Editor: Yang Yang
Kiếp trước Triển Ngưng gặp Bạch Tư Di là sau khi tốt nghiệp đại học, hơn nữa không có nhân vật Chung Kiều Tùng xuất hiện ở kiếp đó, cho nên hoàn toàn không hiểu rõ tình huống cá nhân của Bạch Tư Di, hiện tại đột nhiên có mối quan hệ thầy trò, khiến Triển Ngưng có chút khôi phục một ít.
Bên trong hộp lớn yên tĩnh.
Nhưng Bạch Tư Di đã đến, Chung Kiều Tùng cũng không có biểu hiện gì ngoài ý muốn, giống như chuyện bình thường.
Sau một lúc yên lặng, Chung Kiều Tùng nâng cằm: "Ngồi."
Chiếc bàn gỗ nhỏ ngay ngắn, hai chiếc ghế gỗ đối diện để trống, cái này với chú chó có chút dễ, không thích thì nằm úp sấp trên mặt đất.
Bạch Tư Di kéo chiếc ghế kia ngồi xuống, đầu vẫn cúi thấp, không dám vượt qua.
Chung Kiều Tùng rót chén nước trước mặt bà: "Dáng vẻ của cậu nhóc rất xinh đẹp, cũng thông minh, mà tính cách có chút lập dị, nhưng cũng được, chắc sau khi lớn lên hẳn không giống cô."
Giọng nói rất bình thường, giống như nói việc nhà, nhưng kiểu thản nhiên này có cảm giác bài xích rất rõ ràng.
Triển Ngưng há hốc mồm, thì ra ông đã sớm biết!
Bạch Tư Di yên lặng nghe, vẻ mặt từ trước đến nay của bà ta luôn trắng bệch.
Bạch Tư Di: "Thầy..."
"Tôi chỉ thừa nhận một học trò." Chung Kiều Tùng nhấp một ngụm nước trà, "Cô gọi thầy tôi không nhận nổi."
Bạch Tư Di không chịu nổi hạ mắt: "Đã nhiều năm rồi, thầy vẫn không thể buông tha sao? Mặc kệ là trước đây hay hiện tại, em nói rồi, em bằng lòng bồi thường."
"Cạch" một tiếng.
Chung Kiều Tùng cầm cốc sứ trong tay hơi dùng lực chút đặt lên trên bàn, biểu cảm trên mặt có gì đó thay đổi, Triển Ngưng ở cách xa, không thể phân biệt rõ ràng.
Cảm xúc của Chung Kiều Tùng dao động rất ít, phần lớn thời gian tiếp cận với cục diện đáng buồn, không thể khuấy động một chút gợn sóng, nếu không phải thỉnh thoảng nói những lời ác độc, thì trong mắt Triển Ngưng giống như thăng thiên.
Bây giờ nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Chung Kiều Tùng cuối cùng cũng chuyển tầm mắt lên người Bạch Tư Di, con ngươi chứa đầy thông tin đang nhìn một đống rác rưởi, ông nói: "Nhìn con trai của cô tôi đoán sớm muộn gì cũng có ngày cô đến đây, không từ mà biệt, tôi vốn nghĩ có thể trở lại thì sẽ nhận sai, kết quả cô vứt cho tôi một câu: đền bù? Có phải có người phải biết ơn khi cô đền bù đúng không?"
Bạch Tư Di vội vàng lắc đầu: "Con không phải có ý này, thầy con..."
Chung Kiều Tùng lại đứng dậy, trượt gót chân xuống đất đi đến sau vườn, lại rất hiếm khi đóng sầm cánh cửa nhỏ lại.
Triển Ngưng ngồi sau máy may, sau khi bị hoảng sợ run lên, mượn công việc thu dọn vải vóc, tiếp tục nhìn trộm bóng lưng Bạch Tư Di ngồi ở đằng kia.
Lời nói kia của Chung Kiều Tùng có thể là bê tông đập xuống người Bạch Tư Di thế nên nhìn qua cả người giống như cột đá không có sức sống.
Qua chừng mười phút đồng hồ, Bạch Tư Di mới đứng dậy rời khỏi đây.
