Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 53: Chương 53: Chương 52




Editor: Lạc Yên

Dạo gần đây Mạnh Vân có hơi kén ăn, cũng có khả năng là do thời tiết ngày càng lạnh hơn nên sức ăn so với mùa hè cũng bị giảm đi.

Cô suy nghĩ một chút, bỗng dưng lại nghĩ đến món lẩu Tiểu Long Khảm,* vậy nên Lục Dã liền lái xe đến xếp hàng.

*Các cô lên gg search Xiao Long Kan Hotpot là ra hình nhé.

Đợi Mạnh Vân dạy xong, lúc cô đi ra thì Lục Dã đã về đến cổng trường, anh đứng bên đường vẫy tay với cô.

“Lúc anh đến thì là bàn thứ 68, trước đó còn 20 bàn nữa, bây giờ chúng ta đến là vừa kịp.”

Mạnh Vân nhẹ giọng cảm ơn.

Lục Dã liền nhún vai, anh mở cửa xe cho cô, sau đó vòng qua ghế lái khởi động xe.

Mạnh Vân nói nguyên cả tối nên giờ cũng hơi mệt, cô uống hết nửa bình nước thì mới thấy đỡ hơn một chút.

Đợi cô uống nước xong, Lục Dã mới chậm chạp nói: “Anh ghen.”

“... Sao cơ?”

Mạnh Vân quay đầu sang nhìn anh.

Giọng điệu của Lục Dã nghe vừa tủi thân vừa có chỗ buồn cười, “Vì sao em lại đi cười với người khác vậy!”

“...” Mạnh Vân hạn hán lời, vốn dĩ cô cũng không định nói chuyện mà, chỉ có mỗi Lục Dã mới đi chấp nhặt mấy chuyện này, cô đành phải hít sâu một hơi, “Đó là phụ huynh của học sinh, anh đừng vô cớ gây sự như vậy được không.”

Vô cớ gây sự.

Đúng là tuyển tập những câu nói khi cãi nhau, chỉ khác là vị trí nam và nữ hình như lại đang bị đảo ngược.

Đột nhiên Mạnh Vân lại nghĩ đến một loạt những câu chuyện về trai thẳng đang hot trên mạng thì liền thấy có chút buồn cười, thật ra cô cảm thấy như vậy cũng rất đáng yêu.

*Đại khái là những chuyện như bạn trai nhắc bạn gái uống nước ấm, chọn son làm quà, vv...

Đúng là tình yêu có một không hai.

Lục Dã cũng không tức giận, anh chỉ tủi thân nói: “Thì là do anh ta cũng có chỗ đẹp trai...”

Mạnh Vân “phụt” một cái cười thành tiếng, “Không phải anh nói anh đẹp trai nhất sao?”

Lục Dã liền mếu máo, “Tại anh sợ buổi tối em cứ tắt đèn nghịch điện thoại thì sẽ bị cận thị nặng...”

Mạnh Vân cười phá lên làm Lục Dã cũng không nhịn được cười theo.

“Anh đẹp trai nhất, thật đấy.”

Rốt cuộc thì Lục Dã cũng cảm thấy hài lòng.

Chỉ là qua lần nhắc nhở này của Lục Dã thì đến người load chậm như Mạnh Vân cũng phát hiện ra bố Cù Sơ có chỗ nào đó không đúng lắm.

Bây giờ đã là thời đại công nghệ nên từ khi nhập học thì mọi người đã lập group lớp, vì sợ các bé còn quá nhỏ, nếu giáo viên cần thông báo gì thì sẽ nhắn vào trong nhóm WeChat.

Đôi lúc phụ huynh cũng sẽ hỏi tình hình của con qua nhóm WeChat.

Chỉ là bố của Cù Sơ chưa bao giờ nhắn tin trong nhóm nhưng lại thường xuyên nhắn riêng với Mạnh Vân.

“Cô Mạnh, Cù Sơ nói cuối tuần muốn đi chơi thu, cô nghĩ nên đi đâu?”

“Cô Mạnh, tiền bữa ăn tôi đã gửi vào thẻ rồi, phiền cô.”

“Cô Mạnh...”

Tuy rằng tất cả đều là mấy việc nhỏ nhặt nhưng tần suất nhắn tin vẫn nhiều hơn bình thường.

