Ánh Sáng Xanh

Chương 11: Chương 11: Giọt lệ tinh khôi




Tôi không thèm lau những giọt nước mắt tràn mi, trừng mắt nhìn trần nhà. Tôi biết tình yêu vừa chớm nở nay đã héo tàn.

Từ ngày đó về sau, tôi luôn trốn tránh Natsuki. Người xung quanh nổi lên nghi ngờ, vì gần đây chúng tôi rất thân thiết. Tagawa không ngừng lải nhải hỏi. Tôi tránh né tất cả câu hỏi, cho đến lúc cậu ta chịu hết nổi lôi tôi ra sau tòa nhà khi tan trường.

“Này, cậu và Natsuki đã xảy ra chuyện gì?” Cậu ta hỏi.

“Không phải cậu từng nói đừng thân cận với Natsuki ở chốn đông người? Tôi chỉ làm theo lời thôi.”

“Tôi không kêu cậu bất hòa với cậu ta. Lúc trước ở trong phòng học hai người còn nói vài câu mà. Tại sao bây giờ cậu tránh mặt Natsuki?”

“Thôi ngay đi!” Tôi trầm giọng cảnh cáo. Cái giọng đạo đức giả đó làm tôi nổi giận. “Không liên quan đến cậu!”

Thái độ của Tagawa lập tức cứng nhắc. “Cậu đúng, tôi biết không nên xen vào, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai cậu. Nhưng vậy thì sao. Chính vì cậu ứng xử kiểu này mới gây xích mích với mọi người. Nếu cậu không sửa đổi, cậu sẽ chỉ làm Natsuki xa lánh, mất đi cậu ta thì cậu càng khốn khổ hơn thôi.” Giọng cậu ta gay gắt.

Tôi không cần Tagawa cho biết mình là người tệ hại thế nào. Chính tôi hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng nghe lời nói thốt ra từ người quen biết hồi bé, cảm giác thật không xong.

Mình tồi tệ đến thế sao?

“I…Izumi?” Thấy giọt lệ rơi khỏi khóe mắt tôi, Tagawa khí thế liền biến mất.

Hừ, lúc này cậu nên giả vờ không thấy gì mới đúng!

Tôi muốn nói thế nhưng âm thanh nghẹn ngào không thành câu.

“Cậu không….cần nói….tôi biết mình ngốc….”

“Rồi rồi, cho tôi xin lỗi. Tôi quá lời.” Kế tiếp là thì thào đại loại như chẳng biết làm sao với tôi nữa, Tagawa giang tay ôm tôi. Thái độ dịu dàng càng khiến tôi muốn rơi lệ, tôi vùi mặt vào áo sơ mi của Tagawa chùi nước mũi và nước mắt. Tôi không thèm quan tâm sĩ diện hay mặt mũi gì nữa.

Nếu biết thống khổ như vậy, mình đã không đẩy Natsuki rời xa.

Tôi chạy trốn khỏi hắn bởi vì sợ hãi, nhưng sau khi hắn ra đi thì lòng càng đau đớn hơn. Đau cho tôi biết mình thích hắn nhiều thế nào, hối hận bao sâu. Không cách nào chịu đựng nổi. Tôi chỉ muốn vứt bỏ cảm giác đau khổ này.

Thời gian trôi qua, Tagawa lẳng lặng vỗ lưng tôi. Cảm giác thoải mái làm tôi tự hỏi có phải cậu ta sẽ cười nhạo mình, nhưng đánh giá vẻ mặt táo bón của cậu ta, tôi lại thôi. Hơi chút tội lỗi, nhưng đây là lần duy nhất cũng là cuối cùng tôi an tâm nhận lấy ôn hòa từ Tagawa. Nếu không làm thế, tôi sợ sẽ càng rơi xuống vực sâu không gượng dậy được.

“Cậu thật là không thay đổi gì từ hồi nhỏ đến giờ.” Tagawa mỉm cười xoa đầu tôi.

