Anh Phạm Một Sai Lầm

Chương 28: Chương 28: Chương 25




Editor: Mèo (meoancamam)

Đợi Triển Ngưng lần nữa trở về cửa hàng may vá, ông lão thợ may chưa bao giờ dùng mắt nhìn người vẫn còn chống chân dựa cửa, ánh mắt của ông đảo qua người thằng bé.

“Cháu dắt díu theo trẻ con là tính thường trú ở chỗ này của bác à?” Không đợi Triển Ngưng nói gì, ông lại mở miệng, “Mặt mày thằng nhóc này cũng không tồi quăng tám sào cũng không đến chỗ cháu (*), tên là gì?”

(*) quăng tám sào cũng không đến chỗ/ bắn đại bác cũng không đến: ý nói không liên quan, không có quan hệ thân thích

“...” Triển Ngưng tự động loại bỏ lời nói của ông còn dư lại đoạn cuối, “Trình Cẩn Ngôn.”

“Viết như thế nào?”

“Trình trong trình tự (phép tắc), Cẩn Ngôn trong thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

Chung Kiều Tùng nhướn mày, thấy ông cẩn thận suy nghĩ sau còn gật đầu: “Tên rất hay.”

Hắn vẫy vẫy tay với Cẩn Ngôn: “Cháu tới đây.”

Chung Kiều Tùng rất gầy, xương gò má rất cao, thoạt nhìn giống như một bộ xương bọc da, Trình Cẩn Ngôn cứ chằm chằm nhìn ông không động.

Ông cũng không để ý, trong ánh mắt phòng bị của Trình Cẩn Ngôn chủ động tiến lên vươn tay vỗ vào sau đầu cậu, vân vê: “Xương cốt cân xứng, dáng dấp cũng giống như mặt mũi.”

Những lời khen ngợi bắn ra giống như không mất tiền, Triển Ngưng cũng không rõ rốt cuộc người này muốn làm cái gì nên đành nhìn xem.

Cũng may Chung Kiều Tùng cũng không còn cử chỉ kỳ lạ nào nữa, nói xong cũng lung lung lay lay quay người vào trong nhà, quay lại gấp gáp chế tạo bộ sườn xám màu đỏ rượu.

Lúc trở về thấy được một sạp trái cây ở ngã rẽ gần trạm xe buýt thứ hai. Gian hàng cực nhỏ, số loại trái cây có thể đếm được trên đầu ngón tay được che đầu bởi một cái ô lớn rách rưới. Dưới ô là một người phụ nữ cụt chân đang mím môi cười hèn mọn với người đi đường, đôi nạng đặt ở một bên, chỗ cổ gần má trái có chút sưng.

Triển Ngưng định mua mấy quả đào, cô vỗ vỗ vai Trình Cẩn Ngôn: “Chính cậu chọn mấy quả đi.”

Trình Cẩn Ngôn cầm lên một quả: “Hỏng mất rồi.”

“...”

Người phụ nữ là người thành thật, vội vàng nói: “Ở đây buôn bán không tốt lắm, quả đào đã để mấy ngày rồi quả thật không quá tươi mới. Các cháu có thể xem thử chuối, mấy nải chuối này hôm qua mới đến.”

Có thể là do trước đó từng kêu khóc đến khàn giọng, hiện tại tiếng vẫn hơi khàn.

Chuối ngon ở dưới đáy cái sọt, cô nói xong còn định đứng dậy lấy cho bọn họ.

Triển Ngừn nói: “Không sao đâu, cô ngồi đi để tự chúng cháu xem.”

Cô cũng không gọi Trình Cẩn Ngôn động vào mà bản thân tiện tay nhấc ra, lại trực tiếp cầm lên mấy quả đào trông không ra hình ra dáng gì.

Người phụ nữ cân lên, nói: “Quả đào có chút héo, cô tính cho cháu rẻ chút.”

Vốn Triển Ngưng muốn nói mua theo giá gốc nhưng lại cảm thấy lời này nói ra sẽ khiến hành động như cho tặng của bản thân quá rõ ràng, ngược lại sẽ khiến người ta không tự nhiên nên đành ngậm miệng.

Đồ mua xong, Triển Ngưng ôm túi trái cây hỏng lên xe, sau khi ngồi xuống bẻ một quả đưa cho Trình Cẩn Ngôn.

Xe buýt ngồi quá nửa chỗ, hôm nay tài xế có thể là người chậm chạp, khởi động xe chạy đung đung đưa đưa giống như đang vùng vẫy giãy chết.

Trình Cẩn Ngôn khẽ lột vỏ chuối trong sự rung lắc, cắn một miếng thấy được cảm giác thơm ngọt trơn mềm.

Cậu phồng má chậm rãi ăn, cúi đầu lại thấy được một nửa trái cây bị hỏng để ở bên cạnh, cậu nhìn thấy trong túi ni lông lộ ra mấy quả đào thâm đen, giống như Thể Hồ Quán Đính (*) mà tỉnh ngộ.