Hôm nay lượng thông tin có chút lớn, Triển Ngưng mông lung hơn nửa ngày, sắp xếp bừa bãi màn kịch này trong đầu, sắp xếp cả buổi chiều, nhìn đồng hồ mà vẫn chưa thấy Kiều Tùng trở lại.
Triển Ngưng tự hỏi rồi đi ra sau vườn.
Chung Kiều Tùng ở trong phòng nhỏ phía Đông, cách rèm cửa thủy tinh có thể thấy ông đang nằm thoải mái trên ghế dựa, tiểu Khúc ổn định ghé bên chân ông ngủ, dưới thân chú chó có một tấm thảm, một người một chó sống chung rất hòa hợp.
Trển Ngưng gõ cửa, chờ có người lên tiếng sau đó đẩy cửa đi vào.
Chung Kiều Tùng với tư thế mất hồn hơi mở mí mắt nhìn cô, yên lặng đợi.
Triển Ngưng nói: "Thầy, con đi."
Chung Kiều Tùng từ yết hầu cứng rắn buồn bực trả lời một tiếng.
Triển Ngưng nghĩ nghĩ, rồi nói: "Thầy, con là học trò của người sao?"
Chung Kiều Tùng nhướng mày, thần kinh trên khuôn mặt ông giật giật nhìn cô: "Tất nhiên không phải."
"..." Triển Ngưng mấp máy miệng, nghe có vẻ rất khó chịu.
Chung Kiều Tùng nói: "Con tính là đồ đệ của thầy, học trò đầu tiên của Kiều Tùng, sau này không có người thứ hai.”
Triển Ngưng đột nhiên cảm thấy trong lòng tư vị, thật ra cô còn muốn hỏi lúc trước phá lệ với mình có phải vì Trình Cẩn Ngôn không, cảm thấy vấn đề này có nhiều ý nghĩ, dù đúng hay không, sau một đoạn thời gian dài cô và Kiều Tùng vừa là thầy vừa là bạn ở chung cũng không tồi.
"Con đi đây, lần sau tới sẽ rất lâu." Triển Ngưng nói.
Chung Kiều Tùng từ từ nhắm hai mắt, nhìn cô khoát tay áo.
Sau đó rất nhanh vùi đầu vào học bù, đầy ắp những bài tập tài liệu của mùa hè.
Tới gần ngày khai giảng thì xảy ra chuyện bạo lực học đường, một học sinh nữ lớp bên cạnh Triển Ngưng lớp không biết vận may không tốt thế nào, gặp phải mấy người ngoài xã hội, mấy ngày này vào buổi tối xông thẳng vào phòng ngủ trường học, mặc dù cuối cùng cũng ngăn lại đúng lúc, nhưng có mấy học sinh bị thương nhẹ.
Tầng đó là học sinh lớp 12, dẫn đến tiếng vang rất lớn.
Triển Hoài Nam lập tức không nói hai lời quyết định đưa cô về Trình gia.
Biến cố quá nhanh quá kinh người, Triển Ngưng có chút chịu không được.
"Không phải, cha... Đây không phải con chọc người khác, sao để con rời đi?" Triển Ngưng không thể tưởng tượng nói, "Tình hình thực tế thì chuyện này không ảnh hưởng gì tới con, tâm trạng của con cũng không quá tốt."
Triển Hoài Nam nói: "Con không có chuyện gì, không có nghĩa người khác cũng không có chuyện gì, rất nhiều chuyện sẽ dính líu với nhau, hiện tại là thời điểm quan trọng, trường học xảy ra chuyện này đã rất phiền phức, học sinh truyền miệng càng không yên lặng không thể học tập, có khi lùi bước cũng không biết được."
Triển Ngưng còn muốn vì tự do của mình tranh thủ một chút, nhưng thái độ của Triển Hoài Nam rất kiên định, cứ thế không chút dao động.
Ba ngày trước khi vào học, hai chị em Triển gia đã thu dọn đồ đạc, trực tiếp ném thẳng vào Trình gia.
Môi trường ở đây rất tốt, từng ngọn cây cọng cỏ đều được cắt tỉa cẩn thận, cấu trúc ngôi nhà xinh đẹp, trang trí tinh tế, còn mấy người giúp việc chu đáo.
So với nhà họ Triển bừa bãi, nơi này quả thật là một thiên đường.
