Đêm khuya, dân cảnh trực ban của phòng bảo quản vật chứng
cục cảnh sát thành phố C đánh một cái ngáp, thờ ơ đem đầu lọc thuốc dụi
tắt trong gạt tàn bên cạnh tay. Gã nhìn mấy hộp ma túy viên và dụng cụ
bào chế ma túy chất đống, nhỏ giọng mắng một câu.
Mấy thằng cha đội phòng chống ma túy này, phá án xong chỉ biết ra ngoài uống rượu ăn mừng, cũng không đến giúp một tay.
Gã qua loa điền lên tờ nhãn, lần lượt dán lên hộp, sau đó cố sức nhấc lên, đi đến hướng dãy giá xếp vật chứng.
Dân cảnh trực ban có chút lớn tuổi đứng trước giá sắt, một bên ngẩng
đầu lẩm nhẩm đếm số lượng, một bên viết viết vẽ vẽ lên quyển sổ trên
tay. Nhìn gã xiêu vẹo chuyển hộp tới, không nhịn được cười nói: "Còn bao nhiêu nữa?"
"Không ít đâu." Gã tức giận nói, nặng nề ném rương dưới chân gã đàn anh.
"Haha." Người lớn tuổi hơn đá đá cái hộp, "Đám nhóc này lập công rồi."
"Chả liên quan gì đến chúng ta cả." Cảnh dân trực ban bĩu môi, lau mồ hôi trên trán, "Cũng chẳng thêm được tiền lương cho anh em ta."
Dứt lời, gã xoay người đi về hướng cửa, mới vừa cất nửa bước, trong tai liền truyền đến một trận tiếng "đinh đương" rất nhỏ.
"Hửm?" Gã vô thức quay đầu lại, nhìn thấy gã đàn anh đồng dạng khó hiểu nhìn mình, "Tiếng gì vậy?"
"Hình như là âm báo tin nhắn điện thoại." Gã suy nghĩ một chút, khẳng định nói, "Nokia, đúng rồi, điện thoại di động của vợ em cũng là tiếng
này."
"Không phải của anh." Gã đàn anh vội vàng giải thích, "Của anh là Philips."
Cảnh sát trực ban nhíu mày, theo âm thanh hướng một loạt giá sắt đi
đến, vừa đi vừa nói thầm: "Có người để lạc điện thoại di động trong
này?"
Đang nói, tiếng "đinh đang" lại vang lên. Lần này gã đã nhận rõ
phương hướng. Rảo bước đi tới trước dãy giá sắt nọ. Chỉ thấy màn hình
điện thoại di động trong một túi nhựa được niêm phong đang phát ra quang mang màu trắng mơ hồ. Gã kề sát vào túi, nhìn thấy trên màn hình hiển
thị: Một tin nhắn mới.
Gã lấy làm kinh hãi, vô thức nhìn nhãn trên túi vật chứng.
Vụ nổ thôn Đại Liễu. Nhâm Xuyên. Loại hàng điện thoại di động.
***
Sáng sớm hôm sau, Phương Mộc liền mang vật chứng lấy được ở thôn La
Dương đưa đến khoa giám định, một là giám định kích nổ cùng vật chứng
lấy được ở nhà bà cụ Hồ có đồng nhất hay không, hai là giám định tinh
thể màu trắng này có phải là thuốc nổ amoni nitrat hay không. Cuối cùng, Phương Mộc đem bức ảnh chụp một mình "Giang Á" và ảnh chụp hai người
đưa đến tổ ảnh người, nhờ bọn họ giám định có phải cùng một người hay
không.
Đưa đi kiểm nghiệm xong xuôi, Phương Mộc nhìn đồng hồ, đúng 9h sáng.
Anh suy nghĩ một chút, ra ngoài đi thẳng đến bệnh viện nhân dân.
Giờ phút này, anh vô cùng muốn đến gặp Giang Á.
Trong hành lang lầu hai khu nằm viện một mảnh ầm ĩ, một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, mặc áo bệnh nhân bị một đám y tá và bảo vệ vây vào
giữa, đang kịch liệt phân biệt cái gì đó. Bảo vệ cố gắng gạt bỏ camera
cỡ nhỏ trong tay gã, gã liều mạng tránh né, cuối cùng dứt khoát nhét
camera vào trong áo bệnh nhân, cuộn tròn trên mặt đất không nhúc nhích.
