Nữ tử này... cũng gầy quá rồi.
Đáy lòng Triệu Minh vừa giận vừa thương.
Giận vì nàng luôn tự gánh lấy trách nhiệm về mình.
Tại sao nàng không thử một lần tin tưởng hắn? Hắn sẽ giúp nàng rửa sạch mọi hiềm nghi. Hắn tuyệt đối không cho phép nữ nhân của mình phải chịu những lời đàm tiếu vô căn cứ.
Thương vì nghĩ đến quãng thời gian nàng bị ghẻ lạnh ở Thượng Thư phủ. Mật thám của hắn đã tra ra trước đây nàng luôn trong tình trạng ốm yếu, sắc mặt trắng nhợt không có sức sống. Đại phu nhân tác oai tác quái, luôn nghĩ cách hủy hoại nàng. Nhớ đến lần đầu gặp nàng, nếu không phải là hắn dùng thuốc của sư phụ, hẳn giờ này nàng đã mục xương dưới đất rồi.
Nhưng...
Khóe môi Triệu Minh bất giác mỉm cười... hắn cảm thấy mừng lòng vì nàng luôn kiên cường, nàng có thể xoay chuyển tình thế, khiến người ta phải nhìn nàng bằng cặp mắt khác. Một nữ tử như vậy, mới xứng đáng cùng hắn ngắm nhìn giang sơn này.
Thế nên, Trần Hy Hy, nàng đừng nghĩ cách rời khỏi bản cung, ở bên cạnh bản cung mới là vị trí nàng nên đứng.
Cánh tay thoáng ôm chặt nàng, Triệu Minh hít một hơi, đôi mắt dần khép lại.
Đến nửa đêm, Trần Hy Hy vội bừng tỉnh bởi cơn ác mộng kiếp trước.
Trong mộng, nàng nhìn thấy Diệp Đà - cậu bé mồ côi nàng coi như em ruột của mình chết cóng dưới làn tuyết lạnh lẽo.
Trong mộng, những người bị nàng giết hại đứng xung quanh nàng thành một vòng tròn. Khuôn mặt họ đầy máu, trong miệng không ngừng phát ra tiếng nguyền rủa.
Còn có...
Cái nhìn hận thù của Đinh Thiếu Thành - kẻ đã thẳng tay giết nàng kiếp trước.
Trần Hy Hy mở bừng hai mắt, ngực không ngừng phập phồng.
Chết tiệt! Tại sao ác mộng đó lại đột nhiên xuất hiện chứ?
Tại sao những thứ nàng muốn quên đi ở thế giới đã không còn thuộc về nàng lại bám lấy nàng?
Áp chế tâm tình hoảng loạn trong lòng, bấy giờ Trần Hy Hy mới ý thức được một điều...
Ai đang ôm nàng?
Cả người Trần Hy Hy cứng lại, khẽ xoay đầu, một mùi hương tươi mát quen thuộc liền xông vào mũi nàng.
Triệu Minh? Sao hắn lại ở đây?
Cố lục lọi chút trí nhớ còn sót lại, Trần Hy Hy chỉ nhớ bản thân ngồi bên cạnh Triệu Minh cùng các tướng sĩ ăn lương khô. Sau đó... hình như nàng ngủ thiếp đi.
Trần Hy Hy nhắm mắt. Thật xấu hổ! Nàng lại để Triệu Minh ôm nàng trở về doanh trại.
Gặp phải ác mộng, Trần Hy Hy chẳng thể chợp mắt ngay được. Nhẹ gỡ cánh tay của Triệu Minh ra khỏi thắt lưng mình, nàng liền vén rèm ra ngoài.
Gió bên ngoài đột nhiên thổi rất lớn, mang theo mát lạnh khiến con người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái. Trần Hy Hy đưa tay gỡ lấy mái tóc bị gió thổi bay, chóp mũi chợt vô tình cảm nhận được một mùi hương khác lạ...
Đúng lúc này, một bóng đen đột ngột xuất hiện ở một góc phía Tây doanh trại, cách nơi Trần Hy Hy đang đứng khoảng ba mươi trượng.
Bộ dáng lén lút như vậy, có thể là ai được chứ?
Binh sĩ đã đi ngủ hết rồi, chẳng lẽ là nội gián? Hay là... thích khách?
Trần Hy Hy vội lấy lại tinh thần, nàng cần phải làm rõ thân phận người này.
Cẩn thận đi theo bóng đen, Trần Hy Hy không dám manh động, nàng sợ đối phương còn có thêm người, đến lúc đó mình nàng không đánh nổi.
Không biết đã theo được bao lâu, đến lúc nàng nhận ra có gì đó không đúng thì bản thân đã ở trong rừng từ lúc nào.
Khu rừng rậm rạp, đêm nay lại không có ánh trăng, một màu tối đen gần như bao trùm lấy nàng.
