“Thái tử phi... Thái tử phi...”
Giọng nói lo lắng xen lẫn gấp gáp của Vân Anh truyền đến chợt kéo nỗi lòng ưu thương của thiếu nữ trở lại.
Cửa bị đẩy ra, nàng thấy Vân Anh cùng một tỳ nữ khác bước vào, trên tay là một cây nến.
Tỳ nữ kia chính là người lúc nãy bị Triệu Minh đuổi đi. Khi ấy chạy ra ngoài, nàng đã nhanh chóng nói chuyện này với nha hoàn hồi môn của Thái tử phi. Trong lòng hai người lo lắng nhưng tuyệt nhiên không dám tiến vào tẩm phòng, chuyện giữa chủ tử đâu phải phận sự của đám hạ nhân bọn họ.
Vừa rồi nhìn thân ảnh của Thái tử lạnh lùng rời đi, nàng và Vân Anh mới dám trở lại.
Ánh nến được thắp lên dần dần xua đi cái tăm tối lạnh lẽo đã ngự trị từ nãy giờ. Vân Anh nhìn thấy đầu tóc thiếu nữ có phần rối tung, dải lụa nơi thắt lưng đã bung ra, ngay lập tức, nàng gấp gáp tiến lên, run giọng cất lời:
“Tiểu thư...” Sao lại thế này? Thái tử và Thái tử phi giận nhau ư?
Vân Anh chưa từng thấy Thái tử đối với tiểu thư của mình như vậy.
“Tiểu thư... Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Trần Hy Hy chỉnh lại y phục, nhìn Vân Anh, lắc đầu đáp: “Không sao.”
Dù đã tận lực che giấu cảm xúc nhưng âm điệu của thiếu nữ vẫn nghe ra một tia mệt mỏi.
Chuyện vừa rồi xảy đến, đối với nàng tựa như một giấc mộng vậy.
“Nô tỳ không tin. Tiểu thư, người xem, tay của người sao lại chảy máu rồi?” Tiểu nha hoàn cầm lấy tay nàng, trên đó, từng vết máu đã nhiễm đỏ làn da trắng nõn.
Vân Anh vừa dứt lời, trên mặt Trần Hy Hy lập tức tràn ra thần sắc kinh ngạc. Nàng vội đưa mắt nhìn sang tay mình.
Không đúng! Nàng không bị thương! Hơn nữa, máu này vẫn còn mới.
Không lẽ...
Là Triệu Minh!
Lúc nãy tối quá, hơn nữa trong đầu nàng chỉ cảm thấy phẫn nộ và tuyệt vọng trước hành động của Triệu Minh, hoàn toàn không để ý đến vết thương của hắn.
Sao hắn lại bị thương?
“Đừng lo lắng, đây không phải máu của ta.” Cất nỗi lo lắng xuống đáy lòng, Trần Hy Hy cắn răng đáp lời.
Nhìn từng cánh hoa tê tái rơi xuống nền nhà, gió lạnh lùa vào thổi những ánh nến lắc lư theo một giai điệu bất định, cũng khéo léo in bóng hình duyên dáng sau lớp màn sa mỏng, thiếu nữ thoáng thất thần.
Hắn có sao không?
***
Vân Phi Các
Phương Như Ý vừa định sai hạ nhân dọn cơm lên thì có người vào thông báo Thái tử đến. Dung nhan khuynh thành tuyệt mỹ thoáng hiện lên một tia kinh hỉ, nàng nhìn bản thân trong gương đồng, mỉm cười thật tươi mới đứng dậy.
Mặc dù thành hôn đã được một tháng nhưng Thái tử vẫn luôn giữ thái độ tương kính như tân với nàng. May mắn Phương Như Ý có tai mắt bên Bạch Liên Các, được biết đối với người kia, Thái tử cũng ứng xử như vậy, tảng đá lo lắng trong lòng nàng mới thoáng buông xuống.
Nghe thấy cánh cửa phía sau vang lên một tiếng “cạch” thanh thúy, Phương Như Ý vừa kịp xoay người, thân ảnh hắc bào cao quý kia đã bước vào phòng.
“Thiếp bái kiến Thái tử.” Nàng không ngờ hắn đến nhanh như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc.
Người hầu trong phòng cũng đồng loạt khom người thi lễ. Triệu Minh thản nhiên phất tay áo, mỹ nhân yêu kiều như hoa đến bên cạnh hắn, cất lên thanh âm trong trẻo mềm mại tựa tiếng suối:
“Thái tử đã dùng bữa chưa, thiếp lập tức cho người bày lên.”
“Ừ.” Thái độ của hắn vẫn ôn hòa như mây bay, bước chân tự nhiên đi đến trường kỷ, ưu nhã ngồi xuống.
Phương Như Ý quay sang phân phó hạ nhân một tiếng, nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người.
Nàng ân cần tiến lên tự tay rót một ly trà cho hắn, hương trà tươi mát theo đó phảng phất trong lớp không khí. Triệu Minh chỉ nhàn nhạt nhận lấy, đôi con ngươi đen bóng vẫn luôn phẳng lặng, có cảm giác hắn đối với thế tục chính là luôn xa cách như vậy.
