Chẳng có lần gặp lại, mãi mãi không thể coi là vui vẻ chia tay được.
***
Ngày hôm sau, bà Khúc Văn Phương đưa hai vợ chồng Thả Hỷ về nhà, dặn dò Triệu Vĩ Hàng nghỉ ngơi đến thứ Hai hãy đi làm rồi ra về. Mấy hôm nay, bà cũng chẳng ngó ngàn gì tới nhà cửa, công việc ở cơ quan cũng dồn lại, toàn tâm toàn ý lo cho Triệu Vĩ Hàng.
Trên bàn trà vẫn đặt lẵng hoa hôm qua Thả Hỷ mang về, bên cạnh đó là gói bọt biển.
“Cái gì thế này?”, Triệu Vĩ Hàng hỏi.
“Ồ, em quên khuấy đi mất.” Thả Hỷ bước tới, lấy tay chỉnh sửa vài bông hoa rồi nói: “Là do một người họ Phùng ở cơ quan anh mang tới bệnh viện tặng, gặp em ở ngoài cửa, em bèn mang về nhà cắm”.
“Phùng à? Sao anh không biết ai họ PHùng ở cơ quan anh nhỉ?”
“Anh ta cũng nói là chưa chắc anh đã biết anh ta, nhân viên cấp phòng mà.” Thả Hỷ bận rộn thu dọn đồ đạc, khôgn chú ý lắm tới chuyện đó.
“Còn cái gì nữa đây?”
“Bọt biển cắm hoa, để thay khi hoa đã bị héo.”
Hoa thì có thể tươi được bao lâu mà cần phải thay miếng xốp cắm cơ chứ? Nhấc lên xem thử, Triệu Vĩ Hàng thấy trọng lượng của gói giấy đó không giống như một miếng bọt biển. Anh mở gói giấy ra, bên trong quả nhiên là một tập tiền dày cộp.
“Cố Thả Hỷ, em lại đây xem này!”, Triệu Vĩ Hàng lớn giọng.
“Chuyện gì vậy, em đang giặt quần áo, anh đợi một chút nhé.”
“Em lại đây!” Triệu Vĩ Hàng không kìm chế được sự kích động, bây giờ là lúc nào cơ chứ! Bố anh không đến bệnh viện là có ý tránh mặt, mẹ anh phải luôn túc trực vì sơ có ai nhân cơ hội này làm chuyện gì đó, bởi vì Thả Hỷ không có kinh nghiệm, rất dễ bị mắc lừa nhưng cuối cùng chuyện này cũng đã xảy ra.
“Hả! Đây là cái gì vậy?”, Thả Hỷ trợn mắt há hốc miệng.
“Miếng bọt biển em nhận đấy. Trọng lượng khác nhau nhiều như vậy, tại sao em không cảm thấy gì cả?”
“Em... lúc đó em đang xách cặp lồng, miếng bọt biển lại để trên cặp lồng cơm, nên em... em không có cảm giác gì cả.” Thả Hỷ biết mình đã sơ ý gây ra hóa lớn. “PHải làm thế nào bây giờ?”
Triệu Vĩ Hàng thở dài: “CÓn biết làm thế nào nữa, ngày mai đi nộp cho công an”.
“Em có phải đến đó nói rõ mọi chuyện không, liệu có chuyện gì xảy ra không?”
“EM nhận những thứ này vào lúc nào?”
“Trưa hôm qua.”
“Xem ra vẫn còn kịp. Đừng lo lắng quá, sáng sớm ngày mai anh sẽ đi nộp. Là ai mang đến, anh cũng phần nào đoán ra được rồi.” Nhìn điệu bộ sợ hãi của Thả Hỷ, Triệu Vĩ Hàng khó mà thốt ra được một câu trách mắng nào. Anh biết cô hoàn toàn không cố ý, hơn nữa, việc này không phải do anh hay gia đình anh tự chuốc lấy, chẳng qua chỉ là ý thức cảnh giác của cô ấy không cao, quả thực không thể trách cứ cô ấy được.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại cố định bang lên, Triệu Vĩ Hàgn nhấc ống nghe lên: “Bố... Vâng... Cái gì ạ!... Vâng, con hiểu rồi. Bố, nhà con có chút chuyện...”. Nói xong câu đó, anh liền vào phòng làm việc nghe điện thoại, không để cho Thả Hỷ biết đang nói chuyện gì.
“Thứ đó bây giờ làm thế nào?”
“Con hièu rồi. Bây giờ cũng chỉ còn cách như vậy, mình đã hoàn toàn bị động rồi.”