Trần Hy Hy thất kinh. Không phải nàng sợ hãi bóng đêm mà bởi vì nàng đã mất dấu kẻ kia.
Có lẽ nào... hắn đã phát hiện bản thân bị theo dõi không?
Tiếng lá cây cọ vào nhau phát ra hàng loạt âm thanh kì dị, nhiệt độ lạnh lẽo khác hẳn ngoài doanh trại khiến Trần Hy Hy bất giác run rẩy.
Thị giác bị hạn chế triệt để, lúc này Trần Hy Hy chỉ có thể dựa vào thính lực để xác định phương hướng.
Nếu nàng đoán không nhầm, kẻ đó vẫn đang ở quanh đây. Không chừng còn đang quan sát từng nhất cử nhất động của nàng.
Nắm chặt thanh chủy thủ bên cánh tay, được rồi, ngươi có giỏi thì ra đây đi!
“Xoạt!”
Một tiếng động như gió lướt xẹt qua tai nàng, Trần Hy Hy nhanh như chớp vung tay, nhưng chỉ chạm vào khoảng không rộng lớn.
Không ổn rồi! Khinh công của người này vô cùng thâm hậu. Nàng phản ứng nhanh như vậy nhưng chẳng thể chạm nổi được một sợi tóc của hắn.
Liên tiếp nhiều lần như vậy, Trần Hy Hy đã bắt đầu cảm thấy kì lạ.
“Ngươi là ai?” Trần Hy Hy cười lạnh lùng, từ nãy đến giờ cũng không có thêm người nào, nàng có thể khẳng định chắc chắn hắn chỉ có một mình.
Nhưng hắn muốn làm cái gì?
Nếu đã phát hiện ra nàng, sao không giết người diệt khẩu?
Ngược lại, dụ nàng đến đây chơi trò mèo vờn chuột này chẳng phải quá lãng phí thời gian sao?
Khoan đã!
Trần Hy Hy sững người, dụ?
Đúng rồi! Sao nàng lại không nhận ra ngay từ đầu bản thân đã bị đối phương dụ đến đây chứ? Đối phương cố tình để nàng nhìn thấy, sau đó dẫn dụ nàng đến khu rừng này.
Nhưng nếu đúng là như vậy cũng thật kì lạ. Nàng chỉ tình cờ tỉnh dậy, đối phương làm sao có thể biết chắc nàng sẽ ra ngoài lều?
Trần Hy Hy lắc đầu, lúc này hàng vạn câu hỏi cứ liên tiếp xuất hiện thêm với việc tinh thần mệt mỏi nhất thời khiến đầu nàng có chút đau nhức. Nàng bấu vào cánh tay thật mạnh để lấy lại tỉnh táo, đột nhiên một suy nghĩ chợt lóe qua làm cả người thoáng run rẩy...
Mùi hương kì lạ nàng ngửi thấy lúc nãy...
Còn có... Triệu Minh. Hắn vốn có tính cảnh giác cực kỳ cao, tại sao lúc nàng ra ngoài hắn lại không có bất cứ một phản ứng nào?
Đúng lúc này, ánh đuốc rực lửa từ đằng xa vọng lại khiến lòng Trần Hy Hy càng phát lạnh.
Hướng đó, chẳng phải là hướng doanh trại sao?
Triệu Minh đang gặp nguy hiểm!
Trần Hy Hy nghiến răng, dùng hết sức lực theo hướng phát ra ánh lửa chạy ra ngoài. Nhưng bước chân vừa động, vòng eo nàng đột nhiên bị siết chặt.
“Buông ta ra. Ngươi muốn làm cái gì?” Trần Hy Hy giận dữ hét lên, vung chủy thủ chém về đối phương.
Nàng thật hồ đồ! Nếu ngay từ đầu nàng nhận ra đây chỉ là cái bẫy thì sự việc đã không tồi tệ đến mức này.
Mùi hương kia có lẽ là loại mê hương đặc biệt vừa có tác dụng đánh ngất nam nhân, vừa có tác dụng gây ức chế thần kinh buộc nữ nhân phải tỉnh dậy.
Lúc này nàng chỉ hi vọng Gia Bảo cùng các tướng sĩ có thể bảo đảm an toàn cho Triệu Minh.
Làm ơn! Đừng để họ bị đánh thuốc!
Đối phương nhanh chóng bắt lấy cổ tay cầm chủy thủ của nàng, sức mạnh vô cùng lớn, Trần Hy Hy không động được, giơ chân đạp vào đùi hắn.
Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, dùng một chân chặn cú đá của nàng, Trần Hy Hy bị mất thăng bằng ngã xuống, hai gối đập mạnh xuống đất, đau như bị lăng trì.
Sức lực mạnh mẽ đánh tới lôi nàng đứng lên.