Triển Ngưng đối với thiên đường này thật không vui vẻ nổi, nhìn người thiếu niên đang ở trên thiên đường nhìn trộm mình lại càng không có tâm trạng.
Ở kiếp trước, Triển Ngưng cũng vào Trình gia, cũng căn phòng ấy, trang trí ấy, ngoại trừ không quá cam tâm tình nguyện, dường như không có gì thay đổi.
Suy nghĩ thoát khỏi vận mệnh của Triển Ngưng bị phá hủy dễ dàng như vậy, trong lòng cảm giác bất lực đến tràn ngập.
Trình Cẩn Ngôn nhìn cô, sợ người tức giận giống như cẩn thật nói: "Chị, thiếu gì hay không vừa lòng cứ tìm em."
Triển Ngưng im lặng lắc đầu.
Trình Cẩn Ngôn từ khi biết Triển Ngưng sẽ đi theo, giống như tiêm một liều thuốc trợ tim, cả người đều sống lại, quy trình làm từng bước cũng không quá nhàm chán và không thể chịu đựng được nữa.
Chỉ là bây giờ nhìn vẻ mặt Triển Ngưng không biểu lộ gì, thậm chí thái độ cũng được coi là rất miễn cưỡng, khiến trong lòng cậu rất bất an và khó chịu nói không nên lời, cậu lo lắng Triển Ngưng kiếm cơ muốn từ cánh cổng này đi ra ngoài, lại khó chịu khi cô bài xích nơi này, thật giống như liên quan đến cậu đều không bị cô tiếp nhận bên trong.
Trình Cẩn Ngôn hận không thể tạo ra cái lồng sắt giam cô ở trên trong.
Cách nghĩ cực đoan này khiến cậu bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh, cậu đến cùng là đã suy nghĩ cái gì?
Trình Cẩn Ngôn vội vàng đứng dậy đi vào trong, trong lúc đó còn bị vấp vào chân ghế, chạy mất dép giống như có sói.
Triển Ngưng không hiểu gì quay đầu nhìn cậu ta một cái.
Nơi này rất gần trường học, sau khi chính thức khai giảng có thể tìm một tài xế lái xe cho bọn họ, Triển Ngưng đối với phúc lợi này tránh không kịp, cô không muốn như vậy, nghĩ xin ở lại trường, nhưng Triển Minh Dương sống chết không chịu.
Em ấy nói: "Chị vẫn sợ không thích ứng được? Muốn ở bên kia, chẳng phải buổi tối không ngủ được sao, mà cha muốn em nhìn chị."
Triển Ngưng không chút nể mặt nói: "Phản rồi? Em xem chị, hay là chị xem em?"
Triển Minh Dương không biết xấu hổi nói: "Dù cho làm phản, chị cũng phải ở bên này xem em, không khác nhau."
Khi nói những chuyện này, vừa lúc ở phòng ngủ của Triển Ngưng, phòng ngủ ở đây rộng hơn phòng ở nhà, quả nhiên có tiền.
Triển Ngưng ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm người trước mặt, chỉ chỉ đầu gối của cậu nhóc: "Sống chết để chị học ngoại trú*, thật ra em không quen ở một mình đúng không."
*học ngoại trú: học sinh chỉ lên lớp học, không ở lại trường.
Triển Minh Dương mạnh miệng: "Không, không!"
Nói là nói như vậy, nhưng trên mặt nhìn kia thể hiện vẻ chột dạ rõ ràng, Triển Minh Dương và Trình Cẩn Ngôn 12 tuổi, 12 tuổi với đứa nhỏ thật ra cái gì cũng không hiểu lắm.
Triển Ngưng thở dài, cuối cùng thỏa hiệp.
Thỏa hiệp thì thỏa hiệp, nhưng lái xe Trình gia cô không dám dùng, kiếp trước vui mừng ngồi xe, bị học sinh bắt quả tang, ở đây đều là thiếu gia thiên kim, biết Trình thị muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, Triển Ngưng cuối cùng bị dán nhãn người Trình gia, cuối cùng lưu lại dấu vết.
Triển Ngưng không muốn giẫm lên vết xe đổ, nếu chuyện ở lại đã không tránh được thì cố gắng khiêm tốn một năm này.
Năm sau lên đại học, không ai có thể quản được cô rồi.