Trong bàn y tế, y tá họ Nam kia một bên lau nước mắt, một bên oán giận
nhìn người đàn ông trẻ tuổi nọ. Phương Mộc không có lòng dạ nào nghe
nguyên do trong đó, vòng qua đám người xem náo nhiệt, trực tiếp đẩy cửa
phòng bệnh 219.
Quả thật, Giang Á đang ngồi bên giường của Ngụy Nguy, kiên nhẫn giảng giải một bộ phim truyền hình trên TV. Nhìn thấy Phương Mộc, Giang Á
cũng không tỏ vẻ kinh ngạc nhiều, chỉ mỉm cười đứng dậy, mời Phương Mộc
ngồi.
"Nhị Bảo thế nào rồi?" Giang Á rót một ly nước đưa cho Phương Mộc, thấp giọng hỏi.
Phương Mộc không trả lời thẳng vấn đề của hắn, chỉ theo dõi hắn vài
phút, chậm rãi nói: "Nhị Bảo đang trong quá trình khôi phục, khẳng định
sẽ để lại sẹo. Tôi sẽ truyền đạt sự quan tâm của anh, bất quá tôi nên
nói với nó, lời này đến từ chú Giang Á?" Anh dừng một chút, "Hay là chú
Cẩu Đản đây?"
Giang Á sững sốt, qua hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần. Hắn lắc
đầu cười cười, đối với câu hỏi của Phương Mộc từ chối cho ý kiến.
"Do đó, tôi hiện tại cũng không biết, nên gọi anh là Cẩu Đản. . . . . "Phương Mộc lưu ý vẻ mặt Giang Á, "Hay tiếp tục dùng cái tên của người
đã chết kia gọi anh."
Trong nháy mắt kia, Phương Mộc rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt Giang Á hiện lên một tia kinh ngạc và bi thương, song, hắn rất nhanh nghiêng
đầu đi, đứng dậy rảo bước thong thả trong phòng bệnh, cuối cùng tựa trên bệ cửa sổ, hai tay ôm bả vai, da của khớp xương ngón tay bởi vì siết
chặt mà phiếm trắng.
"Anh có muốn biết, người bạn tốt nhất của anh chết như thế nào không?"
Giang Á không trả lời, mà lẳng lặng nhìn chằm chằm Phương Mộc, trong ánh mắt lại là sự cuồng nhiệt muốn biết đáp án.
Phương Mộc không nhắc lại, chỉ ý tứ hàm xúc nhìn đối phương.
Ước chừng sau hai phút, Giang Á đột nhiên cười cười, mở miệng nói: "Phương cảnh quan, muốn nghe một câu chuyện không?"
Phương Mộc gật đầu, Giang Á lại không tiếp tục nói nữa, mà nhìn Phương Mộc từ trên xuống dưới.
Phương Mộc biết suy nghĩ của hắn, đưa tay từ trong túi quần lấy điện
thoại di động ra, đem đến trước mặt hắn gỡ pin đặt xuống, rồi nhấc quần
áo lên cho hắn kiểm tra.
"Tôi không mang thiết bị ghi âm gì cả, anh yên tâm."
"Tốt." Giang Á cười cười, "Đầu tiên tôi muốn nói rõ, đây chỉ là một
câu chuyện, nó có thể là tôi nghe được, cũng có thể là tôi đọc thấy
trong sách, tóm lại nó chẳng liên quan gì đến tôi. Xuất xứ của nó cũng
không quan trọng, rõ chứ?"
Phương Mộc gật đầu.
"Còn nữa, xin cậu đừng hút thuốc." Giang Á chỉ chỉ Ngụy Nguy đang ngủ say trên giường, "Sẽ ảnh hưởng đến em ấy."
