Ánh Sáng Xanh

Chương 4: Chương 4: Trong công viên




Đúng rồi, so với hắn thì tôi trăm phần trăm ngây thơ. Mãi đến bây giờ, tôi chưa từng hẹn hò với ai, tôi còn nguyên chưa xé tem. Vừa thẹn vừa giận, tôi vượt lên trước đi tới tiệm thức ăn nhanh gần đó, bước vào trong.

Có lẽ vì là cuối tuần nên trong tiệm cực kỳ náo nhiệt, có các cặp đôi, gia đình, nhóm học sinh. Mặt vẫn đỏ hồng, tôi để Natsuki gọi đồ ăn, còn mình thì đi tìm chỗ ngồi. Tôi không chịu được mùi thuốc lá nên tới khu vực cấm hút thuốc, chiếm được một bàn trống gần lối đi.

“Phù.” Tôi nghiêng người ngồi xuống, thở ra đánh mất cảm xúc khó chịu. Tôi thấy mệt mỏi quá – tất cả hoàn toàn là lỗi tại Natsuki.

Hắn rốt cuộc muốn cái gì? Đầu tiên là nói “Chúng ta hãy hẹn hò”, kế tiếp là “Cùng nhau đi chơi đi”, quá đáng hơn nữa đã nói “Nắm tay nhau”? Thế này không phải quá mức rồi sao, cho dù là vì thấy có lỗi với tôi? Hừ, không thể hiểu nổi.

“Xin lỗi để cậu đợi lâu.”

Đang lúc tôi vùi đầu vào hai tay thì Natsuki xuất hiện, tay bưng cái khay đựng bánh mì kẹp thịt, khoai tây chiên và nước ngọt. Tôi nhìn chăm chú mặt hắn trong khi hắn lấy đồ ăn ra. Tuy nhiên, dù nhìn kỹ cỡ nào đều không thấy ra hắn có âm mưu gì. Nhưng phải công nhận lần nữa là hắn đẹp trai đến mức làm người ta muốn đánh. Natsuki ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau. Hắn hơi ngạc nhiên chớp mắt, sau đó khẽ mỉm cười.

Ôi trời, nhìn cái vẻ mặt đó. Ngừng ngay, ngu ngốc! Ai nhìn thấy nụ cười rực rỡ kia thì tim sẽ đập trật nhịp thôi, cho dù không hề thích hắn chút xíu nào!

“Muốn…muốn gì? Tôi sẽ trả tiền phần mình, bao nhiêu hả?” Tôi làm bộ vội vàng lục túi tìm bóp tiền, để che giấu bối rối.

“Tôi đãi cậu, hôm nay là tôi mời cậu đi chơi.”

“Đừng có đối xử tôi như với con gái.” Tôi lấy ra sáu trăm yên quăng hướng hắn. “Cầm lấy.”

Natsuki mím môi cười cất tiền vào bóp, kéo ghế ngồi đối diện tôi. Hắn vừa cười vừa thở dài.

“Cậu vẫn không thay đổi nhỉ?” Hắn hỏi.

“Hửm?”

“Cậu vẫn khờ như vậy, vẫn thích bánh mì kẹp thịt cá. Không biết nói sao nữa, điều đó làm tôi thấy vui.”

Tôi mất một lúc mới phản ứng lại. Lời của hắn khiến tôi giật mình ngạc nhiên. “Tôi cũng không ngờ cậu còn nhớ.”

Đúng vậy, tôi thích bánh mì kẹp thịt cá, luôn gọi chúng khi tới tiệm thức ăn nhanh. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ là Natsuki vẫn nhớ rõ.

“Mỗi lần cậu đều kêu cùng một thứ, thế nên ấn tượng khó phai. Mỗi lần cậu chỉ uống cô-ca, hay xịt mù tạt lên mấy khối đồ chiên, đúng không?” Natsuki vui vẻ nói sau khi ăn vài miếng khoai tây chiên.

Hắn đề cập tới chuyện cũ khiến lòng tôi nổi lên cảm xúc. Nghe hắn nói giống như tôi là một người đan tế bào.

“Cậu có ý kiến gì ư?” Tôi nổi giận quát hắn, hung hăng cắn bánh mì kẹp thịt cá cho hả giận.

“Chúng ta nên làm gì hôm nay? Cậu có ý gì không? Hay là đi chỗ tôi thích?”

