Trong lúc giật mình, lại nhớ tới những ngày tháng đẹp đẽ ở Phượng Hoàng.
~~~~
Đi ra từ công ty cung cấp thực phẩm, một mái đầu hơi trướng
mắt thu hút tầm mắt của Lôi Húc Minh, liếc mắt một cái anh đã nhìn thấy
một bóng dáng đỏ rực bên kia đường.
Dạo này cứ hay gặp gỡ một cách quỷ dị như này.
Vốn còn đang nhồi đầy đầu số má, thoáng cái đầu óc liền trở
lên nhàn nhã thoải mái, khiến anh bất giác mỉm cười, hai tay theo thói
quen đút vào túi quần, dựa lưng vào tường, đầu hơi cúi về phía trước
quan sát xem cô đang làm gì.
Mọi người ai ai cũng vội vàng qua đường, thỉnh thoảng có một hai ánh mắt lướt qua anh, nhưng cũng không có ai thật sự để ý.
Cô mặc một cái áo bông đỏ kiểu Trung Quốc đầy túi phồng lên,
mái tóc thật dài vẫn buộc thành hai bím—- thật ra tóc của cô rất mềm,
ngày trước để buộc thành hai cái bím tóc vểnh lên bướng bỉnh kia chắc
phải dùng không ít keo vuốt—-lưng vẫn là cái túi lớn siêu cấp vô địch vũ trụ kia, mấy thứ đó đều coi như bình thường, toàn thân trên dưới khoa
trương nhất có lẽ là cái mũ con thỏ đội trên đầu cô, hai cái tai thỏ
thật dài thõng xuống sau đầu cô, cùng với động tác nhảy qua nhảy lại
trước tủ kính nhà người ta của cô, đúng là rất đáng yêu, chỉ là hình như cô đã sớm quên tuy rằng dáng vẻ mình nhìn như học sinh nhưng thực ra đã gần 30 tuổi rồi.
Dường như cô mỗi năm đều dần dần ngừng trưởng thành, giống như Peter Pan vậy.
Ngày đó, sau khi nhận ra người mình thật sự yêu là ai, anh đã đi tìm gặp người đầu tiên mình yêu kia.
“Sao tự nhiên lại mời em ăn cơm?”
“Muốn mời người khác ăn cơm còn phải tìm lý do sao?” Anh nhìn lại cô. Tóc của cô vẫn để qua bả vai như trước, tùy ý cười rộ lên, vẫn
giống hệt như trước kia, không có gì khác biệt.
“Làm gì mà nhìn chằm chằm em như vậy?” Cô sờ sờ mặt, “Cảnh cáo anh, không được phép nói đến nếp nhăn linh tinh.”
Anh nở nụ cười , hơi nghiêng người về phía trước, đưa thực đơn qua: “Gọi món đi.”
“A.” Cô cầm lấy, vùi đầu vào nghiên cứu.
Anh lẳng lặng nhìn cô.
Thật sự, cô không thay đổi chút nào. Anh biết.
Người thay đổi là anh. Là trái tim của anh.
Người ngồi trước mặt anh đây vẫn là người con gái trước kia, nhưng mà trái tim anh đã hoàn toàn thay đổi rồi.
“Thật khó quá, nhà hàng của anh không bằng anh giới thiệu…..” Cô ngẩng đầu khỏi tờ thực đơn, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt anh, “Sao
lại nhìn em như vậy? Này, đừng nói với em là anh đã thầm yêu em rất lâu
rồi nha.”
Anh đưa thực đơn cho người phục vụ vẫn đợi bên cạnh: “Bảo nhà bếp làm hai phần đồ ăn cá nhân mang lên, làm nhanh một chút.” Sau đó
chăm chú nhìn cô, không hề mở miệng nói chuyện, đến tận lúc cô gần như
mất hết kiên nhẫn, mới chậm rãi lên tiếng: “Em nói đúng rồi.”
“Cái gì?” Cô ngẩn người.
“Anh thầm yêu em rất lâu rồi.” Anh dường như hoàn toàn không biết mình vừa ném quả bom như thế nào.
Cô bứt rứt đứng dậy: “Lôi………Em, em luôn coi anh là bạn tốt…….Em, cuối tuần sau em sẽ kết hôn…….Anh cũng biết……Thật xin lỗi…….”
“Từng.” Anh lành lạnh bỏ thêm một chữ, thêm vào đó là một nụ cười bỡn cợt.
