Vô song một khúc thiên thiên
Trong mắt ta cũng chỉ chứa đựng một dáng hình
Ván cờ hạ cùng nhau
Dẫu thắng thua cũng chẳng thể quay đầu
Hơi thở của ta phác hoạ trong nhạc khúc sơ sài
Ngoảnh đầu nhìn lại thân ảnh người nơi thuỷ tận sơn cùng
Hoàng thượng tâm tình bất định, một khắc trước còn ôn nhu tươi cười,
khắc sau đã đằng đằng sát khí, ai cũng sợ hãi, đến ngay cả thở mạnh
trước mặt hắn cũng không dám.
Gần đây Tiêu Phàm thường xuyên nằm mơ, hắn mơ thấy năm hắn mười tuổi, bị trói vào cột ngoài trời giá lạnh, khắp người là vết roi, máu thịt mơ hồ, thảm hại chẳng khác nào một cái giẻ rách. Tế Tuyết lúc ấy còn nhỏ
hơn hắn, nàng sinh ra trong nhà Đế vương, chớp mắt một cái cũng có thể
khiến người ta rơi đầu.
Nàng cách hắn xa đến thế, giống như phượng hoàng rực rỡ trên cao và ngựa hoang dưới mặt đất. Vậy mà hắn vẫn si tâm vọng tưởng.
Hẳn là ông trời trừng phạt hắn vì quá tham lam, cho hắn có được nàng, để hắn nếm thử mùi vị tình yêu ngọt ngào rồi cướp đi tất cả.
Mười bốn năm, mười bốn năm si mê cuối cùng đổi lại một đạo thánh chỉ
truyền ngôi. Nàng cùng Tử Y mai danh ẩn tích, đem ngai vàng cho hắn, là
bồi thường sao?
Người còn không giữ được, hắn giữ giang sơn này để làm gì?
Nghĩ kĩ lại, hắn yêu nàng rất lâu nhưng thời gian ở cạnh nàng lại
chẳng được mấy năm. Bọn họ bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Hắn
buông tay nàng một lần, nàng buông tay hắn một lần, nàng và hắn hẳn là
hoà nhau.
Nhưng hắn không cam tâm. Khi đó hắn bất đắc dĩ mà rời xa nàng, trái
tim hắn chưa từng thay đổi. Còn nàng, nàng thay lòng đổi dạ, vì Tử Y mà
vứt bỏ cả giang sơn.
Hắn rất ghen tỵ. Tế Tuyết vì củng cố quyền lực có thể hy sinh hắn, nhưng cuối cùng lại vì Tử Y cái gì cũng không cần.
Thiên hạ này nàng trăm mưu ngàn kế mới giành được. Hắn thật muốn huỷ
hoại nó, trở thành một bạo quân tiếng xấu ngàn đời, đến lúc quốc gia suy vong, hắn không tin nàng không hối hận.
Nhưng hắn không dám, ngai vàng là thứ duy nhất nàng để lại cho hắn.
Nếu ngay cả nó cũng mất, hắn thậm chí sẽ chẳng còn thứ gì của nàng.
Hắn vẫn biết những mỹ nhân tuyển về cung dù có giống nàng đến mấy
cũng không phải là nàng. Nhưng hắn không có cách nào khác, cứ nhìn bọn
họ rồi huyễn hoặc bản thân, tin rằng nàng đang ở một nơi nào đó rất gần
hắn, tin rằng một ngày nào đó nàng sẽ trở về, cho dù… không còn yêu.
Hắn cảm thấy bản thân mình rất hèn mọn, nàng yêu được bỏ được, còn
hắn, ngay cả khi trái tim trăm nghìn nhát dao, đau đớn không chịu nổi
hắn vẫn không muốn từ bỏ.
Hoàng cung tráng lệ xa hoa lại là nơi che giấu tâm hồn rách nát. Hắn
căm ghét nơi này, sợ hãi sự cô đơn ở đây, nhưng hắn không nỡ rời đi. Nếu hắn đi thật, nàng trở về sẽ không thấy hắn. Hắn sợ rời khỏi nơi này,
biển người mênh mông, ngay một lần tương phùng cũng không thể.
Hắn chờ đợi năm năm, năm năm mà hắn tưởng như đã một đời người, đổi lại được một đáp án.
Nàng đã chết.
Ở nơi mà hắn và nàng gặp nhau lần cuối cùng, nàng cố chấp muốn cùng
hắn đón bình minh, bởi vì nàng biết đó là bình minh cuối cùng. Sau đó…
sẽ là vĩnh viễn lìa xa.
