Ánh Sao Ban Ngày

Chương 23: Chương 23: Trăng sáng chiếu kênh rạch




Định nghĩa của tôi là sống một cuộc đời yên ổn, không làm hại người khác và cũng không tự trách mình. Tôi không có lý tưởng phải cống hiến cho bất cứ điều gì, chỉ quan tâm tới bản thân mình, dâng hiến một chút, trả giá một chút, thế là quá đủ rồi.

***

Ngày hôm sau, khi đến trường, Thả Hỷ lại biết thêm một thủ đoạn hay nữa của Tần Mẫn Dữ. Anh đang lễ mễ ôm cây máy tính đi trước, Diệp A Na cười tươi như hoa bướctheo sau. Trông cô ấy như đã biến thành một người khác.

« Cô giáo Cố, chào buổi sáng ! » Mới một đêm không gặp, thái độ của cô ấy đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Điệp A Na cứ nhìn nhìn chăm chú vào Thả Hỷ, dường như đang muốn cô dò hỏi về thân phận của Tần Mẫn Dữ. Tần Mẫn Dữ ôm chặt chiếc máy tính, đứng yên tại đó lại còn ra vẻ không quen biết Thả Hỷ nữa chứ

Ý Thả Hỷ là chỉ hỏi xem hai người đang làm gì thôi nhưng Điệp A Na không kiềm chế được đã giới thiêu hai người với nhau : ‘ Đây là Tần Mẫn Dữ, còn đây là cô giáo Cố trong khoa em ». Nói xong, cô ấy còn quay sang Thả Hỷ bổ xung thêm một câu :

‘Cái máy tính này quả thực có vấn đề, đã bị hỏng rồi, tôi phải tự tìm người tới sửa. Cũng may, anh ấy biết một chút về máy tính ». Rõ dàng đang có ý khoe khoang bạn trai đây mà

« Ồ, nhanh vậy à, tôi còn đang đợi bản thành tích đó đây », Thả HỶ vội nói. Cái cô Điệp A Na này quả thực không muốn buông tha mình rồi . Nhìn bọn họ thành đôi thành lứa trông thật tức mắt. Tần Mẫn Dữ còn đứng ở đó mỉn cười nịnh bợ cô ấy nữa chứ. Thả Hỷ thở dài, mỹ nhân đẹp trong mắt kẻ si tình, thế giới này quả thật có rất nhiều điều kỳ lạ

« Được rồi, vậy chúng mình đi thôi, lát nữa chủ nhiệm khoa tới , chị xin phép giúp tôi một tiếng nhé ! ». Xem ra cô ấy muốn đi sửa máy tính cùng anh, máy chưa sửa xong nhất định không về làm việc đây

Lát sau, Tần Mẫn Dữ bỗng nói : ‘ Hình như anh quên di động bên kia rồi »

« Thế à ? Để em nên lấy, anh đợi em một chút ! » Thực ra Điệp A Na cũng có điểm tốt, cô ấy là một người rất thẳng thắn, việc gì cũng rõ ràng, phản ứng cũng nhanh nhẹn. Vừa nói xong đã chạy ngay lên tầng rồi

« Cảm ơn anh thế nào đây ? »Tần Mẫn Dữ nói

« Anh làm việc cho bạn gái anh kể công với em làm gì ? »

« Vậy anh không làm nữa »

« Anh dọa ai vậy hả ? »

‘ Vậy anh buông tay ra nhé, đang buông tay đấy »

Thả Hỷ bỗng nhiên nhớ lại, lúc còn nhỏ, anh thường đùa với cô như vậy mỗi lúc lên xe hay đang đạp xe chở cô. Những lúc như vậy, Thr Hỷ vô cùng sợ hãi bởi vì khả năng giữ thăng bằng của cô rất kém, cô không biết đi xe, cũng không đám học đi xe. Hai tay cô lúc đó không biết bámchặt vào ghi đông xe hay là bỏ ra, bám chặt vào tay anh. Vì vậy, lần nào Thả Hỷ cũng phải giơ hai tay lên đầu hàng, không giám cử động : « Em sai rôi, anh giữ chặt tay lại đi ! ». Bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy rất vui và ấm áp