“Tùy, nhưng cậu muốn đi đâu?”

“Chừng nào tới sẽ biết. Có thứ tôi muốn cho cậu xem.” Natsuki cười gian.

Kiểu nói che che lấp lấp của hắn làm tôi tò mò, tìm mọi cách bới móc hắn đều chẳng chịu tiết lộ. Tôi cảm thấy hoang mang, nhưng rốt cuộc vẫn là im lặng không hỏi thêm.

“Rồi, chúng ta đi thôi. Trước hết quay lại trạm ga đã.” Natsuki nói.

Sau khi cả hai ăn xong, Natsuki giục tôi đến trạm ga. Theo lời hắn, tôi mua một vé xe tuyến đường dài. Mất một tiếng rưỡi lặng im không nói nhìn cảnh vật trôi qua, chúng tôi xuống trạm rồi lên xe buýt đậu trước trạm ga.

……………………………………………………………………………..

Tôi không rành vùng này nên chẳng thể biết hắn đưa tôi đến chỗ quái quỷ nào. Natsuki vẫn không chịu tiết lộ. Mặc cho tôi gây sự, hắn chỉ là cười tủm tỉm.

“Izumi, cậu vẫn khỏe chứ? Tôi biết cậu hay bị say xe.”

“Đừng có nói giống như mẹ tôi, chán ghét.” Tôi bực mình trừng hắn. Hừ, tên này nhớ rõ bao nhiêu chuyện về tôi? Thật ra thì tôi đang khó chịu trong người nhưng sao có thể nói ra, ngượng chết được.

Không hiểu cảm giác này là gì? Có chút quen thuộc – A, phải rồi. Kể từ tiểu học hai đứa không còn ngồi cạnh nhau như thế này.

“Này, chúng ta ngồi cùng bàn hồi năm lớp bốn nhỉ?” Natsuki bỗng nói, cứ như hắn biết tôi nghĩ gì.

“Ừ.” Lặng một lúc tôi đáp. “Lúc đó cậu được hoan nghênh lắm.”

Natsuki khẽ cười. “Khi đó tôi rất nhát, nhờ có cậu luôn quan tâm tôi, Izumi.” Mắt hắn mơ hồ nhìn nơi xa xăm. Không ai biết lúc nhỏ hắn là thằng nhóc nhát gan, là người cần được bảo vệ, là người kêu tôi ‘Sho’.

Hắn nói khẽ, mắt nhìn thẳng tôi. “Hôm nay gặp cậu tôi rất mừng, Izumi. Tôi luôn muốn được lần nữa trò chuyện cùng cậu.” Hắn thấp giọng, thanh âm hơi cô đơn.

Tôi thất thần nhìn hắn. Tôi há miệng muốn phun ra những lời ác ý như mọi khi, nhưng từ ngữ nghẹn nơi cuống họng. Đang lúc tôi vắt óc tìm lời để nói thì có thông báo đã đến trạm dừng.

“Izumi, tới nơi rồi.” Natsuki đẩy vai tôi.

“Hả? Ồ…ừ.”

Chúng tôi xuống xe cùng những hành khách khác, trước mặt là khu mua sắm cực lớn. Gần đó có một cái cổng trang trí kỳ quái.

“Công….công viên trò chơi?”

“Đúng rồi. Trên đường đi cậu không phát hiện sao?”

“A, lúc trên xe tôi không để ý.” Tôi nhìn quanh xem coi hai đứa ở chỗ nào.

Nó là một công viên khá lâu đời, có tên “Công viên hoa hạnh phúc”. Nó không có trò mới gì hấp dẫn, nhưng luôn là điểm lựa chọn đi chơi vào cuối tuần, lại không xaTokyo. Ngày hôm đó, tôi thấy nhiều gia đình, các cặp tình nhân đi vào cổng, cũng nghe thấy tiếng nói cười rộn ràng từ bên trong.

“Cậu chọn một nơi ai cũng hay đến.” Ngừng một chút tôi lên tiếng.

“Làm theo khuôn mẫu thì sẽ không bao giờ sai.” Natsuki nghiêm mặt, tuy nhiên nghe vào tai tôi cứ thấy đó là cái cớ.

