Bên trong Long thần điện, sau khi nghe Trường Sa báo lại tình hình, hoàng đế khẽ buông một tiếng thở nhẹ nhõm, khoát tay nói:
“Truyền lệnh trẫm, bảo Thái tử không cần quỳ nữa.”
Trong mắt Trường Sa lộ ra một tia vui mừng, y liền nhanh nhẹn lui xuống. Mặc dù hoàng đế không thể hiện cảm xúc nhưng y biết, đây cũng là điều ngài mong muốn.
Công chúa Hạ quốc này, đến cũng thật đúng lúc.
Triệu Minh cứng ngắc đứng dậy, nơi đầu gối hiện tại đã không còn cảm giác. Phương Như Ý tiến lên, vừa muốn đưa tay dìu hắn, người nam tử đã khập khiễng bước cách xa nàng, nghiêng đầu nhìn Trường Sa:
“Trường công công, phụ hoàng đã ngủ chưa?”
Y cười nhẹ: “Phải chăng Thái tử muốn vào bên trong thăm hoàng thượng? Điện hạ yên tâm, người đã ngủ rồi. Chỉ là thời gian tới... chưa thể gặp mặt điện hạ.”
Triệu Minh nghe vậy, thoáng giương mắt nhìn cánh cửa son đóng chặt phía trước, gió đêm cuốn theo hương mai nhẹ vương vấn khắp không gian. Ánh mắt thăm thẳm đọng lại một chút trầm lặng ưu tư:
“Vậy phiền công công chăm sóc tốt cho phụ hoàng.”
“Thái tử quá lời rồi, là bổn phận của lão nô.”
Nói rồi, y liền kính cẩn hành lễ, trở vào bên trong điện.
Cơ thể Triệu Minh dường như đã cạn kiệt sức lực, mỗi bước đi đều loạng choạng sắp ngã.
Phương Như Ý cắn môi, mặc kệ sự xa cách lạnh nhạt của hắn, dứt khoát đỡ lấy cả dáng người cao lớn, để hắn dựa vào tấm thân nhỏ bé của nàng.
Vốn trong đầu đang suy nghĩ nên ứng xử ra sao nếu hắn đẩy nàng ra, nhưng lần này, Triệu Minh lại không làm như vậy.
Phương Như Ý nhìn hàng mi đen dài run run trong gió, có lẽ là hắn đã kiệt sức thật rồi.
Bàn tay cầm tay hắn truyền đến cảm xúc lạnh lẽo, nàng thoáng rùng mình. Thân nhiệt hắn vốn đã thấp hơn người bình thường, lại quỳ dưới tuyết cả ngày như thế, nếu nàng không đến kịp thời... chỉ e...
Nhưng chuyện hôm nay cũng ngầm cho nàng hiểu rằng, hoàng tuyền không thể là lý do để chia cách hai người bọn họ. Cho dù Trần Hy Hy sống hay chết, chàng vẫn một lòng chung tình với nàng ta, thậm chí còn khắc ghi đến tận xương tủy.
Thì ra... trong nhà đế vương, thật sự tồn tại chân tình như thế sao?
Phương Như Ý rất muốn bật cười, ai có thể ngờ rằng, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân vang danh tứ phương như nàng lại không bằng một người đã chết chứ?
Trần Hy Hy, có phải cô đang ở dưới hoàng tuyền... cười nhạo ta không?
***
Sự việc Thái tử quỳ cả ngày dưới tuyết để từ chối nạp thiếp hoàn toàn không thể thuyết phục được đám quan viên, tấu thư dâng lên thánh thượng thậm chí còn nhiều hơn.
Những phe cánh ủng hộ Triệu Lâm lập tức đắc ý như diều gặp gió, bọn họ liên tục khen ngợi Tứ Vương gia tài trí không thua kém Thái tử trước mặt thánh thượng, quan trọng nhất chính là... hậu viện của ngài ấy không giống Thái tử, thực sự là vì hoàng thất mà khai chi tán diệp.
Ý tứ đã rất rõ ràng, Thiên triều từ khi lập quốc đến nay đã không còn xa lạ với chuyện ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đây chính là thời cơ tốt nhất để lật đổ Đông Cung, đổi Thái tử.
