Không khí trên trường săn dần bao trùm bởi mùi máu tanh, mùi vị khiến người ta cảm thấy kinh tởm.
Máu...
Đối với nhiều người là một thứ chất lỏng ghê rợn, có khi còn là ám ảnh...
Nhưng với một số người, máu lại chính là thứ kích thích giác quan mạnh mẽ nhất...
Đó chính là những người khát máu!
Mồ hôi trên trán Trần Hy Hy từng giọt chảy dọc xuống chiếc cằm xinh đẹp, thế nhưng nàng chưa từng lơ là cảnh giác bốn dã lang đang nhăm nhe xé xác nàng.
Ánh mắt sắc lạnh của nàng đảo qua chúng. Dã lang dường như ý thức được nàng không hề dễ đối phó, cẩn thận quan sát nàng.
Ở trên kia, ánh mắt mọi người từng chút dán lên từng nhất cử nhất động của Trần Hy Hy. Ai cũng nhìn ra được sự thay đổi trong cách săn mồi của dã lang.
Cần biết rằng đám sói hoang này cực kỳ ranh mãnh, nhất là vô cùng khát máu. Chỉ sợ...
Một vài người khó mà kìm nén tiếng thở dài.
Nếu bây giờ Trần Hy Hy xin hoàng thượng chấp nhận việc mình không hạ được dã lang, may ra còn có cơ hội sống sót.
Song ý niệm này vẫn mãi chỉ là ý niệm, bởi vì một cái chớp mắt qua đi, hai con dã lang từ hai phía đã nhảy lên hòng vồ lấy nàng.
Trần Hy Hy cắn răng, thân mình nhanh chóng chuyển xuống phía dưới, đồng thời lăn một vòng thoát khỏi chúng.
Theo quán tính, hai con sói to lớn liền tự vồ lấy nhau, một giây sau không chịu nổi va chạm mà cùng ngã bịch xuống, cuốn theo vô số mù mịt của cát bụi.
Mắt Trần Hy Hy cay xè, bụi bay vào mắt làm nàng có chút đau nhức. Nàng ho nhẹ một tiếng, đang muốn chống tay đứng lên thì trên vai đột nhiên hung hăng một trận đau đớn. Cả người nàng lập tức cứng lại.
Trần Hy Hy hít một ngụm khí lạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh...
Mở to mắt nhìn cái miệng to lớn của dã lang đang ngoạm trên vai mình, Trần Hy Hy lúc này mới chân thực cảm nhận cái chết đang đến gần nàng.
“A.”
“Trời ơi...”
Bão cát tan đi, khung cảnh rợn người phía trước hiện lên khiến nhiều người kinh hãi, thất thanh mà hét lên
Chỉ thấy Thái tử phi đang bị một con dã lang cắn. Móng vuốt của nó cào lên người nàng. Nhìn từ góc độ này còn có cảm giác nàng đang bị dã lang xâu xé.
“Hoàng thượng! Người xem...Thái tử phi làm sao có thể chịu được...” Trường Sa bên cạnh nhỏ giọng nói với hoàng đế, đám dã lang kia quá hung dữ, một cô nương 16 tuổi, tuy có chút bản lĩnh nhưng một mình đối đầu với đám sói hoang này quả thật vượt quá khả năng. Hơn nữa, Trần Hy Hy lại không có nội lực, nếu chẳng may bị thương nặng, khả năng hồi phục cũng vô cùng thấp.
“Trẫm biết ngươi đang lo cái gì.” Hoàng đế lại bình thản nhìn cảnh tượng phía dưới, trong đôi mắt đen thẫm sắc bén lóe lên một đạo ánh sáng, dường như là thản nhiên nói:
“Nếu Thái tử phi đã không nhận thua, sao không thử một lần tin tưởng nàng chứ? Trẫm tin tưởng nữ tử này có thể xoay ngược tình thế.”
Trường Sa công công trợn mắt, cẩn thận suy nghĩ lời nói của hoàng đế. Khắp thiên hạ này có thể khiến hoàng đế bệ hạ ngỏ ý tin tưởng như vậy có mấy ai chứ?
Triệu Minh cặp mắt sâu thẳm như trời cao, tuy tuấn nhan thủy chung không có lấy một tia cảm xúc nhưng có trời mới biết...
Thời điểm thấy Trần Hy Hy bị dã lang khống chế, tim hắn như có cái gì đó nhảy ra ngoài.