“Cái gì?!” Cô lại ngẩn người, nhìn như sắp phát điên, “Anh đùa giỡn em?!”
“Không phải.” Anh rũ mắt nhìn chén trà trong tay cười: “Anh
từng thầm yêu em, rất lâu, lâu đến mức anh tưởng rằng nó sẽ kéo dài đến
lúc sinh mệnh của anh kết thúc.”
Cô buông chén trà xuống, có chút hốt hoảng: “Thật xin lỗi…..”
“Không cần phải xin lỗi.” Anh cười cười.
“Cho nên……” Cô nhìn nụ cười thanh thản của anh, biết rằng
những lời anh nói đều là thật, cố đoán dụng ý của anh, “Anh bây giờ đã
tìm được một nửa của mình rồi?”
Tầm mắt anh dừng trên người cô, lại giống như không hề nhìn
cô: “Từng có lúc cứ nhìn em như bây giờ sẽ cảm thấy thật hạnh phúc, mong rằng cứ mãi mãi như thế, đến năm tháng cuối cùng. Bây giờ…..”
“Bây giờ như thế nào?” Cô mỉm cười đón nhận ánh mắt dịu dàng xuyên thấu của anh, tiếp lời anh nói.
Bây giờ?
Bây giờ, anh chỉ nhìn thấy bóng dáng kia, muốn đem cô in thật sâu vào sinh mệnh của mình.
Trái tim anh rất nhỏ, không thể cùng một lúc chứa được hai người, cho nên nhất định phải kết thúc một đoạn tình cảm trước kia.
Anh cáo biệt với người kia, đem tất cả chuyện xưa nói hết một lần, không có tiếc nuối.
Từ nay về sau, tất cả tình cảm của anh, sinh mệnh của anh đều thuộc về anh, chờ một ngày cô quay đầu lại, chờ một ngày cô nhìn thấy
anh.
~~~~
Ngươi không đáng yêu bằng ta, ngươi không đáng yêu bằng ta.
Lục Phồn Tinh nhàm chán đùa giỡn trước tủ kính nhảy tới nhảy
lui khiêu khích một con thỏ, còn thường thường bĩu môi làm mặt quỷ.
Chính là đại gia thỏ thật ương ngạnh, cô nhảy nửa ngày cũng không thèm
để ý đến cô.
Nhưng mà nếu nó để ý đến cô, cô chắc là bị dọa chạy mất dép đi?
Lục Phồn Tinh vuốt cằm tưởng tượng cảnh tượng kia, bật cười
hắc hắc. Cô vừa hoàn thành một bản thiết kế, nên muốn đi mua vài thứ
linh tinh tự khao chính mình.
Luôn cảm thấy có tầm mắt dính lấy người mình, là lạ. Giác
quan thứ sáu của cô từ trước tới nay không linh nghiệm, nhưng mà đây là
cảm giác của cô.
Cô bỗng nhiên quay đầu, cái tai thỏ cùng mái tóc dài bay lên
trong gió, lúc chúng nó một lần nữa rớt xuống người cô, cũng là lúc cô
thấy anh.
Anh ở ngay đường đối diện, ánh tà dương lưu luyến trên mái
tóc đen, phản chiếu như tơ lụa bóng láng, khuôn mặt thanh tú ẩn sau gọng kính, áo len đen cao cổ tùy ý phối hợp với áo gió màu xanh đen, nghiêng người dựa vào tường , gió thổi tung một góc áo anh , thổi qua nụ cười
tủm tỉm của anh.
Trong nháy mắt đó, có cảm giác gì đó tưởng như đã vĩnh viễn
bị chôn vùi, nhân lúc cô lơ đãng mà tách ra một khe hở nhỏ bé, thấm ra,
thấm ướt khuôn mặt bị gió thổi khô cạn nghiêm trọng.
Khoé miệng còn chưa kịp nhếch lên, ánh mắt đã tràn đầy ý cười ẩm ướt. Từ trước đến nay, cô luôn không e dè thể hiện sự vui vẻ của
mình, dù cho chỉ có một chút mà thôi.
“Sao anh lại ở đây?”
“Đi ngang qua.” Anh đáp ngắn gọn, đưa tay sờ sờ cái gọng kính màu đen nặng nề không có mắt kính, “Đây là cái gì?”
