(( Mỵ Nhi))
Hôm nay công ty có buổi ký hợp đồng với công ty Phúc Viễn. Lúc đầu nhìn hồ sơ cũng làm cô giật mình, đây là công ty của nhà cô kia mà.
Từ lúc cha cô tiếp quản công ty làm nó ngày càng xuống dốc. Cha cô vốn không có tài kinh doanh nhưng vì may mắn lấy được mẹ cô nên mới có thể leo lên vị trí tổng giám đốc như hôm nay.
Qua nhiều năm công ty dưới sự quản lý của cha cô kèm theo hai mẹ con bà ta ăn xài phung phí cũng sắp phá sản rồi nhưng cô chỉ tiếc vì đó là tâm huyết của ông ngoại. Ông đã dùng cả đời người để xây dựng nên nhưng lại để bọn họ phá đổ dễ dàng như vậy sao. Cô thực không đành lòng.
Cô mang hợp đồng vào phòng tổng giám đốc sẵn tiện nhắc lịch trình hôm nay.
“ Tổng.. à học trưởng. Hôm nay công ty Phúc Viễn có hẹn với a.”
“ Được, e sắp xếp rồi đi đi.”
“ a không đi sao, đây là hợp đồng của công ty... “
“ Không cần, e quyết định là được.” - a không để cô nói hết.
“ Nếu như vậy... e không muốn hợp tác với họ.”
“ Đó không phải là công ty của nhà e sao?”
“ Đó không còn là nhà của e. Nhưng a yên tâm e không để việc riêng ảnh hưởng đến công việc đâu. E hiểu rõ công ty này, hợp tác lần này không có lợi cho công ty chúng ta.”
“ A tin e.”
“ Vậy... e ra ngoài trước.”
- -------
Buổi trưa, cô hẹn gặp mặt người bên công ty Phúc Viễn ỡ nhà hàng gần công ty. Thì ra hôm nay cha cô đích thân đi ký hợp đồng, có thể thấy tình trạng của công ty hiện giờ sa sút như thế nào. Giây phút nhìn thấy cô thì cha cô cũng bất ngờ không ít.
“ Xin chào Tích tổng, tôi là thư ký của công ty Trịnh Thị. Hôm nay đến ký hợp đồng phải phiền đích thân tổng giám đốc đây ra tay sao, công ty không phải không còn ai làm được việc đó chứ.”
“ Tiểu Mỹ nếu con đã biết là công ty nhà ta thì phải mau ký hợp đồng đi chứ.”
“ Không phải cha còn một cô con gái tài giỏi sao, lấy được chồng có gia thế sợ gì không có người chống lưng. Cha cần gì đến đây nhờ đứa con gái bất tài bị cha vứt bỏ ký cái hợp đồng bé xíu này.”
“ Gần đây tụi nó ít lui tới, cha vẫn không nên làm phiền con rể chút việc nhỏ này. Phận làm con cái có chút việc con cũng từ chối cha sao.”
“ Thật xin lỗi, tôi chỉ đặt lợi ích công ty lên hàng đầu hợp đồng này không thể ký.”
“ Mày là cái đồ ăn cháo đá bát, Tích gia nuôi dưỡng mày ngần ấy năm để mày báo đáp cha mày như vậy sao. Đồ bất hiếu.”
“ Tôi phải nhắc cho ông nhớ những gì ông có được vốn dĩ thuộc về mẹ tôi và tôi. Ông đã nhẫn tâm làm mẹ tôi đau lòng, ông ngoại tôi tức giận mà chết. Ông để hai mẹ con bà ta ức hiếp tôi ngần ấy năm. Ơn huệ này tôi sẽ mãi không bao giờ quên.”
“ Mày đừng vội đắc ý, tao đã từ mặc đứa con như mày nên sau này có chết đói cũng đừng lết thân về trước cửa nhà tao.”
“ Nhà đó vốn là của tôi, cha à cứ ở lại kỷ niệm thêm một thời gian nữa đi. Để sau khi tôi lấy lại cha sẽ không có cơ hội bước vào nữa đâu.”
“ Mày... Tao sẽ chóng mắt lên xem mày làm được gì. Tao còn có con rể làm hậu thuẩn. Mày đợi mà xem, cái hợp đồng rách này tao không cần.”
“ Vậy tạm biệt cha, đi cẩn thận.”
Cô nhìn bóng dáng Tích Kỳ hậm hực rời đi không biết nên vui hay nên buồn đây. Đó là người cha thân sinh của cô là người mẹ cô đem hết lòng hết dạ yêu thương đó sao.