Có một bé trai, sinh ra trong một gia đình nông dân bình thường. Từ
ghi nó bắt đầu hiểu chuyện, đã không biết tại sao lại có một cái tên khó nghe như vậy, cũng không biết tại sao lại có một người cha căn bản
không thương mình như vậy. Mỗi lần nó nhìn thấy những đứa trẻ khác cưỡi
trên cổ cha chơi đùa, đều muốn ở bên cạnh cha mình nhận được sự yêu mến
giống vậy. Song, nó nhận được vĩnh viễn chỉ là ánh mắt chán ghét và xua
đuổi thô bạo. Chờ nó chậm rãi trưởng thành, dần dần thông qua tin đồn
của người trong thôn, hiểu rõ một sự thật thế này: Có lẽ nó không phải
con trai ruột của cha. Việc này đối với một đứa trẻ mà nói có ý nghĩa
thế nào? Nó không biết quá khứ của mình, không biết xuất thân của mình,
thậm chí không biết mình phải mang họ gì. Vì vậy, nó bắt đầu trở nên dè
dặt cẩn thận. Rất nhiều việc trẻ con tuổi nó không phải làm nó đều giành làm. Bởi vì nó biết, mỗi một chén cơm mình ăn, mỗi một bộ quần áo mình
mặc đều đến từ chính người đàn ông không phải cha mình kia. Mà người đàn ông đó cũng nghĩ như vậy, gã cần một đứa con trai trên danh nghĩa để
giữ thể diện, kéo dài hương khói, càng muốn che giấu sự thật mình không
có khả năng sinh con. Song, gã đồng thời lại cảm thấy nỗ lực của mình là vô nghĩa, dù sao, máu đang chảy trong người đứa con trai này không phải của gã. Vì vậy, gã rất mâu thuẫn, một bên không tình nguyện cấp dưỡng
cho con trai, một bên tàn khốc hành hạ nó. Dùng một cái tên khó nghe
nhục nhã nó, cũng nhục nhã người kẻ đã cắm sừng gã.
Cũng may bé trai kia có một người mẹ thủy chung thương nó. Trong mấy
chục năm gian nan kia, người mẹ trăm phương ngàn kế bảo vệ bé trai, thậm chí sau khi nó lớn lên vẫn ngủ cùng một phòng với nó. Song, người gọi
là cha kia không cam lòng cứ như vậy buông tha cho mẹ nó. Rất nhiều đêm, gã đàn ông say khướt này sẽ đá văng cửa phòng ngủ của hai mẹ con, thô
bạo ấn ngược người mẹ cưỡng hiếp bà. Người mẹ sẽ giãy giụa khẩn cầu gã
để cho bé trai tránh đi. Gã đàn ông sẽ nhét đứa trẻ vào gầm giường, bắt
buộc nó vào tầng hầm dưới giường không cho phép lên tiếng. Có mấy lần,
khi bé trai khóc bò vào tầng hầm, có thể rõ ràng nhìn thấy bên giường có hai bắp chân tráng kiện không ngừng rung động, nghe được tiếng ván
giường cọt kẹt và tiếng mẹ thống khố rên rỉ. Giường gỗ nọ lắc lư cực kỳ
kịch liệt, tại một khắc kia, toàn bộ thế giới của thằng bé chính là đáy
giường tối mịt, mà thế giới này, tựa hồ tùy thời sẽ sụp xuống.
Dần dần, bé trai càng ngày càng thích ở một mình trong tầng hầm. Nơi
này không nhìn thấy khuôn mặt âm u của người cha, cũng không nghe được
tiếng mắng của gã và tiếng vang sỉ nhục khi mẹ bị kẻ khác cường bạo. Nơi này an tĩnh, an toàn, có thể làm cho bé trai tìm được nơi tránh nạn tạm thời trong cuộc sống thống khổ không chịu nổi này.
Bé trai vẫn luôn cho rằng mình tìm không thấy được tương lai, song,
tương lai này lại bất ngờ đến không kịp đề phòng. Sau khi tốt nghiệp
tiểu học, mẹ khẩn cầu người đàn ông kia để cho đứa bé tiếp tục đi học.
Người đàn ông cho rằng mình đã tạo điều kiện cho nó tốt nghiệp tiểu học, đã là thiên đại ân tình rồi, kiên trì bắt đứa trẻ thôi học đến khu mỏ
làm việc. Hai vợ chồng nổ ra một trận cãi vã dữ dội nhất. Bé trai trốn
vào tầng hầm. Nó không biết, mẹ vì mình được tiếp tục học, không tiếc
dùng cái chết uy hiếp. Mà khi bà nhảy vào trong giếng, gã đàn ông kia
lại không hề ngăn cản, cũng không chịu cứu. Lúc bé trai từ trong tầng
hầm bò ra, người mẹ đã trở thành một bộ thi thể lạnh băng.
Mẹ đã chết, bé trai cũng không có được cơ hội tiếp tục đến trường.
Trong căn nhà này, nó đã mất đi người cuối cùng có thể che chở nó. Vì
vậy, nó cả ngày đứng trong tầng hầm, không chịu gặp mặt gã đàn ông kia.
