Tứ Vương Phủ
“Vương gia suy nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu Vương gia không hợp tác với bản tướng, ngươi sẽ không còn cơ hội nào khẳng định năng lực của bản thân đâu. Ngươi cam lòng cả đời chịu lép vế trước Thái tử sao?”
Triệu Lâm nhìn nét mặt thản nhiên nhưng đầy toan tính của Lệ Minh Viêm, lông mày hắn hơi cau lại.
Lệ Minh Viêm này, muốn nhân lúc Thái tử dẹp loạn quân Khuyển Nhung, mượn binh lực của hắn bao vây hoàng thành, bức vua thoái vị.
Đều nói Lệ Thừa Tướng có tâm của Tư Mã Chiêu, quả là không sai.
Triệu Lâm tuy khao khát ngôi vị “cửu ngũ chí tôn”, nhưng bảo hắn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đó, hắn không cần.
Lại nói, hắn vẫn là người nhà họ Triệu, cho dù hắn thực sự có được ngôi vị đó, chắc chắn phải chịu sự kìm hãm của Lệ Thừa Tướng.
Đến một lúc nào đó, Lệ Minh Viêm sẽ ra tay với hắn.
Đạo lý “nhổ cỏ phải nhổ tận gốc”, người trong hoàng thất không ai không hiểu rõ.
Suy cho cùng, người được lợi nhất vẫn là lão cáo già này.
“Thừa tướng nói những lời này không sợ thiên địa trừng phạt sao? Ý của bản vương thế nào, chắc Lệ Thừa tướng cũng đã hiểu rồi.” Triệu Lâm mỉm cười, thong dong hớp một ngụm trà.
Lệ Minh Viêm nheo mắt nhìn Triệu Lâm, con ngươi sắc bén lóe một tia độc ác. Hắn đã hạ mình đến tận đây mà kẻ đối diện lại không biết thức thời.
Lệ Minh Viêm hừ lạnh, đặt mạnh ly trà trên tay xuống. Nước trà theo động tác bắn ra ngoài, vung vãi trên mặt bàn.
“Vương gia nhất định sẽ hối hận.”
Dứt lời, liền phất tay áo đứng dậy.
Hai mắt Triệu Lâm hơi u ám, cố gắng duy trì nét mặt bình thản:
“Thừa tướng đi thong thả.”
***
“Xoảng!”
Vừa về đến phủ Thừa Tướng, Lệ Minh Viêm đã không thể kìm nén cơn tức giận. Dưới mặt sàn rơi vãi hàng loạt mảnh vỡ ly trà.
Nha hoàn sớm đã tái mặt, không ngừng dập đầu van xin, ai cũng sợ Thừa tướng sẽ giận cá chém thớt lên mình.
“Cút xuống!” Hắn quát một tiếng, hai mắt đã đỏ ngầu.
Nha hoàn như được ân xá, không chút do dự lui ra ngoài.
Lệ Minh Viêm nắm chặt tay, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Nếu Triệu Lâm đã không thức thời như vậy, chỉ còn một cách duy nhất...
Bao vây hoàng cung. Bức vua thoái vị.
Thái tử không có ở đế đô, đây là một cơ hội tốt.
Hiện giờ cấm vệ quân thêm với quân của Triệu Lâm nhiều hơn năm vạn quân, trong khi binh lực của hắn với An quốc công chưa đến ba vạn.
Nhưng....
Chỉ cần vạch ra được kế sách toàn vẹn, chắc chắn vẫn còn cơ hội chuyển mình.
Huống chi, binh lực hai bên cũng chênh lệch không nhiều. Vả lại, hơn phân nửa quyền thần trong triều giờ đã là người của hắn.
Nghĩ vậy, Lệ Minh Viêm thoáng bình ổn tâm tư, một lúc sau lạnh giọng nói:
“Người đâu, đi mời An quốc công!”
Ngôi vị này, hắn đã trù tính từ lâu rồi.
Hắn... đã không thể quay đầu.
***
Mất ba ngày ba đêm, cuối cùng đội quân cũng đến được thành Khiên Hạ.
Trần Hy Hy nhìn tòa thành kiên cố trước mắt, năm tháng mưa nắng chỉ làm phai đi vẻ hào nhoáng của tòa thành, không thể làm mất đi tính vững chãi của nó.
Đây là thành chủ chốt của Đại Nam quốc, dân chúng trong thành đông chỉ sau thành Hòa An.
Đoàn binh tiến vào cổng thành trong không khí chào đón nồng nhiệt của dân chúng. Đối với người dân bọn họ, đây là lần đầu tiên họ có dịp nhìn tận mắt vị Thái tử nổi danh trong truyền thuyết.
“Nhìn kìa! Kia chính là Thái tử đó!”
“Không ngờ Thái tử lại trẻ như vậy. Hình như còn chưa đến hai mươi tuổi.”
“Không những vậy còn vô cùng tuấn tú nữa. Trời đất, tôi không dám nhìn thẳng ngài ấy... sao trên đời lại có nam tử đẹp như vậy?”
Triệu Minh có chút xúc động nhìn bách tính. Trong mắt họ đều tràn ngập ngưỡng mộ cùng tin yêu với hắn. Triệu Minh mỉm cười, làm động tác cúi chào.