Bản thân Mạnh Vân cũng không phải người hay tự luyến gì, nhưng chỉ là cô lại nghĩ đến người từng trải như Cừ Ý thì lại không khỏi nghĩ lung tung một chút.

Nhưng trừ những chuyện vừa rồi thì bố Cù Sơ cũng không có biểu hiện gì khác thường, vậy nên cô chỉ lo lắng một lát thì liền yên tâm.

Có lẽ thật sự chỉ là do anh ta không thích nói chuyện trong nhóm mà thôi.

Bởi vì Mạnh Vân cũng không phải người thích nói chuyện với bạn học trong nhóm, vậy nên cô cũng có thể hiểu được đại khái.

Mà ở bên kia, dường như Lục Dã càng ngày càng bận.

Rất nhiều hôm Mạnh Vân về nhà mà vẫn chưa thấy anh về, cô càng không khỏi nghi ngờ.

Nhưng thật ra Lục Dã đã nói qua với cô: “Sắp tới chỗ anh sẽ phải khảo thí chức vụ, cả khoa đều phải tham gia tập huấn, cho nên phải ở lại khá muộn, thi thoảng cuối tuần cũng sẽ phải đi tập huấn. Nhưng anh sẽ báo cho em trước, nếu anh về muộn quá thì cũng không cần chờ anh.”

Mạnh Vân không hiểu rõ công việc của anh, cũng càng không hiểu nha sĩ thì có chức vụ gì mà phải đi tập huấn linh tinh.

Chỉ là nếu Lục Dã đã nói vậy thì cô sẽ tin ngay.

Lục Dã thấy cô gật đầu thì liền vui vẻ, anh duỗi tay ôm người vào trong ngực, “Cô gái ngốc.”

Anh vừa mong Mạnh Vân có thể nghi ngờ anh, để cô ăn giấm một chút, nhưng cũng vừa cảm động vì Mạnh Vân lại tin tưởng mình tuyệt đối như thế.

Đôi khi Lục Dã cảm thấy bản thân mình suy nghĩ còn nhiều hơn cả con gái, bởi vì anh quý trọng cô nên mới lo được lo mất, làm anh nghĩ đến rất nhiều chuyện, thậm chí còn để ý từng biểu cảm, động tác của đối phương.

Nhưng mỗi biểu cảm, mỗi động tác của Mạnh Vân lại đều làm anh cảm động.

Lục Dã dựa đầu vào vai Mạnh Vân, anh rầu rĩ cười một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi: “Vân Vân, anh chơi đàn piano có đẹp trai không?”

“...”

Mạnh Vân không biết vì sao tự dưng anh lại đi hỏi chuyện này, vậy nên trong chốc lát cô liền ngây người ra.

Thật ra cô mới chỉ nghe Lục Dã đàn có một lần, là vào hôm xem xong bộ phim, cô khen Vương Lục Hoành rất đẹp trai có một câu mà bị anh kéo đi nghe anh đàn piano, sau đó còn gặp chuyện kì cục.

Về sau thì cũng không có cơ hội nên cô chưa được nghe.

Nhưng ngày ấy khi ở biệt thự nhà Lục Dã, đúng là Mạnh Vân thấy nhà anh có một phòng chơi đàn, bên trong là một cây đàn dương cầm loại lớn màu trắng.

Lục Dã từng nói, mọi người trong nhà ai cũng đều phải chơi piano, không thì cũng là nhạc cụ khác. Ngay từ nhỏ đã bị bắt luyện đàn, không cần phải chơi tốt, nhưng chủ yếu là rèn được tính kiên nhẫn.

Bởi vì làm bác sĩ, yêu cầu quan trọng nhất chính là tính kiên nhẫn.

Chỉ là Mạnh Vân còn chưa kịp trả lời anh thì Lục Dã đã tự đáp.

“Không được, chơi lại thì đâu còn gì mới mẻ nữa, nên đổi cái khác thì hơn...”

“Mới mẻ gì cơ?”

Lục Dã khựng lại, anh nở nụ cười, “Em đoán xem.” (Mọi người đoán xem hí hí)

“...”

Mạnh Vân không đoán được, mà bên kia Lục Dã càng ngày càng bận hơn.