Nhìn theo những ngón tay trắng nõn thon dài cầm tách trà của Triệu Minh, bấy giờ Phương Như Ý mới nhận ra, một mảng đỏ thẫm nổi bật nơi cổ tay hắn.
“Thái tử, tay của chàng...” Trên mặt Phương Như Ý lập tức tràn ra một tia kinh hãi.
Nàng vẫn còn nhớ, hôm qua khi hắn từ rừng săn trở về, vết thương này đã xuất hiện. Lúc ấy tuy trời đã tối nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra đó là thương tích do thú rừng để lại, những vết cắn sâu vào da thịt. Liền sau đó phải trở về Đông cung, hắn lại ở trong thư phòng giải quyết công văn nên nàng không có cách nào xem xét cho hắn.
Nhìn vết máu thẫm đẫm lớp vải băng bên ngoài, nội tâm nàng thoáng hồ nghi, rốt cuộc hắn đã làm gì khiến vết thương rách ra như vậy?
Triệu Minh chỉ liếc mắt nhìn qua, trên gương mặt hoa lệ bức người vẫn duy trì thần sắc bình thản, tựa như người chịu nỗi đau ấy không phải là hắn. Lông mi đen dài hơi động, khóe môi đỏ thắm khẽ cười nhạt.
Một thoáng thất thần hôm qua, đổi lại là vết cắn tan tác da thịt này của dã lang.
Thôi vậy...
Coi như là hắn xui xẻo đi!
Phương Như Ý cẩn thận tháo vải băng vết thương cho hắn. Khi còn bé Phương Hạo Thiên sợ nàng bị thương không biết xử lý nên đã dạy nàng cách băng bó. Lúc ấy may mà nàng chăm chỉ học theo, giờ ngẫm lại hoàng huynh quả thật luôn vì người muội muội này mà tận tâm.
Nhìn vết thương máu thịt lẫn lộn ấy của hắn, khóe mắt Phương Như Ý không giấu nổi một tia xót xa. Nàng cẩn thận rắc thuốc lên, sau đó mới nhẹ nhàng băng lại.
Vết thương nặng như vậy mà lông mày của hắn một chút cũng không động. Phương Như Ý nhìn khuôn mặt bình thản của nam nhân trước mặt, chợt tầm mắt chạm đến môi hắn, ngay lập tức, động tác băng bó trở nên cứng đờ.
Một động tác nhỏ này của nàng không hề làm ảnh hưởng đến tâm tư của hắn. Phương Như Ý chợt nhận ra, mặc dù hiện tại hắn đang ở Vân Phi Các của nàng, nhưng ánh mắt của hắn xa quá, đúng hơn, ánh mắt ấy đang trôi lạc nơi nào rồi?
Vết răng trên môi hắn cứ như một nhát dao đâm vào tim nàng. Đáy mắt Phương Như Ý đỏ lên, cắn môi nhìn hắn.
Hắn vừa từ nơi người kia đến đây, đúng không?
Lúc này chợt có tiếng hạ nhân ở bên ngoài muốn mang cơm vào. Phương Như Ý thu lại tâm tư, mỉm cười dịu dàng nói vọng ra:
“Mang vào đi.”
Một bàn thức ăn nhanh chóng được hạ nhân bày ra. Mùi hương thơm nức mũi lập tức lan tỏa trong phòng, kích thích vị giác của mọi người.
“Xin Thái tử trách phạt, thiếp tưởng người không đến, nên món ăn làm có phần đơn sơ.”
Nhìn trên bàn chỉ bày vài món, Phương Như Ý khom người tự trách.
“Không sao, nàng có lối sống thanh đạm như vậy, thực ra rất đáng khen.” Triệu Minh tự nhiên mỉm cười, khẽ nắm tay nàng: “Mau ngồi xuống đi.”
Thực ra, tuy chỉ có vài món nhưng món nào cũng bổ dưỡng. Tỷ như gà ác hầm hạt sen có tác dụng an thần, yến sào cải thiện tiêu hóa và làm đẹp da, một đĩa rau cần xào thịt bò bổ huyết, chữa phong thấp.
Người hầu cận đứng hai bên biết ý lui xuống, Phương Như Ý ân cần gắp thức ăn cho hắn, lúc này đây nàng chỉ muốn làm một người thê tử bình thường như bao người khác.
Ăn xong, ngoài ý muốn Triệu Minh không có rời đi như mọi lần. Nàng thất thần nhìn hình bóng phong hoa tuyệt đại ấy đang ưu nhã ngồi đọc sách, mái tóc đen nhánh của hắn đổ xuống tựa một dòng suối chảy dài trên đỉnh núi. Những ngón tay xinh đẹp khẽ lật từng trang, hắn xem rất nhanh, nhưng nàng biết, phàm là thứ gì Triệu Minh đã xem qua, trong đầu hắn đều nắm rất rõ.
