“Thái tử đã nói đây là người cho phép, tức là cũng không ép buộc. Vậy ta... có thể từ chối không?”
Thiếu nữ nhìn vạt áo thêu hình hoa phù dung trước ngực hắn, điềm tĩnh trả lời.
Gần như ngay sau đó, trong không khí lập tức tràn ngập khí tức băng lãnh tuyệt vọng.
Tròng mắt Triệu Minh thoáng đanh lại, hắn khóa chặt khuôn mặt lạnh lùng của người con gái trước mặt, bàn tay đang mơn trớn gò má nàng cũng trở nên cứng ngắc.
Trần Hy Hy cảm giác cả người như thể bị ánh nhìn sắc bén ấy xuyên thấu, nàng biết, một câu này của nàng, có thể đã chọc giận hắn.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, trong tâm nàng thực sự có chút hoang mang. Trần Hy Hy nhận ra, bản thân không nên đắm chìm vào dịu dàng của người nam nhân này nữa. Dường như những phòng bị trước đây với hắn đã bắt đầu trở lại, hình thành nên một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người.
Cả người Triệu Minh mơ hồ tản ra khí lạnh, trong đôi mắt sâu không đáy vốn phẳng lặng dường như xuất hiện ngọn sóng đang vận chờ dâng trào.
Thiếu nữ khẽ cau mày, vừa định lui về phía sau một bước, bỗng cảm giác được cánh tay hắn ôm lấy thắt lưng nàng, áp cả người nàng vào người hắn.
Triệu Minh cúi đầu để tầm mắt hai người đối diện với nhau, tất cả sự băng lãnh vừa rồi trong mắt hắn đã thay bằng sự thản nhiên vốn có.
Khoảng cách hai người quá gần, thiếu nữ có thể thấy rõ hình bóng của mình phản chiếu trong đáy mắt nam nhân. Hương thơm đặc biệt chỉ thuộc về hắn cũng theo đó bao quanh nàng.
Triệu Minh nén một tia thở dài, mỉm cười nhìn thiếu nữ:
“Không sao, bản cung có thể chờ.”
Trần Hy Hy thầm kinh ngạc.
Trái tim, thế nhưng rung động.
Hắn nói, hắn có thể chờ ư? Đây phải chăng là đại biểu cho lời hứa hẹn, hắn thực sự muốn cùng nàng trải qua nhân tình thế thái?
Ánh mắt trong suốt của thiếu nữ dấy lên một chút xao động, đôi môi vẫn còn sưng đỏ khẽ mấp máy, lời nói cất giấu tận trong tâm giờ phút này chẳng hiểu sao lại không thể thốt ra.
Gió đêm mang theo sương lạnh không ngừng len lỏi vào trong lớp không khí. Triệu Minh ôm chặt cả người thiếu nữ vào lòng, như thể muốn che chở nàng.
Trong lúc Trần Hy Hy còn đang rối bời không biết nên đáp lại lời ấy của Triệu Minh thế nào, bỗng nàng cảm thấy cánh tay đặt trên thắt lưng mình thoáng buông ra. Nam nhân nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng, dưới ánh trăng bàng bạc, vẫn có thể thấy rõ vết hằn đã đỏ lên tự bao giờ.
Đáy mắt thâm sâu của Triệu Minh dường như ngưng tụ một tia sát khí:
“Hắn làm?”
Trần Hy Hy không ngờ Triệu Minh vẫn luôn để ý đến vết hằn này, nàng khẽ chớp mi, nhẹ gật đầu.
“Hắn” trong lời Triệu Minh, tất nhiên là đang ám chỉ Phương Hạo Thiên!
Nam tử trước mắt không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng xoa nắn vết hằn trên cổ tay thiếu nữ.
“Đau không?”
Cánh mũi có chút cay, thiếu nữ ngơ ngẩn nhìn hành động dịu dàng của nam tử. Vốn dĩ đau đớn này chẳng là gì đối với nàng, nhưng không hiểu sao khi nghe lời quan tâm ấy từ hắn, cảm xúc bẽ bàng, chua xót từ nãy giờ trong nàng lại không thể dồn nén được, để rồi cuối cùng bật ra trong tiếng nói nghẹn ngào:
“Đau.”
Lời vừa nói ra, thiếu nữ đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng sửa lại: “Không... không đau.”
Triệu Minh nghe vậy, đáy mắt nhìn thiếu nữ bỗng trở nên xót xa. Người con gái này, nàng không muốn hắn vì chuyện này mà ghi thù Phương Hạo Thiên, làm ảnh hưởng đến mối giao hảo giữa hai nước, đúng không?
