Người đàn ông ngâm nga đứt quãng bài ca đồng dao, vẻ mặt đầy ý cười: “Em đã về ... tôi vẫn chờ em trở về ...”
Trước mặt hắn là một cô gái còn rất trẻ, bị treo cổ, hai tay bị trói ngược ra phía sau, miệng bị dán băng dính, chỉ phát ra mấy tiếng “ư … ư”, hai mắt đẫm lệ.
Không gian trống rỗng.
“Đừng sợ!”, vẻ mặt người đàn ông vẫn giữ nguyên biểu cảm, rõ ràng là một gã đàn ông trung niên, vậy mà lúc này đây là trông ngây thơ như một chú nhóc: “Chỉ có như thế này em mới không lìa xa tôi.”
Không …
Cô gái rơi vào khủng hoảng.
Không được … Có ai không … có ai không … mau đến cứu cô với.
Người đàn ông dường như chẳng thèm chú ý đến nỗi sợ hãi và lời van xin của cô gái. Hắn đi đến một đầu dây vải, còn đầu dây đã được cột vào cánh tay của cô gái, sau đó ra sức kéo căng.
Theo sức kéo của hắn, một bên bàn tay của cô từ từ bị kéo lên cao.
“A a a …”
Cơn đau khiến tròng mắt cô gái trợn ngược, nhưng người đàn ông chẳng có chút dấu hiệu dừng lại, miệng vẫn ngâm nga bài đồng dao, lực trong tay càng ngày càng mạnh.
Cô gái phảng phất nghe tiếng từng khớp xương trong cô thể mình gãy răng rắc, răng rắc, một cơn đau truyền đến, trước mắt cô đột nhiên tối xầm, rơi vào hôn mê.
*_* *_* *_* *_*
Taxi ở Tân Thành không biết bao nhiêu chiếc, theo sự chỉ đạo của Đường Tố, Mạc Thông triệu tập tất cả quản lý của hãng taxi trong thành phố về đồn cảnh sát. Sau đó tiến hành sàng lọc, cuối cùng tìm ra được mười người có tính chất phù hợp với ghi chép của Đường Tố.
Đương nhiên cũng chưa hẳn là hoàn toàn phù hợp.
Mạc Thông làm cảnh sát lâu năm như vậy ông vẫn thích cách thức điều tra theo phương pháp truyền thống.
Ông biết mấy chuyện điều tra bây giờ được phân tích dựa theo tâm lý học, phác họa chân dung tội phạm và đó là những điều rất thần kỳ, nhưng chưa chắc trăm phần trăm là đúng, đối với ông áp dụng phương pháp điều tra truyền thống là tốt nhất.
Nói đúng hơn, phác họa tâm lý và phân tích hành vi tội phạm chỉ gói gọn trong một phạm vi nhỏ hẹp. Để bắt được tội phạm cần kết hợp thực tế, căn cứ báo cáo pháp y, giám định chứng cứ, vậy mới có thể lần ra được dấu vết.
Giống như vẽ vậy, ban đầu sẽ là những đường nét phác thảo, sau đó từ từ tô đậm, thêm nét này nét kia, rồi bức vẽ mới có thể thành hình.
Vừa có kết quả sàng lọc, Mạc Thông nhanh chóng gọi điện thoại cho Đường Tố.
Kết quả, ông gọi hơn mười mấy cuộc, vẫn là âm thanh: Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Vui lòng gọi lại sau!
Mạc Thông tức đến mức muốn chửi thề, sau cùng ông cầm điện thoại lên, tìm ra một tên trong danh bạ, sau đó gọi một cuộc.
*_* *_* *_* *_*
Khi Mạc Thông gọi cho Hứa Luật cô mới vừa tập thể dục và tắm rửa xong, cả người tâm trạng phơi phới đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Ngày hôm nay không có giờ dạy nên cô có dư dả thời gian.