Thả Hỷ khuỵu xuống nền nhà, mặt cô trở nên trắng bệch. Phán quyết sao lại đến nhanh như vậy, chỉ có điều đó không phải là phán quyết của Triệu Vĩ hàng mà đó là phán quyết của cuộc sống. Là bài học do thực tế dạy cho cô. Bây giờ phải làm như thế nào đây?
Triệu Vĩ Hàng bước ra từ phòng làm việc, đầu anh vẫn đang quấn một dải băng trắng. Vĩ Hàng cầm gói đồ trên bàn, định đi ra cửa.
“Em cứ đợi ở nhà, lát nữa anh sẽ về.”
Thả Hỷ ngăn anh lại: “Em đi cùng anh, chỉ có em đã gặp người đó, chỉ có em mới có thể nói rõ hết mọi chuyện”.
Triệu Vĩ Hàng đứng im, dù đang trong những giờ phút vô cùng khẩn cấp nhưng xem ra anh vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, không hề bị hoảng hoạn. “Anh không muốn em bị liên lụy vào chuyện này. Một mình anh đi là được rồi.”
“Thực tế là em không thể nào đứng ngoài được, em là người gây ra chuyện mà, đúng không?”
Triệu Vĩ Hàng hôn nhẹ lên má cô: “Cùng lắm thì em cũgn chỉ là một người bị lợi dụng thôi. Ngoan nào, em cứ ở nhà đợ anh, việc điều tra này, em không cần tham dự”.
“Nhưng sao anh cứ phải đi vào lúc này cơ chứ! Vết thương trên đầu anh vẫn chưa khỏi hẳn, anh cần phải nghỉ ngơi.”
Triệu Vĩ Hàng đưa tay sờ lên vết thương: “Đỡ nhiều rồi, không sao đâu, không phải lo cho anh”. Triệu Vĩ Hàng suy nghĩ một chút, cũgn nên cho Thả Hỷ biết sơ qua tình hình vì lần này anh đi, không biết bao giờ mới có thể về nhà.
“Hiện nay, đã có người tố cáo lên Ủy ban Kiểm tra Đảng, nói rằng bố đã lợi dụng lúc anh ốm để thu lợi bất chính.” Triệu Vĩ Hàng cũng biết rõ rằng chuyện lần này là do người ta có ý định hại gia đình anh, bên nhà bố mẹ đã đề phòng rất kỹ nhưng Thả Hỷ chính là một điểm yếu. Tình ngay lý gian, bây giờ khó mà nói trước điều gì. Bố anh là người có năng lực, có tài ăn nói nhưng tính tình cương trực thẳng thắn, khó mà làm hài lòng tất cả mọi người. Lúc này là lúc để xem bức tường đổ thì những người xung quanh sẽ dựng lên hay đạp đỏ luôn. Triệu Vĩ Hàng cho rằng, với số tiền trên tay, có thể thấy rõ một điều, bọn họ chỉ muốn lôi bố anh xuống ngựa chứ chưa đến mức muốn bố anh phải chết. Vì vậy, cũng chưa có gì đặc biệt nghiêm trọng xảy ra.
“Tức là họ nắm chắc đưàng chuôi?”, Thả Hỷ chỉ vào những thứ trên tay Triệu Vĩ Hàng hỏi.
“Không hoàn toàn như vậy, đây cỉ là ngòi nổ thôi. Em yên tâm đi, sẽ không có chuuyện gì đâu.”
Triệu Vĩ Hàng nói xong bèn vội vàng ra khỏi nhà, dù sao thời gian bây giờ cũng chính là mấu chốt quan trọng. Họ đã bị động lại bị mất thời gian, em rằng sẽ chẳng có chút cơ hội chiến thắng nào.
Thả Hỷ ở nhà một mình, cố gắng nhớ lại khuôn mặt của người đã đưa mình lẵng hoa đó nhưng càgn nghĩ càng thấy mơ hồ. Thậm chí bây giờ mặt đối mặt, chưa chắc cô đã nhận ra người đó.
Thả Hỷ biết rằng, giờ đây cô không được làm bất cứ chuyện gì, không được nói bất kỳ điều gì vì cô càng nói càng sai, càng làm càng sai. Người ta đã lợi dụng cô để ra tay, khó mà nói trwocs được sẽ không có lần thứ hai. Cô quyết định sẽ ngồi yên ở nhà chờ đợi Triệu Vĩ Hàng quay về, dù có phải thức cả đêm cô cũng phải đợi.
Từ sau lúc Triệu Vĩ Hàng ra khỏi nhà, không khí trong nhà im ắng một cách khách thường, đến di động cảu Thả Hỷ cũng chẳng rung lên hồi chuông nào. Bên trường học biết chồng cô bị tai nạn nên cũng không gọi điện làm phiền. Mỗi ngày Thả Hỷ chỉ ăn một bữa cơm, cô chủ yếu tìm thứ gì đó còn lại trong tủ lạnh ăn tạm cho đỡ đói. Thời gian còn lại đành để đọc sách. Cô phát hiện ra rằng, chẳng có phương pháp nào hiệu quả hơn đọc sách, nó khiến cô có thể quên đi phần nào những chuyện đang xảy ra.