Mấy lần trước nàng có hỏi phụ tá bên cạnh Thái tử là Gia Bảo ngoài binh pháp, sách trị quốc, thi ca, hắn còn thích xem sách gì. Theo lời y, nàng liền sai hạ nhân mua một ít sách về thiên văn, ngẫu nhiên nàng cũng muốn tìm hiểu.
Quyển sách hắn đang cầm có tên là “Mật mã chiêm tinh học”, trong đó có ghi lại các hiện tượng bí ẩn liên quan đến các chòm sao, Mặt Trời, Mặt Trăng,... Có nhiều cái nàng không hiểu lắm, nhưng không sao, chỉ cần là thứ Thái tử thích, nàng sẽ cố gắng học hỏi để hòa điệu cùng hắn.
Nhìn ánh trăng mờ ảo treo trên đầu ngọn cây phía xa, Phương Như Ý thoáng suy tư. Hôm nay Thái tử có vẻ lạ. Bình thường hắn sẽ không nán lại ở Vân Phi Các lâu mà sẽ đến thư phòng xử lý công vụ.
Một cơn gió nhẹ xuân nhè nhẹ lướt qua mặt nàng mang đến từng đợt êm ái. Mắt đẹp khẽ ánh lên một tia sáng.
Nếu đã như vậy... Mặc kệ là vì lý do gì, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Có tiếng trống văng vẳng từ xa vọng lại. Thì ra đã là canh ba*.
Triệu Minh thoáng buông quyển sách trong tay xuống, hắn đứng dậy, quay đầu nhìn mỹ nhân như hoa phía giường ngọc, nàng cũng đang đưa mắt nhìn hắn.
“Không còn sớm nữa, nàng nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi, bước chân của hắn đã động.
Chẳng qua, khi bàn tay vừa chạm vào cánh cửa, từ phía sau, một thân hình mềm mại đã ôm lấy Triệu Minh, khuôn mặt nữ tử cũng nhu mì áp nhẹ vào tấm lưng hắn.
Phương Như Ý biết bản thân đang làm gì, nhưng lần này, nàng muốn cược. Nàng muốn trở thành Thái tử phi thực sự của hắn.
“Thái tử, đêm nay... ở lại với thiếp được không?”
***
Gió đêm cô đơn mang theo hơi lạnh tràn qua khung cửa sổ.
Nhân tình ấm lạnh, lòng người đổi thay.
Mái tóc đen nhánh của thiếu nữ bay loạn trong gió, tà áo mỏng manh khẽ lay động, càng khiến thân mình nàng lộ vẻ gầy yếu.
"Thái tử phi, nên đi ngủ thôi." Cửa bị đẩy ra, một nữ tỳ thanh tú nhẹ nhàng bước vào.
Thấy thiếu nữ lẳng lặng nhìn sắc trời hôn ám trước bệ cửa sổ, cổ họng nữ tỳ khó kìm nén một tiếng thở dài, lòng thoáng đau.
"Tình Dao, thế nào rồi?" Thiếu nữ cất lời, âm thanh trong trẻo mà bình thản, lặng lẽ mang đến cho người ta cảm giác ung dung, thoát tục đến phi thường.
Nữ tỳ tên Tình Dao là người nàng tạm thời có thể tín nhiệm ở Bạch Liên Các, từ đôi mắt và năng lực nàng có thể nhận ra sự thông minh cũng như chín chắn của nàng ấy. Dẫu sao, đơn thương độc mã tại nơi này không phải điều nàng muốn.
"Hồi Thái tử phi, Thái tử đã qua đêm... tại Vân Phi Các." Nữ tỳ thoáng do dự, sau cùng cắn răng đáp lời.
Thiếu nữ nghe vậy, chỉ "ừ" nhẹ một tiếng, Tình Dao hoàn toàn không cách nào nhận ra cảm xúc hiện tại của nàng ấy.
Khóe môi đỏ thắm của thiếu nữ hơi cong lên, ở Vân Phi Các của Phương Như Ý, xem ra... vết thương của hắn, nàng tạm thời không cần lo lắng nữa rồi.
Chỉ là...
Ánh mắt thiếu nữ nhìn những vì sao đang tỏa sáng lấp lánh trên trời. Đêm nay trăng non nên chúng mới không bị vẻ đẹp diễm lệ ấy làm lu mờ, thoải mái bung mình khoe sắc nhìn ngắm nhân gian.
Hắn... qua đêm ở Vân Phi Các ư?
Thiếu nữ bắt lấy một cánh hoa rơi trên tóc mình, tự cười bản thân thật chậm thích ứng với hoàn cảnh.
Hắn không phải chỉ có mình nàng là chính phi, muốn qua đêm chỗ nào cũng đâu đến lượt nàng phân xử. Huống hồ người kia, còn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Xét về tình về lý mà nói, hắn thị tẩm nàng ấy... chỉ là vấn đề thời gian thôi!
Thả trôi cánh hoa rơi xuống nền nhà lạnh lẽo, thiếu nữ xoay người, ảm đạm bước về phía giường ngọc.
Đêm nay... lại là một đêm dài.
**Chú thích**:
***Canh ba****: Từ 23 giờ đến 1 giờ sáng, tức giờ Tý.