Triển Ngưng hạ quyết tâm, ngày hôm sau rời giường đi đến phòng lặt vặt, trong đó có người làm đi theo cô muốn giúp đỡ.
Người làm hơn bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập, trong ấn tượng giống như người đã ở lại Trình gia đã lâu rồi.
Triển Ngưng nói: "Dì Ngô, dì không phải theo cháu, bản thân cháu làm được, dì đi đi."
"Không được, tôi nghe Nghiêm tiên sinh nói cháu học lớp 12, lỡ như chạm phải làm sao bây giờ?" Dì Ngô lột tay áo đi tới.
Trong đống này có một chiếc xe đạp không biết từ đời nào được lấy ra.
Dì Ngô nói: "Hình như Trình tiên sinh mua để tập thể dục lâu rồi, nhưng chỉ dùng một lần."
"..." Triển Ngưng cũng trong lúc vô tình thấy, từ đầu không biết nguồn gốc của nó, cô nói, "Lãng phí quá."
Sau khi cầm miếng vải lau bụi bặm, lại nghĩ cách mô phỏng, chiếc xe mới tinh không khác gì như mới vừa mua.
"Chị!"
Triển Ngưng vừa quay đầu lại liền thấy Trình Cẩn Ngôn, mặc áo sơ mi quần dài, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ sang trọng, chống lại khuôn mặt cô gái có chút xấu hổ, nhìn mình cười cười.
"Ừm." Triển Ngưng thấy cậu ta khó có được vẻ tươi cười, trả lời qua la.
Trình Cẩn Ngôn đi xuống, mắt nhìn: "Chị muốn đạp xe đi học?"
"Ừm, rèn luyện thân thể." Dì Ngô đã vào nhà, Triển Ngưng ở lại thử xe.
Vô dụng trong thời gian dài, chiếc xe tốt, nhưng một số bộ phận đã có chút không được linh động, ít nhất treo đồ cũng gập ghềnh, và không thể lấy trở về.
"Gặp quỷ." Triển Ngưng nói.
Cô cúi sát người để nhìn, vẫn không trở lại.
"Để em." Trình Cẩn Ngôn nói.
Cậu cầm đầu xe từ tay Triển Ngưng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay Triển Ngưng, nhiệt độ chênh lệch rõ ràng giữa hai người khiến môi Trình Cẩn Ngôn hơi nhếch lên.
Triển Ngưng thu tay lại rồi ở cạnh nhìn: "Đây giống như không phải vấn đề dùng sức, đáng lẽ chiếc xe đã bị loại bỏ."
Trình Cẩn Ngôn thử, không có hiệu quả.
Cậu nói: "Hôm nay ngồi xe đi, mua chiếc mới chị có thể đạp."
"Không cần," Triển Ngưng một lần nữa từ tay cậu ta nhận chiếc xe, kiên trì nói: "Phanh được là đủ rồi, tôi đạp xe."
Trình Cẩn Ngôn bất đắc dĩ kêu một tiếng: "Chị!"
Triển Ngưng: "Thế nào? Tôi đạp xe tốn tiền cậu à?"
Trình Cẩn Ngôn vội vàng nhỏ giọng nói câu: "Không có."
Mặt trời còn đang lên cao, nhiệt độ vẫn chưa tăng hẳn, xung quanh cành lá sum xuê đung đưa theo làn gió nhẹ thoảng qua, thoang thoảng có thể nghe được mùi hương thơm ngát của cây cối.
Trong môi trường thích hợp, một chiếc xe riêng dừng ở cửa chính, trên xe có một cô gái bước xuống, tay vịn cửa phấn khởi vẫy tay với Cẩn Ngôn.
"Cẩn Ngôn, đến trường, cùng đi nào!" Kích động kêu lên.
Thiên kim nhà giàu không để ý hình tượng ở trước nhà người ta hô to gọi nhỏ, không biết mấy minh tinh cả ngày ở trang đầu có cảm giác gì.
Triển Ngưng thay cô ta lo lắng, nhìn xe bên cạnh, trước một bước vào phòng.
Trình Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng Triển Ngưng biến mất, giống như vài năm trước làm hư tài liệu của Triển Ngưng, hai người họ đã có chút khó chịu, tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng sóng ngầm mãnh liệt vẫn tổn tại.
