Chữ Su là tên của “Anh” …. Đường Tố - 唐溯 - Táng Sù
“Chó là người bạn thân thiết của con người, nói hắn ta là chó thật sự là sỉ nhục loài chó mà!”, Cố Sênh quét mắt nhìn Hàn Tư Minh: “Có một số thứ ngày cả chó heo bò gà còn không sánh bằng, sống lãng phí khí trời, chết lãng phí đất chôn, nửa sống nửa chết lại lãng phí đồng tiền bát gạo, vậy mà vẫn còn có mặt mũi sống được trên đời này quả thực có dũng khí. Đừng nghĩ rằng cứ bước đi trên hai chân đều gọi là người.”
Thanh âm mắng chửi của Cố Sênh có vần có điệu, trầm bổng du dương, khí phách hùng hồn.
Hàn Tư Minh từ trước đến nay chưa từng gặp qua người nào như vậy, nụ cười hào hoa phong nhã trên gương mặt của hắn biến mất không còn tăm hơi: “Cái con đàn bà thối này …”
“Thưa quý ông, căn cứ vào quy định xử phạt hành chính của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa những lời ông vừa nói đây đã ngang nhiên sỉ nhục tôn nghiêm và nhân phẩm của tôi một cách công khai, xúc phạm danh dự của tôi, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra, nếu xác định những lời của ông ảnh hưởng đến tinh thần của tôi một cách nghiêm trọng, thì căn cứ vào luật hình sự ông phải chịu trách nhiệm hình sự trước pháp luật. Thưa ông, tôi hi vọng những lời vừa rồi không kích thích tôi đến mức độ đó.”
Hứa Luật đứng bên cạnh nghe mà xém chút nữa là vỗ tay hoan hô. Bởi mới nói đừng bao giờ cãi nhau với luật sư vì căn bản có nói thế nào bạn cũng không thắng nổi.
“Rõ ràng là mày mắng người trước, cái con tiện …”. Hai chữ ‘tiện nhân’ chuẩn bị phọt ra khỏi miệng, hắn liền nghĩ ngay đến lời của ba hắn đã nói, nếu ở thành phố Tân mà gây thêm chuyện hắn sẽ bị tống thẳng ra nước ngoài, còn bị cắt toàn bộ phí chi tiêu.
“Thưa ông, vậy nhất định ông đã hiểu lầm”, Cố Sênh nhếch đôi môi được tô son đỏ tươi đáp lời, “Tôi chỉ đang thảo luận với cô bạn của mình về đồ vật không bằng súc sinh mà thôi, đúng không Luật?”
“Chính xác!”
Đây mới gọi là miệng lưỡi luật sư, Nữ vương Cố Sênh mà lên tiếng thì đối phương biết rõ ràng là đang mắng chửi mình nhưng không tài nào cãi lại được.
Hàn Tư Minh đành phải ngậm miệng, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Cố Sênh: “Mày … mày …”
“Tôi đây họ Cố, tên chỉ có một chữ Sênh, là một luật sư”, Cố Sênh nhìn hắn nửa ngày vẫn chưa thể nặn ra được một chữ, đành hết cách phải tự giới thiệu, “À! Đúng rồi, tôi đây cũng chính là luật sư riêng của cô Hứa Luật đây. Thưa ông Hàn, căn cứ trước đây ông và thân chủ của tôi đã từng có nảy sinh tranh cãi, nên hiện tại tôi có lý do để nghi ngờ chính ông đây đã theo đuôi thân chủ tôi tới thành phố Tân với mưu đồ hãm hại thân chủ tôi.”
Hàn Tư Minh cảm thấy bây giờ hắn nói gì cũng không được, không cẩn thận còn mang họa vào thân dính dáng đến pháp luật.
“Vì vậy, thưa ông Hàn Tư Minh, tôi chân thành đề nghị ông hãy giữ khoảng cách với cô Hứa Luật đây. Nếu không xin ông đợi giấy triệu tập của tòa án.” Sau khi nói ra mấy câu hoàn mỹ đến từng chi tiết, Cố Sênh nắm tay Hứa Luật ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh ngang rời đi.
Hàn Tư Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng của hai cô gái, ánh mắt căm thù, hận không thể dùng một dao đâm chết hai người.
“Anh yêu anh đang nhìn gì vậy?” Cô bạn gái vừa từ trong toilet bước ra, vòng tay ôm cổ Hàn Tư Minh, cong môi nũng nịu: “Nhìn lén người đẹp sau lưng em phải không?”
Từ sau khi gặp Hứa Luật, Hàn Tư Minh nhác thấy phụ nữ mặc cảnh phục hoặc áo trắng đều không nhịn được mà ngoái nhìn thêm lần nữa. Cô gái ngày hôm nay hắn để mắt tới cũng là sinh viên Đại học Y, tên gì hắn quên mất rồi, nhưng chắc chắn không phải tên Hứa Luật.
Hàn Tư Minh nhìn khuôn mặt trang điểm đậm của cô bạn gái trong lòng lại nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn không trang điểm kia, cùng với cô bạn Cố Sênh đi cùng, tuy rằng có trang điểm, nhưng trông rất nhẹ nhàng tự nhiên không giống như cô gái bên cạnh hắn đây tô tô vẽ vẽ nhìn là phát ngấy.
“Cút ngay!” Càng nhìn càng thấy chướng mắt, Hàn Tư Minh dùng hết sức gạt cánh tay cô ta ra khỏi người hắn.
“Anh yêu, anh sao vậy, đau em!”