Có một ngày, gã đàn ông kia uống rượu vọt vào tầng hầm, ra sức đánh nó
dữ dội, sau đó bắt buộc nó đi đốn củi, nhóm lửa nấu cơm, gã cho rằng
mình không cần thiết phải cấp dưỡng một đứa con hoang như nó nữa. Muốn
tiếp tục sống trong nhà này, nhất định phải như con chó mà hầu hạ gã.
Vì vậy. . . . . .
Nó thu dọn đồ đạc của mình, trốn thoát. Trước khi đi, chỉ chào từ
biệt người bạn tốt nhất của mình. Sau đó, nó mua vé lên tỉnh thành, đây
là nơi xa nhất mà nó biết, ở tỉnh thành, nó từng ngủ lề đường, từng nhặt rác, từng bán máu, đến công trường xây dựng làm cu li, cũng từng vì một chén cơm thừa cùng đám ăn mày đánh nhau đến đầu rơi máu chảy. Song, nó
vẫn sống, hơn nữa chậm rãi lớn lên. Nó không biết mình họ gì, cũng cự
tuyệt tiếp tục sử dụng cái tên khiến kẻ khác cảm thấy sỉ nhục kia. Do
đó, khi nó nhận công việc được phân đầu tiên, không chút do dự báo với
chủ thuê tên người bạn tốt nhất của mình, nó cao hứng đến phát cuồng. Nó rốt cuộc không còn là một sự tồn tại giả dối, mà là một con người chân
chân chính chính. Thật giống như cái bóng giấu trong bóng tối, đột nhiên sở hữu thực thể. Trong một thời gian khá dài, nó xem chứng minh thư kia như của báu, ngày đêm cất trong người, ngay cả khi ngủ, cũng đặt nó
dưới gối, sợ nó cũng giống như cuộc sống thiết thực trước mắt đột ngột
biến mất.
"Do đó, nếu cậu không ngại," Ánh mắt Giang Á ôn hòa, "Hắn vẫn như cũ hy vọng dùng cái tên này để gọi hắn."
"Được, Giang Á." Phương Mộc nhìn hắn, chợt cảm thấy cái tên này xa lạ hẳn, "Cảnh ngộ của hắn kẻ khác đều thông cảm, thế nhưng, tại sao sau
này hắn. . . . . . .Phải làm những chuyện này chứ?"
Giang Á cười rộ lên.
"Bởi vì có người đã nói với hắn, hắn không làm sai, bởi vì trên thế
giới này, không ai có thể vô duyên vô cớ mà thương tổn một người khác."
Nụ cười của Giang Á dần thu lại, "Tựa như đối với chuyện được sinh ra
này, hắn hoàn toàn bất lực. Song, tại sao phải để hắn gánh chịu nhiều
gian khổ như vậy chứ? Cho nên, hắn có quyền trả thù."
"Thế nhưng, hành vi của những người đó cần dùng tính mạng để trả giá
sao?" Phương Mộc nhịn không được nói: "Có vài việc thậm chí còn chưa
tính là 'Hành vi ác'!"
"Cái gì gọi là hành vi ác?" Giang Á lập tức hỏi ngược lại: "Phải giết người phóng hỏa sao? Một ánh mắt khinh thường, một câu quát mắng thô
lỗ, một quyền, một cước, cậu cho rằng những thứ đó gọi là gì? Lỡ vô tình sao? Cậu từng suy nghĩ cảm thụ của người bị hại chưa? Cậu chưa hề. Bởi
vì cậu chưa từng phải chịu những việc này! Người bị hại có bao nhiêu
thống khổ chỉ có bọn họ biết!"
"Cho nên, hắn dùng. . . . . . " Phương Mộc nheo mắt, châm chước từ ngữ, "Gậy ông đập lưng ông?"
"Lúc này mới công bằng." Giang Á nở nụ cười, "Ngươi áp đặt cho người
khác, hết thảy trả lại cho ngươi, ngươi mới biết được, cái gì gọi là
biết vậy đã chẳng làm."
"Thế nhưng bọn họ, đã không còn cơ hội hối hận nữa." Phương Mộc chợt nghĩ đến Nhâm Xuyên, tay dần dần xiết thành đấm.
Giang Á chú ý tới động tác của Phương Mộc, đột nhiên đi tới, cơ hồ cùng Phương Mộc kề sát đầu.
