Ánh Sáng Trắng

Chương 117: Chương 117: Cử bôi tiêu sầu, sầu cánh sầu








“Ngươi nói gì? Hải Tinh giao châu?”

Trong đình viện, gió thổi đìu hiu, âm thanh trong trẻo mang theo nghi hoặc của nữ tử khẽ khàng vang lên, khuôn mặt tuyệt mỹ cũng thoáng tràn ra một tia kinh ngạc.

Trên tuấn nhan của Gia Bảo vẫn thủy chung thần sắc tĩnh mịch. Y không nhanh không chậm lặp lại:

“Vâng. Không biết Thái tử phi đã từng nghe đến viên giao châu có tác dụng cải tử hoàn sinh, được cho thần vật của Hạ quốc này chưa?”

Phương Như Ý khẽ lấy khăn tay che miệng cười một tiếng, nhẹ nhàng đáp:

“Đúng là Hạ quốc của bản phi có lưu truyền một truyền thuyết như vậy. Hải Tinh giao châu là nước mắt của người Giao hóa thành, chỉ cần có được thần vật này, cho dù sinh mạng tựa chỉ mành treo chuông, cũng có thể hoàn hảo bảo toàn.”

Khóe môi Gia Bảo không tự chủ mà cong lên nụ cười có chút kích động. Nhưng không đợi y tiếp lời, Phương Như Ý đã lắc đầu nói:

“Nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, nó chẳng qua là sản phẩm của trí tưởng tượng, một trong những nét văn hóa của Hạ quốc ta mà thôi.”

Nói đến đây, nàng không khỏi có chút tò mò nhìn Gia Bảo:

“Sao ngươi lại hỏi bản phi chuyện này?”

Gia Bảo khẽ thu lại thần sắc kích động. Lúc trước Mộ Dung Trạch cũng đã nói với y, thần vật này vốn không tồn tại trên đời. Nhưng y vẫn cố chấp muốn thử. Đã tìm ra cách giải trừ được độc tính trong người Thái tử, y sao có thể cam tâm từ bỏ?

Y không thể nói với nữ tử trước mắt tình hình của Thái tử, chỉ đành lấy cớ trả lời:

“Cũng không có gì. Chẳng là Thái tử bấy lâu nay rất thích đọc sách, đối với văn hóa Hạ quốc cũng nảy sinh hứng thú, muốn tìm hiểu một chút.”

“Thật sao?” Phượng mâu xinh đẹp của nữ tử tức thì ánh lên sự kinh hỉ.

Gia Bảo là phụ tá thân cận bên cạnh bên cạnh Thái tử, y chắc chắn không cần phải bày lý do nói dối nàng.

Phương Như Ý hiện tại, là thật tâm vui mừng. Hóa ra chàng thích văn hóa Hạ quốc sao?

Đôi môi đỏ mọng không khỏi câu lên một nụ cười hoàn mỹ, nàng như thấy được ánh sáng của hi vọng trước mắt. Đợi sau khi chàng từ Bình Châu trở về, nàng có thể mượn lý do bản thân am hiểu về văn hóa Hạ quốc để gần gũi với chàng hơn.

Gia Bảo nhìn biểu tình mong chờ trên mặt thiếu nữ, trong lòng có chút áy náy. Y nói như vậy, vì biết phân lượng của Thái tử trong tâm nàng. Nếu người hỏi là Thái tử, đương nhiên nàng sẽ toàn tâm trợ giúp.

Chỉ là sau một hồi thăm dò, kết quả cuối cùng vẫn khiến Gia Bảo không nén nổi thất vọng. Tâm tựa như bị tảng đá đè nặng, ngay cả Hạ quốc công chúa cũng lên tiếng khẳng định không có viên giao châu ấy.

Thái tử, ty chức phải làm sao mới có thể cứu được người đây?

Ông trời thật khéo trêu người. Gieo cho y hi vọng rồi lại nhẫn tâm giẫm nát nó. Chẳng lẽ bọn họ thực sự không thắng được vận mệnh sao?

Nhìn bóng lưng rời đi của Gia Bảo có chút thất thần, Ngọc Lan không khỏi cau mày suy tư. Cuộc đối thoại vừa rồi, nàng ta nghe không sót một chữ.

Ngọc Lan không phải kẻ trong cuộc giống Phương Như Ý, thêm với việc nàng ta là ám vệ có tâm tư nhạy bén hơn người, đương nhiên mơ hồ nhận ra điều bất hợp lý trong lời nói của Gia Bảo.

Chỉ là... không ngờ hắn ta lại nhắc đến Hải Tinh giao châu. Người dân ở Hạ quốc, không ai không biết đó là vật thờ thiêng liêng của quốc gia. Ngoài tác dụng cải tử hoàn sinh, nó còn là thần vật tượng trưng cho cuộc sống no đủ, phồn thịnh của bách tính.