(*) Thể Hồ Quán Đính: Phật giáo lấy câu này ví với việc truyền thụ trí tuệ, khiến con người được dẫn lối, hoàn toàn giác ngộ; cũng ví với việc nghe được một ý kiến sáng suốt mà người nghe có được giác ngộ lớn.

Triển Ngưng không phải muốn mua trái cây mà bởi vì chủ quán kia nên mới mua trái cây, mục đích của cô không ở trái cây mà là “mua”, là muốn tặng số tiền kia ra ngoài mà không ai hay biết.

Tiền không nhiều lắm, tấm lòng lại là thật.

Sau khi Trình Cẩn Ngôn suy nghĩ cẩn thận thì đầu trống rỗng hai giây, cậu đột nhiên phát hiện dưới thân xác kiêu ngạo trái tính trái nết Triển Ngưng cũng có một mặt mềm mại. Phần mềm mại này lại khác với dáng vẻ thường ngày khi chung sống với người nhà, càng tự nhiên càng thuần túy. Nó giống như ngọc trai được con trai bảo hộ vô cùng tốt, cực kỳ khó để lộ ra một chút gì đó nhưng sau cậu lại may mắn nhìn thấy.

Sau khi xuống xe, Triển Ngưng xách lên túi trái cây có thể khiến tay đứt lìa này đi vào một tiệm thuốc, mua chút thuốc trị thương.

Trình Cẩn Ngôn vịn vào quầy nghe Triển Ngưng và người bán nói chuyện, chờ tiếng nói ngừng lại cậu mới nói: “Là mua cho bạn học của chị sao?”

Triển Ngưng: “Cậu phải gọi người ta một tiếng anh.”

Trình Cẩn Ngôn chăm chú nhìn cô: “Là mua cho người kia à?”

Triển Ngưng cũng lười rối rắm với cậu về xưng hô, nghĩ lại kiếp trước muốn cậu ta gọi một tiếng chị nhưng một cái rắm cũng không có.

Cô qua loa lấy lệ gật đầu một cái, thuần túy là đáp lại.

Ra khỏi tiệm thuốc thì đã cách chung cư không xa, hai người chậm rãi trở về.

Tay Triển Ngưng xách trái cây xách đã có chút không chịu nổi nên trực tiếp bê lên. Trình Cẩn Ngôn đi bên cạnh cúi đầu, vẫn không lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Sau khi về nhà trong dự liệu bị Lý Tri Tâm mắng một lúc, vừa thấy đống hoa quả hỏng lại mắng lần hai, ngày hôm nay coi như đã trôi qua.

Ngày hôm sau tới trường học, mắt kính của Tống Dương đã đổi, vẫn là dáng vẻ bất lực sợ hãi run run rẩy rẩy giống như trước kia, một chút cũng không nhìn ra dấu vết bị người cầm gậy đánh ngày hôm qua.

Triển Ngưng ngồi xuống rồi liếc cậu một cái, người này dường như gục đầu thấp hơn chút. Vì ngăn lại sự lúng túng, Triển Ngưng cũng không còn hỏi cậu cái gì, chỉ là lấy ra thuốc bôi trong túi xách đưa đến.

“Lấy về dùng nhé.”

Hôm nay cố ý tới sớm, trong lớp không có mấy người, bọn họ ở hàng này tính cả hai bọn họ là ba người.

Tống Dương sau đkhi nhận lấy đồ vật thì một hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Triển Ngưng nói: “Cố ý mua thuốc trị thương mùi không nặng, cũng không biết hiệu quả như thế nào, cậu lấy về thử xem.”

Tống Dương gật đầu một cái: “Cám ơn.”

Sau khi cậu nâng mắt lên mới phát hiện thế nhưng người này lại cảm động đến hồng vành mắt. Mặc dù Tống Dương với thứ gọi là nước mắt vẫn khá hợp nhau, đây cũng không phải là lần đầu tiên Triển Ngưng thấy người này muốn khóc mà không thể khóc, nhớ một lần vào Chủ nhật nào đó ở nhà Tôn Uyển xem phim giết thời gian, phim để xem là kinh dị, người vừa vội vàng làm bài tập, vừa sợ nước mắt ào ào chảy đúng là người này.

Dáng vẻ đặc sắc hiếm thấy như thế đều gặp rồi, theo lý thuyết hôm mới chỉ hồng hồng mắt như này là gặp sư phụ. Nhưng vành mắt không nhịn được hồng lên là bởi vì Triển Ngưng, cô không khỏi lại cảm giác lúng túng.

Triển Ngưng miệng khô khốc nói: “Lớp phó học tập, về sau rồi sẽ tốt thôi.”

Nghe được lời an ủi gãi không đúng chỗ ngứa này nhưng Tống Dương nghiêm túc gật đầu vẫn như cũ, sau đó cũng tự an ủi mình một câu: “Rồi sẽ tốt thôi.”