Ai ngờ bệ hạ nghe xong, long nhan liền nổi giận, gằn giọng quát lớn:
“To gan! Thái tử trước nay vẫn một lòng phò tá trẫm, đã vì Thiên triều mà bao phen lao lực, thậm chí nhiều lần đối mặt với sinh tử. Các ngươi nói như vậy, là muốn phủ nhận công lao của nó, hay là cảm thấy... trẫm chọn trữ quân... là một sai lầm ngu xuẩn?”
Lập tức cả một đám vừa nãy còn thao thao bất tuyệt, kẻ xướng người họa liền tái mặt, vội quỳ xuống dập đầu:
“Xin hoàng thượng bớt giận. Chúng thần không dám có ý đó.”
Vẫn biết trong lòng bệ hạ, vị trí của Thái tử không ai có thể thay thế. Chỉ là bọn họ không ngờ rằng, đến nước này mà người vẫn một lòng muốn bảo vệ ngài ấy.
Hoàng đế lạnh lùng vứt tấu chương dưới chân Thái bảo:
“Không dám? Trẫm thấy các ngươi rất dám đấy chứ!”
Bản tấu chương vừa rơi xuống, ba chữ “Phế Thái tử” như con dao đâm vào mắt y, không khí xung quanh dường như cũng bị rút cạn.
Tâm tình thánh thượng không tốt, buổi thượng triều cũng vì thế mà sớm kết thúc.
Không hiểu sao mấy ngày sau đó, chuyện này đã lan truyền đến tai bách tính. Trong khi đám người ủng hộ Triệu Lâm còn đang mừng thầm thì kết quả lại khiến ai nấy đều phải nhíu mày khó hiểu.
Có câu “Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền”, hiện tại trong lòng muôn dân, chuyện tình giữa Thái tử và Trần Hy Hy đã trở thành một giai thoại nổi tiếng. Đa số mọi người đều cho rằng, Thái tử là người tình sâu nghĩa nặng, đối với người con gái mình yêu là duy nhất, cố nhiên lại càng thêm tin yêu Thái tử.
Một số khác nghi vấn thắc mắc, nếu ngài đã yêu nàng ấy đến vậy, tại sao lại ban nàng hưu thư?
Thắc mắc này cũng không phải là vô lý, nhưng phần lớn đều đồng tình rằng, nơi hoàng thất ấy đầy rẫy mưu mô, mọi thứ thật thật giả giả, không chừng cái bọn họ nhìn thấy chỉ là hư ảo.
Nếu không, Thái tử sao có thể không màng tính mạng quỳ một ngày một đêm dưới cái tuyết tàn độc ấy, chỉ vì từ chối nạp thiếp chứ?
Lại nói, chuyện thiên hạ đệ nhất mỹ nhân “thất sủng” đã sớm truyền ra ngoài, càng khẳng định giả thiết này là đúng. Thế nhân vốn cho rằng chân tình không thể xuất hiện nơi hoàng gia, nay Triệu Minh lại sẵn sàng vì một người mà làm trái quy tắc nhà đế vương, quan trọng hơn là... Thái tử chưa từng bỏ bê quốc sự, điều này khiến thần dân cảm thấy ngài ấy vừa gần gũi, vừa thanh cao thoát tục.
Niềm tin yêu của bách tính đối với Thái tử mạnh mẽ vững chắc như thế, tất nhiên sẽ là rào cản lớn nhất đối với phe cánh của Tứ Vương gia. Bọn họ lại một lần nữa thở dài, chiếc thuyền này, thực sự được nước đẩy xa quá rồi!
***
Lục Yên quốc.
Thời gian như bóng câu vụt qua khe cửa, tuyết trắng rơi triền miên, cả rừng trúc chìm trong một màu cô quạnh.
Thiếu nữ giẫm lên những chiếc lá khô, tiếng xào xạc thoảng qua như gió.
Nàng đưa tay đón lấy bông tuyết lạnh, nhìn nó dần dần tan ra thành giọt nước trong suốt, môi đỏ khẽ mím lại.
Khung cảnh đầy tuyết
này chợt khiến nàng nhớ đến cuộc giao chiến với quân Khuyển Nhung và nội chiến trong nước năm ngoái. Trước mắt hiện lên hình ảnh các binh sĩ lần lượt ngã xuống, màu máu nhuộm đỏ nền tuyết trắng mênh mông, khắp nơi là tiếng rên rỉ đau đớn tựa bản hùng ca đầy bi oán.
