Anh Rể Em Có Rồi

Chương 9: Chương 9




“Không có khả năng, tôi không chỉ nhất định phải để chị cậu biết mà tôi còn muốn gậy ông đập lưng ông.” Tề Hâm Lỗi cười đến vô cùng khủng bố, trong lòng cực kỳ vui sướng, tên tiểu tử thối này lúc trước đánh chết cũng không thèm cầu xin hắn rốt cuộc bây giờ đã cầu xin hắn, cảm giác này thật sung sướng. Nếu có thể nhìn thấy tên tiểu tử thối này lộ ra biểu cảm đặc biệt sợ hãi, khóc lóc quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ thì chắc chắn hắn sẽ càng thú vị.

“Có ý gì?” Trong lòng Hàn Tử Dạ cả kinh, hai tròng mắt sau thấu kính lập tức trừng mở lớn.

“Ý trên mặt chữ, cậu dám làm ra đống ảnh tôi thích bị một đám phụ nữ già ngược đãi để chỉnh tôi, tôi sẽ khiến cậu thật sự bị đám phụ nữ già ngược đãi, tôi còn chụp lại toàn bộ quá trình, rồi dán lên trường y như cậu. Hơn nữa ngoài dán lên tường tôi còn post lên mạng, gửi cho truyền thông, cho cậu trong vòng một đêm vang danh cả nước, thậm chí toàn bộ thế giới.” Tề Hâm Lỗi phát hiện giọng của hắn không bình tĩnh được nữa, cười càng khủng bố hơn.

Rốt cuộc tiểu tử thối này cũng biết sợ, hẳn cậu ta nên cảm thấy may mắn vì chỉ dán những ảnh kia vào trường học, mà chưa dán bên ngoài trường học, càng không post lên mạng, gửi cho truyền thông, bằng không kết cục của cậu ta không chỉ là như thế này đâu. Bản thân thật sự sẽ dùng mười đại hình Mãn Thanh hung hăng tra tấn cậu ta, chờ cậu ta hấp hối sẽ bằm thây thành vạn khúc, ghiền xương thành tro.

Nhưng bây giờ trả thù cậu ta như vậy cậu ta cũng đủ thảm rồi, so với việc bản thân lập tức hành hạ cậu ta đến chết, càng làm cho cậu đau đớn, thê thảm gấp trăm lần. Làm cho mọi người khi nhìn thấy hình chụp cậu ta bị một đám phụ nữ già ngược đãi, nhất định cậu ta sẽ không mặt mũi nào nhìn người khác, bao gồm cả người thân của cậu ta. Cậu ta đến đâu cũng sẽ bị chỉ trỏ khiến cậu ta không cách nào có chỗ đặt chân trong xã hội, cậu ta chỉ có một con đường tự sát để đi.

“Anh dám!” Khuôn mặt Hàn Tử Dạ sưng đỏ không gì sánh được chợt sợ tới mức trắng bợt, rốt cuộc cậu không nhịn được sợ hãi run giọng thốt lên. Cậu không nghe lầm chứ, ác ma này thế mà sẽ đối xử với cậu… Cho dù ác ma hận cậu cũng không thể trả thù cậu như thế được, ác ma thật sự là một tên súc sinh. Cậu tuyệt đối không để ác ma này thực hiện được, cậu muốn chạy trốn lập tức nhưng bị ác ma giữ chặt hoàn toàn trốn không thoát.

“Trên đời còn chưa có chuyện tôi không dám làm! Trước khi tôi tới tìm cậu đã dặn thủ hạ đi tới câu lạc bộ SM tìm đám phụ nữ thích ngược đãi chàng trai trẻ, mấy mụ già vừa béo lại xấu đang chờ cậu, sau khi tôi bắt cậu tới câu lạc bộ SM các bà sẽ lập tức dạy dỗ cậu ngược đãi cậu, ha ha ha ha ha….” Tiếng cười vô cùng hung ác tựa như ác ma chân chính, khiến trong lòng người ta hoảng sợ không rét mà run.

“Không được! Tôi nhận lỗi với anh tôi sẽ lập tức nói với tất cả thầy trò chuyện ảnh chụp lúc trước tất cả đều là giả, là tôi hãm hại anh, xin anh, tha thứ cho tôi, bỏ qua cho tôi!” Hàn Tử Dạ sợ hãi hoảng hốt, hoảng loạn tới cực điểm, không kiềm chế nổi vứt bỏ tôn nghiêm, đau khổ cầu xin ác ma mà cậu hận nhất.

“Cậu chỉ cầu xin người như vậy thôi à? Cậu không biết là cậu quỳ xuống khóc lóc cầu xin tôi sẽ có vẻ thành ý hơn sao!” Trên khuôn mặt tuấn tú hung ác như Satan lộ ra nụ cười hài lòng, nhân cơ hội này Tề Hâm Lỗi nói ra chuyện mà bản thân muốn nhìn thấy nhất.

Không có biết tiểu tử thối này có nguyện ý quỳ xuống khóc lóc cầu xin bản thân hay không, cho dù cậu ta đồng ý thì bản thân cũng không thay đổi chủ ý. Mình đã sớm quyết định bất kể như thế nào cũng phải dẫn cậu ta đến câu lạc bộ SM để những mụ già đó ngược đãi cậu ta chết khiếp. Sau đó bản thân lại dẫn cậu ta tới trường học vừa để toàn bộ thầy trò trong trường và chị cậu ta thưởng thức ảnh chụp cậu ta bị ngược đãi, vừa ép buộc cậu ta giải thích hành vị phạm tội của cậu ta với thầy trò và chị cậu ta, còn bản thân mình thì trong sạch.