Cô vội đỡ lấy cái gọng kính không to quá khổ chuẩn bị rơi xuống: “Cosplay a.”
“Harry Potter?”
Thật đáng tiếc, giác quan thứ sáu của anh ở phương diện này chưa bao giờ chuẩn xác. Cô trợn trắng mắt phẫn nộ: “Dr Slump đó.”
“Ai?”
“Dr Slump cũng không biết, anh có tuổi thơ không a?” Ách,
đoạn đối thoại này sao nghe quen vậy, cô theo bản năng tự mình thốt lên: “Tuổi thơ thế nào? Nếu giống cô như thế này, thật xin lỗi, quả thật
không có………”
Hai người trăm miệng một lời nói xong, liếc nhìn nhau, cười ha ha.
“Thật là,” cô đè ép ý cười, lại trợn trắng mắt, “Đứng trên
đường cười như điên, khí chất thục nữ của tôi bị anh làm hỏng hết rồi.”
“Thục nữ?” Anh sợ hãi than, sáp lại gần cô, lôi kéo mái tóc trước ngực cô.
“Không được nghịch linh tinh, tôi mà rụng tóc đều là tại anh
hết.” Cô giật lại mái tóc của mình, người đàn ông này, không biết sao
lại thành thế này, sau có một đêm liền trở lên phong lưu phóng khoáng,
rõ ràng vẫn là anh ta, lông mi mắt mũi đều không thay đổi gì, nhưng mà
cái loại ánh mắt và giọng điệu này, đều trở lên thân thiết hơn nhiều,
hại cô thường xuyên hiểu lầm.
Chính là, làm sao có thể? Anh có lẽ chính là người đàn ông khó thay lòng đổi dạ nhất thế giới này đi.
“Không phải cô đang gấp rút hoàn thành thiết kế sao? Sao lại ở chỗ này?” Vài ngày không nhìn thấy cô, người ở Đương Quy nói cô bế quan thiết kế đến trời đất tối tăm mù mịt, không tiếp khách.
“Người ngoài hành tinh bắt cóc tôi, sau khi nghiên cứu xong
phát hiện tôi cũng bình thường giống như người trái đất, liền đem tôi
thả về đây—-ngu ngốc, thật rõ ràng là tôi xuất quan nha.” Cô vô cùng đắc ý, nhảy loi choi đến đường cũng bắt đầu lắc lư.
“Luyện thành tuyệt thế thần công?” Anh ở bên phụ hoạ cô, chậm rãi tiêu sái.
“Dốc lòng nghiên cứu ra một quyển hướng dương bảo điển, anh
muốn luyện không?” Cô tà nghễ nhìn anh, chợt cười ra tiếng, “Không đúng
không đúng, anh luyện đồng tử công thì thích hợp hơn.”
“Cười tôi?” giọng điệu anh đầy uy hiếp, cầm khuỷa tay cô kéo
cô vào trong lồng ngực mình, lời nói và hơi thở nóng hổi của anh vờn bên tai cô, “Cô , cười , tôi?”
Mặc dù cách tầng tầng quần áo, nhiệt độ cơ thể anh vẫn như
cũ vờn trên cái cổ tinh tế trắng nõn của cô, theo nguyên lý truyền
nhiệt, mặt cô nóng lên.
Cô hoảng hốt, giãy khỏi sự giam cầm của anh, không xoay người lại, sợ anh thấy khuôn mặt như rặng mây đỏ trên không trung của mình:
“Tiếp theo vị lão huynh kia, có muốn cùng tôi đi ngắm hạnh phúc không?”
“Ngắm hạnh phúc?” Hạnh phúc có thể ngắm được sao?
“Phải.” Cô gật gật đầu, ” Muốn thì đi theo tôi.”
Anh nhìn cô chậm rãi chạy nhảy về phía trước, hai cái tai thỏ sau đầu nhẹ nhàng lắc lư, cúi đầu cười cười, nhanh chóng đi theo.
Cô dẫn anh tới một cây cầu, cô ngồi trên lan can, hai chân đung đưa giữa không trung.
“Hạnh phúc ở chỗ nào?” Anh nhìn cô. Cứ cảm thấy câu hỏi này
dường như là ở ca khúc nào đó, mùa xuân ở nơi nào a mùa xuân ở nơi nào,
mùa xuân ở trong tim bạn nhỏ kia…. Lâu lắm rồi, nhớ lầm ca từ không phải lỗi của anh, anh cũng là có tuổi thơ.