Tôi thầm đồng ý. Chúng tôi đứng cho đến khi mặt trời lặn, tôi khóc trong ngực Tagawa.

……………………………………………………………………………………

Kỳ thi đã kết thúc, mùa mưa đi qua, chớp mắt đã tới kỳ nghỉ hè. Từ vụ phòng y tế, tôi và Natsuki không nói với nhau một lời. Chúng tôi thôi không nhắn tin, mối quan hệ nằm trong vòng: bạn cùng lớp không nên tiếp xúc nhiều.

Natsuki bận rộn hoạt động ngoại khóa từ trước khi nghỉ hè. Tôi biết mỗi ngày lúc tan học hắn phải luyện tập vất vả. Có lẽ vì thế nên trong lớp mặt hắn xanh xao hốc hác. Người xung quanh đều lo lắng, Natsuki chỉ cười và nói không sao, đừng quá để ý.

Tagawa thường xuyên tới chỗ tôi ngồi, cũng hay nhìn bàn học của Natsuki đằng trước chỗ tôi với ánh mắt lo âu.

“Không biết cậu ta có khỏe không. Sáng nay trông như linh hồn bay đi vậy!”

“Nếu cậu ta đã nói là khỏe thì chắc không sao đâu.”

“Hy vọng là vậy….” Tagawa nặng nề thở dài, gần đây trời nóng làm cậu ta mệt mỏi.

Ngày đó, sau khi tôi khóc hết nước mắt, Tagawa đã đưa tôi về nhà. Để cậu ta thấy mình khóc thật xấu hổ, nhưng tôi vui sướng có người bên cạnh an ủi. Chỉ là vết thương trong lòng không dễ phai nhạt, tôi vẫn cảm giác đau, vẫn thấy buồn khi nghỉ hè bắt đầu.

Ngày thứ nhất, tôi ra ngoài mua một cái đồng hồ. Bình thường thì tôi không mang thứ gì trên cổ tay, thay vào đó là hay xem giờ trong điện thoại. Nhưng bây giờ mỗi khi nhìn nó, tôi sẽ hết thuốc chữa mong có tin nhắn mới. Tuy nhạc báo tin nhắn không vang lên, tôi vẫn hy vọng. Tôi ghét mình yếu đuối như thế, cố ngăn bản thân đừng nhìn điện thoại quá nhiều lần.

Tôi không có nhiều bạn vậy nên không phải lo nếu tôi không nghe điện thoại. Tôi dành thời gian rỗi rành để làm bài tập hoặc xem phim.

Nếu cứ ở nhà suốt thì mẹ sẽ lo lắng, thế nên tôi hay ra ngoài giết thời gian. Là học sinh trung học đáng thương, dĩ nhiên tôi không có tiền, nơi thường tới nhất là thư viện. Kiếm việc làm thêm là cách tốt nhất cho qua thời gian, nhưng trường cấm học sinh làm thêm, nếu bị phát hiện thì họ sẽ cho tôi nghỉ học ngay. Cũng có một số học sinh lén đi làm, tôi không có can đảm như vậy. Thậm chí nếu để cô giáo ấn tượng xấu thì tôi sẽ tiêu mất, bởi bản thân có quá nhiều kẻ địch trong lớp.

Nghì hè tuần lễ đầu tiên đã buồn chán trôi qua như thế. Tôi đang coi tập phim Người giữ đạo phật: hòa thượng trong phòng khách thì nghe mẹ gọi.

“Tèn ten! Thấy kiệt tác vĩ đại của mẹ thế nào hả, Sho?”

“Dạ?” Tôi nhìn thứ đột nhiên bị nhét vào tay, là một bộ yukata* màu xanh đậm.

(*Kimono là loại trang phục truyền thống của Nhật, Yukata là một loại Kimono mỏng thường được mặc lúc lễ hội hoặc tắm suối nước nóng.)

