“Thái tử, cửa cung đã bị mai phục sẵn rồi, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao để tiến vào bên trong?”
Vấn đề nan giải nhất là đây, nếu cứ xông thẳng vào, chắc chắn sẽ trúng kế của Lệ Minh Viêm. Bọn họ làm sao biết, lão già quỷ quyệt ấy đã bày ra mưu hèn kế bẩn gì?
Triệu Minh trầm giọng cất lời: “Không phải chỉ có duy nhất cổng chính, ở phía Tây còn có một cửa nữa. Thời các đời vua trước nơi này vốn là lãnh cung chuyên giam giữ các phi tần phạm tội đến chết, âm khí nặng, lại cách xa nội điện nên rất ít người bén mảng đến đây, thị vệ canh gác cũng gần như là không có.”
Trong mắt Trần Hy Hy dường như có một ánh sáng hi vọng, nhưng nghĩ đến điều gì đó, nàng đột nhiên hồ nghi hỏi:
“Thái tử, mặc dù chúng ta có thể dẫn quân đi từ cửa Tây để tránh đụng độ ba vạn quân của Lệ Minh Viêm, nhưng người thử nghĩ xem, lão ta xảo quyệt như vậy, chẳng lẽ lại chưa từng tính đến điều này?”
Tin chắc rằng đội quân Thiên triều trở về đã truyền đến tai Lệ Minh Viêm. Nếu nàng là lão cáo già đó, hành động cấp thiết nhất lúc này hẳn là cho người mai phục chặt chẽ toàn bộ lối vào hoàng cung, đến một con ruồi cũng đừng hòng lọt qua.
Triệu Minh cười nhẹ một tiếng, hắn vươn tay lấy bông tuyết vương trên tóc nàng, đáp lại:
“Thế nên bản cung mới cử người đi thăm dò tình hình trước. Nàng biết đấy, bởi vì lực lượng hai bên không có chênh lệch đáng kể, nếu chúng ta đánh vào cổng chính, chắc chắn Lệ Minh Viêm cũng phải dùng toàn lực đánh trả thì mới có thể chống đỡ được. Đương nhiên lúc đó, cửa Tây sẽ là nơi phòng ngự yếu nhất... Hơn nữa trong thư Mạc Doãn Kỳ viết cho bản cung cũng có nhắc đến điều này.”
Trần Hy Hy thầm cân nhắc một phen, nếu thực sự là thế, thay vì đụng độ trực tiếp với ba vạn binh lính trong tay lão già Lệ Minh Viêm, ta có thể men theo cửa Tây để đi vào, và...
Hai người không hẹn mà nhìn nhau, trong mắt đối phương đều là ý cười ấm áp:
“Có thể giảm số lượng thương vong!”
Binh sĩ được cử đi thám thính tình hình cũng vừa trở về. Y lập tức tiến lên cúi đầu hướng Triệu Minh, nhanh nhẹn báo cáo:
“Thái tử điện hạ, trước cửa cung hiện tại có rất nhiều binh lính đã dàn trận bao gồm cả đội cung thủ và kỵ binh mang giáp, còn tình hình bên trong thế nào, thuộc hạ thực sự bất lực.”
Quả nhiên là như vậy!
“Vất vả cho ngươi rồi, lui xuống đi.” Triệu Minh hạ thấp thanh âm cất tiếng.
“Cũng không biết đám người Gia Bảo ngoài thành thế nào rồi?” hắn khẽ thở dài, tầm mắt bất giác nhìn về hướng xa. Gia Bảo đã theo hắn mười bốn năm, nhiều lần cùng hắn vào sinh ra tử. Nói là chủ tớ, thực tế Triệu Minh đã sớm coi y như huynh đệ thân thiết của mình.
Thế nên, Gia Bảo, vạn lần ngươi đừng xảy ra chuyện gì.