Hàn Tử Dạ do dự, muốn cậu quỳ xuống khóc lóc cầu xin ác ma này sao cậu có thể làm được, vừa rồi cầu xin ác mà như thế đã là cực hạn của cậu rồi, nhưng….. Nhưng nếu không làm theo lời ác ma nói, ác ma này sẽ… Cậu chết cũng không cần bị một đám phụ nữ già ngược đãi, tất cả quá trình bị chụp dán khắp mọi nơi, để mọi người biết bí mật về thân thể của cậu, biết cậu là… Đáng sợ! Quá khủng bố rồi! Cậu tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra, cậu chỉ có thể….

“Xin lỗi! Cầu xin anh đại nhân có lòng độ lượng tha thứ cho tôi, bỏ qua cho tôi!” Không còn kế sách nào khác Hàn Tử Dạ chỉ có thể khuất nhục quỳ xuống xin lỗi Tề Hâm Lỗi. Quá sợ hãi khiến cậu dễ dàng rơi nước mắt, chuyện mà sau khi lớn lên cậu chưa bao giờ khóc, vì để Tề Hâm Lỗi nhìn thấy mình khóc thật sự, cậu kéo tất cả tóc che kín khuôn mặt mình qua một bên.

Trong nháy mắt Tề Hâm Lỗi nhìn thấy mặt Hàn Tử Dạ trái tim đột nhiên hơi co rút, mắt sáng màu trà nhạt lập tức híp thành một đường nhỏ. Khuôn mặt đẹp quá, giọt nước mắt đẹp quá!

Dù khuôn mặt có phần giống Hàn Tử Thần sưng đỏ dọa người nhưng so với Hàn Tử Thần thì càng xinh đẹp mê người hơn, nhất là cặp mắt có pha chút màu tím kia, sáng rực như viên ngọc trai đen, thần bí, hai tròng mắt ướt át quả thật rất câu hồn. Giọt nước mắt óng ánh trong suốt thuần khiết không tỳ vết, cũng đẹp rất hút hồn khiến trái tim hắn đập mãnh liệt, lần đầu tiên hắn bị như vậy.

Mẹ nó, thật không nghĩ tới tên tiểu tử thối này lại có khuôn mặt và nước mắt khiến người ta động tâm như thế….

Hàn Tử Dạ thấy Tề Hâm Lỗi mãi chẳng có phản ứng nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện Tề Hâm Lỗi vẫn đang thất thần ngây ngốc nhìn mình. Mặc dù cảm thấy kỳ cục không rõ vì sao hắn như vậy, nhưng biết bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để mình chạy trốn, mình phải nắm chắc cơ hội hiếm có này.

Hàn Tử Dạ dùng hết sức đẩy Tề Hâm Lỗi đang thất thần không giữ chặt mình như lúc nãy ra, đứng lên xoay người liều mạng chạy.

“Đừng chạy, đứng lại cho anh mày!” Cuối cùng Tề Hâm Lỗi lấy lại tinh thần nhanh chóng chạy đuổi theo Hàn Tử Dạ.

Hàn Tử Dạ quay đầu thấy Tề Hâm Lỗi sắp đuổi kịp mình sợ tới mức dùng hết sức chạy nhanh hơn. Nhưng từ trước tới giờ thể lực cậu không tốt, sao chạy qua Tề Hâm Lỗi người đã từng quán quân điền kinh, còn chưa chạy ra khỏi rừng cây nhỏ đã bị Tề Hâm Lỗi bắt được rồi.

“Cậu thật to gan dám chạy trốn, chẳng lẽ cậu không sợ anh mày sẽ lột da cậu như lời tôi nói lúc trước sao hả!” Tề Hâm Lỗi nâng cằm nhỏ nhắn trơn bóng rất xinh đẹp của Hàn Tử Dạ lên, hắn hậm hực căm tức, dù giọng rất hung ác nhưng lại không khủng bố như trước.

“…. Anh giết tôi đi!” Hàn Tử Dạ cảm thấy bản thân xui xẻo tận cùng, nhắm mắt lại tuyệt vọng nói. Đây là lần đầu tiên cậu muốn chết, cậu biết bản thân mình là kẻ yếu đuối vô cùng, nhưng thật sự cậu không có cách nào khác. Cậu không muốn lại vứt bỏ tôn nghiêm, quỳ xuống khóc lóc như con chó cầu xin ác ma tha thứ cho cậu, loại nhục nhã này khiến cậu khó có thể chịu được. Cậu cũng không muốn ác ma bắt cậu đưa tới câu lạc bộ SM, rơi vào địa ngục không thể nào tưởng tượng nổi cậu chỉ có thể muốn chết, hi vọng ác ma này còn có chút tính người, có lòng từ bi giúp cậu đạt được mục đích.

Hàn Tử Dạ đợi lúc lâu cũng không thấy Tề Hâm Lỗi đáp lại, lúc đang muốn mở mắt hỏi Tề Hâm Lỗi có phải không dám giết cậu hay không thì trên môi chợt truyền tới sự ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.