Cho dù đây là địa điểm thường thấy khi hẹn hò, tôi thật không ngờ hắn lại chọn chỗ này để hẹn con trai. Là lỗi của tôi để mặc hắn, nhưng kệ nó, tôi cũng không có ý kiến. Hai tên con trai cùng nhau đi công viên trò chơi thật thất bại, giống như chơi game thua hay đại loại thế.

Nhưng là cái tên đứng cạnh tôi rất cao hứng, làm tôi không thể mở miệng phản đối cái gì, đành câm nín đi theo vào cổng. Ở quầy bán vé, vì tò mò chúng tôi mua vé và cả bản đồ hướng dẫn. Vào công viên là thấy ngay con thỏ biểu tượng của công viên.

Công viên này thiết kế kiểu “vườn hoa”, rất nhiều hoa ở khắp nơi, mùa này nhiều loại hoa đang xòe cánh khoe sắc. Thậm chí mấy băng ghế hoặc bảng thông báo đều có hoa. Đây như là vùng đất của hoa.

“Giống như đang trong truyện cổ tích.”

Tôi chịu không nổi muốn quay đi chà đạp chúng. Nhưng là ‘anh chàng vui vẻ’ lại nói. “Thấy những thứ đáng yêu sẽ thả lỏng tinh thần, đúng ha?”

Đúng, có lẽ sẽ thư giãn hơn nếu cậu là con gái, nhưng là hai thằng con trai thì tôi chỉ thấy kỳ cục.

“Vậy đây là thứ cậu muốn cho tôi xem?”

“A, thứ đó ở bên trong cơ. Đi nào, chắc là sẽ tới kịp lúc.”

Natsuki cười như đứa trẻ khoe ra báu vật, nhấc chân bước đi. Chúng tôi đi qua “Con đường Tử La Lan” lồng lộng gió thổi, con đường uốn lượn thường có trong cổ tích. Rồi cảnh tượng trong tầm mắt tôi mở rộng ra, trước mắt là rạp hát ngoài trời. Trong không gian rộng lớn có sân khấu to và mấy cái ghế vây quanh. Rất nhiều khán giả ngồi kín chỗ, lớn giọng ồn ào.

“Izumi, chúng ta ngồi chỗ đó đi.”

“Hả? Này….”

Natsuki từ đằng sau đẩy tôi ngồi xuống ghế trống gần đó. Xung quanh chỗ ngồi chỉ thấy toàn gia đình, cho nên hai tên con trai như chúng tôi chợt nổi bật lên. Tôi xấu hổ giận trừng Natsuki, nhưng hắn chỉ mỉm cười nhẹ giọng nói. “Sẽ không kéo dài lâu đâu.”

Rốt cuộc thì tên này muốn làm cái gì? Hay là cố ý làm tôi quê?

Đang lúc tôi suy nghĩ vấn đề này kỹ càng, âm nhạc đột nhiên vang lên, một cô gái cầm micro xuất hiện giữa sân khấu.

“Chào mọi người, các cô bé cậu bé!” Cô gái mặc đồ con gà kêu lên, mấy đứa nhóc và cha chúng hét lại. “Chào!”

“Cám ơn hôm nay đã đến Công viên hoa hạnh phúc! Tất cả các bạn có VUI không?”

Lúc cô gái bịt tai thì phía dưới vang vọng âm thanh hào hứng đáp. “Có!”

Tôi liếc tên ngồi kế bên, Natsuki cứ cười tươi nhìn chằm chằm trên sân khấu. Tôi đoán có thể cô gái kia là người hắn thích chăng. Kỳ thật cô ấy trông cũng dễ thương, nhưng hình như lớn tuổi hơn hắn nhiều.

“Tôi mừng là các bạn vui vẻ! Nhưng các bạn biết không? Nghe nói có mấy người vô cùng xấu xa đã lẻn vào Công viên hoa hạnh phúc của chúng ta. Bọn họ rất đáng sợ, hay bắt cóc các em bé ngoan…ôi không, đó là gì?!”

Sau tiếng nói hãi hùng thì âm nhạc dồn dập vang lên, giống như có gì đó sắp xảy ra. Không khí quanh chúng tôi trở nên căng thẳng, bọn trẻ ngồi ở ghế sợ hãi giống con gà trên sân khấu. Mới đầu tôi định mặc kệ mọi chuyện, nhưng bị không khí lây nhiễm, tim tôi cũng bắt đầu đập nhanh.

