Ánh Sáng Che Đi Bóng Tối : Nữ Thám Quỷ Dị - Thanh Ti Nhiễm Sương

Chương 1: Chương 1: Chương 1 : Huyết tinh sao chín cánh




*huyết tinh : máu tươi

Bầu trời âm u, gió mùa thu mang một mùi hương, khiến người khác cảm thấy lạnh giá.

Tiếng còi xe cảnh sát trong tiểu khu, có vẻ đặc biệt chói tai, dưới lầu toàn là cảnh sát mặc đồng phục.

“Đội trưởng còn chưa qua sao ? Vụ án lớn như vậy, người đi đâu mất rồi ? Tôi cũng đã gọi mấy cuộc rồi.”

Phó đội trưởng cảnh đội Trịnh Dịch Đằng khổ não nhìn điện thoại của mình, tựa hồ như đang chờ đợi câu trả lời của đội trưởng.

Một chiếc xe SUV chậm rãi dừng lại, từ trên xe có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bước xuống.

“Pháp y Ô, sao chú lại tới rồi, hôm nay chú không phải nghỉ rồi sao ? Nơi này còn chưa cần đến chú nhỉ.”

“Tôi nghe nói có vụ án, hơn nữa khắp nơi đều là máu, sao có thể không đến chứ ? Tôi lên trên xem thử trước.”

Nói xong thì người đàn ông vội vã lên lầu, Trịnh Dịch Đằng căn bản cản không nổi, hoặc cản cũng vô dụng.

Trời dần dần mưa nhỏ, lại một chiếc xe từ từ đến gần, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài.

Mắt của Trịnh Dịch Đằng nháy mắt thì sáng lên, nhìn thấy một đàn ông mặc áo gió màu đen, từ trên xe bước xuống. Tuổi gần 30, nhưng lại là đội trưởng đội cảnh sát có năng lực nhất trong cục.

Trần Thanh tuyệt đối là một cảnh sát khiến hậu bối sùng bái vô cùng.

Nhưng lại nhìn thấy sau khi Trần Thanh xuống xe, đi vòng một bên, còn chưa đợi ông mở cửa xe, thì trên xe có một cô gái đã bước xuống, trên người là một áo ngắn tay màu hồng, ở nhiệt độ này, thật sự là có chút quá rồi. Bên dưới là một quần jean màu trắng, phối hợp với một đôi giầy màu trắng, thoạt nhìn tuổi tác không lớn, có thể chỉ có khoảng 20 tuổi, thoạt nhìn chính là dáng vẻ của em gái nhà bên cạnh, chỉ là khuôn mặt có chút lạnh lẽo, có chút không phù hợp với tuổi tác.

“Đội trưởng của tôi ơi, chú rốt cuộc đã đi làm gì thế ? Tôi gọi cho chú biết bao nhiêu cuộc, một cuộc chú cũng không nghe thấy sao ?”

Trần Thanh nhún vai : “Đón một người, này không phải đã qua rồi sao, sao cậu còn không lên trên ?”

“Đây không phải là đang đợi chú sao, chú không đến, tôi luôn cảm thấy trong lòng không chắc chắn, còn có pháp y Ô đã lên trên rồi.”

Trần Thanh có chút ngoài ý muốn mà nhíu mày : “Lên trên rồi ? Hôm nay anh ta không phải nghỉ sao ? Sao còn qua đây ?”

“Có vụ án, hơn nữa còn là vụ án huyết tinh, sao có thể thiếu chú ấy được, vừa nghe được tin tức thì qua đây rồi.”

Trịnh Dịch Đằng có chút bất đắc dĩ, đi theo Trần Thanh lên, nhưng lại phát hiện cô gái đó, cũng đi theo. Đối với cô gái này, Trịnh Dịch Đằng vẫn là có chút hiếu kỳ, anh chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là thực tập sinh của trường nào đó sao ?

Cửa phòng của lầu ba mở ra, trong phòng bay ra lần lượt mùi máu tươi, còn mang theo mùi hương thối rửa.

Cửa, trong phòng toàn là cảnh sát, tựa hồ muốn đem cả căn phòng, đều lấp đầy vậy, có thể thấy sự quan trọng đối với vụ án.

Đối diện với phía trên vách tường căn phòng, dùng máu tươi vẽ ra một hình vẽ chín góc sao, lộ ra một cảm giác quỷ dị.

*[i]chín góc sao : mình đoán có nghĩa là sao chín cánh ấy

[/i]

Trong phòng khắp nơi đều có máu, đã phơi bày ra một kiểu như là màu rỉ sắt sau khi bị oxi hóa.

Con ruồi bay tán loạn trong phòng, phát ra tiếng ong ong, có ít thì đậu ở phía trên những máu tươi này.

“Không tìm được thi thể ? Đùa tôi sao chứ, tìm kiếm thật kỹ, tôi không tin không có thi thể. Nhiều máu như vậy, sao còn có thể sống được nữa, không có thi thể tôi đến nơi này làm gì, không nhìn thấy quần áo tôi cũng đã thay rồi sao ?”

Giọng nói oán trách của Ô Tử Vực, khi đến hiện trường vụ án, lúc nào cũng có, mọi người cũng dần quen rồi.