Từ khi còn bé, Hứa Luật đã được ba cô rèn luyện phải tập thể dục mỗi sáng nhưng khi ấy cô rất hay trốn tập. Nhưng sau này dần dần cũng thành thói quen, mỗi sáng khi thức dậy không chạy hoặc vận động là cả người đều bứt rứt khó chịu. Nhờ như vậy Hứa Luật xưa nay sức khỏe đều rất tốt,
“Alo! Chú Mạc ạ, vụ án có tiến triển gì mới sao?”
Vừa nhận được điện thoại, đầu cô liền nghĩ ngay đến vụ án.
“Đường Tố đâu?”, Mạc Thông mở miệng hỏi ngay.
Hứa Luật liếc nhìn ra vị trí dành riêng cho Giáo sư Đường, không có người, nhìn lại đồng hồ, mới chưa đến tám giờ: “À! Chắc còn đang ngủ!”
“Mau gọi cậu ấy dậy, nhờ cậu ta đến Cục cảnh sát một chuyến.”
Vừa dứt lời, Mạc Thông cũng không chờ câu trả lời của Hứa Luật, ngay lập tức cúp điện thoại.
Tìm Đường Tố tại sao lại gọi vào máy của cô? Hứa Luật không tài nào giải thích được nhưng nghe giọng ông ta hình như có vẻ gấp gáp, chắc chắn vụ án có tiến triển. Cô cho điện thoại di động vào túi, từng bước đi lên lầu, đến trước cửa phòng Đường Tố.
Cốc! Cốc! Cốc!
“Đường Tố!”
Đợi vài giây, bên trong không chút động tĩnh.
“Đường Tố!”
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa mạnh hơn một chút, tiếng gọi của cô cũng to hơn một chút.
Năm giây sau, phía bên trong cũng chẳng chút động tĩnh.
Hứa Luật chẳng thèm đoái hoài đến lễ nghi, phép tắc, trực tiếp xoay nắm đấm cửa …
Vừa chạm vào tay nắm, trong đầu cô hiện lên vô số hình ảnh trong mấy bộ phim truyền hình ‘cẩu huyết’, trọng điểm sẽ là: Cửa không khóa, mỹ nam, ngủ trong tư thế khỏa thân.
Đường Tố ‘nude’ khi ngủ … hình ảnh ấy … quả thực khiến máu huyết trong cơ thể Hứa Luật sôi trào.
Ken két!
Lực đẩy cửa bị chặn lại đã trả lời cho cô “Đời không như là mơ!”. Theo tính tình của Đường Tố làm gì có chuyện quên mất phương thức an toàn cơ bản này cơ chứ.
Thôi đành vậy!
Hứa Luật ra sức xoay mạnh tay nắm, nện cửa thình thịch.
“Đường Tố! Mau dậy, mau dậy!”, theo tiết tấu đập cửa là thanh âm gào thét.
Lần này cuối cùng đã có hành động đáp lại.
Cánh cửa mở ra, người đàn ông đầu bù tóc rối, gương mặt ngái ngủ, vẫn còn nửa tỉnh nửa mê đứng ở đó, bàn tay đặt lên tay nắm cửa.
Hứa Luật muốn tát vào mặt mình vài cái, cô sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt, nửa ngày vẫn chưa lấy lại hồn vía. Cho dù nhìn thân thể khỏa thân của Đường Tố còn đỡ hơn bộ dạng của anh ngay lúc này đây.
Anh … anh … anh mặc bộ áo hình mèo, liền quần. Bộ đồ hình thú này cô hay thấy trên trang taobao, hoa văn sọc đen trắng, còn có chiếc mũ tai mèo.
Đương nhiên bộ đồ này của anh vẫn chất hơn so với bộ đồ giá 200 tệ bán trên taobao. Vải tơ mềm mịn, khiến người khác chỉ muốn sờ vào một cái.