Thả Hỷ bước lại gần, đưa tay xuống phía dưới : « Buông tay đi, em đỡ »\

‘ Biết đối phó rồi hả ? »

« Bây giờ về đến nhà là đóng cửa luyện công, tiến nhanh vùn vụt như thế là chuyện bình thương », Thả Hỷ mỉm cười tinh ngịch trả lời

Tần Mẫn Dữ buông một ta, véo má Thả Hỷ, đùa : « Cuối cùng cũng có chút tiến bộ rồi »

Thả Hỷ gạt tay anh ra : « Em sẽ cố gắng duy trì sự tiến bộ đó, dù giờ đây cũng hơi muộn rồi ». Sáng sớm nay, khi lại phải đối diện với một ngày mới, Thả Hỷ đã quyết tâm phải tự mình sống mmột cuộc sống tốt đẹp. Tuy nhiên, quyết tâm đó vẫn luôn có một chút tiếc nuối

Tần Mẫn Dữ muốn nói thêm một câu gì đó nhưng anh chỉ nhìn phía sau lưng cô mỉm cười rồi lại chẳng nói gì nữa

Thả Hỷ thở dài, quay đầu nhìn về phía cầu thang, Điệp A Na đã đứn đó từ bao giờ, sắc mặt tát nhiên là không được tốt lắm, rõ ràng đang rất tức giận. Sau này chắc cô phải liên tục nhìn bộ mặt như vậy của cô ấy rồi

« Hai người quen nhau à ?’. Ngay cả ngữ điệu của cô ấy cũng đã thay đổi, sắc lạnh và cao vút

Điệp A Na đứng chặn ngay trước lối đi lên, nhất quyết không buông tha cô : « Hai ngươì quen nhau à ? ». Đúng là Điệp A Na có tình cảm với Tần Mẫn Dữ.Sự bực tức lúc này của cô ấy chỉ là do cảm thấy mình đang bị đùa giỡn nhưng cũng có thể là do Cố Thả Hỷ, người mà trước đây cô vẫn không coi ra gì đang đừa giỡn lại cô. Nghĩ đến đó, lửa giận trong người Diệp A Na bốc lên ngùn ngụt.

***

« Lâu rồi không gặp !Đến sớm thế sao không đi vào đi ? » Là giọng nói của Ngô Hoạch, rõ ràng là cô ấy đang muốn giải vây cho Thả Hỷ. Thả Hỷ nghe nói, kỳ nghỉ hè vừa rồi, Ngô Hoạch đã sang Đức tham gia một hội nghi quốc tế, nhân tiện, học thêm một khóa bồi dưỡng ngắn hạn. Thả Hỷ không sao hiểu nổi, học vấn của cô ấy cao như vậy, còn phải học thêm gì nữa chứ?

Thả Hyỷkhông cảm thấy gì nhưng Diệp A Na thì không được tự nhiên lắm : « Tôi phải đi bây giờ ». Nói xong, cô ấy tự mình đi trước, không thèm đợi Tần Mẫn Dữ, đúng là tính khí của một tiểu thư.

« Sao vậy ? Sao Tần Mẫn Dữ cũng ở đây ? » Ngô Hoạch là ai cơ chứ, mới nhìn qua, cô ấy đã đoán được một phần câu chuyện rồi.

« Bạn gái của anh ấy », Thả Hỷ trả lời ngắn gọn.

« Hả ? » Ngô Hoạch dù có cao tay đến mấy cũng không thể không ngạc nhiên. « Từ bao giờ thé ? »

« Cũng chẳng biết nữa. » Nói xong, hai người bèn đi lên lầu. Cái anhc hàng tần Mẫn Dữ này, đúng là giúp người chẳng được lại tự chuốc thêm phiền phức. SỚm biết như vậyt hì đã mặc kệ anh ta, không cần phải tốn nhiều lời thừa thãi. Gây chuyện với Diệp A Na xem ra cũng phiền hà đây.

« Chị đến sớm thế, có giờ lên lớp à ? » Thả Hỷ bây giờ khôgn phụ trách mảng dạy học nên cũng không rõ lắm về thời khóa biểu.