Trần Thanh nhíu mày : “Không có tìm thấy thi thể ? Cũng chính là nói, thi thể bị di chuyển rồi sao ?”

Nơi này nhiều máu như vậy, nếu như không phải là hiện trượng vụ án đầu tiên, cũng không sai lắm.

Cô gái nhìn xung quanh, mang giày bọc đi vào, đến nơi nào cũng là ánh mắt hiếu kỳ.

*[i]giày bọc : nghĩa là dùng bịch nilong bao bọc lại đôi giày để khi đi vào hiện trường sẽ không bị phá hoại hiện trường. Nếu bạn nào có xem qua pháp y tần minh 1 của trương nhược quân chắc sẽ biết. Do mình không biết cách dùng từ nên dịch hơi mơ hồ tí :))[/i]

Tất cả mọi người đều chưa từng nhìn thấy qua cô gái này, cũng không ai biết, cô gái này rốt cuộc là đến làm gì.

“Sao lại không tìm được, không phải ở nơi này sao, hay là không có nghiêm túc tìm, các góc cũng không thể bỏ qua.”

Cô gái ở dưới giường của phòng ngủ, vậy mà lại phát hiện ra một tủ lạnh, cái này ai có thể nghĩ tới ? Nhà ai sẽ lại ở nơi cất quần áo, để một tủ lạnh chứ ? Mà trong tủ lạnh, chính là một thi thể nam giới.

Con mắt của Ô Tử Vực nhất thời sáng lên, một phát đẩy người ra, cẩn thận đến gần thi thể.

“Không tồi a, lão Trần, đây là thực tập sinh từ đâu có thế ? Năng lực quan sát này, định sẵn là người của nơi này.”

Trần Thanh cười nhẹ : “Đây không phải là thực tập sinh, vốn dĩ chính là cảnh sát nơi này, chỉ là......”

Lời phía sau Trần Thanh không nói hết, nhưng Trịnh Dịch Đằng cảm thấy, cô gái này tuyệt đối là không đơn giản.

Tịch Nhan, con cảm thấy vụ án này là tình trạng gì ? Hiện tại có cảm giác gì, hoặc là có phát hiện gì không ?”

Trịnh Dịch Đằng nghe thấy tên Tịch Nhan này, luôn cảm thấy rất quen, tựa như là ở đâu đó nghe qua, nhưng lại không rõ, rốt cuộc ở nơi nào nghe qua. Chỉ là cảm thấy, đây tuyệt đối là một cái tên rất quen thuộc.

Cô gái vẫn như cũ đi khắp nơi : “Tôi xem thử chút, đợi lát sẽ nói với chú, đừng gấp.”

Trần Thanh gật đầu, yên tĩnh ở nơi này đợi, khiến rất nhiều người chẳng hiểu tại sao.

Trần Thanh luôn rất chú trọng, manh mối mà hiện trường cung cấp, bởi vì hiện trường là nơi giữ lại manh mối rõ ràng nhất.

Cho nên một khi đã phát hiện nơi của thi thể, tìm kiếm manh mối tuyệt đối cần tỉ mỉ, nếu không thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều.

Nhưng hôm nay, đội trưởng cần cù chăm chỉ này, vậy mà lại đứng ở nơi này đợi.

Một tiếng sau, những thứ mọi người nên thu thập và ghi chép, cũng đều đã sắp xếp xong rồi, chuẩn bị thu đội trở về. Ô Tử Vực và Trịnh Dịch Đằng, lên xe của Trần Thanh, ở ghế sau, phát hiện một túi hành lý.

Ô Tử Vực có chút kinh ngạc : “Ủa ? Trần lão đại, đây là dự định đi du lịch sao ? Còn mang theo túi hành lý.”

Trần Thanh thắt xong dây an toàn : “Không phải của tôi, là của Tịch Nhan, buồn ngủ rồi sao ? Buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”

Trịnh Dịch Đằng hiếu kỳ, kỳ quái nhìn Ô Tử Vực, Ô Tử Vực nhún vai, hắn cũng không biết.

Chỉ là như thế, khiến hai người càng hiếu kỳ, cô gái trước mặt này, rốt cuộc là thân phận gì.

Lúc sắp đến cục cảnh sát, chuông điện thoại vang lên, cô gái cũng từ trong vài phút ngắn ngủi nghỉ ngơi tỉnh dậy.

“Tôi à, ra rồi, buổi tối ăn cơm, có thể chứ, đúng rồi cậu tốt nghiệp chưa, đúng lúc hãy đến cục chúng tôi. Đúng rồi cậu nói cậu có một em trai đúng không ? Mang qua luôn, đều là ở trường cảnh sát mà không phải sao ? Vậy thì buổi tối 8 giờ, cậu đến tìm tôi.”

Trịnh Dịch Đằng quỷ dị nhìn qua, giọng nói này nhẹ nhàng hoạt bát, cùng với kiểu lạnh lẽo vừa rồi kia, cảm giác hoàn toàn không giống nhau a.

Xem ra đứa trẻ hiện giờ, thật sự là không dễ dàng tiếp xúc, chỉ có quen thuộc rồi, mới có thể khiến bạn cảm thấy ấm áp.

Tuổi tác còn nhỏ, tại sao phải là dáng vẻ tránh xa người ngàn dặm như thế ? Trịnh Dịch Đằng bất đắc dĩ lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.