À há __Ánh sáng chợt lóe trong đầu. Mẹ rất thích mặc đồ truyền thống, mỗi tới hè là sẽ làm yukata mới cho ba người chúng tôi – mẹ, cha và tôi. Mỗi lần đều gọi chúng là kiệt tác vĩ đại. Bởi vì bà làm hình dáng bề ngoài khá dễ thương, nhưng vì bà may đẹp hết xẩy nên không ai phản đối bộ đồ.

“Màu xanh đẹp lắm.” Tôi bình luận. “Kiểu dáng không cầu kỳ cũng không kỳ cục, tuyệt vời.”

“Thật không? Năm nay mẹ thấy vải đẹp nên làm hết chúng. Cuối tuần cả nhà ta đi xem pháo hoa đi!”

So với sự phấn khích của mẹ thì tôi chẳng thấy vui chút nào, tuy vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Dạ dạ.”

Nói thật chứ tuổi này còn mặc yukata, đi cùng cha mẹ xem pháo hoa, quá xấu hổ, nhưng đây là bổn phận làm con. Mẹ yêu thích xem pháo hoa và làm yukata, nếu tôi nói không đi thì có lẽ cả mùa hè này phải nhịn đói buổi trưa mất.

“Pháo hoa…”

Tôi nhìn lịch treo tường trong phòng khách, ngày thứ bảy được đánh dấu bông hoa màu đỏ, mẹ tôi viết cong vẹo hai chữ ‘Pháo hoa!’.

Nghĩ lại thì khi còn nhỏ Natsuki hay đến vào lúc này. Lần cuối là khi nào nhỉ? Hồi đó, hắn bị ép mặc yukata của chị, thường khóc vì thế. Lúc tôi khen là dễ thương thì mặt hắn sẽ đỏ lên, dây lưng của yukata đúng là dễ thương thật mà. Sau đó hắn sẽ nắm tay áo tôi, chân mang guốc gỗ lắc lắc theo sau.

Có lẽ từ lúc đó mình đã thích Natsuki rồi chăng?

Sáng tỏ tình cảm càng làm tôi thêm thương tâm.

………………………………………………………………………

Hai ngày sau, buổi tối cha và mẹ, tôi đi tới ven sông tham gia lễ hội pháo hoa. Năm nay cả nhà mặc yukata cùng màu, chỉ là kiểu dáng có chút khác nhau. Lúc tôi lầu bầu rằng thật kỳ cục khi mặc đồ có đôi có cặp liền bị mẹ mắng.

“Gia đình thân thiết thì có gì không hài lòng hả?!” Mẹ đã nói thế.

Cha dĩ nhiên là chỉ cười trừ, không ý kiến.

Họ định là cặp vợ chồng son mãi mãi sao? Thật đáng ghét. Làm ơn để đứa con trai mới thất tình này yên thân đi!

“Thôi được rồi.” Tôi nói. “Con đi dạo một lúc.” Tôi vẫy tay đi mất trước khi hai người lại bắt đầu thân mật làm người ta ghen tỵ.

Lễ hội pháo hoa đã bắt đầu, đông người tụ tập. Những gian hàng san sát nhau, phía trước đứng đầy người, tôi không bao giờ chen vô nổi. Tôi đầu hàng xuôi theo dòng người trôi dạt.

Rời xa tiếng động náo nhiệt, xung quanh yên tĩnh lại, tôi phát hiện mình đứng trước một công viên nhỏ. Có khoảng vài trò chơi, mấy người mặc yukata ngồi bên nhau trên băng ghế đá. Tôi đến máy bán nước tự động mua một lon nước có ga, dựa vào thành lan can gần cổng vào. Bọt nước lành lạnh làm dịu cổ họng khô khốc, uống hết nửa lon bắt đầu ợ lên.

“Phù…” Tôi thở dài ngước nhìn bầu trời, không thấy pháo hoa nhưng nghe tiếng nổ ầm ĩ. Nghĩ lại thì tôi mắc công đến đây mà không ngắm lấy một cái pháo hoa nào! Nhưng tôi không còn sức chui vào đám đông lần nữa. Chất ga sủi bọt cần thiết cho tôi lúc này hơn là bầu trời rực rỡ.

Ha ha.