Thả Hỷ cứ chờ đợi như vậy suốt một tuần, không hề có tin tức gì từ phía Triệu Vĩ Hàng hay từ nhà chồng cô. Cô thử gọi điện liên lạc với mẹ chồng nhưng điện thoại ở nhà đều do chị giúp việc nghe, nói rằng không ai ở nhà cả, họ đã đi mấy hôm rồi mà vẫn chưa về. Điện thoại di động cũng tắt máy. Sức chịu đựng của Thả Hỷ đã đến giới hạn, cô bắt buộc phải biết chuyện gì đang xảy ra.
Thả Hỷ lật giở danh bạ điện thoại trong nhà, cuối cùng co quyết định gọi cho một người - Kiều Duy Nhạc.
Quả nhiên, đầu dây bên kia có người bắt máy.
“Kiều Duy Nhạc? Em là Cố Thả Hỷ.”
“Ờ, đợi chút nhé.” Bên cạnh anh ta dường như đang có rất nhiều người, âm thanh nghe rất hỗn độn. Một lát sau, không gian xung quanh đã yên ắng, giọng của Kiều Duy Nhạc mới cất lên: “Có chuyện gì không?”
“Đã mấy ngày rồi Triệu Vĩ Hàng không về nhà, anh có biết anh ấy đang ở đâu không?”
“Chuyện này anh biết. Em cứ yên tâm đi, anh cũgn đang nghĩ cách.” Thực ra, Kiều Duy Nhạc cũng chẳng có cách gì. Hoàn cảnh gia đình anh quả thực rất phức tạp. Bên nhà bố anh làm kinh doanh từ đời này sang đời khác, tiền của đề huề. Bên nhà mẹ anh trước Giải phóng cũng đã gác bút nghiên theo việc đao cung. Ông ngoại của anh hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Nhật. Trong nhà có một cậu cũng hy sinh ở chiến trwognf Triều Tiên. Với địa vị của họ cũng không thể làm nên điều gì cả. Vả lại mối quan hệ trong giới chính trị lại hết sức bí hiểm.
Kiều Duy Nhạc cũng biết, chuyện của Triệu Vĩ Hàng, nếu không có người ủng hộ thì nhà anh không thể manh động được. Mặc dù hai gia đình có mối quan hệ tốt như vậy nhưng xem ra giờ đây cũng không thể giúp được gì. Ngay từ khi Triệu Vĩ Hàng bị cách ly để thẩm tra, anh đã đi liên lạc khắp nơi nhưng với khả năng của anh hiện nay, xem ra chỉ có thể nghe ngóng xem tình hình tiến triến như thế nào mà thôi, không thể làm gì để xoay chuyển tình thế được. Kiều Duy Nhạc đương nhiên không thể làm ngơ đứng nhìn Triệu Vĩ Hàng gặp nạn, huống hồ lại còn bị người khác hãm hại. Chỉ riêng việc Triệu Vĩ Hàng đã từng nhảy xuống sông cứu anh khỏi chết đuối, chỉ riêng tình bạn gắn bó bao nhiêu năm nay giữa họ cũng khiến Kiều Duy Nhạc không thể không tìm cách giúp gia đình Vĩ Hàng thoát khỏi khó khăn.
Kiều Duy Nhạc cũng đã đến tìm gặp bố anh nhưng ông chỉ nói rằng chuyện này chưa liên quan đến tính mạng, ông Triệu cản đường đi của người khác, cũng cần phải thuận theo thế sự thôi, điều đó tốt cho mọi người. Ông còn nói, là một nhà chính trị, ngoài khí chất chính trị ra còn cần có mưu lược và tầm nhìn xa trông rộng. Ông Triệu cũng nên về nghỉ rồi, phong cách làm quan cũ của ông không còn thích hợp với xu thế phát triển hiện nay nữa, nếu không, e rằng cũgn sẽ liên lụy tới cả Triệu Vĩ Hàng.
Kiều Duy Nhạc biết, bố anh nói vậy cũng không phải khôgn có lý nhưng tình hình hiện nay cắhc sẽ liên lụy tới rất nhiều chuyện khác. Nhà họ Triệu cứ chịu như vậy cũng không phải biện pháp hay. Chỉ có việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ tiêu tan đi thì mới là hành động khôn khéo.
“Không ai tìm em hỏi chuyện à?”, Kiều Duy Nhạc hỏi Thả Hỷ.