"Phương cảnh quan, cậu có loại xúc động thế này hay không?" Hắn nhìn
chằm chằm vào mắt Phương Mộc nói từng chữ một, "Vô cùng vô cùng muốn
giết chết người nào đó?"
Phương Mộc không chút lùi bước nhìn lại hắn, sau vài giây, chậm rãi lắc đầu: "Không có."
"Cậu nói láo." Giang Á đứng thẳng người dậy, nhìn Phương Mộc từ trên cao xuống, "Cậu không phải không muốn, mà là không dám."
"Bởi vì những người đó về căn bản không cần phải chết!"
Bọn họ cũng nghĩ như vậy, nói cách khác, đại đa số mọi người đều nghĩ như vậy." Giang Á cao giọng, "Thế nhưng bởi vì loại suy nghĩ này, bọn
họ mới yên tâm thoải mái, cố tình làm bậy!"
Hắn đột ngột giơ cao hai tay, như diễn kịch mà quát lên: "Tôi đâu có
làm gì, tôi chỉ gây ra thương tổn nho nhỏ cho bọn họ, tôi nào có cố ý,
cho nên tôi nên nhận được sự khoan dung và thông cảm."
"Nên sao? Không, không nên." Vẻ mặt khoa trương trong nháy mắt biến
mất, trên mặt Giang Á lại khôi phục sự lạnh lùng như đao phủ, "Hắn không thích, hắn cảm thấy, thế này không công bằng."
Phương Mộc nhìn người khi thì điên cuồng, khi thì tỉnh táo này, tâm trạng cực độ kinh ngạc.
Giang Á chậm rãi đi tới bên cửa sổ, vén lên một góc màn nhìn ra
ngoài. Giờ phút này, đang là đoạn thời gian náo nhiệt nhất trong ngày,
trên đường ngựa xe như nước, người đến kẻ đi, một cảnh tượng huyên náo
phồ hoa.
"Biết gì không? Hắn thích thành phố này." Giang Á nhẹ nhàng nói: "Nó
cho hắn sinh mệnh mới, cuộc sống mới, cho hắn người con gái yêu dấu và
cảm giác an bình ổn định. Cho nên, hắn hy vọng hết thảy mọi thứ ở đây
đều bình an. Cho nên, hắn hy vọng chúng sinh bình đẳng. Cho nên, hắn hy
vọng mỗi người đều thiện đãi người khác. Cho nên, hắn cảm thấy mình có
tư cách thanh trừ tất cả dơ bẩn trong thành phố này —— Cho dù đây chẳng
qua là một chút tro bụi nhỏ nhặt không đáng kể."
Giang Á xoay người lại, mặt mang theo tươi cười nhìn Phương Mộc: "Hơn nữa, cậu không thể không thừa nhận, thành phố này cần hắn, cần một
luồng ánh sáng."
Phương Mộc nhìn chằm chằm vào hắn vào giây, chậm rãi phun ra một hơi, nói: "Câu chuyện của anh đã kể xong rồi?"
Giang Á khẽ gật đầu.
"Được rồi." Phương Mộc đứng dậy, rõ ràng từng chữ từng câu nói: "Anh
nhớ kỹ đây, vô luận thế nào, tôi đều sẽ dập tắt luồng sáng này."
Dứt lời, anh liền xoay người đi về hướng cửa, mới vừa mở cửa ra, Giang Á ngay phía sau "này" một tiếng.
"Phương cảnh quan, cậu còn chưa nói cho tôi biết, người bạn tốt nhất của hắn chết thế nào?"
Phương Mộc quay đầu lại, thần sắc Giang Á bi thương nhìn anh, trong
hốc mắt mơ hồ phiếm lệ, cùng vừa rồi như hai người khác nhau.
"Tai nạn mỏ quặng."
Phương Mộc chỉ đơn giản phun ra bốn chữ, rồi mở cửa đi.
Trên đường trở về, Phương Mộc thật lâu cũng khó có thể bình tĩnh,
"câu chuyện" của Giang Á, đã nghiệm chứng phán đoán của mình. Hắn chính
là "Ánh sáng thành phố". Hết thảy việc này nổi lên quá mức dễ dàng, cũng quá mức đột ngột, nhưng lại khiến Phương Mộc bắt đầu hoài nghi tính
chân thật của kết luận này.