“Lập tức có giờ.” Cô nhìn về một phương hướng, không yên lòng trả lời.
“Đến rồi đến rồi.” Cô chỉ về phía tòa cao ốc gần cây cầu, “Nhìn mau nhìn mau.”
Anh theo hướng cô chỉ nhìn qua, cũng không phát hiện ra cái
gì kỳ quan thứ tám của thế giới a, cái gì phong cảnh đẹp đẽ và vân vân,
chỉ nhìn thấy một cô gái bình thường hơi mập mạp và một người đàn ông
tuấn tú mặc quần áo bác sĩ. Người đàn ông gần như dựa hẳn vào cô gái mập mạp, hình như là làm nũng. Cô gái bị anh ta quấn lấy vẻ mặt có chút ảo
não, nhưng mà có thể thấy được cũng không phải chán ghét, chỉ là thẹn
thùng mà thôi.
“Hạnh phúc đâu?”
“Chính là đó a.” Thật sự là thai phàm mắt thường, hạnh phúc
cũng không nhìn ra. Cô nhảy khỏi lan can xoay người, phía trước cầu
trống trải, có thể nhìn thấy được ráng chiều vô cùng xinh đẹp, “Ráng
chiều nơi này vô cùng xinh đẹp.”
“Có một thời gian tôi rất thích đến đây ngắm trời chiều. Ngày nào cũng đến, sau đó lại phát hiện mỗi ngày cứ đến thời gian tan tầm,
hai người kia sẽ xuất hiện, cảm thấy ngắm nhìn hành động của bọn họ rất
vui vẻ, còn hay hơn là ngắm nhìn trời chiều, liền chú ý đến bọn họ. Ngắm suốt một thời gian, mới biết được, cô gái kia làm việc trong tòa cao
ốc. Phòng khám đối diện tòa cao ốc chính là của bác sĩ kia, chỉ cách một đoạn đường ngắn như vậy, chính là ngày nào anh ta cũng phải đi đón bà
cố của anh ta. Cảm thấy cô gái kia thật là hạnh phúc. Tiếp sau đó, mới
nghe nói bác sĩ kia là người mù, để có thể đón cô ấy, phải trả rất nhiều tiền để thuê cửa hàng đối diện kia, lại càng cảm thấy cô ấy đúng là vô
cùng hạnh phúc.” Cô nhìn về phía xa, mỉm cười, “Nói cho anh biết một bí
mật nha, bọn họ với tôi mà nói chính là hạnh phúc của thế gian này, anh
với tôi mà nói, chính là hy vọng.”
“Hy vọng?” Trái tim anh không khống chế được đập điên cuồng , liệu có phải như những gì anh nghĩ không?
“Đúng , hy vọng.” Cô không chú ý tới lời nói của anh có chút
khẩn trương, một mạch nói hết, “Trong những người mà tôi gặp, còn sống
có lẽ chỉ có anh là một lòng một dạ nhất. Thấy anh, mới cảm thấy , có lẽ thế giới này vẫn còn một tia ánh sáng nhạt.” Cô cười, quay lại vỗ vỗ
vai anh, hô khẩu hiệu cổ vũ, “Cho nên, anh nhất định phải giữ gìn thật
tốt nha, không nên phụ lại sự kì vọng của Đảng và nhân dân.”
Trái tim giống như mặt trời lặn cùng nhau rớt xuống, sắc trời tối sầm lại.
Anh nghe cổ họng khô khốc của mình khó khăn lắm mới phát ra âm thanh: “Nếu…..”
“Nếu …… tôi nói……..tôi đã thay đổi thì sao…..” Anh dựa lưng vào lan can, nghiêng đầu nhìn cô cười khổ.
Cô kinh ngạc đến mức không thể nhúc nhích.
“Nếu, tôi nói người đó là cô thì sao?” Ngay sau đó, anh ném quả bom thứ hai.
~~~~
Màn đêm mở ra. Dùng màu sắc tối tăm vẽ lên khoảng cách giữa anh và cô.
Vì sao có thể nhìn rõ ràng như vậy, mà khoảng cách lại xa xôi như thế?