Hà Nhuận Chi tiếp tục gọi: "Cậu nhanh tới mở cửa giúp tớ đi."
Trình Cẩn Ngôn đi mở cửa cho cô ta: "Chúng ta phải đợi rồi mới đi."
“Tớ chờ cậu." Hà Nhuận Chi cười hì hì nói, "Sau này chúng ta có thể giống như trước đây cùng đi học, tớ đã nói cha xếp cùng một lớp với cậu."
Vẻ mặt Trình Cẩn Ngôn không có gì nói: "Thật ra việc học và nghỉ ngơi của chúng ta không giống nhau, đi cùng cũng không thuận tiện."
Hà Nhuận Chi hoàn toàn không biết gì gọi là từ chối khéo léo: "Không sao, tớ đi cùng thời gian với cậu."
Vào nhà, chị em Triển gia đã ngồi ăn bữa sáng, suất ăn của Trình Cẩn Ngôn đặt bên cạnh Triển Minh Dương.
Triển Minh Dương: "Cẩn Ngôn, tới ăn."
Trình Cẩn Ngôn trả lời, đi qua.
Triển Ngưng nhìn không chớp mắt, cũng không ngẩng đầu.
Buổi sáng ở Triển gia, dường như chỉ có âm thanh của Triển Ngưng và Triển Minh Dương, đến nơi này, cũng chỉ có âm thanh ồn ào của Hà Nhuận Chi, nói chuyện líu ríu không ngừng nghỉ, đầu Triển Ngưng muốn đau.
Cô đột nhiên ném sandwich đang ăn một nửa đi, nhìn về phía Triển Minh Dương nói: "Chị đi trước, mọi người đi chú ý an toàn."
Triển Minh Dương còn không biết Triển Ngưng chuẩn bị đơn độc hành động, mờ mịt nhìn cô: "Chị, chị không đi cùng bọn em sao?
Triển Ngưng lau miệng nói, "Chị đi xe đạp."
"Xe đạp?" Triển Minh Dương kinh ngạc: "Như vậy rất lâu? Có thể mệt không?"
"Khoảng mười phút thôi, luyện tập buổi sáng." Triển Ngưng nói xong đứng dậy đi.
Trình Cẩn Ngôn vội vàng nói câu: "Chị, chị ăn ít quá, lại ăn chút nữa."
"Thôi."
Triển Ngưng xách cặp sách đi, thoáng chốc đã ra ngoài, dần dần mất hẳn ở cánh cửa.
Hà Nhuận Chi cười tít mắt nói: "Cẩn Ngôn, cậu cho tớ, tớ ở nhà cũng ăn không nhiều."
Trình Cẩn Ngôn nhìn cửa chính, cảm thấy có chút lo lắng.
Hà Nhuận Chi đi tới gần: "Cẩn Ngôn, tớ nói chuyện với cậu đó."
Trình Cẩn Ngôn cúi đầu: "Cậu muốn ăn gì thì nói với dì Ngô."
Hà Nhuận Chi làm nũng: "Cậu giúp tớ chuẩn bị."
Trình Cẩn Ngôn không hé răng.
Hà Nhuận Chi nghiêng đầu nhìn cậu ấy: "Cậu giúp tớ chuẩn bị!"
Trình Cẩn Ngôn ném gì đó ở trên tay, cũng không ăn.
Cậu đứng lên: "Tiểu Dương, cặp sách vẫn ở trong phòng sao?"
Triển Minh Dương gật đầu.
Trình Cẩn Ngôn: "Tôi lấy giúp cậu."
Người không có mắt cũng biết Trình Cẩn Ngôn mất hứng, Hà Nhuận Chi và Trình Cẩn Ngôn lớn lên từ nhỏ, trong năm năm qua hầu như không ở lại nhiều, nhưng không chút ảnh hưởng Hà Nhuận Chi muốn cùng cậu gần gũi, dục, vọng, không chỉ..... mà như cha mẹ nhắc nhở, tự bản thân cũng thích ngây ngốc một chỗ với Trình Cẩn Ngôn.
Tuổi tác phát triển, vẻ ngoài của Trình Cẩn Ngôn cũng cao hơn, tình cảm mơ hồ ngày càng phát triển hơn.