“Không, em vẫn luôn ở nhà nhưng không có ai tới tìm gặp cả. Tuy nhiên, Triệu Vĩ Hàng nói, em vốn chẳng biết gì cả. Thực ra, em là người gây nên mọi chuyện.” VÌ mấy ngày hôm nay không được nói ra một lời nào, Thả Hỷ cứ nói đi nói lại mãi, chỉ sợ rằng lời nói không đủ để diễn đạt ý của mình.
“Em cứ ở nhà đợi anh, anh sẽ tới ngay, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện.” Kiều Duy Nhạc có cảm giác, Thả Hỷ sẽ là đầu mối để hóa giải mọi chuyện.
Kiều Duy Nhạc đến nơi, chỉ nghe qua vài câu đã hiểu hết đầu đuôi câu chuyện.
Thả Hỷ nhìn mắt Kiều Duy Nhạc càng ngày càng sáng lên liền hỏi: “Anh có cách gì không, có cách gì để họ có thể về không? Vết thương của Triệu Vĩ Hàng còn chưa khỏi hẳn!”.
“Đừng lo lắng quá, họ chỉ bị gọi đến để hỏi chuyện, việc này rất bình thường, cũgn thuộc phạm trù công việc thôi. Còn về vấn đề sức khỏe, ở đó càng tiện cho việc nghỉ ngơi của cậu ấy. Chỉ có điều, việc nhận hối lộ lại xảy ra không đúng lúc, có vẻ đãp hát sinh vấn đề mới, cậu ấy cũng không thể nói rõ được.”
“Để em đến nói thử xem, việc này vốn chẳng liên quan gì tới Triệu Vĩ Hàng và bố mẹ anh ấy”, Thả Hỷ nói.
“Bây giờ em xuất hiện thì e rằng đã muộn. Người khác sẽ nghĩ em cố ý éo sự việc về phía mình, muốn nhận tội cho người thân.”
“Nhưng sự thật là athế mà.” Mặc dù Thả Hỷ biết Triệu Vĩ Hàng không muốn cô lộ diện nhưng dù sao họ cũng là người một nhà, sao lại không tránh khỏi liên lụy được.
“Đừng quá ngây thơ thế, cứ từ từ rồi tính.” Kiều Duy Nhạc đã nghĩ ra một kế nhưng phải thực hiện cụ thể như thế nào thì rất cần sự phối hợp của Thả Hỷ.
Cách của Kiều Duy Nhạc thực ra cũng không quá khó khăn. Anh chỉ cần Thả Hỷ ra mặt, tự nhận mình đã nhận số tiền đó nhưng do ai đưa đến thì không nói, chỉ nói rằng thấy để trước cửa nhà liền nhặt mang vào. Điều này rất quan trọng, Kiều Duy Nhạc lo rằng đối phương đã có biện pháp dự phòng. Ngộ nhỡ người ra tay kia có bất cứ liên quan gì tới công việc mà Triệu Vĩ Hàng phụ trách, chỉ cần Ủy ban Kiểm tra có ảnh chụp lại, hai bên sẽ lâm vào cảnh cùng chết. Thà rằng bỏ qua nguyên nhân bị hãm hại ngay từ đầu, với nguyên tắc đó, có thể hóa giải được mọi chuyện.
Vì vậy, bước thứ nhất, phải nói rõ rằng Triệu Vĩ Hàng và bố mẹ anh không biết gì về chuyện này. Như vậy, tính chất câu chuyện sẽ thay đổi, có thể nói sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Bước thứ hai, cần phải nói rõ hơn nữa, Thả Hỷ cũng không biết rõ nguồn gốc của gói quà, càng không hề có chuyện ỷ thế vợ lãnh đạo mà nhận bất cứ món quà phi pháp nào. Bước này, Kiều Duy Nhạc có thể ngấm ngầm trợ giúp. Tuy nhiên, Thả Hỷ vẫn cần phải tự mình đối mặt với mọi chuyện, không thể dạy cô ấy nói từng câu được.
Việc đó vốn dĩ không khác sự thực là mấy. Vì vậy, khi bị hỏi đi hỏi lại, Thả Hỷ không hề có chút sơ suất gì. Giao nộp lại những chứng cớ đó xong, Thả Hỷ cũng được về nhà. VIệc đó dễ dàng tới mức nằm ngoài sự tưởng tượng của cô.
“Dễ dàng như vậy, sao Triệu Vĩ Hàng lại không để em ra mặt?”, Thả Hỷ hỏi Kiều Duy Nhạc, cô cảm thấy rất khó hiểu. Ra khỏi nơi thẩm tra thì trời đã tối nhưng Kiều Duy Nhạc vẫn đứng bên ngoài đợi cô. Vừa gặp mặt, anh đã nói với Thả Hỷ, Triệu Vĩ Hàng và bố mẹ anh ấy đã về nhà rồi.