Hơi ấm cùng xúc cảm mềm mại bỗng truyền đến. Triệu Minh nhìn bàn tay của thiếu nữ đang nắm lấy bàn tay của mình, nàng cất giọng nhẹ nhàng trấn an hắn:
“Thái tử đừng quá lo lắng, lúc nãy rời đi chúng ta có để lại một ngàn quân, tin chắc với mưu lược của Gia Bảo, y sẽ có cách giải quyết ổn thỏa. Hơn nữa, lúc sát thủ đuổi đến thành, khẳng định cũng chưa kịp nghỉ ngơi lấy một chút. Con người không phải vô tri vô giác, nếu bọn chúng đã có thể đuổi theo chúng ta cả một đoạn đường dài như thế, tự khắc cũng sẽ thấm mệt. Trong khi đó, chúng ta may mắn hơn, thời gian chờ mở cổng thành khi ấy gần như mọi người đều lấy lại được phần nào sức lực...”
Thế nên, việc hạ được đám sát thủ đó, không phải là không thể.
Chợt nhớ lại lần ở dưới vực mấy ngày trước, nàng còn biết trên người bọn chúng đã bị Lệ Minh Viêm hạ độc. Chỉ mong rằng, chất độc sẽ sớm phát tác, đám người Gia Bảo càng có cơ hội chuyển mình.
Triệu Minh lẳng lặng lắng nghe từng câu từng chữ nàng nói, hắn đột nhiên lật tay lại nắm lấy bàn tay nàng. Cái nắm tay này, rất chặt, cũng là biểu trưng cho sự tin tưởng của hai người.
“Ừ.” Triệu Minh cười nhẹ một tiếng, sau đó buông tay nàng ra. Khẽ nhìn về phía cung điện ẩn hiện cách đó chừng hai dặm, hắn lập tức hạ lệnh cho toàn quân sẵn sàng theo cửa Tây tiến vào nội điện.
***
Hoàng cung
Bầu trời ảm đạm, từng trận gió rét càn quét vào trong từng lối đi, mang theo tiếng rít u oán.
Trước bệ cửa sổ đóng kín, một người đang đưa mắt nhìn khung cảnh cô quạnh ngoài kia. Đôi mắt híp lại, hắn nhẩm tính gì đó, rồi quay đầu bước đến gần nam nhân đang bị trói chặt trên ghế.
Bàn trà bên cạnh y vẫn còn nghiên mực cùng bút nước, mực đen vấy loang lổ lên giấy Tuyên Thành, để lại trên đó những hình thù kì dị.
“Mạc Doãn Kỳ, cá sắp lọt lưới rồi. Nếu chuyện này thành công, ngươi quả thực đã làm được một việc tốt cho chúng ta đấy.” Người kia lên tiếng, nhàn nhã rót một ly trà thưởng thức.
Trong mắt Mạc Doãn Kỳ ánh lên sự thống khổ, hai tay bị trói siết mạnh lại, nhưng càng giãy giụa dây thừng càng thít chặt hơn, da thịt chẳng mấy chốc liền rướm máu.
“Chậc chậc, Mạc Thượng Thư chớ kích động như vậy chứ.” Nhìn hành động của y, người kia liền buông một câu khuyên nhủ, song trong mắt chẳng hề có thiện ý.
Mạc Doãn Kỳ thầm nghiến răng, mắt lạnh đối diện với hắn, gằn giọng nói:
“Chuyện phải làm ta đã làm rồi. An quốc công cũng nên giữ lời hứa, mau thả người nhà của ta ra.”
Thái tử, là vi thần phụ sự kì vọng của người. Nhưng gia quyến trong nhà đang nằm trong tay người này, vi thần không thể bỏ mặc sống chết của họ.
Cũng tại y thiếu cảnh giác, không ngờ Lệ Minh Viêm và An quốc công đã nghi ngờ thân phận y từ trước, cố tình để y nghe được cuộc bàn luận kia. Bọn chúng tin chắc rằng y sẽ gửi thư mật này cho Thái tử, vì thế...
Chỉ cần chờ đến thời cơ thích hợp, tự khắc y sẽ chui đầu vào lưới.