Lần đầu tiên kể từ khi tám năm qua, hắn biết thế nào là SỢ.
Nếu Trần Hy Hy chết dưới móng vuốt của dã lang... Triệu Minh khó nhọc hít một hơi, lồng ngực đau nhói, hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
Nàng nói nên tin tưởng nàng... nàng muốn hắn tin tưởng nàng.
Bàn tay trắng như sứ vẫn đang cầm ly trà, ngón tay tinh tế thon dài đột nhiên vô thức nắm chặt nó. Gia Bảo bên cạnh tinh ý nhận ra cảm xúc của hắn. Nếu để ý kỹ một chút sẽ thấy chén trà bằng vàng ròng đã bị Triệu Minh bóp méo.
“Điện hạ... Thái tử phi nhất định sẽ không sao.” Y chỉ có thể an ủi thái tử như vậy.
Triệu Minh không nói gì, theo dõi tình hình bên dưới, đột nhiên bên môi đỏ sẫm khẽ nâng lên, cuối cùng hóa thành một nụ cười rộ:
“Gia Bảo, bản cung tin tưởng nàng...”
Gia Bảo kinh ngạc nhìn lại.
Dưới kia...Tình thế đã xoay chuyển.
Một tay của Trần Hy Hy không bị móng vuốt của dã lang giữ xuống đang nâng lên bóp mạnh cái miệng của nó. Những chiếc răng nanh lộ ra sắc nhọn, mơ hồ còn ngửi thấy mùi máu tanh.
Con sói tựa hồ bị đau, lập tức buông cái vai mình đang ngoạm, muốn cắn bàn tay nhỏ bé nhưng lại vô cùng có lực của nàng, chỉ tiếc Trần Hy Hy không cho nó cơ hội đó...Thân mình nàng nhanh nhẹn xoay chuyển...
“Phập!”
Tiếng chủy thủ đâm vào họng con sói phát ra lạnh lẽo...
Trần Hy Hy nửa quỳ trước con sói, tư thế này mới biết nàng nhỏ bé đến mức nào...
Song...Từ nàng tỏa ra một loại khí thế cường hãn tuyệt đối không thể coi thường...
Tách...
Tách....
Máu của dã lang tuôn ra ào ạt, nương theo cánh tay nàng chảy xuống trên nền cát...
Hai màu vàng đỏ kết hợp, vừa có vẻ kinh dị vừa có vẻ hòa hợp kỳ lạ.
Trần Hy Hy giữ chặt chủy thủ, đâm sâu xuống, bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy được phần chuôi. Dã lang càng ngày càng hung dữ, ra sức giãy giụa, đôi mắt xanh hiểm ác nhìn chằm chằm con mồi trước mắt.
Trần Hy Hy cắn răng giữ nguyên hành động, việc nàng phải làm hiện giờ là đợi... đợi dã lang kiệt sức mà thôi!
Bị đâm trúng điểm chết, lại mất máu nhiều như vậy... dù có là dã lang hung ác thì sao chứ?
Trần Hy Hy giơ tay quệt vết máu bị bắn trên khuôn mặt, trên vai đau nhói khiến nàng bất giác nhíu mày...
Nàng phải kết thúc trận này càng sớm càng tốt, nếu không... người rơi vào thế hạ phong nhất định sẽ là nàng.
Giật phắt chủy thủ trên họng sói, đồng thời dùng lực đạp một cước vào bụng nó.
Con sói lớn bị nàng đá văng ra cũng không xa, hấp hối thở hồng hộc, ánh mắt hung ác vẫn không thôi nhìn nàng.
Vết thương trên vai bởi vì dùng lực mà càng thêm đau, bây giờ nàng cũng không có thời gian mà băng bó...
“Cẩn thận...”
“Đằng sau kìa.”
Tiếng kêu của mọi người lần nữa vang lên muốn báo hiệu cho nàng... Có điều, so với lần trước càng thêm kinh hãi, càng thêm hoảng loạn.
Chén trà trên tay Triệu Minh đột ngột rơi xuống, nước trà nóng bỏng hắt lên mu bàn tay hắn, nhanh chóng đỏ lên.
Trần Hy Hy chưa kịp nghe rõ, phía sau thình lình bị một sức mạnh đánh úp, trong chớp mắt cả người cả sói cùng ngã xuống, lăn từng vòng trên nền cát...