Có vài đêm khi cô đã ngủ rồi, đột nhiên lại có người lạnh như băng ôm lấy cô, khiến cả người Mạnh Vân lạnh đến mức run run.

Sau đó trong bóng đêm, giọng của Lục Dã còn mang theo ý cười.

“Bảo bối, anh về rồi.”

...

Vào tháng mười mỗi năm, trường của Mạnh Vân lại tổ chức một buổi đi chơi thu.

Thật ra địa điểm nhà trẻ có thể cho học sinh đi chơi thu rất ít, vì đa phần các bé tuổi còn nhỏ, đưa đi đâu cũng sợ nguy hiểm, mà những nơi an toàn thì đều là hoạt động tập thể nên phương án lựa chọn cũng phải ít đi.

Mà vì năm ngoái đã xảy ra vụ việc của Ngô Giai Giai nên năm nay Mạnh Vân cực kỳ lo lắng.

Địa điểm lần này nhà trường chọn là vườn bách thảo, từ sáng sớm đã có mấy chiếc xe bus đỗ ở trước cổng trường.

Mạnh Vân đếm xong sĩ số thì liền dẫn các bạn nhỏ xếp hàng lên xe.

Người cuối cùng của lớp là Cù Sơ. Mạnh Vân thấy các bé đều đã lên xe thì cũng nhẹ nhàng thở ra, cô lại nhìn thấy Cù Sơ đang nhìn mình thì liền cúi người, kiên nhẫn hỏi: “Sao con không lên xe vậy?”

Cù Sơ chớp chớp đôi mắt to lấp lánh lấp lánh, ngây thơ nói: “Cô Mạnh, tối nay cô có rảnh không ạ?”

“...”

Mạnh Vân hoảng hốt, chuyện này rất giống... Ừm, nhưng câu này không hề hợp với độ tuổi của thằng bé, nghe cứ có cảm giác kì kì quái quái.

Cô do dự một chút, “Cù Sơ có chuyện gì sao?”

Cù Sơ mạnh mẽ gật đầu, “Con muốn ăn tối với cô Mạnh, có được không ạ?”

Mạnh Vân hơi xấu hổ, cô không nói gì nữa, chỉ nắm tay dắt Cù Sơ lên xe, để thằng bé ngồi phía sau.

Ngày trước mẹ Ngô Giai Giai cũng có mời cô ăn cơm để cảm ơn cô đã chăm sóc Ngô Giai Giai.

Thật ra ở trường tư, có rất nhiều phụ huynh đút tiền cho giáo viên như mời ăn cơm, vân vân..., mục đích thì cũng không khác nhau là bao, đa phần là để lấy lòng giáo viên, để các cô để ý con mình hơn thôi.

Chỉ là Mạnh Vân lại là giáo viên mới vào nghề nên vẫn chưa quen với những chuyện như thế này.

Nói văn vẻ hơn thì nghĩa là cô vẫn chưa bị sa đà, tổng quan thì bản thân vẫn còn chỗ trong sạch.

Bởi vì bây giờ Mạnh Vân đang dạy lớp chồi nên có một số phụ huynh mới nhập học đã có ý này thì đều bị cô từ chối.

Nào ngờ Cù Sơ còn mạnh mẽ hơn, người bạn nhỏ này còn trực tiếp nói với cô.

Bố của Cù Sơ vẫn còn độc thân, bây giờ đột nhiên lại mời một giáo viên nữ trẻ tuổi... Mạnh Vân hoảng hốt vì không biết thằng bé nghĩ cái gì, cô cũng không muốn bị người khác đồn đại vớ vẩn, dù sao thì chăm sóc học sinh cũng là công việc của cô mà thôi.

Nghĩ như vậy thì trong chốc lát Mạnh Vân liền bắt đầu nghĩ lí do để từ chối khéo.

Đi vườn bách thảo vào mùa này thì cơ bản là sẽ ngắm hoa cúc, mà các bạn nhỏ thì có nhìn ra cái gì đâu, ngoại trừ “đẹp” thì vẫn là “đẹp” ra thì chẳng được bao lâu bạn nào bạn nấy cũng đều mất kiên nhẫn.