« Không, đến tìm bạn. »

« Tìm tôi ? », Thả Hỷ mở cửa văn phògn đoàn, ngạc nhiên hỏi. SỚm như thế này, bên phòng cô thường chưa có việc gì.

« Hai người ly hôn rồi à ? » Câu nói này của Ngô Hoạch không hề có ý nghi vấn mà dườngn hư đang không thể tin nổi.

« Ờ, cũng được một thời gian rồi. »

« Tại sao ? » Ngô Hoạch nghĩ một lát rồi nói : « Tiểu Kiều nói, dạo trước, Triệu Vĩ Hàng có gặp một vài rắc rối, chẳng lẽ lại vì chuyện đó ».

« Cứ cho là đúng đi, thực sự cũgn chỉ có thể nói là mọi việc bắt đầu từ những rắc rối đó. » Ly hôn, đó là điều không thể che giấu mãi được. Bố mẹ Thả Hỷ sắp về nước, vì vậy, cũng cần phải giải thích rõ ràng với họ.

Ngô Hoạch lắc đầu : « Thả Hỷ, năm đó mình đã sai rồi. Mình không ngờ bạn cũng rời xa anh ấy nhanh chóng và vội vàng như vậy ». Điều này quả đúng là « Vốn dĩ gửi gắm vào minh nguyệt, sao minh nguyệt lại chiếu kênh rạch », Triệu Vĩ Hàng và Cố Thả Hỷ đều là vầng minh nguyệt mà Ngô Hoạch đã gửi gắm vào đó.

« Vội vàng ư ? Trước đây, vài câu nói là quyết định kết hôn, bây giờ, một buổi tối là quyết định ly hôn. » Thả Hỷ lại lắc đầu nói tiếp : « Có thể, đó là cái giá phải trả cho một vở kịch, tôi quả thực không phù hợp với anh ấy ».

« Mình lại không thẩy hai người đang diễn kịch, cả hai đều rất chân thành nhưng đều võ đoán », Ngô Hoạch nói một cách bình tĩnh nhưng trong lòng cô, một thứ gì đó vẫn đang cuộn dâng lên rồi lại cố gắng kìm nén xuống. Cô không đến để thăm dò hay tra hỏi gì Thả Hỷ, cô chỉ muốn giành lại hạnh phúc cho Triệu Vĩ Hàng, giành lại cho một người tối qua đã uống say khướt bên bàn rượu, cho dù bọn họ có cho rằng như thế là thừa đi chăng nữa.

« Thả Hỷ, mình đã làm anh ấy bị tổn thương một lần, nhưng lần đó, mình không ở lại xem hậu quả, thực ra chỉ vì mình ích kỷ, sợ hãi. Lúc đó còn trẻ, chỉ sợ rằng tình yêu sẽ đổ vỡ sau những thử thách, lại còn oán trách ông trời, còn nói là sợ anh ấy đau lòng nhưng thực ra chính là do bản thân mình đã quá lo sợ. Lần này, nhìn anh ấy uống rượu sau trước mặt mình, mình mới biết rằng, lúc đó mình đã rất sai rồi.

« Nguyên nhân gì ? » Thả Hỷ bị giọng kể của Ngo Hoạch cuốn hút, dần dần nhập tâm theo câu chuyện.

« Hồi đó, ở bên Đức, lần đầu tiên gặp lại anh ấy, mình rất xúc động. Mình cảm thấy mọi đau khổi và cô đơn mà mình phải chịu đựng trong thời gian bị bệnh đều vì giây phút đoàn viên này. Anh ấy sang Đức mà không mang theo thứ gì, khi gặp mình rồi chỉ hỏi rằng mình có đồng ý về nước cùng anh ấy hay không. Tất nhiên là mình không đồng ý, sự nghiệp học hành là nơi duy nhấtm ình gửi gắm trong suốt thời gian cô đơn, lúc đó mình đã có bằng thạc sĩ, đang chuẩn bvị học lên tiến sĩ. Thầy giáo hướng dẫn là giáo sư chuyên ngành Lịch sử đã đồng ý hướng dẫn luận văn tiến sĩ cho mình, cơ hội tốt như vậy, mình không thể bỏ qua được.