Kế tiếp đột nhiên vang lên tiếng nổ, bức màn đằng sau con gà vén lên, lộ ra nhóm mười tên mặc đồ bó màu đỏ dáng vẻ xấu xa.

Trước khi con gà la lên thì tôi đã hét trước. “Là Người Hùng Cứu Hỏa!” Tôi đã xem chúng cả ngàn lần, là bản cũ của chương trình sau này tôi thích nhất Người giữ đạo phật: hòa thượng.

Bỗng chốc tôi trở nên phấn khởi, chồm người về phía trước, mắt dán chặt sân khấu. Đám người xấu chạy vòng vòng, thỉnh thoảng trêu chọc đá đánh con gà đang xoay quanh tìm chỗ trốn.

“Khôngggg!!!” Cô hét to khi bị chúng bắt được. “Bỏ ta ra, biến thái! Đây là quấy rối!” Dưới hàng ghế khán giả bọn trẻ giận dữ kêu la.

Đương nhiên là tôi không đi theo kêu gào, tuy nhiên tôi có cùng cảm giác với chúng. Tôi nổi giận siết chặt nắm tay, kẻ xấu đang tống tiền con gà “Đưa tiền đây!” và còn “Giao ra thẻ tín dụng!” Lý trí hiểu rõ đây là diễn kịch, nhưng họ diễn quá tốt cuốn tôi theo cơn giận dữ.

“Dừng lại đi! Tôi chỉ là một người dân quê nghèo kiết xác! Ai đó cứuuuuuu!!!!!!!!!”

Tiếng kêu đó làm tôi bình tĩnh lại, không lỗ mãng xông lên cứu cô. Đột nhiên đá khô tạo ra sương mù bao phủ sân khấu, âm thanh dồn dập biến mất, thay vào đó là giọng tụng kinh trang nghiêm.

Run rẩy nhận ra điềm bất thường, bọn xấu căng thẳng nhìn quanh. Cùng lúc tiếng ồn ào lặng xuống, khán giả hiểu không khí khẩn trương này là dấu hiệu anh hùng được chờ đợi đã lâu nay sắp xuất hiện.

Một giọng nói trang nghiêm thần thánh đột ngột vang lên. “Trời biết, đất biết, ta biết, mọi người biết….Quả báo không phải không có mà là chưa tới lúc! Chúng ta là người góp phần xóa đi sự xấu xa trên thế giới này!”

Sương mù trở nên dày đặc, dường như có một áng mây từ trên trời hạ xuống chính giữa. Tôi thấy năm cái bóng trong sương mờ. Nuốt nước miếng, trong lòng bàn tay nắm chặt ướt đẫm mồ hôi.

“Lũ quỷ ngu xuẩn điều khiển dục vọng trên thế gian này. Ngươi bắt nạt người vô tội, muốn cướp tiền của họ. Đức phật từ bi, chúng ta sẽ độ hóa bản tính xấu xa của các ngươi!” Giọng nói bén nhọn cắt ngang sân khấu, khói cuồn cuộn hướng về giữa sân khấu rồi biến mất.

Năm người cuối cùng cũng lộ diện.

Họ đứng từ trái qua phải, hòa thượng xanh, hòa thượng vàng, hòa thượng đỏ, hòa thượng xanh lá cây, hòa thượng hồng. Họ mặc đồ chiến đấu trông như áo choàng của mục sư.

Thấy những vị anh hùng kia, cả khán đài vang dội tiếng vỗ tay và la hét, tôi cũng hùa theo. Thật tuyệt quá. Có đủ tất cả các Hòa thượng! Tất cả phục sức trên người họ đều là duy nhất cho vai diễn riêng, bây giờ làm gì có nữa!

Tôi thật sự rung động từ đầu đến chân. Khi cuộc chiến giữa Hòa thượng và lũ người xấu bắt đầu, tôi quên hết tất cả hưng phấn hò hét cổ vũ. Giây phút đó giống như trong mơ.

Bạn không bao giờ ngờ được một chương trình nhỏ trong công viên, tại sân khấu ngoài trời này có buổi trình diễn quy mô đến vậy. Mãi đến cuối chương trình đều khiến người xem say mê, những tràng cười bởi cách diễn của con gà dẫn chương trình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.