Tất nhiên, vì là truyền thuyết nên khó tránh những yếu tố ngoa dụ.

Có điều... Ngọc Lan chợt nhớ đến sự việc một năm trước kia, lại nhìn thần sắc vui mừng của Phương Như Ý, trong lòng có chút thở phào.

Công chúa xem chừng vẫn chưa biết.

Một cơn gió nhẹ chợt thổi qua, Ngọc Lan khẽ híp mắt, chuyện này... có lẽ vẫn nên báo với hoàng thượng một tiếng.

***

Đêm dài, tâm lạnh như nước.

Trăng đêm nay sáng như gương, tròn vành vạnh, ánh trăng dịu dàng tràn qua hàng cửa sổ, nhẹ nhàng hắt lên sườn mặt tựa tiên tử của người thiếu nữ.

Một thân bạch y thánh khiết vô ngần mà đầy vẻ cô tịch.

Trần Hy Hy tựa người vào hàng song hộ, lặng lẽ đưa mắt ngắm vầng trăng tròn trên thiên cầu. Nơi chóp mũi cảm nhận được mùi hương hoa quỳnh mơn man trong làn khí thanh dịu.

Tự cổ chí kim, trăng luôn được xem là tri kỷ của con người. Hàng vạn năm trôi qua, mặc cho thời thế biến đổi ra sao, trăng vẫn an vị ở đó, lặng lẽ ngắm nhìn hồng trần thị phi, lặng lẽ bầu bạn với nhân gian...

Trăng trung thành là thế, đẹp đẽ là thế...

Chỉ có con người...

Chớp mắt qua đi... Thay lòng đổi dạ.

Chỉ có con người...

Muôn đời muôn kiếp... Không buông được yêu hận hờn si.

Đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

“Thưởng nguyệt mà vô tửu, quả thật đáng tiếc.”

Dứt lời, bàn tay khẽ cầm lấy vò rượu bên cạnh. Mở nắp, mùi hương nồng ấm của hoa quế lập tức phả lẫn trong lớp không khí. Giơ hũ rượu trước ánh trăng tựa như làm động tác mời, thiếu nữ mỉm cười, sau đó ngửa cổ thưởng thức rượu ngon.

“Hoa gian nhất hồ tửu

Độc chước vô tương thân

Cử bôi yêu minh nguyệt

Đối ảnh thành tam nhân.*”

***Dịch (bản dịch của Sherry***):

“Sắc hoa quyện hòa cùng hương rượu

Bằng hữu không có, chỉ mình ta

Nâng chén đầy mời nàng trăng sáng

Thêm bóng phảng phất hóa làm ba.”

Đôi mắt của thiếu nữ khẽ nhắm lại, một ngụm lại trôi xuống, khóe môi vẫn mỉm cười, chỉ có khóe mắt... không biết từ lúc nào đã mơ hồ ẩn hiện hơi nước.

Ánh trăng vẫn dịu dàng chiếu tỏa xuống người thiếu nữ, tựa như an ủi, lại như đùa nghịch.

Trăng sáng như vậy... dường như có thể thấu hiểu nỗi lòng của người con gái ấy.

Hoa rơi tản mác, theo gió đọng lại trên bệ cửa sổ, vài cánh hoa đậu trên tóc nàng, rồi lại ảm đạm rơi xuống nền nhà lạnh lẽo.

Không biết đã uống đến bao lâu, cảm giác chếnh choáng mơ hồ chợt kéo đến. Trước mắt nhòe đi, bên tai dường như nghe thấy một tiếng gọi đầy hoảng hốt, cả thân thể có chút vô lực cũng được một vòng tay đỡ lấy.

Tình Dao cắn răng, một tay vỗ nhẹ tấm lưng thiếu nữ, tay còn lại muốn đoạt lấy vò rượu trong tay nàng. Nhưng Trần Hy Hy giống như đoán trước được hành động của nàng, lập tức ôm khư khư vò rượu vào trong ngực, lại nửa tỉnh nửa say cười nhạt:

“Cử bôi tiêu sầu, sầu cánh sầu.*”

Nghe vậy, lòng Tình Dao thầm kinh hãi, từ sau cái chết của công chúa Từ Liên, thái tử phi ngày càng trầm mặc ít nói. Những ngày qua nàng không để lộ tâm tư của bản thân, nhưng không ngờ trong lòng đã sớm chất chứa vô số bi sầu.

Tình Dao nhìn viền mắt Trần Hy Hy đỏ hoe, không đành lòng, nàng ta chỉ đành đỡ thiếu nữ đến bên giường, cắn răng nói:

“Thái tử phi, nên nghỉ ngơi rồi.”

Tình Dao mềm nhẹ khuyên nhủ một hồi, Trần Hy Hy mới chịu buông vò rượu xuống.