“A...”
Nàng không nhịn được mà hét lên, cát chui vào trong mắt, miệng nàng, cả khuôn mặt, cả người nàng. Đau đớn thấu tâm can lan tỏa ra tứ chi.... kích thích từng tế bào thần kinh trên người nàng. Thanh chủy thủ vì bất ngờ mà bị rơi xuống, hòa lẫn trong cát.
Nàng... vẫn là không tính trước chúng sẽ đánh lén...
Lệ Minh Viêm theo dõi cuộc chiến sinh tử từ đầu đến giờ... Tuy nội tâm kiêng kị người của Triệu Minh, nhưng đối với nữ tử kia vẫn là có chút thưởng thức.
Thực sự thì... một nữ tử có khí phách như vậy, có thể đứng trước bầy dã lang mà tâm không hoảng, có thể tận dụng mọi thứ trong hoàn cảnh, có thể quyết tuyệt hạ đao sát lang mà không thấy sợ hãi... Thế gian này nữ tử như vậy có mấy người?
Người tài... trước giờ Lệ Minh Viêm vẫn mang tâm thưởng thức.
Dã lang đang giẫm lên người nàng, cái miệng đã gần sát chiếc cổ trắng nõn của nàng, chỉ cần dùng sức, chắc chắn cổ nàng sẽ bị nó cắn đứt.
Trần Hy Hy không động đậy, cả người cùng sói đều giữ tư thế giằng co, dường như đang muốn thăm dò nhau.
Thời gian từng chút trôi qua...
Ai nấy đều nín thở nhìn phía dưới...
Trần Hy Hy... nàng ta có thể thoát khỏi móng vuốt của dã lang không?
Hay...
Lại trở thành bữa ăn của chúng như những người khác?
Cuối cùng, vẫn là dã lang động thủ, nó cúi xuống, nhắm ngay vị trí động mạch mà cắn xé.
“A.”
Có kẻ không nhịn được mà hét lên, sau đó liền bất tỉnh mà ngất đi.
Hoàng đế nhíu mày, ra lệnh vài thái giám đưa quan viên đó về.
Cả người dã lang phủ lên người Trần Hy Hy, mọi người chỉ thấy phần lưng to lớn của nó, cơ hồ gần như bất động.
Đôi môi đỏ của Triệu Minh khẽ run rẩy...
Trần Hy Hy... nàng... còn sống không?
Đáng chết! Hắn lẽ ra không nên tin tưởng nàng...Tin tưởng nàng có thể đánh hạ đám dã lang kia mới phải.
Ống tay áo lạnh lùng giơ lên, Triệu Minh không quản đang đứng trước mặt hoàng đế, thân hình cao lớn dứt khoát phi xuống dưới kia, trong không khí chỉ để lại một đường vòng cung đẹp mắt, thoang thoảng hương thơm tươi mát của hắn.
“Thái tử...” Hoàng đế hô một tiếng, muốn kéo hắn lại, nhưng Triệu Minh nào còn quản đến lời nói của ngài nữa.
Khi hai chân của Triệu Minh chạm xuống mặt cát, đột nhiên thân mình của dã lang gần đó chợt chuyển...
Con sói ngã xuống, cũng là lúc thiếu nữ một thân bạch y hiện ra. Mái tóc đen mượt buông xõa, tung bay trong gió, nhẹ nhàng lay động. Trên mặt nàng, người nàng nhiễm đầy máu... là máu của nàng... cũng là máu của dã lang.
Đôi mắt nàng trong suốt kiên định, làn da vì mất máu mà trắng nhợt, tuy nhìn qua có phần chật vật nhưng nhiều hơn một phần hào khí.
Kinh diễm!
Tuyệt đối là kinh diễm!
Triệu Minh nhìn lướt qua con sói cuối cùng vừa bị nàng hạ, trên đầu nó bị cắm bởi một cây trâm thật dài...
Có thể dùng trâm đâm đầu dã lang sâu như vậy... Nàng đã dùng lực mạnh đến thế nào chứ?
Triệu Minh hai ba bước đến trước mặt nàng, Trần Hy Hy mỉm cười, môi hồng vừa muốn nói, cả người đột nhiên bị Triệu Minh ôm lấy.
Trần Hy Hy kinh ngạc, chân mày nàng nhẹ nhíu, hắn ôm chặt như vậy làm gì?