Giống như trước khi đến cửa hiệu Kiều Tùng sau lưng Triển Ngừn vẫn kéo theo một cái đuôi, lấy cớ với Lý Tri Tâm vẫn giống trước là đi thư viện đọc sách, còn lý do không mang theo Triển Minh Dương là do thằng nhóc này quá ầm ĩ, dễ dàng ảnh hưởng hai người đọc sách.

Lý Tri Tâm cẩn thận suy nghĩ một chút, khả năng gây chuyện của Triển Minh Dương quả thật so Trình Cẩn Ngôn không biết cao hơn bao nhiêu tầng. Hơn nữa Triển Ngưng nay năm ba cũng là thời điểm quan trọng nên cũng đành miễn cưỡng liền đồng ý, không biết rằng mấy người tốn thời gian chạy đến cửa hàng may vá.

Nhưng không phải lần nào cũng tốn thời gian, lúc này cũng không biết Chung Kiều Tùng nghĩ như thế nào mà gọi người vào trong phòng, tùy tiện ném một tờ giấy nhìn qua tưởng là giấy rác đến trước mặt Triển Ngưng.

“Hôm nay cháu đến thử bắt tay làm.” Chung Kiều Tùng chỉ tờ giấy lộn, “Theo số liệu phía trên, xong trước giữa trưa.”

Ông lại chỉ chỉ dưới đất với ngổn ngang phế liệu không biết bị cắt xuống từ bao giờ: “Dùng mấy vật liệu này.”

“...” Triển Ngưng ngồi chồm hổm trên đất cầm lấy đống vải cắt vụn, “Cháu có thể dùng máy may không?”

“Tay may.”

Trình Cẩn Ngôn cùng ngồi xuống bên cạnh, cũng lượm mấy miếng vải cùng màu: “Chị, em giúp ngươi nhặt.”

“Không cần.” Triển Ngưng xách người cậu dậy mang ra góc, bên này có một cái ghế nhỏ, “Cậu cứ ngồi đây đọc sách, đừng chạy lung tung, không có chuyện quan trọng thì đừng gọi tôi.”

Số liệu trên giấy được chỉnh sửa từ số liệu cơ bản, tăng lên hẳn một vòng, Triển Ngưng nhìn đống con số... ly kỳ này một hồi lâu mới cho ra một cái kết luận, ba vòng của chó.

Triển Ngưng nhanh chóng hướng quét mắt nhìn Chung Kiều Tùng cách đó không xa, nghĩ tới chú chó Labrador còn chưa trưởng thành chỉ có duyên gặp qua một lần kia.

Nếu với năng lực của người mới hoàn toàn không biết gì cả, Chung Kiều Tùng không hướng dẫn chút nào lại thêm mấy câu nói lập lờ nước đôi, còn quăng một đống số liệu ngổn ngang đủ để khiến người khác không hiểu ra sao sờ không tới phương hướng. Hơn nữa vật liệu không đủ, công cụ không có hết, việc dành nửa ngày để làm được một bộ quần áo cho chó liền tương đối làm khó người.

Cũng không nói rõ được là người nọ đang cố ý ngáng chân hay là gì, Triển Ngưng chọn mấy miếng vải vụn trên đất, nghĩ thầm: “May ta còn có cơ sở, nếu không hôm nay mặt mũi này giống như cây lau nhà rồi.”

Gộp tất cả vải dệt cùng màu rồi ghép lại thành một miếng, lại từ cơ sở này cắt, bởi vì toàn bộ là may thủ công nên thời gian không nói lời nào nhanh chóng trôi đi.

Triển Ngưng chú ý đi từng đường kim trên tường, thế nào cô cũng không nghĩ tới đời này lần đầu tiên làm thực tế lại là làm cho một chú chó.

Đồng hồ treo tường sẽ báo từng giờ, mười một giờ thì Chung Kiều Tùng lười biếng đi tới liếc mắt: “Các đường may tay xử lý không tốt.”

Triển Ngừn: “...”

Xã hội hiện đại đều dùng máy may thay thế nhân công, khả năng may tay đương nhiên sơ sót, hơn nữa giống như Triển Ngưng đã trải qua hai đời người như vậy tay nghề cũng bớt tệ hại.

Chung Kiều Tùng kiếm một mảnh vải có chỉ dấu vết chỉ khâu, ngón tay cái chà xát: “Bên túi khâu đè như vậy, cái cơ sở như vậy nhét kẽ răng rồi à?”

Không giải thích được bị “cà khịa” hai lần, Triển Ngưng hoàn toàn câm nín, động tác trên tay vẫn không ngừng: “Trước giữa trưa cháu muốn làm xong quần áo, sau này có thể nhìn gần hơn không?”

Chung Kiều Tùng ném miếng vải đi, vỗ tay một cái: “Sau này làm thợ may cho Tiểu Khúc nhà ta cũng tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.