“Bên ngoài đơn giản như thế nhưng bên trong có bao nhiêu uẩn khúc, làm sao em biết được.” Đến giờ Kiều Duy Nhạc cũng không dám chắc việc làm vừa rồi của mình có phải là một biện pháp tồi không, dù sao Triệu Vĩ Hàng cũng không hề cảm kích. Ban nãy gặp mặt, cậu ấy cũng chẳng muốn nói chuyện nhiều. Cũng đúng thôi, Cố Thả Hỷ chính là mầm họa lâu dài, lúcn ào cũng có thể bị lợi dụng. Chỉ cần sau này cô ấy và Triệu Vĩ Hàng còn liên quan với nhau, bọn họ sẽ phải luôn đề phòng mũi tên bắn lén.
Ý tứ của Triệu Vĩ Hàng thế nào, không phải là Kiều Duy Nhạc không biết nhưng bây giờ chẳng phải đã thoát nạn này rồi hay sao? Chờ đợi bao nhiều ngày như vậy, cũgn chẳgn có ai ra mặt phá vỡ cục diện, ngoài việc tự cứu mình ra cũng chẳng còn cách nào nữa rồi.
“Kiều Duy Nhạc, chuyện này sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến Triệu Vĩ Hàng và bố mẹ anh ấy?” Mặc dù bọn họ đều nói rằng không phải lỗi tại cô nhưng Thả Hỷ biết rằng, nếu không phải do cô thì viên đạn đó đâu dễ bắn ra như vậy. Triệu Vĩ Hàng đã từng dặn dò cô rất kỹ lưỡng nhưng khi anh nằm viện, Thả Hỷ quả thực đã quá sơ ý, chẳng suy nghĩ được gì nhiều. Bây giừo, Thả Hỷ khong chỉ tự trách mình mà còn hối hận rằng đã không làm tròn bổn phận của một người vợ, lúc nào cũng ngây ngây ngô ngô, chỉ làm vướng chân anh. Khi quyết định thừa nhận mọi việc, cô thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải đi ngồi tù. Bản thân mình làm sai thì phải tự gánh chịu.
Kiều Duy Nhạc vừa lái xe vừa đắn đo suy nghĩ để nói ra câu này: “Ảnh hưởng cũng không rõ rệt nhưgn nhất định là tiêu cực”. Đây vốn dĩ là một vụ án rắc rối, mức ảnh hưởng của nó lớn như thế nào, việc này nhạy cảm ra sao, không cần Kiều Duy Nhạc phải nói, Thả Hỷ cũng đã phần nào hiểu được.
“Em biết rồi”, Thả Hỷ gật đầu.
Xe dừng lại trước cửa nhà bố mẹ Triệu Vĩ Hàng, Kiều Duy Nhạc nhìn Thả Hỷ, nói: “Đừng quá khích, Triệu Vĩ Hàng rất lo cho em”.
“Kết quả như thế này, chẳng phải rất phù hợp với mong muốn của anh hay sao, Ngô Hoạch sẽ có cơ hội trở thành vợ của bạn một cách danh chính ngôn thuận còn gì.” Nhắc đến chuyện tình cảm, Thả Hỷ bỗng trửo nên sắc sảo. Sự lo lắng, sợ hãi của Thả Hỷ trong mấy ngày gần đây đều là vì Triệu Vĩ Hàng. Nói xong, cô lại cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Kiều Duy Nhạc, chuyện lần này, nếu là Ngô Hoạch, chắc chắn sẽ không phạm phải một lỗi ngốc nghếch như vậy đâu nhỉ?”.
Kiều Duy Nhạc mỉm cười: “Bọn họ đã rắp tâm làm việc xấu rồi, đừng đem chuyện đó ra tự trừng phạt bản thân nữa. Em và Ngô Hoạch không giống nhau, vì vậy thủ đoạn bọn họ dùng chắc cũng sẽ khác nhưng kết quả vẫn giống nhau thôi”.
“Anh đang an ủi em.”
"Dù anh không phải là người xuất gia nhưng cũng không bao giờ nói dối.“
„Cho dù thế nào, em cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Cảm ơn anh đã làm mọi việc cho gia đình em, nếu sau này có việc gì cần mà em có thể làm được, cứ gọi em nhé, đừng ngại!“ Quả thực, cô đang có cảm giác một ngày trên trời bằng nghìn năm dưới hạ giới, mấy ngày xa nhau mà như đã xa cách nhau cả một đời.
Chỉ có phòng khách trong nhà của bố mẹ Triệu Vĩ Hàng là sáng đèn, trước khi bước vào, Thả Hỷ cảm thấy thấp thỏm không yên.
