“Cha...”
Trần Hy Hy nghẹn ngào thốt lên một tiếng, bao lâu rồi...
Bao lâu rồi... nàng không được thấy ánh mắt chính trực mà ấm áp kia?
Bao lâu rồi... không có ai gọi nàng hai chữ “Hy nhi” gần gũi, thân thiết như thế?
Cha... Cha... Cha...
Cảm xúc bỗng nhiên vỡ òa, bước chân Trần Hy nhẹ điểm, giống như đứa trẻ xa nhà lâu ngày lao vào vòng tay của người thân.
Không biết có phải do kí ức của khối thân thể này không nhưng thời điểm nhìn thấy cha, trái tim lạnh lẽo trong nàng như được rót một dòng nước ấm. Cảm giác ấy, khiến Trần Hy Hy thấy yên bình vô cùng, nó xua đi cái mất mát, tang thương của chiến tranh, cũng nhẹ nhàng vỗ về nội tâm đang căng thẳng về chiến sự ở kinh thành trong nàng.
Hiện tại, nàng đã không còn phân biệt được đâu là Trần Hy Hy, đâu là Lý Thiên An nữa rồi. Cảm giác yên bình ấm áp ấy, trước kia nàng chưa từng biết đến,
Thì ra, đây là tình thân... tình phụ tử...
Trần Tử Kiêm ôm nữ nhi vào lòng, ông vỗ nhẹ đầu nàng hệt như lúc còn nhỏ, xúc động nói:
“Hy nhi... Con vất vả rồi. Nào, để cha nhìn xem...”
Ánh mắt hiền từ của cha quan sát kỹ nàng, nhìn đến gương mặt tái nhợt của thiếu nữ ẩn hiện một lớp bụi cùng sương tuyết, đôi bàn tay mềm mại có thêm những vết thương to nhỏ do đao kiếm gây nên, lòng ông quặn đau:
“Con gái... Con gầy rồi...”
Đáng ra trước đây ông nên ngăn cản nữ nhi ra chiến trường bằng mọi giá. Thà nhốt con bé ở trong nhà, tìm cách đàn áp những lời dị nghị kia, còn hơn phải dứt ruột cầm lòng để con bé đối mặt với sinh tử.
Trần Hy Hy lắc đầu, đáy mắt đã ầng ậc nước. Nàng cố kìm nén để lệ không trào ra, mỉm cười thật tươi:
“Cha... Con không sao, không sao thật mà. Người xem, chúng ta đã đánh thắng được 25 vạn quân Khuyển Nhung, bảo vệ được bách tính Thiên triều, đập tan những lời đàm tiếu không tốt về con...”
Nói đến đây, nàng khẽ quay đầu nhìn Triệu Minh, chỉ thấy hắn cũng đang nhìn nàng, gật nhẹ đầu.
Trần Tử Khiêm muốn nói thêm với con gái, nhưng chợt nhớ đến mục đích của mình, vội rảo bước đến trước mặt Triệu Minh, đang định khom người hành lễ thì nam tử cao quý trước mắt đã đưa tay can ngăn, chỉ từ tốn cất giọng:
“Binh Bộ Thượng Thư không quản sự kiềm chế chặt chẽ của Lệ Minh Viêm đến gặp bản cung, chắc chắn là có việc quan trọng, mời ngài cứ nói.”
Trước khi về đến kinh thành, Mạc Doãn Kỳ từng gửi thư mật cho hắn, nói là ngoài y và Binh Bộ Thượng Thư, bốn bộ Hộ, Lễ, Hình, Công đều đã quy thuận dưới tay Lệ Minh Viêm. Lão già này muốn mượn binh lực trong tay Trần Tử Khiêm yểm trợ thêm cho mình, không tiếc cho người giam hãm, cô lập phủ Thượng Thư.