Bọn mình đã nói chuyện với nhau vài lần nhưng không ai chịu nhượng bộ ai cả. Lúc đó, mình cảm thấy Triệu Vĩ Hàng đã thay đổi đến nỗi không thể hiểu nổi nữa. Trước đây, anh ấy rất ủng hộ sự nghiệp học hành của mình, bây giờ bỗng nhiên lại ngăn cản dữ dội như vậy, không những thế lại chẳng có lý do gì chính đáng cả.

« Do Kiều Duy Nhạc nói ? »

« Ừm. »

Thả Hỷ khẽ bĩu môi, hóa ra Tiểu Kiều lại là Gia Cát Lượng đứng đằng sau mọi việc. Ngoài việc mang thêm buồn phiền cho người khác ra, anh ta chẳng được tích sự gì cả. Thảo nào các cô gái đẹp chẳng bao giờ động lòng vì anh ta.

« Mình vẫn luôn cho rằng, vì bị gia đình ép buộc nên Triệu Vĩ Hàng mới miễn cưỡng kết hôn với bạn. Rốt cuộc, bệnh của mình không biết có di truyền lại không. VÌ vậy, sau khi về nước, mình mới đến tìm anh ấy, xem còn cứu vãn được không. »

« Sao khi mới biết tin anh ấy kết hôn, chị không quay về ngay ? »

« Bởi vì mình quá tự tin, cũng quá cố chấp. Tất nhiên cũng có phần ân hận và bực bội vì anh ấy đã nói là muốn mình về nước và làm đám cưới với mình nhưng lúc ấy mình lại không đồng ý », Ngô Hoạch mỉm cười buồn bã.

« Rốt cuộc Triệu Vĩ Hàng muốn làm gì ? Nghe chị kể mà tôi lại cảm thấy rất mơ hồ. »

« Hôm mình đến bệnh viện thăm anh ấy, anh ấy đã nói với mình rằng, hồi ở bên Đức, anh ấy đã nhìn thấy mình và giáo sư hướng dẫn cùng ra khỏi nhà vào buổi sáng. »

« Sao lại có chuyện đó ? »

Tuy nhiên dù có mong muốn thế nào thì mình cũng không thể quay lại được nữa rồi. »

« Chuyện đó không thể trách chị được», Thả Hỷ khẽ nói.

« Chuyện bệnh tật, rõ ràng là do ý trời nhưng chuyện sau đó lại do bản thân mình tự chuốc lấy, kết quả là tự mình phải nếm mùi trái đắng. »

Thả Hỷ không hiểu nổi liền quay sang nhìn Ngô Hoạch. Ngô Hoạch bước tới bên bình nước, rót một cốc nước, đưa lên miệng uống rồi mới từ từ nói tiếp : « Mình vẫn cứ cho rằng, mình và Triệu Vĩ Hàng chia tay nhau chỉ vì mình đã bỏ rơi anh ấy chứ không biết rằng, bọn mình thực sự xa nhau là do anh ấy đã bỏ rơi mình. Lần Triệu Vĩ Hàng nằm viện vừa rồi, mình mới biết rõ nguyên nhân. »

« Nguyên nhân gì ? » Thả Hỷ bị giọng kể của Ngo Hoạch cuốn hút, dần dần nhập tâm theo câu chuyện.

« Hồi đó, ở bên Đức, lần đầu tiên gặp lại anh ấy, mình rất xúc động. Mình cảm thấy mọi đau khổi và cô đơn mà mình phải chịu đựng trong thời gian bị bệnh đều vì giây phút đoàn viên này. Anh ấy sang Đức mà không mang theo thứ gì, khi gặp mình rồi chỉ hỏi rằng mình có đồng ý về nước cùng anh ấy hay không. Tất nhiên là mình không đồng ý, sự nghiệp học hành là nơi duy nhấtm ình gửi gắm trong suốt thời gian cô đơn, lúc đó mình đã có bằng thạc sĩ, đang chuẩn bvị học lên tiến sĩ. Thầy giáo hướng dẫn là giáo sư chuyên ngành Lịch sử đã đồng ý hướng dẫn luận văn tiến sĩ cho mình, cơ hội tốt như vậy, mình không thể bỏ qua được.