Trong phòng khách có ba người, họ đều đang ngồi trên sofa, ông Triệu Khắc Dương và Triệu Vĩ Hàng đang hút thuốc, không ai nói với ai câu gì.
„Bố, mẹ, Vĩ Hàng, con về rồi“, Thả Hỷ lên tiếng trước.
Bố chồng dường như đã già thêm vài tuổi, dáng vẻ rất mệt mỏi. „Thả Hỷ, con lại đây ngồi một chút.“
Triệu Vĩ Hàng bỗng lên tiếng: „Bố, bố không phải nói gì cả, con không đồng ý“.
Ông Triệu Khắc Dương bỗng đưa tay đập xuống bàn: „Lão già này cũng không nói được mày nữa rồi!“. Thả Hỷ sợ khiếp vía, cô vẫn nghe người khác nói rằng bố chồng cô rất nóng tính nhưng trước giờ cô chưa thấy ông nổi nóng bao giờ cả.
„Vĩ Hàng, giờ bố con đã chịu lui về rồi, con còn muốn thế nào nữa? Ông ấy nói gì, àm gì, chẳng phải đều vì con hay sao!“, giọng bà Khúc Văn Phương đầy vẻ trách móc.
„Bố, mẹ, có chuyện gì bố mẹ cứ nói đi ạ. Chuyện lần này đều do con đã sai“, Thả Hỷ vội vàng nói, cô đã chuẩn bị tâm lý trước rồi.
„Ban nãy bố mẹ đã bàn bạc, để con đi đâu đó một thời gian, bao giờ sóng yên biển lặng thì con lại quay về“, bà Khúc Văn Phương nói.
„Vậy phải đi trong bao lâu? Còn công việc của con nữa, phải làm thế nào ạ?”
“Con và cô ấy sẽ cùng đi”, Triệu Vĩ Hàng lại xen vào.
“Mày không được đi.”
“Tại sao con lại không được đi? Đừng lấy lý tưởng hay sự nghiệp gì đó ra làm lý do với con. Đó là lý tưởng của bố, là sự nghiệp của bố, chẳng liên quan gì tới con cả!”
“Mày đúng là một thằng con bất hiếu!” Ông Triệu Khắc Dương đứng dậy hét lên, bỗng ông đưa tay ôm ngực rồi từ từ khuỵu xuống.
Bà Khúc Văn Phương lập tức sai hai con đặt bố nằm xuống sofa, sau đó chạy đi lấy thuốc cho chồng ngậm rồi gọi xe cấp cứu.
“Triệu Vĩ Hàng, con liệu tình hình mà làm”, ông Triệu Khắc Dương được đưa đi cấp cứu, bà Khúc Văn Phương mệt mỏi quay lại nói với Triệu Vĩ Hàng. “Trước đây, vì chuyện của con và Ngô Hoạch, con giận mẹ ngần ấy năm. Bây giờ vì chuyện của Thả Hỷ, con lại muốn trở mặt với bố mẹ sao? Trong lòng con, bố mẹ chỉ là người có cũng được, không có cũng chẳng sao phải không?” Lần này, bà quả thực đã quá đau lòng nên mới có những lời trách mắng nặng nề với đứa con bà luôn yêu thương nhất này.
Giọng của bà Khúc Văn Phương càng ngày càng trầm xuống: “Bố con cũng có phần cố chấp, rất nhiều suy nghĩ, cách làm đều trái ngược với người khác. Ông ấy đã đắc tội với một vài người bạn lâu năm. Lần này, ông ấy phần nào nếm trải được thói đời ấm lạnh, giàu tìm đến, khó bỏ đi rồi, vì vậy, tâm trạng của ông ấy cũng không được tốt lắm. Mẹ cũng hy vọng lần này ông ấy sẽ chịu lui về, hai ông bà cùng nương tựa vào nhau lúc già nhưng vấn đề trước mắt là ông ấy phải được cứu sống, phải coi sức khỏe của ông ấy là quan trọng nhất”.
"Mẹ, con sẽ ly hôn với Triệu Vĩ Hàng”, Thả Hỷ nói rất nhỏ nhưng cũng rất cương quyết.
Từ lúc xảy ra chuyện cho đến giờ, Thả Hỷ không khóc một tiếng nào. Có khóc cũng chẳng giải quyết được điều gì, cô chỉ cảm thấy hận bản thân mình sao lại quá ngây thơ khờ khạo như vậy. Trái tim cô đang dần cạn khô mất rồi.