Không hề nghi ngờ, Giang Á là đối thủ cường hãn nhất Phương Mộc từng
gặp. Hắn cơ hồ đã thừa nhận hết thảy, nhưng vẫn không có đủ chứng cứ để
đem ra công lý. Đối với việc này, Giang Á sớm đã hiểu rõ nằm lòng, bằng
không, hắn cũng sẽ không dùng loại phương thức hầu như khiêu khích này
công khai thân phận của mình với Phương Mộc.
Làm sao bây giờ? Kiên nhẫn đợi hắn tiếp tục phạm án, sau đó tìm kiếm chứng cứ?
Cảnh sát mặc dù không nắm giữ chứng cứ xác thực, nhưng khẳng định sẽ
tăng cao sự chú ý với hắn. Khả năng hắn tiếp tục gây án trong thời gian
ngắn không lớn. Lại nói, người bị hại kế tiếp là ai? Là gian thương bán
thực phẩm có độc, thanh tra viên chấp pháp ngang ngược, hay bác sĩ không chịu trách nhiệm?
Đây cũng không phải vấn đề trọng tâm, Phương Mộc lo lắng nhất chính là, còn có ai nguyện ý truy bắt "Ánh sáng thành phố" không?
"Thành phố này cần hắn, cần một luồng ánh sáng."
Phương Mộc không thể không thừa nhận, trong quá trình nói chuyện của
anh và Giang Á, ít nhất từng có khoảnh khắc, anh đã có chung nhận thức
với Giang Á.
Người sinh hoạt giữa thành phố này, ngoài sinh mệnh hoặc dài hoặc
ngắn ngủi, nhiều ít đều từng chịu hành vi ác của kẻ khác đối xử. Trong
đó đối với một phần hành vi ác, chỉ có thể thông qua đạo đức để trách
móc. Những lúc đó, pháp luật có vẻ vừa yếu ớt vừa vô lực. Chúng ta có lẽ sẽ đồng tình, sẽ phẫn nộ, nhưng sẽ không nghĩ đến việc đi đánh chết kẻ
ác vốn chẳng quan hệ gì đến chúng ta. Cực khổ của người khác, cuối cùng
cũng là của người khác, kiềm chế của chúng ta, hơn phân nửa chưa từng
bắt nguồn từ sự đồng cảm. Song, một khi có người làm vậy, nội tâm chúng
ta lại khó tránh khỏi sẽ cảm thấy khuây khỏa. Dân chúng như thế, cảnh
sát cũng như thế.
Trong quá trình điều tra và giải quyết án mạng hệ liệt "Ánh sáng
thành phố", cảnh sát vẫn duy trì lực hành động, hơn phân nửa là xuất
phát từ loại bản năng nghề nghiệp, người bị hại quả thực đáng hận, sát
thủ đang thay trời hành đạo. Cho dù nội bộ cảnh sát, nhưng những lời như vậy còn thiếu sao?
Phương Mộc nhìn bên ngoài cửa sổ xe, trời đã vào đông diễm dương
chiếu rọi muôn nơi, tiếng người không dứt bên tai. Gần đến tết dương
lịch khiến cho thành phố này khắp nơi đều mang đầy không khí tốt lành và vui sướng. Vô luận là nam hay nữ, là già hay trẻ, mỗi người đều sắc mặt bình tĩnh, nội tâm an bình, những khuôn mặt này tựa như đèn lồng đỏ
thẫm treo khắp nơi quang thái chiếu nhân.(Hình dung người hoặc sự vật
thập phần mỹ hảo hoặc thành tựu huy hoàng, khiến người chú mục, được
người ngưỡng mộ)
Chẳng lẽ bảo vệ những ngày lành cảnh đẹp như vậy, không phải trật tự
pháp luật, mà là nhân quả báo ứng, không phải người người tự suy ngẫm,
khoan dung đối xử với nhau, mà là ăn miếng trả miếng tàn nhẫn giết chóc
sao?
Luồng cường quang nọ, có nên dập tắt nó không?
Đậu xe ở bãi đỗ xe sở cảnh sát, Phương Mộc vẫn là bộ dáng suy tư,
hoàn toàn không chú ý trên chiếc Passat phía sau nhảy xuống một người.
"Nhóc con, lại mất hồn rồi?"
Phương Mộc lấy làm kinh hãi, theo tiếng nhìn lại, thấy Thai Vĩ cầm một túi hồ sơ đi tới.