Dương Phỉ quen biết Hàn Tư Minh ở một hộp đêm, nhưng trước đó, cô ta cũng từng nghe qua danh tiếng của tên ngốc thiếu gia Hàn Tư Minh này, cũng khá hào phóng. Trong một tuần vừa qua chính bản thân cô ta cũng thừa nhận hắn ta hết sức rộng rãi và phóng khoáng.
Có tiền, có thế, lại đẹp trai, có người bạn trai như vậy cô ta cảm thấy vô cùng hãnh diện.
“Cút ngay đi!” Hàn Tư Minh tức giận xô mạnh Dương Phỉ ra khỏi người mình, quẩy quả rời đi.
Dương Phỉ nghĩ mãi cũng không ra tại sao cô ta mới chỉ vừa vào toilet rửa tay mà tên Hàn Tư Minh đã biến ra thế này. Không phải đã hứa sẽ mua quần áo cho cô sao?
“Hàn Tư Minh, anh nhớ đấy!”
Dương Phỉ tức giận giậm giậm hai chân, miệng không ngớt mắng chửi. Dù gì Dương Phỉ cũng là Hoa khôi của Đại học Y, tại sao lại phải chịu nhục nhã thế này, lần sau không đơn giản như vậy đâu.
Dương Phỉ buồn bực bước khỏi trung tâm thương mại, lúc này mới nhớ ra là Hàn Tư Minh đưa cô đến đây, bây giờ lại phải bỏ tiền túi ra gọi xe về.
“Chó chết!”
Dương Phỉ lầu bầu chửi bới, rồi đi vẫy taxi.
*
Cuối tuần, Hứa Luật nhận được điện thoại của Tô Tử Khiêm, anh đến thành phố Tân công tác, tiện đường ghé thăm Hứa Luật xem cuộc sống cô thế nào.
Hứa Luật hẹn gặp anh ở hồ Điệp Hiên, lần trước khi Cố Sênh dắt cô đến đây Hứa Luật đã yêu nơi này rồi.
“Chào mừng đến Hồ Điệp Hiên, chúc quý khách ngon miệng”
Tô Tử Khiêm đẩy cửa bước vào, dáng người trong chiếc quần âu đen và áo sơ mi trắng đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt liếc nhìn.
“Thưa ông, xin hỏi ông đi mấy người?”
“Tôi tìm bạn, cám ơn.”
Hứa Luật ngồi ở phía góc phòng, ló ra vẫy vẫy tay Tô Tử Khiêm.
“Em gọi mấy món trước rồi”, Hứa Luật đưa thực đơn qua: “Anh xem còn thêm món gì không thì gọi đi, hôm nay em khao!”
Tô Tử Khiêm nâng ấm trà rót vào tách cho hai người: “Em gọi là được rồi, đều như nhau cả thôi.”
“Vâng!” Hứa Luật cúi đầu, tiếp tục lật xem thực đơn: “Mấy món cua ở đây siêu ngon, chỉ đáng tiếc anh không ăn được …”, anh ta bị dị ứng với hải sản.
Cô gọi thêm mấy món Tô Tử Khiêm thích ăn.
Nhìn cô đang chăm chú gọi những món ăn anh ưa thích, Tô Tử Khiêm khẽ nở nụ cười, anh nhấp ngụm trà rồi hỏi: “Em ở đây quen chưa?”
“Quen rồi, quen rồi, em làm cảnh sát phải học cách sống thích nghi như một con gián í, quăng đâu cũng được”, Hứa Luật gọi nhân viên phục vụ order thêm vài món, sau đó còn dặn thêm: “Những món này đừng làm cay quá!”
Tô Tử Khiêm vắt tay lên thành ghế cười cười: “Xem ra … quả thật rất tốt!”. Lời của anh có hàm ý khác, anh đã nhận ra sự thay đổi trên người cô.
Hứa Luật chống cằm, không hiểu hàm ý sâu xa trong câu nói vừa rồi của anh: “Anh đến thành phố Tân có chuyện gì sao?”
“Đến gặp một người.” Từ trước đến nay Tô Tử Khiêm chưa bao giờ giấu giếm Hứa Luật chuyện gì, “Bọn anh nhận được tin Giáo sư Đường đang ở thành phố Tân này.”
“Giáo sư Đường?”
Trong thời đại này, ‘vị giáo sư’ khiến Tô Tử Khiêm mong muốn được gặp nhất chắc chắn phải dạng người ‘hiếm như lá mùa thu’ … Đường …
“Là anh đang nói đến vị chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng tại cung điện Buckingham Anh Quốc, là cố vấn được FBI coi như một Sherlock Holmes thời hiện đại, dùng tâm lý học tội phạm và khả năng tư duy logic đã phá thành công các vụ án lớn tại nước Mỹ như “Nữ sát thủ”, “Vụ án phần vụn thi thể”, … là Su T. … giáo sư Đường … đó ư?”, Hứa Luật nói một hơi dài, thanh âm không kìm nén tâm trạng phấn khởi, không đúng phải nói là hết sức phấn khởi mới chính xác.
Tô Tử Khiêm gật gật đầu.
“Yeah!” Nếu như không phải hoàn cảnh không cho phép, nhất định cô sẽ nhảy cẫng lên: “Giáo sư đến Trung Quốc rồi sao? Người đâu? Gặp được chưa? Là ở đâu? Tại sao lại không nói cho em biết sớm chút. Ôi! Em cũng muốn gặp được đại thần ấy!”
Thật quá đáng, chuyện tốt như vậy mà không kể cho cô nghe sớm.
Tô Tử Khiêm buồn cười nhìn dáng vẻ kích động không hề che dấu của Hứa Luật.