Bọn họ ngã xuống, nhưng mắt vẫn trợn trừng, như thể vẫn còn tiếc hận vì không thể tiếp tục tận trung với quốc gia, trở về nhà tận hiếu với cha mẹ.
Không ai biết chính xác rằng có bao nhiêu sinh mạng đã bị chôn vùi dưới lớp tuyết ấy. Nhưng trong lòng ai nấy đều thấu hiểu, chiến tranh là thứ đáng sợ nhất, tàn nhẫn nhất, song cũng là điều tất yếu khi mâu thuẫn đã dâng lên đỉnh điểm.
Thiếu nữ rũ nhẹ hàng tuyết nơi mũ lông, chầm chậm cất bước.
Ngày ấy người nam tử kia nói ở đây còn hai người nữa, quả thật là vậy. Một người trung niên mày kiếm mắt sáng, khí độ trầm ổn. Một tiểu cô nương mi thanh mục tú, cũng là người đã phụ trách thay băng, tịnh thân* giúp nàng trong ba tháng hôn mê. Trần Hy Hy không dám đường đột hỏi trực tiếp thân phận nam nhân kia, chỉ biết hắn là một công tử Bạch gia đã thất thế qua lời của tiểu cô nương chăm sóc nàng.
Trần Hy Hy hít sâu một hơi, không phải nàng hoài nghi lòng tốt của hắn, chỉ là nàng không tin trên đời thực sự có người tốt đến mức cứu một người xa lạ, lại phái tùy tùng chăm sóc cẩn thận như vậy. Giống như kiếp trước, chủ tịch Lý cứu nàng, bởi vì nàng có giá trị lợi dụng với ông ta.
Hơn nữa, nàng tin chắc rằng hắn đã biết thân phận của nàng.
Suy nghĩ miên man, cuối cùng Trần Hy Hy quyết định, sẽ đến từ biệt hắn. Cho dù hắn cứu nàng vì lý do gì, nàng không thể ở lại đây lâu được.
Vừa quay đầu, hai mắt Trần Hy Hy liền mở to có chút kinh ngạc, không biết bóng dáng lam y thanh tao đã đứng đó từ lúc nào.
Vẫn là tấm mặt nạ màu bạc ấy, vẫn là đôi mắt đen nhánh như bảo thạch ấy, hắn không giống Triệu Minh phong hoa tuyệt đại khiến người ta không dám nhìn thẳng, mà tựa như làn gió thu tươi mát nơi đỉnh núi bạt ngàn.
Mỗi lần đối diện với người này, Trần Hy Hy luôn có một suy nghĩ muốn gỡ tấm mặt nạ ấy xuống. Cảm giác quen thuộc không cách nào lý giải kia cứ hiện hữu trong tim nàng.
“Bạch công tử... vì sao lại đeo tấm mặt nạ ấy?”
Lời vừa nói ra, đáy lòng Trần Hy Hy liền có chút hối hận. Chuyện này là vấn đề riêng tư của người khác, một người xa lạ như nàng lấy tư cách gì mà hỏi đây?
Tuy vậy... thật tâm nàng cũng hi vọng... sẽ thấy được dung mạo thật của hắn, để kiểm chứng hồ nghi trong lòng nàng.
Chóp mũi chợt ngửi được mùi hương thảo dược nhè nhẹ phảng qua, hắn đến trước mặt nàng, nhàn nhạt trả lời:
“Cô nương muốn biết dung mạo của tại hạ sao?”
Giọng nói nhẹ như nước chảy, lại có nét thanh lãnh như bông tuyết đầu mùa, lặng lẽ thấm đượm khắp tâm can.
Trần Hy Hy nhìn chiếc mặt nạ gần trong gang tấc, thấy đôi mắt đen kia vẫn trầm lặng không chút dao động, thậm chí nơi đáy mắt còn đang in ngược hình bóng của nàng. Thiếu nữ chớp mi, bàn tay run run đưa lên.
Đến khi ngón tay nàng cách tấm mặt nạ chừng một li, bên tai chợt nghe tiếng nói lạnh lùng phả lẫn tia sát khí:
“Người biết được dung mạo ta... sẽ phải chết.”
Chú thích:
Tịnh thân*: tắm rửa.