Mọi người đều kinh hỉ mà nhìn, thì ra lời đồn hắn lãnh huyết hoàn toàn không đúng. Thái tử vô cùng trọng tình nghĩa.
Trần Hy Hy thúc ngựa đi sau hắn, ánh mắt đong đầy ý cười nhìn nam tử hắc bào.
Lãnh huyết với kẻ thù, nhân từ với bách tính. Hắn chính là như vậy.
Giờ nàng đã hiểu vì sao có câu “Có dân tâm ắt có thiên hạ”.
Triệu Minh, hắn đã có được dân tâm.
Lúc này ánh mắt mọi người mới nhìn đến nàng, không ngờ trong quân đội còn có nữ tử.
“Ngươi thử nói xem, nữ tử kia là ai?”
“Không phải là một nữ tướng sao?” một phụ nhân đáp lại.
“Ngươi thì biết gì? Đó chính là Thái tử phi. Nhìn xem, hai người thật xứng đôi”
“Thái tử phi? Thật sao?” Một nữ tử xinh đẹp hỏi, hai mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Ngay từ khi nhìn thấy Thái tử, tâm nàng ta đã cảm thấy vô cùng cao hứng.
Chiếc hắc bào không thể làm lu mờ khí chất tiên nhân trên người chàng, ngược lại chỉ càng làm bật khí chất ấy.
Dường như hắc bào sinh ra chỉ để dành cho Thái tử.
“Hàn Nhi, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng.” Phụ nhân lúc nãy nhéo tay nàng, lắc đầu nói.
Bị nhìn thấu tâm tư, Hàn Nhi hơi xấu hổ, ánh mắt lưu luyến nhìn thân ảnh thoát tục kia, buồn bã đáp: “Ta biết!”
Dạ tướng quân dẫn đầu nhóm kỵ binh, hào sảng dẫn đoàn quân vào thành.
Trần Hy Hy rất có ấn tượng tốt với vị tướng quân này. Không giống Dạ Liêu kiêu căng, trên người Dạ tướng quân tỏa ra hào khí của vị tướng quanh năm rong ruổi trên sa trường. Nét phong trần đã hiện lên trên từng nếp nhăn của y.
Triệu Minh hướng Dạ tướng quân chắp tay, chân thành nói:
“Dạ tướng quân, vất vả rồi!”
Có thể cầm cự chờ tiếp viện tới, đủ để thấy người này có bao nhiêu tài thao lược.
Thật khó tưởng tượng được nếu quân Khuyển Nhung tiến vào được trong thành, tính mạng bách tính sẽ thế nào.
“Thái tử nói gì vậy? Nghĩa vụ của thần mà. Nào, Thái tử, người đi đường mấy ngày vất vả rồi, vào trong thành nghỉ ngơi đã!”
“Được!” Triệu Minh đáp lại một tiếng. Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt Trần Hy Hy, mấy hôm nay đi đường hẳn nàng cũng mệt mỏi lắm rồi.
***
Trời chẳng mấy chốc đã tối, Trần Hy Hy giật mình tỉnh giấc. Nàng thế mà lại ngủ quên cả chiều.
Đưa tay xoa mắt, đau đầu quá. Cố gắng đứng dậy uống tách tà, lúc này nàng mới cảm thấy đỡ hơn.
Hơi thở dài, nếu là thân thể trước kia, hẳn nàng sẽ chịu đựng tốt hơn. Thân thể này bệnh tật từ nhỏ, dù có giải dược của Triệu Minh, nhưng vì không được rèn luyện từ bé, nên xương cốt cũng chưa thực sự dẻo dai.
Giờ nàng là quân sư, tuyệt đối không được để bản thân yếu mềm. Nếu không, không những tướng sĩ không thần phục, còn làm Triệu Minh khó xử.
Bên ngoài có người canh gác, Trần Hy Hy liền gọi:
“A Huyên...”
Ngoài ý muốn, người vào không phải A Huyên mà là một binh sĩ trẻ tuổi, cung kính hướng nàng chắp tay nói:
“Thái tử phi có gì căn dặn?”
“A Huyên đâu?” Trần Hy Hy hơi nhíu mày, hỏi.
“À... có phải thiếu niên đẹp như tranh vẽ không?” Binh sĩ kia nghĩ nghĩ một lúc mới hỏi lại, thấy nàng gật đầu, liền đáp lại:
“Thuộc hạ thấy thiếu niên ấy đi theo Thái tử.”
Cái gì?
“Thái tử giờ đang ở đâu?” Trần Hy Hy bỗng lạnh giọng.
Thấy nét mặt lạnh lùng của nàng, binh sĩ kia thoáng sợ hãi.
“Thái tử...Thái tử ở quân doanh nghị sự cùng Dạ tướng quân. Thái tử còn nói Thái tử phi mệt mỏi, cứ để người nghỉ ngơi.”
Hắn vừa dứt lời thì thân ảnh nàng đã biến mất.
Không phải hắn bảo chuyện đem A Huyên đưa cho hắn không vội sao? Vậy mà nhân lúc nàng không chú ý đã lợi dụng đem người đi.
Triệu Minh... rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì?
Trần Hy Hy vừa ra đến cửa, liền đụng vào một lồng ngực rộng lớn. Hơi thở thơm mát liền vờn quanh mũi nàng.
“Thái tử...”