Thêm vào đó dưới chân anh … lại có đôi dép hình giống hệt chân mèo.
Đấy có đúng là người đàn ông ghét mèo không vậy?
“Xin hỏi cô Hứa có chuyện gì?”
Giọng nói đầy vẻ bực bội, khó chịu, đầy oán khí. Giấc ngủ với anh rất quan trọng, là thời gian đại não của anh được nghỉ ngơi.
Vậy mà bây giờ lại bị cô quấy rầy, điều này khiến anh không thể nào giữ được phong độ bày ra bộ mặt tươi cười như thường ngày.
“À! ….”, Hứa Luật khôi phục lại tinh thần: “Chú Mạc tìm anh về chuyện vụ án!”
Ôi!!!! Trông anh không khác gì một con mèo.
Đường Tố lấy tay vuốt mặt, nhưng không xóa được sắc mặt khó chịu: “Cô Hứa! Phiền cô chuẩn bị cho tôi phần ăn sáng, nhiều cá một chút. Cảm ơn!”
Ầm!!!
Hứa Luật còn muốn nói gì nữa nhưng cánh cửa không chút lưu tình đã đóng sầm ngay trước mắt cô.
Sao nói bữa sáng tự lo mà?
Thôi được rồi, cô từ bi hỉ xả tha thứ cho hành vi thô lỗ này của anh bởi vì bản thân cô cũng muốn đến Cục cảnh sát xem tình hình thế nào.
Hứa Luật ngồi trên bàn ăn, bên cạnh đó còn thêm một chén cháo cá.
Thật ra cô không muốn nấu cháo cá bởi cô từng chứng kiến anh nấu món cháo cá. Cháo cá do cô nấu quả thực đúng là ‘múa rìu qua mắt thợ’.
Dĩ nhiên cô có thể nấu món mì cá, nhưng món ấy mau tiêu, nhanh đói bụng. Ngẫm nghĩ một hồi, cô đành chọn món cháo cá.
Hứa Luật vừa ăn, vừa lén lút đảo mắt nhìn Đường Tố ở phía đối diện, trước sau không có nửa điểm thoải mái. Ăn được vài hớp cháo, gương mặt anh mới từ từ giãn ra. Quả nhiên chỉ có cá mới vực được tâm trạng xuống dốc của anh.
Hai người yên lặng dùng hết bữa sáng.
“Ohhhhhh!”
Bước ra khỏi nhà bếp, Hứa Luật không nhịn được thở dài một cái. Trong lúc dùng bữa sáng cô sợ anh phê bình món cháo cá cô nấu. Nhưng bây giờ cô lại muốn nghe ý kiến của anh về món cháo cá của cô.
Haiizzza! Quả thực rất mâu thuẫn.
Hơn tám giờ sáng, hầu hết các sinh viên đã vào lớp, sân trường cũng im ắng hơn.
Tiết trời cuối thu, những cơn gió nhẹ nhàng mang đến một bầu khí trong trẻo, xuyên qua đám lá, khiến không khí trở nên mát lạnh như dòng suối thấm vào cơ thể.
Hai người một trước một sau im lặng không nói lời nào.
Anh vẫn mặc chiếc áo khoác sẫm màu, bước nhẹ nhàng trong nắng sớm. Đôi chân thon dài, sóng đôi với anh Hứa Luật cảm thấy có chút khó khăn.
Đường Tố đi được quãng, sau đó dừng lại, đứng yên tại chỗ. Hứa Luật không biết anh có chuyện gì, nên rảo bước tính đến hỏi chuyện, vừa định mở miệng, đã thấy anh lại tiếp tục cất bước.
Được vài lần như vậy, Hứa Luật mới hiểu ra ý nghĩa của hành động này … thì ra anh đứng lại chờ cô.
Ôi trời! Người đàn ông này mặc dù miệng lưỡi cay độc khiến người ta phát điên … nhưng cũng là người đàn ông khá ga-lăng.