“Thật chật vật.” Tôi mắng chính mình, mặt từ từ đỏ bừng. Tôi nhìn quanh che giấu, thấy bốn năm thanh niên ồn ào hướng tới công viên. Nhìn hình dáng có chút quen thuộc, chắc rồi, khi họ quay đầu tôi thấy rõ đó là bạn cùng lớp. Mở to đôi mắt, tôi suýt nữa đánh rơi lon nước. Chính giữa nhóm, mặc áo thun quần jean không phải là Natsuki thì còn ai. May mắn làm sao hắn chọn ngay khoảnh khắc này tình cờ xoay người, bốn mắt chạm nhau.

“Izumi…?”

Lẽ ra hắn nên đi tiếp, nhưng không, hắn rời khỏi nhóm bạn chạy đến chỗ tôi. Tôi nhấm nháp ngụm nước che giấu tâm tình hoảng hốt, bọt nước lăn nhanh trong cổ họng.

“Hóa ra cậu cũng đến đây sao, Izumi?” Hắn ngừng lại. “Đây là mẹ cậu may?”

“Cậu có trí nhớ tốt đấy.” Giả vờ giọng điệu bình thản, chính tôi còn nghe ra bất thường.

“Rất hợp với cậu.” Natsuki nói, lời khen đó chỉ như lưỡi dao đâm vào tim tôi. Từ đầu đến giờ, Natsuki tuy mỉm cười mà ánh mắt chưa một lần nhìn thẳng tôi.

Lồng ngực siết chặt, tôi muốn đi khỏi đây. Tôi đã cầu nguyện hắn hãy mau đi đi, rồi thì –

“Ố ồ, không ngờ cậu cũng thích náo nhiệt.” Matsuno và mấy người khác đi đến bên cạnh Natsuki, hừ lạnh. “Thế ra cậu cũng tới lễ hội hả? Cậu luôn nói ghét đám đông ồn ào, tôi còn tưởng cậu sẽ ở nhà vào giờ này.”

Mấy người đứng cạnh gật đầu đồng ý.

“Ừ, cậu giống mẫu người một mình xem tivi hay làm gì khác hơn.”

Lời chế nhạo khơi dậy lửa giận, tôi siết chặt nắm tay cố kiềm chế, đáp lại bằng nụ cười âm trầm. Chắc là họ muốn khiêu khích đánh nhau, không ngờ tới tôi có hành động này.

“Xin lỗi đã làm thất vọng, nhưng mỗi năm gia đình tôi đều tới lễ hội pháo hoa. Nếu muốn đi ăn cái gì, tôi có lời khuyên nên đến gian hàng takoyaki * cuối đường nằm kế thùng thư, bán rất ngon, cũng lớn nữa.”

(*Takoyaki hay còn gọi bạch tuộc nướng, hình dạng tròn như cá viên chiên ghim thành xâu, thành phần bên trong có bạch tuộc)

Khi tôi tả thêm món ăn giòn ở bên ngoài, bên trong xốp mềm thì mập mạp Kimura đôi mắt sáng lên. Có lẽ bọn họ đều đói rồi, bởi vì bắt đầu xì xào như là ‘Takoyaki nghe hấp dẫn ghê.’

Tới đây thì Natsuki, người luôn yên lặng nghe, một tay đấm vào lòng bàn tay còn lại. “Bạch tuộc nướng! Làm nhớ lại hồi xưa, cái hồi chúng ta không thể ăn hết một cái, thường chia nhau.”

“Nhưng cậu luôn chỉ ăn phần ruột thôi!”

“A, cậu còn nhớ?”

“Sao quên được chứ? Tôi là người phải ăn hết chỗ thừa còn lại! Hơn nữa cậu hay khóc mếu máo rằng ‘Bạch tuộc thật đáng sợ’ bởi vì nó mềm nhũn!” Tôi cao giọng chấm dứt, cả nhóm phá ra cười.

Natsuki ngượng ngùng cười, gãi đầu.