Có lẽ bởi trong lòng quá mệt mỏi, thiếu nữ rất nhanh liền nhắm mắt, chỉ có đôi mi thanh tú vẫn không ngừng nhíu chặt.

Tình Dao thấy thần sắc bất an trên mặt nàng, liền đứng dậy đốt một ít trầm hương, đồng thời đến cạnh cửa sổ gài lại then chốt.

***

Canh bốn, mây đen che khuất ánh trăng, đêm tĩnh mịch.

Trong giấc mơ, Trần Hy Hy thấy mình lạc trong sương mù, từng mảng sương dường như muốn nhấn chìm nàng.

Bỗng từ đâu, một luồng sáng mạnh mẽ lướt qua, sương mù dần dần tan biến. Cảnh tượng trước mắt thoáng hiện ra, tứ phía đều là khôi giáp màu đen của binh lính.

Trần Hy Hy chợt nhận ra, đây chính là khung cảnh quân Thiên triều cùng tộc Khuyển Nhung giao chiến. Tầm mắt nàng bỗng dừng trên khuôn mặt thiếu niên bị trói đứng trên cọc gỗ phía quân địch, đôi mắt hắn cũng đang nhìn về phía nàng.

“A Huyên!” Trần Hy Hy vội hô lớn một tiếng. Hình ảnh người thiếu niên phải chịu vạn tiễn xuyên tâm khi ấy lại hiện ra. Đôi mắt nàng đỏ lên, lần này, nàng nhất định phải cứu được A Huyên!

Bỗng một bóng đen từ đâu xuất hiện ngăn trở nàng, trên tay cầm một đại cung, khí phách cao ngạo bức người. Trần Hy Hy run rẩy, tuy chỉ nhìn bóng lưng, nàng vẫn thừa sức nhận ra thân phận của hắn.

Nỗi sợ quá khứ dâng lên, nàng lập tức trợn mắt hét lớn:

“Thái tử! Đừng!”

Nhưng nàng muộn rồi, chỉ biết ngay sau tiếng hét của nàng, cả người thiếu niên đã bị tên bắn xuyên thủng, máu tươi tuôn ra như mưa. Mà người ra tay, không ai khác chính là nam nhân trước mắt nàng.

Triệu Minh!

Hắn từ từ quay đầu nhìn nàng, trên môi nở nụ cười lạnh lùng khát máu, đôi mắt nhìn nàng không hề có một chút cảm xúc.

Trần Hy Hy như chết lặng, nhất thời chỉ biết trợn tròn mắt nhìn hắn!

Cảnh vật đột nhiên biến chuyển, Trần Hy Hy vốn đang chết lặng trước khung cảnh vừa rồi, lại bị tiếng hét kinh hoàng của nữ tử làm cho chấn động.

Âm thanh này... Là Trần Mộc Tâm!

Trước mắt là mười mấy tên hắc y nhân, sát khí đằng đằng đang cầm loan đao không chút lưu tình chém xuống người nữ tử. Cả người nàng ấy đầy máu, không rõ là giá y có màu đỏ hay bởi vì máu tươi nhuộm lên.

“Không! Tỷ!”

Trần Hy Hy liều mạng muốn lao vào bảo vệ nữ tử, nhưng cánh tay bỗng được một lực mạnh phía sau giữ chặt. Nàng kinh hãi quay đầu, thấy ánh mắt lạnh lùng của Triệu Minh, hắn cong môi cười thản nhiên:

“Nàng ta phải chết!”

“Chàng điên rồi! Đó là người nhà của thiếp!”

Từng nhát đao vẫn không ngừng giáng xuống người nữ tử, Trần Hy Hy căm phẫn, nước mắt lạnh như băng rơi trên tay hắn:

“Mau dừng lại! Nếu không thiếp sẽ hận chàng!”

“Đời đời kiếp kiếp thiếp sẽ hận chàng!”

“Thiếp sẽ hận chàng!”

***

“Trần Hy Hy!”

Tiếng gọi thất thanh chợt vang lên giữa màn đêm khiến Mộ Dung Trạch bỗng giật mình tỉnh giấc.

Y vội đứng dậy, nhanh tay thắp thêm nến. Thấy đôi mắt Triệu Minh vẫn khép lại, lông mày như họa nhíu chặt, lòng y thoáng trầm xuống.

Thái tử gặp ác mộng sao?

***Chú thích***:

***1.Trích trong “Nguyệt hạ độc chước kỳ 1” – Lý Bạch***.

***2. “Cử bôi tiêu sầu, sầu cánh sầu.” Câu đầy đủ: “Trừu đao đoạn thủy, thủy cánh lưu. Cử bôi tiêu sầu, sầu cánh sầu.” – Lý Bạch. Nghĩa là: “Rút đao chặt nước, nước càng chảy. Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu***.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.