"Là anh à, tới làm gì?"
Thai Vĩ cười hì hì vỗ túi hồ sơ lên người anh: "Đến tra dân số mất
tích, bọn anh phát hiện một khối nam thi không đầu ở khu kia."
"Chút việc nhỏ ấy cũng cần phó cục trưởng ra tay?" Phương Mộc cười
nói, "Người chạy việc bên ngoài của cục các anh làm ăn cái gì không
biết?"
"Ôi chao, anh đây thật đúng là không có tư chất làm sếp." Thai Vĩ ôm
vai Phương Mộc, "Một tháng này làm anh nhàn rỗi đến tóc cũng nhanh dài
ra rồi. Thật vất vả có được một vụ án, ra ngoài hoạt động giãn gân giãn
cốt."
"Haha, xem xét về điểm này anh có tiền đồ." Phương Mộc cùng Thai Vĩ đi vào cao ốc sở cảnh sát, "Vụ án tiến triển tới đâu rồi?"
"Đang tra tìm nguồn gốc của thi thể." Thai Vĩ vỗ vỗ túi hồ sơ trong
tay, "Thi thể này có chút thú vị, pháp y nói ít nhất đã ngâm trong dung
dịch phoóc môn hơn năm tháng rồi."
"Ồ?" Phương Mộc có chút kinh ngạc, "Có thể là ai đó ở viện y học ném tiêu bản ra không?"
"Không giống." Thai Vĩ lắc đầu, "Mặt ngoài thi thể tổn hại rất dữ dội, hoài nghi sau khi chết từng bị quất roi lặp đi lặp lại."
"Tiên thi?" Phương Mộc mở to hai mắt nhìn, "Thế này là thù hận đến cỡ nào chứ?"
"Đúng vậy, cho nên anh mới nói vụ án này thú vị. Đúng rồi, phòng hồ sơ lầu mấy?"
"Lầu sáu." Phương Mộc chỉ chỉ bảng hướng dẫn các tầng, "Mấy tháng
trước em vừa từng điều tra nhân khẩu mất tích, có lẽ em có thể giúp được anh. . . . . ."
Nói đến đây, Phương Mộc đột ngột dừng lại, trong đầu nhanh chóng hiện lên một sự kiện khác.
Lúc điều tra án mạng trung học số 47, Phương Mộc từng tra cứu những
vụ án hình sự chưa kết thúc ở tỉnh nội, cố gắng tìm kiếm án lệ tương tự
với vụ án này. Mặc dù khi đó không thu được đầu mối có giá trị, nhưng
Phương Mộc nhớ mang máng một vụ án mất tích cuối cùng, cũng là mới nhất
đương sự là bác sĩ của bệnh viện nhân dân thành phố.
Bác sĩ kia, có thể chính là bác sĩ trưởng làm cho Ngụy Nguy biến thành người thực vật hay không?
Giang Á là một người có tâm trả thù rất mạnh, tựa như lời hắn nói,
hắn không thể dễ dàng tha thứ một người vô duyên vô cớ thương tổn một
người khác. Nếu bác sĩ kia từng vì rủi ro điều trị dẫn đến việc Ngụy
Nguy hôn mê đến nay, hắn rất có khả năng sẽ áp dụng hành vi trả thù với
bác sĩ này. Sau khi giết người lại tiên thi, trái lại rất ăn khớp với
loại tính cách cực đoan này của Giang Á.
"Thi thể phát hiện lúc nào?"
"Ngày 1 tháng 12, trên sông Ly Thông." Thai Vĩ hiếu kỳ nhìn Phương Mộc, "Làm sao vậy?"
Ngày tháng cũng khớp. Bảo tồn bộ thi thể thời gian dài như vậy, hơn
nữa còn tiên thi hết lần này đến lần khác, nhất định là giấu ở nơi cực
kỳ kín đáo. Lúc ấy Giang Á đã ý thức được dấu tay Nhị Bảo lưu trên máy
tính xách tay, cũng dự cảm được cảnh sát rất nhanh sẽ can thiệp vào, hơn nữa còn lục soát nơi ở của hắn. Nếu hắn từng giấu cỗ thi thể kia trong
nhà mình, sẽ không thể không vứt xác xóa dấu vết.
"Bệnh viện nhân dân thành phố từng có một bác sĩ nam mất tích, anh
kiểm tra xem có phù hợp với đặc thù của thi thể không đầu hay không."