Một người đeo kính đứng đằng sau trêu chọc hắn. “Có thật không?” Vai gã run run.

“Cậu và Izumi luôn như thế này ư?”

“Ừ, Izumi là người nguyện đánh, còn tôi là người chịu đòn, chúng tôi là cặp đôi hoàn hảo.”

“Giống như nữ vương và kỵ sĩ hả? Thật không ngờ đấy.”

Khi đề tài nói chuyện giữa Natsuki và bốn mắt chuyển hướng mình, tôi bối rối hét vào mặt hắn.

“Ngu ngốc!”

Nghe thế bốn mắt với mấy tên khác cười dữ hơn.

“Là thật hả trời!”

Bầu không khí thân thiện khiến tôi cũng nhếch khóe môi. Vào lúc đó, mọi người đều thả lỏng, cười đùa cùng nhau.

Cảm giác kỳ diệu như gió mát thổi trong đêm hè, tim tôi cũng nhẹ nhõm phần nào. Đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi vào cấp 3, chúng tôi cùng nhau cười vui như vậy. Tuy nhiên thấy Natsuki cười có chút miễn cưỡng, trong lòng thầm thở dài.

“Natsuki, chúng ta đi thôi.” Matsuno nói, khuôn mặt âm u hơn mọi khi.

Tỉnh táo lại mới nhận ra Matsuno là người duy nhất im lặng, biểu lộ khó chịu.

Phải rồi, có lẽ Matsuno là rào cản cuối cùng, chẳng có gì ngạc nhiên.

Tôi vẫy tay chào Natsuki. “Tạm biệt, chơi vui vẻ.”

“Này Izumi, có muốn cùng bọn tôi đi xem pháo hoa không?”

Bốn mắt đột nhiên ngỏ lời mời làm tôi kinh ngạc há hốc mồm. Natsuki đứng cạnh bốn mắt, vẻ mặt không vui. Khi tôi nhìn hắn có biểu tình như thế, cảm giác muốn khóc. Tôi lắc đầu, không bao giờ có thể đứng bên Natsuki được nữa. Tôi làm bộ nói chuyện bình thường, nhưng mà nụ cười giả tạo và trái tim đập nhanh đã tới cực hạn.

“Thấy chưa, Izumi đã nói không muốn. Tôi cá là thằng nhóc bám váy mẹ muốn mau chóng quay về với mẹ.”

“Matsuno!” Natsuki khiển trách gã có thái độ gây hấn.

Khi Matsuno quay sang nhìn tôi, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng tôi. Gã cố ý khiêu khích gọi tôi là thằng nhóc bám váy mẹ.

Dường như mình không bao giờ hòa hợp được với tên này. __Tôi kiềm nén lồng ngực dâng trào lửa giận, tặc lưỡi nói.

“Tôi không phải thằng nhóc bám váy mẹ…đêm nay tôi là kỵ sĩ của mẹ.”

“Hả?”

“Nếu hôm nay tôi không làm người con ngoan, thì suốt hè này chỉ có nước ăn cơm hộp. Gia đình tôi buồn cười quá hả, tới tuổi này còn bị bắt làm kỵ sĩ bất đắc dĩ ha?” Tôi than vãn, thở dài rất kịch.

Thành công!

Cả đám chết lặng nhìn, vỡ òa tiếng kêu tràn đầy đồng tình.

“Thật đáng thương!”

Tôi chỉ nói thế nhằm phá vỡ không khí căng thẳng, ai biết họ chân thành an ủi làm tôi rối rắm.

“Thế nên tôi phải đi đây. Mấy cậu chơi vui vẻ ngắm pháo hoa nhé.”

“Ừ, cậu cũng vậy!”

Bốn mắt và mấy người khác vẫy tay chào, tôi bước ra khỏi công viên. Sau lưng loáng thoáng nghe Natsuki gọi nhưng tôi không quay đầu. Nãy giờ tôi luôn cố kiềm nén cảm giác chán ghét và đau đớn, chúng như trái banh bất cứ lúc nào đều có khả năng bùng nổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.