Hắn không biết trước khi chết nàng còn hận hắn không, còn oán trách
hắn không. Nàng nằm dưới rừng hoa đào, một mình cô đơn đã năm năm.
Tiêu Phàm hắn cả đời chỉ thành thân một lần, vậy mà tân nương không
phải là nàng. Cho dù hắn may cho nàng mấy trăm chiếc áo cưới thì sao?
Hắn đã không có cơ hội thấy nàng mặc lên người nữa.
Hắn biết Phương Quân Di hạ độc vào rượu nhưng không hề do dự uống
cạn. Hắn cảm thấy chết trong ngày hôm nay cũng tốt lắm, từ lâu hắn đã
không còn hy vọng gì nữa, mỗi một ngày tỉnh dậy đều nặng nề như chìm
trong bóng tối.
***************************************
Thanh Vân cảm thấy số mình thật sự là đen như một con mực. Hắn vốn
chỉ nói bậy là Tế Tuyết đã chết, hắn trồng trên mộ nàng một cây đào làm
dấu hiệu để lừa Tiêu Phàm, giày vò Tiêu Phàm chút. Không ngờ tên ngốc ấy tin thật, hơn nữa không chỉ bị giày vò một chút mà là suy sụp đến không dậy nổi, ngày ngày như một cái xác lượn lờ qua lại trong rừng đào.
Hừ, lượn lờ thì cũng thôi đi, Tiêu Phàm còn mua luôn cả rừng đào,
dựng nhà xây tường bao. Chết tiệt, hắn tưởng mình là hoàng thượng thì
mua gì cũng được chắc!
Tình huống hiện giờ rối như tơ vò. Mấy năm trước Thanh Vân phát hiện
ra Thach Liên Hoa không thể bảo quản như những loại dược liệu khác được, phải chôn sâu trong đất, hơn nữa đất phải ở nơi khí hậu khô ráo. Hắn
suy tính mãi thấy Lệ Châu là thích hợp nhất. Sau khi chôn hộp thuốc
xuống hắn cẩn thận trồng thêm cây đào làm dấu, ai ngờ đến khi quay lại
chỗ này đã biến thành rừng đào, không biết có phải ông trời cố tình trêu ngươi hắn không.
Hắn đã xem xét cả rừng cây, thật sự là không nhận ra nổi đâu là cái
cây mình trồng. Thanh Vân đang nghĩ xem nếu đào hết gốc cây lên để tìm
sẽ phải mất bao lâu thì tên hoàng đế thừa tiền, hoang phí thuế của nhân
dân đã mua đứt cả cánh rừng, ngày ngày ngồi trông như kẻ tâm thần, muốn
đào gốc cây lên tìm cũng không dễ.
Lệ Châu vốn là nơi bốn mùa luân chuyển, khí hậu ôn hoà, vậy mà từ khi Tiêu Phàm đến thì thời tiết nơi này hình như cũng biến đổi vô cùng quái gở. Mùa xuân xong thì phải đến hè, vậy mà hè thu chưa thấy đâu trời lại đột ngột biến rét, tuyết rơi dày đặc. Ai cũng không hiểu nổi sao mùa
đông trở lại nhanh như vậy, đúng là chuyện lạ kì nhất trong cả trăm năm
qua.
Haiz… Thanh Vân cuối cùng cũng lĩnh hội một cách sâu sắc thế nào là
tự bê đá đập chân mình. Cái đầu thông minh của hắn đã nghĩ mãi cũng
không có cách gì để lấy được Thạch Liên Hoa mà không bị Tiêu Phàm phát
hiện, thôi thì kể sự thật cho hắn vậy.
Cả rừng đào chìm trong sắc đỏ của hỉ phục, tà áo bay phấp phới trong
đêm tối khiến cho khung cảnh vừa thê lương vừa quỷ dị. Thanh Vân ngửi
thấy mùi máu tanh phảng phất hương thảo dược, đây là máu của Tiêu Phàm.
Dưới nền tuyết lạnh lẽo, Tiêu Phàm không biết nằm đó đã bao lâu, lớp
tuyết mỏng phủ lên thân hình hắn, tay còn nắm chặt một bông hoa đào. Máu đỏ tràn lan trên tuyết trắng, sắc đỏ thẫm rợn cả người.
Thanh Vân quỳ xuống, kiểm tra mạch của Tiêu Phàm. Vẫn còn sống, mặc dù hơi thở rất yếu ớt.