Trần Hy Hy giật phắt cánh tay hắn ra, cũng vung chủy thủ vào cánh tay hắn, khốn kiếp, nàng thực sự không rõ dụng ý của người này.
Vì sao hắn lại muốn để nàng cách xa Triệu Minh?
“Ngươi rốt cuộc là ai? Để ta đi, nếu không ngươi sẽ phải hối hận.”
Cho dù người này võ công cao thâm hơn nàng, nhưng chỉ cần nàng còn một hơi thở, cho dù cá chết lưới rách, nàng quyết không để hắn được như ý.
Đối phương chỉ im lặng, Trần Hy Hy cho là hắn thỏa hiệp, vội quay người chạy đi.
Nhưng...
Ở phía sau hắn bỗng ôm lấy thân mình mảnh mai của nàng, hai cánh tay mạnh mẽ đè lại hai tay muốn đánh người của nàng, không quản một tay kia vẫn đang bị thương.
Hơi thở ấm áp vờn quanh cần cổ nàng, Trần Hy Hy vừa muốn mắng người, chợt cảm thấy sau gáy truyền đến một trận ấm nóng.
Hai mắt Trần Hy Hy mở to.
Người này... Đang khóc?
Tại sao?
Hắn là ai? Hắn quen biết nàng sao? Nếu không, hắn sao có thể khóc trước mặt nàng?
Trần Hy Hy hít một hơi, âm điệu vẫn là lạnh lùng:
“Nếu ngươi quen biết ta, vậy cũng nên hiểu ta là người thế nào. Để ta đi.”
Ba chữ cuối tuy nhẹ nhàng nhưng mang hàm ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Trần Hy Hy cảm nhận được cánh tay hắn thoáng run rẩy.
Người đằng sau chỉ giữ nguyên hành động đó một chút, sau đó lặng lẽ rời khỏi người nàng.
Cảm thấy không còn áp lực đè nặng hai tay, Trần Hy Hy tạm thời giấu nỗi hồ nghi về thân phận đối phương, xoay người chạy nhanh về hướng doanh trại.
***
Càng đến gần, Trần Hy Hy càng cảm thấy một cỗ sợ hãi đang bao trùm lấy mình.
Tiếng binh khí va chạm mạnh mẽ, kéo theo là từng tiếng hét thảm.
Tứ phía đều một màu máu, trong ánh lửa rực hồng càng yêu diễm chết chóc.
Nàng đoán không sai... là thích khách... Triệu Minh bị ám sát!
Triệu Minh... Triệu Minh...
Cổ họng Trần Hy Hy nghẹn đắng, ánh mắt nàng nhanh chóng đảo qua đám người tìm kiếm thân ảnh hắn.
Chiếc lều kia đã bị chém không ra hình dạng gì, nàng có thể khẳng định Triệu Minh không có ở đó.
“Tỷ tỷ...”
Tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng, Trần Hy Hy thấy người tới là A Huyên, trên người hắn cũng bị thương nhiều nơi. Nhưng có vẻ là vết thương nhẹ.
“A Huyên...Ngươi ổn chứ? Thái tử đâu?”
“Đừng lo lắng. Thái tử ở bên kia, đang được Gia Bảo cùng tướng Vũ Ngạn bảo vệ.”
Trần Hy Hy theo tầm mắt của A Huyên thấy Triệu Minh cũng đang nhìn về phía mình, trên người hắn cũng bị thương, sắc mặt có vẻ không được tốt.
May mắn vết thương trước ngực kia đã lành, nếu không hắn chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Trước mắt bị chắn bởi đám thích khách, nàng không thể trực tiếp qua bên đó được.
“A Huyên! Ngươi có khinh công tốt. Hãy sang bên kia bảo vệ cho Thái tử đi!” Trần Hy Hy trầm giọng nói. Thích khách chỉ muốn mạng của Triệu Minh, an nguy của nàng tạm thời không cần lo lắng.
Hơn nữa, Gia Bảo cùng Vũ Ngạn chưa chắc đã có thể hoàn toàn bảo vệ được hắn trước nhiều thích khách như vậy.
Chưa kể đến, dáng vẻ lúc nãy của Triệu Minh, chắc chắn đã ngấm không ít mê dược. Chỉ sợ hắn cũng khó mà điều khiển được lý trí.
Trần Hy Hy vừa dứt lời, đã thấy A Huyên thẳng thừng từ chối:
“Không được! Ta chỉ đảm bảo an toàn cho tỷ.”
Giờ là lúc nào rồi mà hắn còn đem thành kiến ra so đo như vậy!
Con ngươi Trần Hy Hy muốn bốc hỏa, lạnh lùng chĩa thanh chủy thủ về cổ họng hắn, gằn giọng:
“Đây là mệnh lệnh! Ngươi có đi không?”