Mạnh Vân đi ở phía sau để thỉnh thoảng còn dắt mấy bạn nhỏ bị tụt lại, để ý bọn nhỏ, tránh để bọn trẻ bị thứ gì đó thu hút rồi lại chạy mất tăm mất tiêu.

Và cuối cùng cũng hết một ngày, Mạnh Vân cực kỳ mệt mỏi, quả đúng là hoạt động ác mộng.

Cũng may năm nay lớp chưa có chuyện gì xảy ra, bọn họ đưa đủ các bé về trường, rồi lại nhìn phụ huynh đến đón từng bé một.

Mạnh Vân nhẹ nhàng thở ra, cô cũng dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị về.

Không biết hôm nay Lục Dã có bận không...

Cũng không biết anh ấy bận đến lúc nào mới xong việc, cô còn có chuyện quan trọng chưa nói nữa.

Nếu cứ như thế này thì nghe chừng sẽ phải kéo dài đến sang năm.

Mặt Mạnh Văn không biểu cảm, trong lòng cô cũng rối tung rối bời.

Nhưng cô còn chưa đi ra đến cổng trường thì đột nhiên nghe được có người gọi tên mình, “Cô Mạnh!”

Mạnh Vân bị cắt ngang suy nghĩ, cả người cô liền dừng lại, theo phản xạ bắt đầu ngẩng đầu nhìn khắp nơi, sau đó Mạnh Vân nhìn thấy bố Cù Sơ đang nắm tay Cù Sơ, đứng ngoài cổng trường vẫy tay về phía cô.

“Cô Mạnh, chào cô!”

Mạnh Vân hít sâu một hơi, cười một cái, cô bước nhanh đến cạnh Cù Sơ, chào hỏi với người bạn nhỏ trước rồi mới nói chuyện với bố Cù Sơ, “Anh đến đón Cù Sơ sao? Vất vả quá.”

Bố của Cù Sơ cười rộ lên thì trông càng trẻ ra, nhìn qua cũng sẽ không ai nghĩ anh ta đã là làm bố, nhìn giống anh trai thì đúng hơn.

Cách anh ta ăn mặc lại như những cậu ấm nhà giàu thích dạo chơi, không nhìn ra nét nào là đã trưởng thành.

“Không vất vả, vẫn là cô giáo vất vả hơn.”

Mạnh Vân cười không nói gì.

Trong nháy mắt bầu không khí trở nên vô cùng tẻ nhạt.

Nhưng chỉ là trong mắt bố Cù Sơ thì loại yên lặng này lại càng mập mờ. Anh ta đắc ý cười nói: “Vì Cù Sơ một mực muốn mời cô ăn cơm, cho nên hôm nay tôi mạo muội mời cô một bữa, không biết cô có rảnh không?”

Vốn dĩ Mạnh Vân định sẽ từ chối, nhưng đột nhiên lại cảm thấy cứ như vậy thì cũng không phải cách, vậy nên cô liền cười đáp: “Đợi chút, tôi gọi hỏi bạn trai một chút.”

Sau đó Mạnh Vân đứng cạnh bố Cù Sơ, gọi một cuộc điện thoại cho Lục Dã.

Rất nhanh Lục Dã đã nghe máy, chỉ là xung quanh có hơi ồn, anh nói “Chờ một chút” trước, sau đó tìm một chỗ yên tĩnh rồi mới nói: “Vân Vân?”

Mạnh Vân “Ừ” một tiếng, cô nghiêng đầu để tránh ánh mắt của bố Cù Sơ.

“Tối nay anh về lúc nào? Em muốn đi ăn tối với học sinh ở lớp.”

“Tầm 9 giờ thì anh về.”

Lục Dã thoải mái đồng ý, nhưng đột nhiên anh lại nhíu mày, nhạy cảm hỏi: “Là học sinh nào vậy? Là con của anh phụ huynh rất đẹp trai kia à?”

“...”

“Vân Vân hu hu hu....”

Mạnh Vân hít sâu một hơi, cô nhanh chóng quyết định: “Em cúp máy đây, tối về nói sau nhé.”

Cô cất điện thoại đi, nhìn Cù Sơ cười rồi xoa tóc của thằng bé, “Tối nay Cù Sơ muốn ăn gì nào?”

Không nói nhiều, sắp có thịt ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.