Mạc Doãn Kỳ ơi, bao nhiêu công sức của điện hạ, của binh sĩ Thiên triều, vì ngươi mà hủy trong gang tấc rồi đấy!
Ván đã đóng thuyền, lúc này y chỉ có thể hi vọng với trí thông minh của Thái tử, người sẽ sớm nhận ra đây là một cái bẫy!
An quốc công đặt ly trà còn phân nửa lên trên bàn, đột nhiên hắn đứng dậy ghé sát tai Mạc Doãn Kỳ, chầm chậm đặt tay lên vai y:
“Lại Bộ Thượng Thư trên triều sáng suốt bao nhiêu, sao chuyện này lại hồ đồ thế?”
Đồng tử Mạc Doãn Kỳ lập tức co lại, y nhìn nét cười độc ác trong mắt An quốc công, trong lòng bỗng có một loại cảm giác sợ hãi:
“Ngươi... Ngươi nói vậy là có ý gì? Người nhà của ta, ngươi đã làm gì họ?”
An quốc công cười lạnh lùng, bàn tay từ trên vai Mạc Doãn Kỳ đột ngột tóm lấy cổ y, dùng sức siết lại.
“Phản gián kế, nước cờ này của Thái tử quả là cao thâm thật. Mạc Doãn Kỳ, ngươi có biết rằng, thiếu chút nữa chúng ta đã không phát giác ra mà để các ngươi được đắc ý không? Cũng may vụ gián điệp trà trộn vào thiên lao Thừa tướng giao cho ngươi đấy. Ha, dựa vào trí thông minh của Mạc Thượng Thư đây, nếu thực sự là người khác làm, ngươi ít nhiều cũng phải điều tra ra một số thông tin. Nhưng ngươi lại hồ đồ không cung cấp bất kể tin tức gì cho dù đó là giả, cũng không tìm người chết thay... Từ đó, chúng ta đã bắt đầu nghi ngờ ngươi... Lý do ngươi không điều tra ra được, không phải vì ngươi bất lực... mà vì ngươi chính là tên gián điệp đó!”
Sức ép trên cổ ngày càng gia tăng khiến Mạc Doãn Kỳ sắp không thở nổi, những lời An quốc công nói cứ “ong ong” trong đầu y. Y muốn giãy giụa nhưng cả người đã bất lực bị dây thừng siết lại, chỉ có đôi mắt chứa đầy phẫn hận cùng thống khổ trừng trừng nhìn An quốc công.
Giống như cảm thấy hứng thú với biểu hiện này của Mạc Doãn Kỳ, bàn tay An quốc công thoáng buông lỏng, nhưng lại ác độc đánh vào tâm lý y:
“Một quân cờ làm hỏng việc như ngươi, có tư cách gì mà thương lượng với ta? À, để ngươi không nóng ruột chờ đợi tình hình gia quyến trong nhà, ta sẽ cho ngươi biết một tin...” Hắn khẽ thở dài, làm như đau lòng trả lời: “Đáng tiếc ta có lòng mà lực bất tòng tâm, Lệ Thừa tướng đã ra tay trước rồi... Ngươi muốn gặp họ, chỉ đành xuống gặp Diêm vương thôi...”
Khoảnh khắc đó, Mạc Doãn Kỳ dường như nghe được tiếng trái tim vỡ vụn.
Không!
Không thể nào!
Không thể nào!
Thê tử của y, con của y, bọn họ... bọn họ đã mãi mãi xa lìa y ư?
Không thể như vậy được, y đã vì sự sống của gia đình mà phụ lòng Thái tử, gián tiếp hại Thiên triều, tại sao ông trời vẫn tàn nhẫn với y như vậy?
Phẫn hận nhìn An quốc công, y lần này thật quá hồ đồ rồi! Con người tàn nhẫn và gian xảo như bọn chúng, đời nào chịu thỏa hiệp?
“Lệ Minh Viêm... An quốc công...” Mạc Doãn Kỳ rít từng từ thống hận: “Giết ta đi, nếu để ta thoát được, ta sẽ giết hết các ngươi...”