Thả Hỷ không phải không biết nỗi khổ tâm của bố mẹ chồng, cô có thể đến hcỗ bố mẹ đẻ một thơờ gian, chí ít thì cũng học thêm một tấm bằng nữa. Chỉ cần việc xảy ra lần này không bị ai lật lên soi xét lại, cô có thể nhanh chógn được trở về. Trước mắt, xem ra chỉ có cách giải quyết đó là tốt nhất. Tuy nhiên, không thể trình độ tiếng Anh thấp kém của Thả Hỷ, ở một môi trường toàn người lạ như vậy, cô chẳng biết mình sẽ có thể làm gì. Cuối cùng thì cô cũng phải trở về. Qua nhiều chuyện xảy ra như vậy, Thả Hỷ đã nhận thấy một điều rằng, cô mãi mãi chỉ là một cô gái ngây ngô, nếu tiếp tục ở vị trí đó, cô có thể sẽ gây ra họa lớn hơn.
Gần đây, trong nhà liên tục xảy ra chuyện. Bố chồng, không sao là tốt rồi, nếu chẳng may ông ấy có mệnh hệ gì thì cho dù thả Hỷ có quyết tâm sửa đổi đến mấy e rằng cũng đã quá muộn. Nhìn bố chồng bị đẩy vào phòng phẫu thuật, quyết định mơ hồ trong đầu cô ngày càng rõ rệt. Đây không phải là nơi phù hợp với cô, cô phải rời xa anh, nếu còn do dự sẽ liên lụy tới người khác mà cũng làm cô thêm tổn thương.
Bà Khúc Văn Phương nhìn hai vợi chồng Thả Hỷ, nói: “Chuyện đó, hai đứa tự lo liệu lấy”. Nói xong bà bèn bước qua một bên, ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại chờ đợi.
Thả Hỷ liếc sang Triệu Vĩ Hàng, anh chỉ nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật: “Để về nhà hãy nói!”.
Thả Hỷ cũng biết, cô chỉ là một người kém cỏi, gây ra mọi chuyện, không nghĩ đến chuyện sửa chữa lại chỉ muốn trốn chạy. Tuy nhiên, nhà họ Triệu không phải là nơi để cô rèn luyện, Triệu Vĩ Hàng không phải là huấn luyện viên của cô, họ không thể lần nào cũng xuề xòa, tha thứ cho cô được. Thả Hỷ cũng thừa nhận rằng mình đang tư lợi, cô không dám mạo hiểm bản thân nữa. Tương lai giống như một cái động không đáy, mặc dù bên trong đó đang có lời mời gọi cô nhưng lại khiến cô vừa nhìn đã cảm thấy khiếp sợ.
Triệu Khắc Dương bị lên cơn nhồi máu cơ tim nhưng do được cấp cứu kịp thời, thêm vào đó sức khỏe của ông cũng tốt nên sau vài tiếng phẫu thuật, ông nhanh chóng được đưa ra ngoài. Ca phẫu thuật rất thành công nhưng vẫn phải theo dõi ICU trong hai mươi tư giờ.
Bà Khúc Văn Phương đăng ký them một phòng nghỉ nữa, bà dự định sẽ ở luôn tại bệnh viện, không thèm để ý gì tới hai vợ chồng Triệu Vĩ Hàng.
Thả Hỷ cảm thấy rằng, trong hoàn cảnh này, việc cô rời khỏi đó mới là niềm an ủi duy nhất dành cho bà.
Thả Hỷ quay người bước ra ngoài, đứng ở hành lang đợi Triệu Vĩ Hàng.
Một lát sau, Triệu Vĩ Hàng đi ra, mặt mũi anh tối sầm lại.
Hai người im lặng đi về nhà, lại im lặng cùng ăn cơm, tắm rửa rồi đi ngủ. Bởi vì lúc này, im lặng là điều tối cần thiết. Họ đang cần phải củng cố lại tin thần, cần phải chuẩn bị sức lực bởi mỗi ngày sau này đều có thể sẽ khó khăn vất vả hơn.
***
Nửa đêm, Thả Hỷ dường như nghe thấy bên mình có tiếng khóc đang bị kìm nén lại.
Trong bóng đêm, Thả Hỷ vòng tay ôm Triệu Vĩ Hàng, anh gục đầu vào ngực cô, nước mắt của anh chảy vào lòng, vào tim cô nóng bỏng. Trái tim cô dường như cũng đang bị khoét một lỗ hổng lớn.
Mãi tới khi anh bình tĩnh lại, Thả Hỷ vẫn không nói một câu nào, cô chỉ vỗ nhè nhẹ vào lưng anh.
Một lúc lâu sau, Triệu Vĩ Hàng đẩy cô ra.
“Anh đã đánh giá quá cao bản thân mình, anh không chăm sóc được cho em, ít nhấtl à vào lúc này, anh xin lỗi.”