Đáng tiếc phủ Thượng Thư và hoàng thất sớm đã có liên minh, Trần Tử Khiêm lại là người liêm khiết, chính trực, đương nhiên dù cho Lệ Minh Viêm có dùng cách gì cũng không lay động được. Nhưng để thoát ra ngoài phủ, thoát khỏi tai mắt của lão già xảo quyệt kia, còn đem được ba nghìn nhân mã đến đây, xem ra Trần Tử Khiêm đã tốn không ít công sức.
Đối diện với nụ cười ôn hòa mà thanh nhã của Triệu Minh, Trần Tử Khiêm vẫn luôn kính nể từ tận đáy lòng. Người nam tử này, mặc dù chưa đến 20 tuổi, nhưng đã có thể nhìn thấu lòng người, cất giấu mọi hỉ nộ ái ố dưới ánh mắt thản nhiên, bày mưu tính kế tỉ mỉ, đặc biệt lại biết đối nhân xử thế đúng mực.
Quả thật là nhân tài không đợi tuổi!
Trước đây, Trần Tử Khiêm vẫn luôn phiền muộn chuyện nữ nhi trở thành Thái tử phi. Ông lo sợ nàng đứng bên cạnh một con người tâm tư thâm kín như vậy, lại là nơi hoàng thất tranh quyền đoạt vị phức tạp, nàng sẽ rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục, đánh mất bản thân mình.
Nhưng một màn khi nãy, chứng kiến sự ăn ý đồng lòng giữa Hy nhi và Thái tử, ông lại cảm thấy vui mừng. Là người từng trải, ông nhận ra ánh mắt của Thái tử khi nhìn con gái của mình dịu dàng, trân trọng hệt như khi ông nhìn Tâm Nhược. Nếu không phải động tâm, chắc chắn Thái tử sẽ không dùng ánh mắt đó đáp lại Hy nhi.
Tự đáy lòng Trần Tử Khiêm vốn không cầu nữ nhi của mình có được tình yêu của Thái tử, bởi lẽ người ấy sau này sẽ bước lên ngôi vị cao nhất của Thiên triều, bên cạnh vô số giai lệ, không phải lúc nào cũng có thể đặt tâm lên người nó. Thay vào đó, ông chỉ cần nữ nhi có thể an bình sống trong chốn thị phi ấy, thỉnh thoảng được xuất cung về nhà tận hiếu. Nhưng xem ra, ông nên hi vọng... cũng nên thử tin tưởng vào Thái tử, vào Hy nhi rồi...
Thu lại tâm tư, Trần Tử Khiêm nhìn hàng quân đằng sau Triệu Minh, trầm giọng đáp:
“Phải chăng Thái tử đang muốn đem quân đánh vào cửa Tây, nếu thế, vi thần cả gan xin Thái tử thu hồi mệnh lệnh.”
Tròng mắt Triệu Minh hơi động, hắn nghiêm giọng hỏi:
“Binh Bộ Thượng Thư, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Trong thư Mạc Doãn Kỳ mật báo hắn nên đem quân đánh vào cửa Tây, nhưng Trần Tử Khiêm lại kêu hắn từ bỏ ý định này, mâu thuẫn như vậy... đến tột cùng là vì nguyên cớ gì?
Trần Hy Hy cũng cảm thấy ngạc nhiên, vội đưa mắt nhìn cha dò hỏi.
“Bởi vì vốn dĩ... đó là một cái bẫy.”
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên tiếp lời. Trần Hy Hy cùng Triệu Minh ngạc nhiên nhìn nam tử bước ra từ giữa ba nghìn binh lính, đôi mắt hắn vẫn thâm trầm như trước, con ngươi đen bóng như phản chiếu hình bóng của bọn họ.
“Tứ đệ.” Triệu Minh là người phản ứng đầu tiên, thanh âm khó nén một tia kinh ngạc.
Lúc trước Mạc Doãn Kỳ mật báo Triệu Lâm bị Lệ Minh Viêm giam vào thiên lao, bên ngoài lại có thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, khó lòng mà cứu thoát. Vậy mà hiện tại đệ ấy đang bình ổn đứng ở đây, xem ra hoặc là được Mạc Doãn Kỳ hoặc là được Trần Tử Khiêm ra tay cứu giúp rồi.