Nghĩ đến hành động chất vất nàng khi nãy, trong lòng Triệu Minh càng thêm tự trách. Hắn không tin có ngày mình lại mất đi lý trí như thế, trực tiếp làm tổn thương nàng.
Đưa bàn tay nhỏ bé của thiếu nữ áp lên mặt mình, Triệu Minh dịu dàng cất lời:
“Trần Hy Hy, bản cung đã từng nói với nàng, đừng bao giờ lừa gạt bản cung.”
Xúc cảm mềm mịn trên da hắn kích thích đầu ngón tay nàng, nhưng chưa đợi thiếu nữ đáp lại, người nam tử đã tiếp lời, ánh mắt thăm thẳm nhìn thật sâu vào mắt nàng: “Đau thì phải nói với bản cung, nhớ chưa?”
Ngay thời khắc ấy, Triệu Minh cảm nhận được ngón tay chạm lên mặt mình khẽ run.
Thái tử... Nói cho ta biết, đâu mới là con người thật của chàng? Mới vừa nãy chàng lạnh lùng chất vấn ta, nháy mắt lại dịu dàng như thế... Ta còn định lui về phía sau một bước để giữ chặt trái tim, nhưng lời ấy của chàng, cứ dần khắc ghi vào lòng ta, khiến ta... do dự, bất an...
Triệu Minh nhìn khuôn mặt thiếu nữ thoáng hiện lên nét rối bời, hắn khẽ nhắm mắt, tâm bất giác lại đau. Nàng... vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ rời xa hắn sao?
Mùi hương trên tóc thiếu nữ khiến nỗi lòng người nam tử thoáng bình ổn trở lại. Hắn khẽ hôn lên tóc nàng, một lúc sau mới cất giọng nhẹ bẫng hỏi người trong lòng:
“Trần Hy Hy, nàng tin bản cung không?”
Âm điệu thanh lãnh kia vang lên, ẩn sâu trong đó là nỗi lo sợ không dễ nhận ra của hắn. Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ tựa trước ngực nam tử, nàng lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ từ hắn, dường như cũng đang hòa với nhịp đập trái tim nàng.
Trước đây Trần Hy Hy đã từng nói sẽ tin tưởng Triệu Minh, mặc dù khi nãy nàng đã có ý định kéo xa khoảng cách với hắn, nhưng sâu trong nội tâm, nàng vẫn luôn muốn tin hắn. Thời khắc này, nằm trong lòng nam tử, xung quanh đều là mùi hương của hắn, thiếu nữ bất giác hít sâu một hơi, do dự, cuối cùng vòng hai tay ôm lấy hắn.
“Tin.”
Bọn họ đều là những người lời ít ý nhiều, một chữ này của nàng, chính là ngầm gạt bỏ những khúc mắc vừa rồi, một lần nữa khẳng định tâm ý của bản thân.
Nàng tin Triệu Minh, tin vào lời hẹn ước “trọn đời trọn kiếp một đôi” của hắn.
Nàng tin Triệu Minh, tin tưởng vào tình cảm hắn dành cho nàng.
Tin Triệu Minh, cũng là... tin nàng!
Thái tử, chàng hãy nói với ta, con đường ta đã chọn, đúng phải không?
Ta không muốn hối hận, ta thực sự muốn cùng chàng “chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão”, trải qua một đời một kiếp nơi trần thế.
Triệu Minh mỉm cười, vòng tay ôm chặt giai nhân trong lòng. Đôi môi ấm áp của hắn di chuyển từ mái tóc xuống vầng trán thiếu nữ, lưu luyến chạm lên da thịt trơn mịn của nàng.
Tin, là được rồi!
***
Ánh trăng e ấp nấp sau đám mây, ngoài trời, một màu đen ảm đạm.
Mùi hương hoa cỏ vương vấn trong từng lớp không khí, theo chiều gió mà nhẹ nhàng bay đi.
Bóng dáng bạch y thong thả trở về Tây Sương cung, bên trong nến vẫn còn thắp, hiển nhiên, có người vẫn chưa ngủ.
Người hầu đều đã lui xuống nghỉ ngơi, bước chân đi vào tẩm cung, bên trong, thấp thoáng hình bóng một nữ nhân tuyệt sắc sau tấm bình phong.
“Điện hạ!”
Nữ tử nghe tiếng bước chân quen thuộc, trên gương mặt lo lắng cuối cùng cũng xuất hiện một tia an lòng.
“Đợi bản cung?” Phương Hạo Thiên nhìn đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của nữ tử, bước chân đi lên, đem thân mình mềm mại ôm lấy.