“Oa ha ha ha ha ha ha —-” Lôi Húc Dương ngồi trên bàn làm
việc vô cùng kích động cất giọng cười lớn: “Lão Nhị, mày cũng quá kém
đi, oa ha ha ha ha ha ha ha, lần đầu tiên động lòng thổ lộ người ta hoàn toàn nghe không hiểu, lần thứ hai rốt cuộc nói người khác nghe hiểu, cư nhiên dọa người ta chạy mất……”
Tiếng cười của anh cực kỳ chói tai.
Lôi Húc Minh nhíu mày, giọng nói mang ý tứ cảnh cáo sâu sa:
“Anh?” Anh tìm anh ấy đến để giúp mình nghĩ cách, không phải gọi anh ấy
tới đây cười mình.
“Một tẹo thôi, mày để cho tao cười một tẹo. Tao ngừng ngay là được chứ gì.” Lôi Húc Dương nhịn không được giơ tay ra hiệu, cười sung
sướng một hồi mới miễn cưỡng ngừng lại, “Cô ấy nói gì?”
Lôi Húc Minh nhìn thoáng qua Lôi Húc Dương đang ngồi bên kia
lại chuẩn bị ngoác miệng ra cười, lời nói tới miệng rồi lại nuốt xuống.
Lôi Húc Dương vội che miệng lại: “Tao không cười, tao thật sự không cười.”
“Cô ấy chẳng nói gì cả.” giọng nói vững chãi có pha chút chán nản vang lên.
Cô chạy mất.
Sau khi anh nói xong câu đó, chạy mất tăm, không cho anh cơ hội giữ lại.
Anh nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô. Tình cảm của anh làm cho cô hoảng sợ, anh không hiểu.
Đàn ông cùng đàn ông bàn luận vấn đề tình cảm thật là vô cùng vớ vẩn, nhưng mà anh cũng không có nuôi dưỡng mấy hồng nhan tri kỷ để
bây giờ giúp anh phân ưu giải nạn, đành phải tìm bác sĩ cứu ngựa sống
thành ngựa chết.
Ấn đường của Lôi Húc Dương nhíu lại, môi mím chặt lo lắng rất lâu, mới nghẹn ra một câu: “Không thể nha……” Dáng vẻ của cô bé Lục gia
đối với Lão Nhị rõ ràng không phải vô tình.
“Sự thật chính là như vậy.” Anh cười khổ một tiếng.
Lôi Húc Dương cầm bánh ngọt đầu bếp mới mang tới cắn một
miếng to, nghiền ngầm xem em trai nên làm như thế nào thì tốt hơn. Kinh
nghiệm trốn phụ nữ thì anh không nhiều bằng Lão Nhị, nhưng mà kinh
nghiệm tán gái thì anh phong phú hơn Lão Nhị nhiều, suy nghĩ a suy nghĩ
a, rốt cuộc anh cũng nghĩ được một cái, vỗ đùi: “Không bằng làm trò diễn kịch đi, thử xem có phải chàng hữu tình, muội có ý không?”
“Diễn cái gì?”
“Kinh Kha hành thích Tần vương—-ai nha, đùa thôi đùa thôi,
tao thấy không khí quá nghiêm túc muốn mọi người thoải mái một chút
thôi, ” Lôi Húc Dương bắt được cái gạt tàn Lôi Húc Minh ném tới, ” Ý của tao là, không bằng mày tìm một người phụ nữ đến diễn vai bạn gái của
mày, thử xem có bị kích thích không? Mày ngày trước không phải suốt ngày làm việc này sao? Nhưng mà đều giúp người khác, bây giờ tự mình dùng a. Ghen tuông quả thật là phương pháp kích thích trực tiếp nhất, có thể
làm người ta hiểu được trái tim của mình. Chị dâu siêu cấp của mày năm
đó chính là dùng chiêu này hàng phục tao.”
Lôi Húc Dương một hơi nói cả tràng dài, nhưng mà Lôi Húc Minh lại chẳng nói gì, anh vươn qua bàn vỗ vỗ vai Lôi Húc Minh: “Thế nào?
Không tìm được người giúp ngươi diễn? Tao tìm giúp mày a, tao quen biết
rất nhiều người mẫu. Nếu không được để chị dâu mày ra trận trước, loại
tình cảm gia đình loạn luân này chắc chắn sẽ càng kích thích cô ấy. Này, rốt cuộc mày thấy thế nào a?”
“Không được.” Lôi Húc Minh nhếch mày, ngắn gọn một câu.