Hơn ba mươi năm sống trên đời, Phùng Thanh Vân tự cảm thấy bản thân
là người không thích lo chuyện bao đồng, đối với người thương thì hết
lòng, với bằng hữu thì tận tâm, với kẻ thù thì tàn nhẫn, với người lạ
thì mặc xác. Vấn đề là Tiêu Phàm không biết nên xếp vào loại nào trong
các loại kể trên.
Người thương thì đương nhiên là không, bằng hữu còn không phải nói gì đến thân thiết, hắn lại chẳng có sở thích với nam giới, dẹp!
Nếu bảo là người lạ thì vẫn không phải, tốt xấu gì cũng biết nhau chừng ấy năm.
Kẻ thù, thật sự là hắn và Tiêu Phàm ghét nhau xúc đất đổ đi, nhưng mà cũng chưa đến nỗi có thâm thù huyết hải. Sự căm ghét của Thanh Vân với
Tiêu Phàm chủ yếu là do Tế Tuyết. Nay Tiêu Phàm vì Tế Tuyết đã tự hành
hạ mình thành một đống xương thế này thì hắn cũng không so đo nữa, nói
đi nói lại hắn luôn là người rất độ lượng.
Đêm tuyết lạnh lẽo, Phùng Thanh Vân cuối cùng thiện tính cũng chiến
thắng lòng riêng, vô cùng vất vả kéo lê Tiêu Phàm đang hấp hối vào trong nhà, giúp hắn giải độc.
Thanh Vân nghĩ hắn nhất định đã sinh ra vào giờ làm trâu ngựa, nếu
không sao hắn chỉ vừa rời khỏi Kim Môn cốc đã phải đi hầu hạ người ta.
Tên khốn Tiêu Phàm thân thể hư nhược quá mức, lại còn trúng độc nặng,
cũng may mà nhân vật kiệt xuất như hắn có mặt, nếu không Tiêu Phàm đã
sớm chầu ông bà ông vải rồi.
Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, thật ra thì Thanh Vân chưa
bao giờ có ý định xây tháp. Nhưng Tế Tuyết vì Tiêu Phàm làm nhiều việc
như vậy, hắn để Tiêu Phàm chết thì công sức của nàng sẽ đổ sông đổ biển. Hơn nữa hắn cũng lo lắng sau này nàng biết chuyện sẽ trách hắn. Vậy là
chuyến đi Lệ Châu này Thanh Vân không những phải xới tung cả mảnh rừng
lên để tìm Thạch Liên Hoa do đích thân hắn chôn xuống nhưng nay không
nhớ là ở chỗ nào, lại còn phải cứu chữa cho thằng ngốc Tiêu Phàm. Thật
là hao tổn quá nhiều sức lực.
Tiêu Phàm hôn mê bất tỉnh. Độc tính đã giải gần hết nhưng cơ thể hắn
suy nhược không phải mới ngày một ngày hai, hậu quả của nhiều năm sử
dụng Hồng Huyết Thuỷ cộng thêm thời gian dài không quan tâm đến sức
khoẻ, tinh thần suy sụp, một lần trúng độc này đúng là đã lấy của hắn
gần cả cái mạng.
Thanh Vân lâm vào tình thế khó xử, để mặc Tiêu Phàm ở Lệ Châu? Không
được, tình trạng của hắn vốn chưa ổn định, cũng chẳng rõ khi nào mới
tỉnh lại, không có người chăm sóc hắn nhất định sẽ tiêu đời. Nhưng nếu
không bỏ mặc… lẽ nào lại mang hắn về Kim Môn cốc?
Tế Tuyết đã nhớ ra rất nhiều chuyện chỉ trừ đoạn thời gian nàng và
Tiêu Phàm gặp nhau, đáng lẽ ra sức khoẻ của nàng phải ổn định nhưng lần
phát bệnh bất ngờ này có lẽ liên quan đến khoảng kí ức còn thiếu kia.
Hắn biết Tế Tuyết vẫn giấu hắn, nàng bị những giấc mơ không rõ ràng về
quá khứ ám ảnh, mất ngủ triền miên, cứ để nàng mơ hồ như vậy cũng không
phải cách hay.
Nếu nàng thấy Tiêu Phàm… có thể trí nhớ sẽ khôi phục. Thanh Vân biết
trong lòng nàng hắn không thể so với Tiêu Phàm, nhưng hắn không thể để
nàng như vậy cả đời. Lần này coi như hắn đánh cược với ông trời, giữa
hắn và Tiêu Phàm, dù nàng lựa chọn thế nào hắn cũng không nửa lời oán
hận.