“Thái tử... đau!" nàng bất mãn kêu lên, trên người nàng có thương tích có được không?
Triệu Minh mím môi, cánh tay thoáng buông lỏng, nhưng là ác độc nói:
“Đáng đời!”
Lời nói tàn nhẫn, nhưng trong lòng Triệu Minh đã thở phào nhẹ nhõm.
Trần Hy Hy nghiến răng, Triệu Minh đáng chết. Hắn chẳng bao giờ nhường nàng cả.
“Xem ra tình cảm của Thái tử và Thái tử phi rất tốt." Lệ Minh Viêm thu hồi tầm mắt, cười đạm mạc với hoàng đế.
Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu, có vẻ vô cùng hài lòng:
“Đó chẳng phải là phúc của Đại Nam quốc ta sao? Trần Hy Hy đã toàn thắng đánh bại dã lang, trẫm cũng nên thực hiện lời hứa rồi!"
Trần Hy Hy được hoàng đế đặc biệt cho nghỉ ngơi ở điện Dưỡng Tâm - một cung điện mới xây.
Cung nữ trong cung bàn tán, nghe nói thái tử đã hạ lệnh ngũ mã phanh thây những con sói bị chết kia... còn không cho đám dã lang còn lại trong trại được ăn nội vòng ba ngày.
Mọi người đều mạnh dạn suy đoán, Thái tử làm vậy chắc chắn là muốn thay Thái tử phi xả giận.
***Dưỡng Tâm điện***
“Thái tử, chỉ là vết thương ngoài da. Cũng may Thái tử phi nhanh trí tránh không để dã lang cào chỗ hiểm... Nghỉ ngơi tầm vài ngày sẽ khôi phục bình thường."
Mộ Dung Trạch kiểm tra thương thế của Trần Hy Hy xong, nhanh nhẹn viết đơn thuốc.
Triệu Minh phất tay áo để y lui xuống, lại đưa đơn thuốc cho Gia Bảo, dặn dò ngự thiện phòng phải sắc theo đúng liều lượng.
Trần Hy Hy nằm trên giường êm, khuôn mặt đã không còn nhợt nhạt như trước nữa. Nàng nâng lên mi dài, hỏi:
“Bao giờ xuất phát?”
Cái nàng muốn hỏi, chính là thời gian khởi binh đánh quân Khuyển Nhung. Phía Bắc tuy có Dạ Tướng quân anh dũng thiện chiến, nhưng dù gì quân Khuyển Nhung cũng có số lượng đông đảo, nếu để lâu chỉ sợ bên phía Dạ Tướng quân không cầm cự nổi.
Triệu Minh buông thõng mí mắt, chỉ nói:
“Ba ngày nữa... Trước ngươi cứ tĩnh dưỡng trong cung đi.”
Trần Hy Hy không thể từ chối, nàng gật nhẹ đầu. Triệu Minh đang ngồi ở mép giường đột nhiên nằm xuống bên cạnh nàng. Hai người cùng nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều phản chiếu hình bóng đối phương... cánh tay Triệu Minh giơ lên, muốn đem Trần Hy Hy kéo qua.
Trần Hy Hy cho rằng hắn muốn đánh nàng vì để bản thân bị thương, nhắm mắt cắn răng nói:
“Thái tử... Lần này ta là vì Đại Nam quốc mà."
Cánh tay của hắn dừng lại giữa không trung, nghe câu kia mà sửng sốt một chút, sau đó liền bật cười:
“Ai bảo bản cung đánh ngươi?”
“Hả?”
Trần Hy Hy mở mắt, cả người thoáng chốc bị Triệu Minh ôm lấy, khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên của hắn dán trước cần cổ nàng, giọng nói có vẻ hờn giận:
“Bản cung khó chịu!”
Trần Hy Hy nhíu mày, hỏi:
“Thái tử khó chịu ở đâu?”
“Ở đây.”
Hắn chỉ tay vào ngực mình.Trần Hy Hy ái ngại nhìn hắn:
“Hay để ta gọi Mộ thái y xem bệnh cho Thái tử nhé."
Triệu Minh hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn nàng:
“Đồ vô tâm. Bản cung lo lắng cho ngươi mới khó chịu... ngươi không hiểu sao?”
Trần Hy Hy trợn mắt, oan quá! Nàng vô tâm chỗ nào? Rõ ràng nàng muốn mời Mộ thái y đến xem bệnh cho hắn kia mà?