“Vì sao?” Lôi Húc Dương ngẩn ngơ. Chuyện tình cảm mà anh nói
nửa ngày đều vô ích? Không thể nha, đây đều là kinh nghiệm tinh hoa anh
tích lũy bao năm a.
“Có người càng kích thích trốn càng sâu.” Đàn ông và phụ nữ
khác nhau, đàn ông là con bò tót, thấy có vải đỏ vẫy trước mặt sẽ hăng
hái tiến về phía trước. Phụ nữ không như vậy, lòng dạ phụ nữ trăm chuyển ngàn xoay, không ai hiểu nổi, cô ấy rốt cuộc sẽ làm gì.
“Nhưng mà mày không thử làm sao biết cô ấy thuộc loại nào?
Nói không chừng chỉ cần thử một lần cô ấy đã là của mày?” Lôi Húc Dương
lôi kéo anh, “Nếu vừa thấy manh mối không đúng cái, ngay lập tức giải
thích với cô ấy là được rồi.”
Thử một lần, chỉ cần thử một lần. . . . . .
Tâm tư Lôi Húc Minh bắt đầu lay động, nhưng mà lập tức lại yên lặng ngay: “Vẫn không được.”
“Lại làm sao?” Lôi Húc Dương mệt mỏi kêu lên, thật là muốn kêu trời.
Lôi Húc Minh mím môi, không nói gì.
Dùng ghen tuông để kích thích một người, không phải chua xót, mà là đau đớn. Dù bọn họ làm thế nào để hiểu rõ, anh cũng không muốn cô phải chịu một chút đau đớn nào. Có lẽ cô đối với anh vô tình, nhưng mà
vạn nhất có ý thì sao? Dù cho chỉ có một chút khả năng có thể làm cho cô đau đớn, anh cũng không muốn thử.
Huynh đệ liền tâm. Nhìn vẻ mặt của Lôi Húc Minh, Lôi Húc
Dương cuối cùng vẫn đoán được nguyên nhân, nghiêm nghị hiếm thấy mở
miệng khuyên nhủ: “Lão Nhị, luôn đi lo lắng cho người khác, còn mày thì
phải làm sao?”
“Luôn luôn có cách khác.” Anh nở nụ cười.
“Lão Nhị a……” Lôi Húc Dương vẫn cảm thấy nên mở miệng khuyên
nhủ em trai mình không cần cứng nhắc như vậy, phụ nữ ý mà, lúc cần tàn
nhẫn vẫn phải tàn nhẫn một chút……Tuy rằng chính anh cũng không có lập
trường gì mà nói mấy câu đó, bởi vì anh cũng không thể nào tàn nhẫn với
bà xã của mình.
“Em nhận điện thoại đã.” Lôi Húc Minh ra dấu tạm dừng, “Đúng……Là tôi…….Sát Sát à, sao vậy?…..Cái gì?……Được, tôi qua bây giờ.”
Lôi Húc Dương dùng ánh mắt kỳ quái nhìn em trai mình sau khi
nhận điện thoại liền đứng dậy đi ra cửa: “Làm sao vậy?” Tiểu tử này, bây giờ không phải là nên ở đây ngoan ngoãn nhận sự dạy dỗ của Lão Đại sao?
“Phồn Tinh đã xảy ra chuyện. Chúng ta tán gẫu sau.” Anh đáp ngắn gọn một câu, người đã biến mất khỏi cửa.
“Sao lại thành thế này?” Lôi Húc Minh nhận được điện thoại
của Âu Dương Sát Sát liền lập tức chạy đến Đương Quy, đã thấy Lục Phồn
Tinh say túy lúy ngồi phịch ở quầy bar.
“Uống rượu quá độ.” Không phải quá rõ ràng sao?
“Các ngươi làm gì để cô ấy uống nhiều rượu như vậy?” Ấn đường Lôi Húc Minh nhăn lại thành chữ Xuyên. [36]
“Cái đó phải hỏi anh.” Âu Dương Sát Sát lành lạnh liếc nhìn anh, “Hôm nay anh nói gì với cô ấy phải không?”
“Tôi……” Anh hơi dừng lại, cũng không nói tiếp, “Cô ấy không sao chứ.”