A Huyên mím môi, dường như nàng lại thấy được dáng vẻ không cam lòng ở Thượng Thư Phủ lần đó của hắn.
Hai người này không ưa nhau, nàng biết!
Nhưng bây giờ phải đặt lợi ích toàn cục lên hàng đầu. Triệu Minh có mệnh hệ gì, chắc chắn sẽ khiến lòng quân dao động, Đại Nam quốc sẽ thua ngay từ lúc này.
“Tỷ cũng cẩn thận.” A Huyên bỏ lại một câu, sau đó thân ảnh đã nhanh chóng phi qua bên kia.
Trần Hy Hy cùng mọi người giải quyết đám thích khách còn lại ở bên này, không thể phủ nhận, kỹ năng của đám người này tuyệt đối không thể coi thường.
Mặc dù chỉ có khoảng ba mươi người, nhưng ai nấy đều có công lực thâm hậu. Binh sĩ bình thường không phải đối thủ của chúng.
“Phập!”
Một binh sĩ bên cạnh nàng ngã xuống, trước ngực bị xuyên thủng bởi một thanh đao. Trần Hy Hy nhận ra, người này chính là một trong số những binh sĩ trẻ tuổi nhất nàng từng chạm mặt.
Nơi khóe mắt đột nhiên cay cay, một cảm giác tiếc hận gần như lan tràn trong tâm nàng.
Người này... không nên bỏ mạng ở nơi đây!
Hắn lẽ ra nên đứng trên chiến trường, oanh liệt lập công vì quốc gia.
Trần Hy Hy khuỵu gối, bày tay vuốt mắt hắn, ta sẽ không để ngươi chết oan uổng... tuyệt đối không!
Nàng cầm lấy thanh đao rơi bên cạnh binh sĩ đã chết vừa rồi, trong mắt đã tràn ngập thị huyết.
Mùi máu tanh nồng như gợi nhớ nàng đến những ngày tháng phải làm nhiệm vụ ở kiếp trước. Những ngày tháng ấy, nàng chỉ làm bạn với bóng tối, vũ khí, và máu.
Trần Hy Hy nghiêng người tránh lưỡi kiếm của thích khách, sau đó nhanh như chớp lách người ra đằng sau hắn.
Hồi trong khóa đào tạo sát thủ, cái nàng được rèn luyện nhiều nhất chính là tốc lực và phản ứng.
Tên thích khách không kịp quay đầu, chỉ nghe “rắc” một tiếng, xương cổ hắn đã bị Trần Hy Hy lạnh lùng bẻ gãy.
Thân ảnh của thích khách đổ ập xuống, hai mắt vẫn trợn trừng nhìn nàng.
Ha, chắc hẳn hắn cũng không thể ngờ bản thân lại chết dưới tay một nữ tử đâu nhỉ?
Triệu Minh ở bên kia vẫn không ngừng nhìn về phía nàng. Hành động vừa rồi cùng ánh mắt ấy của nàng, tại sao lại khiến hắn có cảm giác nàng đã từng trải qua huấn luyện khắc nghiệt...
Nàng nói những kỹ năng của nàng đều là do sư phụ dạy... nhưng...
Con ngươi Triệu Minh bỗng co lại, hắn hét lên:
“Trần Hy Hy...”
“Tỷ...”
Giọng nói thảm thiết của hai người nam tử cùng lúc vang lên, xé rách màn đêm dày đặc.
Trần Hy Hy ngây người, chợt nhận ra một khí tức tử vong đằng sau đang đánh về phía mình.
“Chết đi!” Thích khách tàn nhẫn giơ trường kiếm nhắm vào lưng nàng, Trần Hy Hy vội làm động tác gập người. Thanh kiếm lướt qua mái tóc nàng, trực tiếp cắt mất một đoạn tóc.
“Mau bảo vệ Thái tử phi!” Triệu Minh lạnh giọng quát lớn, mặc cho cả người đã bất lực không thể động đậy.
Đáng chết! Không biết hắn đã hít phải mùi hương gì, chỉ thấy cả người mệt mỏi rã rời. May mắn Gia Bảo luôn túc trực cách đó không xa cảnh giác, cứu hắn thoát khỏi lưỡi kiếm của thích khách.
Quan sát Trần Hy Hy được bảo hộ phía sau các tướng sĩ, Triệu Minh mới dần thu tầm mắt.
Nhìn lại thiếu niên bên cạnh mình, Triệu Minh bỗng nhận thấy vẻ bàng hoàng cùng một chút kinh hãi nơi đáy mắt hắn chưa kịp tiêu tan.
Bàn tay tên này... thậm chí còn đang run run nắm chặt.
A Huyên phát giác được có ánh mắt đang đánh giá mình, nghiêng đầu, liền chạm phải đôi mắt đen thẫm sâu hun hút của Triệu Minh.