Trong số các thị thiếp của Phương Hạo Thiên, chỉ có người con gái này là được lòng hắn. Nàng không tranh không đoạt, an tĩnh làm tròn bổn phận của một vị thiếp. Bởi thế, trong Phủ Thái tử, hắn vẫn luôn sủng hạnh nàng. Lần đến Đại Nam quốc lần này, cũng chỉ có nàng được hắn cho phép đi theo.
Liễu Yên Phi gật đầu, tiếng nói mềm mại khẽ khàng truyền vào tai hắn:
“Tiệc tan cũng lâu rồi nhưng thiếp không thấy điện hạ trở về...”
Phương Hạo Thiên cười nhẹ, cúi người hôn sượt qua gò má trắng nõn của nàng, nói:
“Không phải bản cung đã trở về rồi sao? Đi ngủ đi!”
Liễu Yên Phi ngước mắt nhìn khuôn mặt khuynh thành gần trong gang tấc, đột nhiên chạm đến vết máu trên cổ hắn, kinh hãi thốt lên:
“Điện hạ... Trên cổ người...”
Vừa nói, nàng vừa đưa tay lên muốn xem xét.
Phương Hạo Thiên nhớ tới vết thương do Trần Hy Hy gây ra còn chưa xử lý, lập tức đưa tay đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: “Đừng động!”
Ngón tay khẽ run, Liễu Yên Phi kinh ngạc nhìn biểu cảm lạnh lùng của hắn. Bước chân lui về phía sau, cố gắng bình tĩnh nhìn hắn:
“Để thiếp xử lý vết thương cho điện hạ.”
Nàng không đoán được vì lý do gì mà vết thương này xuất hiện. Đây là hoàng cung Đại Nam quốc, điện hạ lại là khách quý, ai lại có lá gan ra tay chứ?
Phương Hạo Thiên như nhìn ra suy nghĩ của nàng, hắn thoáng bình ổn giọng điệu, đáp lại:
“Là bản cung luyện kiếm không cẩn thận thôi, chỉ là vết thương nhỏ, nàng không cần lo lắng. Mau đi ngủ đi.”
Liễu Yên Phi cắn môi, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu. Nàng biết, Thái tử luôn có giới hạn của người. Nếu nàng dám vượt qua giới hạn ấy, chắc chắn phải đối diện với hậu quả khôn lường.
Phương Hạo Thiên ngồi xuống bàn trà gần đó. Do dự một chút, hắn lấy khăn lụa trong ngực ra, nhẹ nhàng thấm vết máu trên cổ.
Nhớ lại đôi mắt trong suốt trấn tĩnh, hành động quyết tuyệt kề chủy thủ sát cổ hắn của người con gái ấy, mắt phượng của Phương Hạo Thiên thấp thoáng nét suy tư.
Lần đầu tiên, hắn lại vì một đôi mắt mà chần chừ không ra tay.
Phương Hạo Thiên nghĩ đến điều này, khuôn mặt tuyệt mỹ càng lạnh lùng. Chuyện như vậy, hắn tuyệt đối không để xảy ra một lần nữa.
Trần Hy Hy, không thể giữ lại!
_____________________________________________
**Góc giải đáp**:
Chào các bạn, lúc trước mình có nhận được một số tin nhắn thắc mắc về tên truyện. Tại sao tên lại là "Ánh Sáng Trắng", nghe có vẻ không có liên quan gì đến thể loại truyện.
Thực ra là có dụng ý hết, ở chap này mình sẽ giải thích một phần nhé!
Lý do lớn nhất là bởi nó liên quan đến tên của cặp nam - nữ chính.
Chữ Minh (tiếng Hán) - **明**, chữ này mang ý nghĩa là sáng. Minh trong "thanh thủy minh kính" (**清水明鏡**) - nước trong gương sáng.
Chữ Hy (tiếng Hán) - **曦**, chữ này mang ý nghĩa là ánh sáng Mặt Trời. Hy trong “Thần hy tại thụ” **晨曦在樹** - ánh sáng rạng Đông chiếu vào cây.
Cả hai chữ đều có liên quan đến ánh sáng Mặt Trời. Và có thể các bạn đã biết, ánh sáng Mặt Trời là ánh sáng trắng, là tổng hợp của các ánh sáng đơn sắc, trong đó có bảy màu cơ bản: đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím.
Thế nên tên truyện các bạn có thể ngầm hiểu là đại biểu cho tên của nam - nữ chính. Minh - Hy phu phụ.
Còn một vài tầng ý nghĩa nữa, sau này mình sẽ tiết lộ dần nhé ^^