý bất mãn đẩy đầu Tống Đạm ra, cũng mò qua nhìn, nhìn thấy tấm ảnh chụp mình và Tạ Tri, anh ừ ừ gật đầu: “Lưu lại, lưu lại.”
Đầu ngón tay Tạ Tri khựng lại, cậu đóng camera rồi vứt cho paparazzi.
Tống Đạm mỉm cười uy hiếp: “Cái gì nên viết và cái gì không nên viết, chắc không cần tôi phải gọi điện dạy cho tổng biên tập của quý công ty nhỉ?”
Paparazzi nhanh chóng ôm lấy camera, nghe thấy lại sợ tới mức run lẩy bẩy, theo bản năng gật đầu, hắn lén nhìn một cái, phát hiện ảnh chụp vẫn còn, trong đôi mắt ti hí tràn đầy nghi ngờ.
Vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện ba người kia đi đến nơi đỗ xe.
Paparazzi: “...”
Ba người này có bệnh hả?