“Anh đừng nói vậy”, Thả Hỷ đưa tay ra, ôm lấy anh. “Anh đã chăm sóc cho em suốt ba năm nay. Đáng ra em phải nói lời xin lỗi, nếu không phải do em, bố cũng không bị...”
“Không phải lỗi của em”, Triệu Vĩ Hàng cũng không nói tiếp được nữa, anh cảm thấy mỗi lần anh cố gắng để làm điều mình muốn thì đều gặp thất bại.
Vấn đề của anh là đã quá kiêng dè, càng để tâm lại càng sợ ném chuột vỡ đồ.
Kết quả là đã không giải quyết được việc lại còn gây rắc rối thêm. Con ngơowf anh đáng ra không thể làm những chuyện như vậy.
“Triệu Vĩ Hàng, chúng ta vui vẻ gặp nhau, vui vẻ chia tay nhé!”, Thả Hỷ cố gắng kiềm chế cảm xúc để mở lời trước.
“Chẳng có lần gặp lại, mãi mãi không thể coi là vui vẻ chia tay được.” Triệu Vĩ Hàng rút tay ra, châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng.
Giấc ngủ ngắn ngủi ban nãy, mặc dù sau đó lại khóc rồi trằn trọc, ít nhiều cũng cho anh thêm chút sức lực để có thể tiếp tục suy nghĩ về mọi chuyện.
Thả Hỷ xoay xoay người, dựa vào Triệu Vĩ hàng.
“Xin lỗi.”
Thực ra, nếu nghĩ đến chuyện gặp lại thì cảm xúc cũng dễ chịu hơn nhiều.
Tuy nhiên, nếu chỉ hy vọng về điều đó một cách mơ hồ thì thà rằng coi như không có còn hơn.
Triệu Vĩ Hàng rất muốn nói rằng, chúng ta hãy chờ thêm một thời gian nữa nhưng ngay cả một câu như vậy, anh cũng không nói ra được.
Cho dù là đang yêu nhưng nếu phải chọn lựa giữa sự sống còn của bố mẹ và hạnh phúc của bản thân mình, e rằng anh vẫn phải chọn điều đầu tiên.
Làm sao có thể thuyết phục một người đang trong tình trạng nguy cấp cần phải có sự trợ giúp của máy móc kia, làm sao có thể thuyết phục một người bố chỉ suy nghĩ vì con cái? Triệu Vĩ Hàng quả thực không thể mở miệng được.
Vì vậy anh đã chọn cách im lặng. Anh quyết định sẽ chịu mang tiếng một người chồng yếu đuối. Hãy để cho người ta tự lựa chọn những gì mà họ thấy hợp lý nhất.
“Triệu Vĩ Hàng, ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục nhé.” Không ngờ cuối cùng vẫn đến lượt Thả Hỷ lên tiếng, thật là có đầu có đuôi.
Ngón tay của Thả Hỷ đang xoa xoa lên vết thương trên đỉnh đầu của Triệu Vĩ Hàng: “Em còn chưa biết vết thương của anh liền sẹo trông như thế nào, có xấu lắm không?”.
“Lúc tháo chỉ, anh có xem qua gương, trông cũng không đến nỗi nào.”
“Triệu Vĩ Hàng”, Thả Hỷ gọi khẽ.
“Em nói đi.”
“Em đi rồi, hai bố con anh phải hòa thuận với nhau nhé!”, Thả Hỷ nói.
Bỗng nhiên, cô ngồi thẳng dậy: “Triệu Vĩ Hàng, anh ôm em đi, hãy ôm em một lần cuối cùng đi”.
Bắt đầu một cách tùy tiện, kết thúc một cách nhảm nhí nhưng quả thật Thả Hỷ không dám nghĩ rằng cô và Triệu Vĩ Hàng còn có thể làm điều gì khác.
Tuy nhiên, lúc này đây, cô rất muốn có được cảm giác ngọt ngào khi da thịt, hơi ấm của hai người sát lại gần nhau.
Triệu Vĩ Hàng kéo cô lại gần, ôm chặt cô vào lòng. Anh cắn chặt lên vai cô, nơi mà trước đây anh thường đặt lên những nụ hôn nhẹ nhàng.
Thả Hỷ chỉ khẽ kêu lên một tiếng, cô cũng cắn nhẹ lên tai anh.
Đau đớn chính là cách ghi nhớ tốt nhất.
Hai người bọn họ, không còn quyền được yêu, bởi tình yêu đối với bọn họ không còn đường lùi nữa.
Em như một ngôi sao mọc giữa bầu trời ban ngày, không phải là nó không đủ sáng mà đơn giản chỉ vì hào quang của nó đã bị ánh mặt trời che lấp mất rồi.