Triệu Lâm bước đến trước mặt ba người, hắn đưa tay cởi bỏ mũ sắt, khuôn mặt anh tuấn dưới làn tuyết càng có vẻ lạnh nhạt.
“Lệ Minh Viêm đã cho người mai phục sẵn ở cửa Tây, nếu huynh dẫn quân vào đấy, chắc chắn sẽ nằm trong lưới của bọn chúng.”
Không thể nào!
Nếu chuyện đó là sự thật... Chẳng phải... chẳng phải chứng minh tin tức Mạc Doãn Kỳ đưa là sai ư? Hắn là người của Triệu Minh, không lý nào lại làm ra chuyện vô lý như vậy.
Trừ khi...
Nàng nghiêng đầu nhìn Triệu Minh, phát hiện thấy dưới ống tay của hắn khẽ run. Không chút do dự, nàng liền chạm nhẹ lên tay hắn, có lẽ...
Có lẽ... hắn cũng đang nghi ngờ giống nàng.
Trần Hy Hy hít sâu một hơi, mặc dù trước đây Triệu Lâm và Triệu Minh đối nghịch nhau, nhưng hiện tại tình thế Thiên Triều đang nguy cấp, hắn chắc sẽ không dùng cách này lừa gạt Triệu Minh đâu nhỉ?
Sau một hồi giải thích rõ ràng, thì ra sau khi được Mạc Doãn Kỳ cứu khỏi thiên lao, Triệu Lâm đã trốn được ra ngoài cung. Hắn phát tán tin tức Lệ gia mưu phản, muốn lợi dụng sức ép của dân chúng trong thành buộc Lệ Minh Viêm dừng tay, đồng thời cũng tìm cách liên hệ với phái bảo hoàng.
Chẳng hay, lúc đang trên đường thì gặp đoàn binh của Binh Bộ Thượng Thư. Đều là người có chung kẻ thù, hơn nữa còn là Tứ Vương gia của Thiên triều, Trần Tử Khiêm liền vươn tay giúp đỡ hắn chống lại truy sát của đám người Lệ Minh Viêm, cũng là cùng hắn bàn bạc kế hoạch tác chiến.
Tảng đá đè nặng trong tim Triệu Minh cuối cùng cũng có thể gỡ xuống. Dựa vào lời tứ đệ nói, thêm với tính cách của Mạc Doãn Kỳ, không có khả năng y sẽ phản bội hắn.
Xem ra, y là bị ép buộc rồi. Lệ Minh Viêm chắc chắn đã phát giác ra y là người của hắn, còn mất công thiết kế một cái bẫy như vậy.
Thế nhưng, Triệu Minh thực sự không hài lòng với cách lợi dụng bách tính để gây sức ép với Lệ Minh Viêm của tứ đệ. Cách này, chỉ có thể dùng với những kẻ đặt nặng dân tâm, trong khi Lệ Minh Viêm lại coi mạng người như cỏ rác, ra tay tàn độc.
Triệu Lâm cảm nhận được cái nhìn nghiêm khắc của Triệu Minh, trên mặt thoáng cứng ngắc.
Là hắn sai, không có gì phải bao biện nữa. Chỉ cần Thiên triều an toàn, hắn sẽ tự khắc quỳ xuống trước mặt phụ hoàng thỉnh tội.
Triệu Minh cân nhắc một hồi, xoay người lên ngựa, lạnh giọng phân phó:
“Nếu đã như vậy, chúng ta lập tức tấn công từ hai cửa.”
Vừa hay... có thêm nhân mã của Binh Bộ Thượng Thư.
So với Lệ Minh Viêm, hiện tại hắn đã có ưu thế hơn về binh lực.
Cơ hội này, hắn tuyệt đối sẽ không để lãng phí.