“Bây giờ thì chắc là không sao, nếu cứ ở đây nằm một buổi tối thì sẽ có sao.” Âu Dương Sát Sát không thèm để ý nói, “Tiểu Cố đi họp ở nơi khác, Tây Tây đang bế quan viết tiểu thuyết, tôi phải trông quán,
không ai chăm sóc cô ấy. Hơn nữa không có Tiểu Cố ở đây, chìa khóa của
cô ấy tôi lại không tìm thấy, đêm nay cô ấy chắc là qua đêm ở đây.”
“Để tôi chăm sóc cô ấy đi.” Thốt ra, mới cảm thấy là không
suy nghĩ cẩn thận. Cô nam quả nữ, người ta chưa hẳn đã tin tưởng mà giao người cho ngươi.
“Nhanh đưa cô ấy đi nhanh đưa cô ấy đi, đừng có làm ảnh hưởng tới việc làm ăn của tôi.” Không nghĩ tới giọng điệu Sát Sát cư nhiên
lại không kịp đợi như vậy.
Anh trái lại có chút thất thần: “Cái này…….”
“Lôi Húc Minh,” Âu Dương Sát Sát nhìn về phía anh, trên mặt
là sự nghiêm túc hiếm gặp, “Tinh Tinh đối với bất cứ chuyện gì cũng có
thể mặt không đổi sắc bày ra vẻ bình tĩnh , êm ả , không một chút khốn
đốn , cũng chỉ có anh mới có thể làm cô ấy uống nhiều rượu như hôm nay.
Tuy rằng cô ấy không chịu nói gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy giao cô ấy cho
anh là lựa chọn tốt nhất, tôi có thể tin tưởng anh không?”
Chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như thế của Sát Sát,
anh ngây người ngẩn ngơ, chậm rãi nở một nụ cười chân thành: “Xin tin
tưởng tôi.”
Suốt dọc đường từ lúc ngồi lên xe đến lúc tới nhà anh, cô vẫn không hề hay biết gì, mặt đỏ bừng, ngây ngô, giống y hệt một con búp
bê. Luôn làm anh kìm lòng không được quay đầu nhìn cô.
Đi tới gara , dừng xe, anh nhẹ nhàng đẩy đẩy cô: “Đến rồi, dậy chứ?”
Không hề phản ứng.
Anh thở dài, xuống xe vòng sang bên kia, mở cửa xe: “Nói
trước nha, anh không phải cố ý ăn đậu hũ của em–tuy rằng anh cũng rất
muốn, nhưng mà lần này nguyên nhân thật sự là tại em.”
Để đặt một người không có chút ý thức nào như cô lên lưng,
anh đã tốn rất nhiều công sức, ban đêm ở đây lạnh như vậy, mà trên trán
anh giàn giụa mồ hôi.
“Em mắc nợ tình cảm anh đó, tỉnh dậy ngàn vạn lần chớ có
quên, phải nhớ nhận ân huệ như rãnh nước nhỏ, phải dùng suối nguồn báo
đáp, anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp là hợp đạo lý.” Anh thoáng
quay đầu lại răn dạy người sau lưng.
Rõ ràng biết cô không nghe thấy gì, còn muốn nói, lại còn nói toàn những lời ngây thơ, nghĩ đến hành vi của chính mình, anh lại thở
dài.
Có lẽ chính bởi vì cô không nghe thấy, anh mới có thể bốc
đồng bộc lộ hết cả suy nghĩ và trái tim đi, không cần quan tâm suy nghĩ
của cô, chỉ tham lam quan tâm tới những gì mình muốn.
Từ gara ngầm đến thang máy còn một đoạn đường rất dài.
Đêm khuya, gara yên tĩnh lạnh lẽo, anh cõng cô đi, đi qua
từng chiếc từng chiếc xe, có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình vang lên thật rõ ràng, và cả tiếng tim đập.
Cái gì lắc lư vậy.
Cô mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nhìn rõ trước mặt là khung cảnh thật lỗi thời, cô thì thào lên tiếng: “Nhất định mình đang nằm mơ…..”
Cô vùi mặt vào vai anh, oa, hít sâu một hơi: “Hương vị của ngươi thật giống anh ấy……..”
Nhiệt độ nóng cháy của cơ thể cô thấm qua quần áo anh, truyền tới da thịt, trêu trọc da thịt mẫn cảm của anh, lưng anh hơi cứng lại,
anh chợt thanh lọc cổ họng khô khốc: “Anh ấy là ai?”
“Lôi Húc Minh a.” Cô lắc lắc đầu, đầu thật nặng, có chút
không hài lòng trả lời, người trong mộng cư nhiên lại không biết ‘anh
ấy’ là ai.
