Anh Rể Đừng Tới Đây

Chương 35: Chương 35




Lục An còn cho rằng mình được thoát nạn, không khỏi thả lỏng người, lúc này người dưới thân lại ngốc dậy di chuyển chiếc l.ưỡi một đường lên tới cổ cậu, ở nơi đó g.ặm nhắm, nhanh chóng trên làn da trắng mịn của cậu xuất hiện nhiều dấu ấn thuộc về hắn.

“Ưm... Đừng..đau” mắt Lục An mang một tầng sương mù than nhẹ, hắn cầm tinh con cẩu sao cắn cậu thật đau.

Mặt cậu có chút ủy khuất, lại mang vẻ chọc người trìu mến, chỉ một ánh mắt cũng đủ làm quân lính Thẩm Duẫn tan rã. Anh nhanh chóng cướp lấy đôi môi đỏ mọng, thần tốc cuốn lấy chiếc l.ưỡi đinh hương của vật nhỏ quấn quýt, bắt vật nhỏ ng.ậm l.ưỡi vào miệng mình g.iao triền.

Lục An cảm giác hít thở khó khăn, cả người bất an vặn vẹo kháng nghị, cậu bị nhiệt độ nóng bỏng từ thân thể đối phương truyền tới hù doạ muốn tránh né lại không đọ lại sức lực của hắn.

Ngay lúc Lục An cho rằng mình sắp ngạt thở thì cuối cùng hắn cũng chịu buông tha cho môi của cậu. Sau đó hôn lên cằm, cổ rồi hướng xuống xương quai xanh của cậu gặm lấy.

Cậu tham lam hít lấy không khí, ngực phập phồng kịch liệt trái tim bởi vì thiếu dưỡng khí mà cấp tốc đập mạnh như muốn thoát ra ngoài.

Anh như người say mê luyến với miếng mồi ngon, vươn đầu l.ưỡi l.iếm láp khuôn ngực đang phập phồng cho đến khi dính đầy hương vị của riêng anh, anh mới ng.ậm lấy hạt đậu đỏ đang dựng đứng lên kia, anh chậm chạp l.iếm rồi lại dùng sức hấp lấy, khẽ day day lên đầu ti cho đến khi sưng đỏ mới chuyển sang bên còn lại. Anh cũng dùng cách tương tự trêu chọc bên kia, đợi khi cả hai đều có màu bằng nhau mới ngừng lại nhìn ngắm kiệt tác do mình tạo ra.

Lục An lúc này đã không còn phân biệt rõ nhịp tim đập kịch liệt là do thiếu dưỡng khí hay do sự âu yếm của hắn tạo thành. Cậu bất an muốn tránh thoát dùng sức vặn vẹo lại không thể trốn thoát nửa phần, chẳng qua làm cho thân thể mềm mại của mình ma sát lấy lồng ngực cứng rắn của hắn, khiến cho hô hấp của hắn thêm thâm trầm dồn dập.

Thẫm Duẫn ngẩng đầu lên nhìn vật nhỏ, hắn chớp nhẹ mi mắt, le l.ưỡi l.iếm khoé miệng, bộ dáng tà mị mà d.âm mỹ làm cho thân thể cậu cháy lên luồng nhiệt.

“Không..không cần“.

Cậu lẩm bẩm trong vô thức, hôm qua nếm trải trái cấm tinh thần mơ màng nên cậu không nhớ rõ bộ dáng lúc đó của mình như thế nào nhưng lúc này cậu rất tỉnh táo, từ trong mắt đối phương cậu thấy rõ phản ứng của bản thân, cũng như thấy rõ sự thèm khát, ham muốn trắng trợn khiến cậu bất an và sợ hãi.

Bờ môi nóng rực lại bao phủ lấy môi Lục An, lật xoắn dây dưa, triền miên m.út vào. Bàn tay Thẫm Duẫn trượt vào khoảng mềm mại giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng vuốt ve lấy bên đùi non, từ từ hướng lấy bắp đùi hoạt động.

Lục An cũng muốn khép chặt hai chân, lại bị hắn dễ dàng đem một chân chen vào giữa hai chân cậu, bàn tay to lớn đặt lên đùi, một tay đặt lên hoa h.uyệt, hơi dùng lực đạo xoa lấy. Lục An chỉ cảm thấy hoa h.uyệt nóng nóng, ê ẩm, loại cảm giác này không thoải mái, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy khó chịu, loại cảm giác không nói nên lời.

“Ngô...” Cậu tưởng chừng như không thở nổi chỉ có thể kháng nghị bằng những tiếng hừ lạnh. Thẫm Duẩn lưu luyến buông l.ưỡi cậu ra, đầu l.ưỡi chưa hoàn toàn thối lui khỏi miệng Lục An mang theo dòng tơ bạc từ khoé miệng của hắn rủ xuống.

“ Đừng...nữa...tôi không...thở được...” Lục An yếu ớt lên tiếng, cậu cũng không muốn mình là người đầu tiên bị hôn đến tắt thở luôn đâu.

Bàn tay đang vuốt ve trên đùi cậu hơi lui ra ngoài, sau đó cậu nhịn không được bật thốt lên tiếng “...Aa...”

Hắn đột ngột đ.út ngón tay vào cơ thể cậu, cơ thể bị dị vật xâm nhập bên trong co rút chặn lại lối đi, “ Không cần... Không cần...Thẫm Duẫn” cậu lắc đầu như trống bỏi, h.uyệt đ.ộng t.iết ra nhiều mật d.ịch thấm ư.ớt cả ngón tay làm động tác của hắn di chuyển thêm thuận lợi.

“Ưm...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.