Hà Nhuận Chi bĩu môi, nhỏ giọng: "Hừ, hôm nay không tranh cãi với cậu."
Đi đến gần Trình Cẩn Ngôn, đến xe cô ta liền quay đầu nhìn Triển Minh Dương bên cạnh nói: "Này, cậu ngồi phía trước."
Cô gái mềm mại, vênh mại hất hàm sai khiến người khác cũng rất ôn nhu không tính công kích, Triển Minh Dương không suy nghĩ, xoay người muốn kéo cửa ghế trước.
Trình Cẩn Ngôn trước một bước đè tay cậu lại, thờ ơ nhìn chằm chằm Hà Nhuận Chi: "Cậu ngồi phía trước."
Hà Nhuận Chi nhăn mày lại: "Cậu sao vậy, hôm nay luôn đối nghịch tớ."
Trình Cẩn Ngôn: "Hoặc ngồi phía trước, hoặc gọi tài xế của cậu tới, chính cậu chọn."
Nói xong túm cánh tay Triển Minh Dương lên xe, dùng lực đóng cửa, để người khác ở ngoài cửa.
Triển Minh Dương nhìn cửa sổ thấy Hà Nhuận Chi đứng một mình ngoài cửa, nhìn Cẩn Ngôn nhỏ giọng nói: "Vậy có tốt không? Mình nghĩ cậu ấy sẽ khóc?"
Trình Cẩn Ngôn cúi đầu sửa sửa ống tay áo: "Không sao, không cần xen vào. "
Triển Minh Dương cảm thấy không yên tâm: "Chỉ chỗ ngồi thôi mà ồn ào thành như vậy, thật ra mình ngồi phía trước cũng không sao."
Trình Cẩn Ngôn không phản ứng, chỉ chuyển chủ đề: "Đã xem sách giáo khoa chưa? Có vấn đề gì thì cậu nói với tôi."
Cậu tự nhiên biết nguyên nhân ồn ào thành vậy cũng không cần thiết, nhưng không quen nhìn Hà Nhuận Chi tỏ thái độ cao cao tại thượng với Triển Minh Dương, chị em Triển gia khác với người khác, bọn họ tồn tại trong lòng Trình Cẩn Ngôn theo hướng người nhà, "Người nhà" thậm chí còn hơn cha mẹ của cậu.
Hơn nữa.... Triển Ngưng thương Triển Minh Dương, nếu cô ở đây, cũng không cho phép Hà Nhuận Chi có thái độ như vậy với bảo bối của cô.
Trong lòng Trình Cẩn Ngôn như bị quăng vào món thập cẩm, phức tạp nói không nên lời, lại hâm mộ, nhưng vì chính mình lại chua xót.
Đầu Triển Minh Dương đơn giản lập tức bị cậu nói cho qua, nói: "Còn chưa xem, nên hẳn không quá khó, không đến mức theo không kịp."
Trình Cẩn Ngôn nói: "Không sao, không biết nói tôi."
"Oke, học bá!" Triền Minh Dương đụng phải cậu.
Thời gian đã qua, Hà Nhuận Chi bướng bỉnh ở bên ngoài chống cự, Trình Cẩn Ngôn giơ tay nhìn đồng hồ, hạ cửa kính xe xuống nói: "Tối đa năm phút, năm phút sau cậu vẫn kiên trì đứng đây, chúng tôi đi trước."
Ngực Hà Nhuận Chi phồng lên, không dám tin nhìn về phía cậu, không như dự đoán, mình khổ sở chống đỡ lâu như vậy lại nhận được câu khiến người ta muốn nôn ra máu.
Nhưng không đợi cô ta trả lời, Trình Cẩn Ngôn đã đóng cửa kính xe.
Hà Nhuận Chi đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, trong tủi thân trộn lẫn không ít khó chịu, sau đó cô ta vẫn yên lặng lên xe, vì vậy có chút buồn cười.
Ồn ào như vậy, Hà Nhuận Chi trở nên an phận rất nhiều.
Xe nhanh chóng chạy băng băng trên ngã tư đường, phía trước cửa sổ lướt qua vô số trai gái vật lộn trong cuộc sống, Trình Cẩn Ngôn yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Triển Ngưng, nhưng rất tiếc lại không có.