Anh biết cô còn chưa tỉnh, bởi vì tuy cô bình thường rất
thích giả bộ non nớt, nhưng cũng chỉ giới hạn ở hành vi quái đản, chứ
không nói chuyện ngây thơ như thế. Bức cung một người có ý thức không rõ ràng là một hành vi rất đê tiện, nhưng mà anh không ngăn cản được ham
muốn biết chân tướng mọi chuyện của chính mình, khàn giọng hỏi: “Cô
thích anh ta sao?”
Mặt của cô chôn trên lưng anh, lẩm bẩm câu gì đó, anh không nghe thấy, lại hỏi tiếp: “Cái gì?”
“Rất thích, rất thích.” cô không kiên nhẫn ngẩng đầu, cau mày than thở một tiếng, “Thật là phiền a.”
Cõi lòng anh nổ tung vì mừng rỡ.
Trong hơn ba mươi năm sinh mệnh của anh, chưa từng được nếm
trải hương vị của lưỡng tình tương duyệt, anh không hề biết, hương vị
này lại ngọt ngào như thế, đẩy dục vọng của người ta đến mức điên cuồng
như thế.
Anh muốn vứt bỏ hết lý trí ôm chặt cô gào thét, anh muốn, rất muốn–nhưng mà anh không thể, cô vẫn say.
“Vậy vì sao hôm nay lại chạy trốn?” Anh nhẹ giọng hỏi. Cô
không biết rằng phản ứng lúc đó của cô đã cắt trong lòng anh một nhát
dao, mặc dù những lời cô vừa nói đã chữa khỏi, nhưng nó vẫn ở đó đau âm
ỉ.
Cô không có trả lời.
Rất lâu, rất lâu sau đó, chỉ có tiếng bước chân của anh.
Cô im lìm nằm trên lưng anh, hít thở nhẹ nhàng.
Một lúc lâu sau, anh phát giác có cái gì không đúng, cổ áo cư nhiên lại hơi ẩm ướt.
“Tôi sợ……….” Cô nghẹn ngào, thấp giọng nói.
Trái tim thoáng cái bị nước mắt cô hoà tan, vô cùng ẩm ướt: “Sợ cái gì?”
“Tôi sợ……….” Cô lắc lắc đầu, giọng nói chứa sự yếu ớt như đứa trẻ hiếm thấy, “Những thứ kia quá tốt, tôi không dám nhận, nhỡ một ngày nào đó sẽ lại bị ông trời cướp mất…………”
Ông trời! Rốt cuộc cô đã trải qua những gì? Lôi Húc Minh thấy như có gì đó đè chặt lồng ngực mình, làm anh khó chịu không thôi. Anh
không nghĩ ra được, thật sự không thể nghĩ ra được. Ngay cả chuyện bị
bạn thân phản bội cũng có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói mỗi người đều có
cái khó riêng , đến tột cùng là chuyện gì có thể khiến cô cảm thấy mình
không thể có được những thứ tốt đẹp.
Cô tiếp tục ngập ngừng lẩm bẩm: “Tôi vốn không nên xuất hiện
trên thế giới này…….Tôi không có cái gì cả ………Tôi không dám nhận……..”
“Vì sao?” Là cái gì chẹn ở cổ họng anh, sao lên tiếng khó khăn như vậy.
Cô nhăn mày: “Đừng trở mình………..Đừng trở mình…….Rất đau………”
“Được, được, tôi sẽ không trở mình………” Anh nói với cô, giọng nói vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức có thể chảy thành dòng nước.
“Tốt quá.” Cô hân hoan đáp, đầu cô đặt trên lưng anh, vuốt
nhè nhẹ, “Hương vị của anh thật sự rất giống anh ấy……….” Taycô xoa xoa
mái tóc như tơ lụa đen nhánh của anh, “Tóc cũng thật giống……….Thật sự
rất giống nha…….”
“Thật sự rất giống sao?”
“Phải.” Cô gật đầu nhu thuận khác thường , thoả mãn thở ra,
ôm cổ anh thật chặt, “Anh ở luôn trong mộng cùng với tôi được không?”
“Được.”
Trong mộng, trong hiện thực, anh sẽ luôn ở bên cô.
Không rời, không xa. Vĩnh viễn, vĩnh viễn.
=======
[36] chữ Xuyên: 川