Phương Mộc nói cực nhanh, "Mặt khác, anh đến bệnh viện nhân dân thành
phố điều tra, bác sĩ nam mất tích đó có phải từng làm bác sĩ trưởng cho
một bệnh nhân tên Ngụy Nguy không."
"Sao anh càng nghe càng hồ đồ vậy nè?" Thai Vĩ nhíu mày, "Em tới cũng đã biết những gì?"
Phương Mộc vừa muốn giải thích, điện thoại di động trong túi quần
liền vang lên. Anh làm ra hiệu cho Thai Vĩ chờ một chút, vừa lấy điện
thoại ra nhìn, là Dương Học Vũ.
"Đang ở đâu đó?"
"Ở đại sảnh." Phương Mộc nghe được thanh âm lo lắng của Dương Học Vũ, tâm nhất thời chùn xuống nói: "Có tình huống mới?"
"Ừ." Dương Học Vũ trực tiếp nói, "Ngày hôm qua, đồng sự của phòng vật chứng phát hiện điện thoại di động của Nhâm Xuyên nhận được một tin
nhắn."
"Gửi tin nhắn bằng điện thoại?" Phương Mộc lấy làm kinh hãi, "Nội dung gì?"
"Một chuỗi mã hóa." Dương Học Vũ dừng một chút, "Vô cùng tương tự chuỗi mã hóa chúng ta phát hiện trước đó."
Phương Mộc lập tức hỏi: "Là gì?"
"XCXJ021009822."
"XCXJ021009822." Phương Mộc lặp lại một lần, nhanh chóng móc ra sổ ghi chép viết xuống, "Tôi lập tức trở lại."
Cúp điện thoại, Phương Mộc nói với Thai Vĩ, "Xin lỗi, em có chút việc gấp, anh đi điều tra trước như lời em nói, trở về em sẽ giải thích với
anh."
Thai Vĩ vẫn chưa trả lời, trên mặt là biểu tình như có điều suy nghĩ, trong miệng nhẹ nhàng lẩm nhẩm.
"XCXJ021009822." Y cau mày, tựa hồ đang lục lọi tìm thứ gì đó trong
trí nhớ, thấy Phương Mộc muốn đi, vội vàng kéo anh lại, "Em chờ anh một
chút."
Dứt lời, y bước sang một bên, cầm điện thoại di động ra bấm một chuỗi số, cùng đối phương hàn huyên vài câu, sau khi xác định đi xác định lại chuyện gì đó, lại đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát. Phương Mộc chờ
không nhịn được, vừa móc ra chìa khóa xe vừa nói: "Anh tới cùng có việc
gì hay không, không có việc gì em đi nha."
Thai Vĩ nhìn Phương Mộc, lại nhìn bốn phía, thấp giọng nói: "Phương
Mộc, em có thể nói cho anh biết tổ mã hóa này phát hiện như thế nào
không."
Phương Mộc rất kinh ngạc: "Ông anh, anh nhất định phải biết sao?"
"Nhất định phải biết." Ngữ khí Thai Vĩ như chém đinh chặt sắt, "Nói cho anh biết."
Phương Mộc suy nghĩ một chút, mặc dù việc này liên quan tới bí mật
hình sự, nhưng nói cho Thai Vĩ cũng không sao. Thai Vĩ chưa nghiệp dư
đến nỗi để lộ bí mật, có khi còn cung cấp chút ý kiến điều tra phá án.
Vì vậy anh đem chuyện mấy tổ mã hóa quái dị phát hiện trong án mạng hệ
liệt "Ánh sáng thành phố" đầu đuôi ngọn nguồn nói cho Thai Vĩ.
Sau khi Thai Vĩ nghe xong, lập tức hỏi: "Ngoại trừ tổ hợp này, những mã hóa khác là gì?"
Phương Mộc hồi tưởng lại, rồi đem ba tổ mã hóa từng cái một kể ra.
Thai Vĩ nghe xong, không nói nữa, mà sững sờ nhìn Phương Mộc. Trong ánh mắt, vừa có khiếp sợ, vừa có sự thương xót sâu sắc.
Phương Mộc bị nhìn rất mất tự nhiên, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy?"
"Người anh em, tại sao lại thế này?" Thai Vĩ thở ra một hơi, tay phải nặng nề bắt lấy bả vai Phương Mộc, "Án mạng này, là hướng tới em đó."