Bọn mình đã nói chuyện với nhau vài lần nhưng không ai chịu nhượng bộ ai cả. Lúc đó, mình cảm thấy Triệu Vĩ Hàng đã thay đổi đến nỗi không thể hiểu nổi nữa. Trước đây, anh ấy rất ủng hộ sự nghiệp học hành của mình, bây giờ bỗng nhiên lại ngăn cản dữ dội như vậy, không những thế lại chẳng có lý do gì chính đáng cả.

Sau đó, anh ấy đến mời mình đi ăn cơm rồi nói rằng anh ấy phải về nước. Không khí của buổi tối hôm đó rất tốt, dường như bọn mình chưa hề chia tay nhau. Mình cứ nghĩ rằng anh ấy không quen với cuộc sống bên Đức, bèn bảo anh ấy hãy về nước đợi mình, vài năm nữa mình sẽ về. Kết quả là anh ấy về nước chưa được bao lâu thì mình nghe tin anh ấy đã kết hôn. »

« Do Kiều Duy Nhạc nói ? »

« Ừm. »

Thả Hỷ khẽ bĩu môi, hóa ra Tiểu Kiều lại là Gia Cát Lượng đứng đằng sau mọi việc. Ngoài việc mang thêm buồn phiền cho người khác ra, anh ta chẳng được tích sự gì cả. Thảo nào các cô gái đẹp chẳng bao giờ động lòng vì anh ta.

« Bởi vì mình quá tự tin, cũng quá cố chấp. Tất nhiên cũng có phần ân hận và bực bội vì anh ấy đã nói là muốn mình về nước và làm đám cưới với mình nhưng lúc ấy mình lại không đồng ý », Ngô Hoạch mỉm cười buồn bã.

« Rốt cuộc Triệu Vĩ Hàng muốn làm gì ? Nghe chị kể mà tôi lại cảm thấy rất mơ hồ. »

« Hôm mình đến bệnh viện thăm anh ấy, anh ấy đã nói với mình rằng, hồi ở bên Đức, anh ấy đã nhìn thấy mình và giáo sư hướng dẫn cùng ra khỏi nhà vào buổi sáng. »

« Sao lại có chuyện đó ? »

« Lúc đó, mình sống cùng giáo sư hướng dẫn. »

« Cũng chỉ vì chị bị bệnh, cần người ở bên cạnh để chăm sóc thôi mà », Thả Hỷ phán đoán.

« Vị giáo sư đó rất yêu mình, đó là sự thật. Còn mình thì lại lợi dụng tình yêu đó, đó cũng là sự thật. Triệu Vĩ Hàng đã quá hiểu mình. VỚi anh ấy, mình không thể đóng kịch là một cô gái hoàn toàn trong sạch được. Những điều anh ấy nhìn thấy không phải là thứ có thể biện giải. »

« Chị đừng cố chụp mũ cho mình như vậy », Thả Hỷ vội nói, « điều đó cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, theo tôi, đó chỉ là hiểu lầm mà thôi. »

« Không thể coi là hiểu lầm được. Hồi ở bên Đức, mình đã ở nhờ nhà của giáo sư hướng dẫn một thời gian dài, trước khi mình về nước, ông ấy đã cầu hôn với mình », Ngô Hoạch quả quyết.

Thả Hỷ lè lưỡi : « Giáo sư ở Đức, chẳng phải tuổi rất cao sao ? »

Ngô Hoạch bật cười : « Tuổi tác quả có hơi cao, ông ấy vẫn chưa chịu kết hôn, còn về học thuật, rất hấp dẫn ».

« Là con người có sức hấp dẫn hay học thuật có sức hấp dẫn ? » Việc Ngô Hoạch trở về nước chẳng phải đã chứng mình rằng cô ấy hướng về sự hấp dẫn của Triệu Vĩ Hàng hay sao ?

« Mình đã đồng ý làm trợ lý cho ông ấy. Thả Hỷ, mình quyết định sẽ quay trở lại Đức. »

« Chị quyết định sống cả đời với vị giáo sư già đó và làm bạn với chữ cái Latin sao ?! Chúng tôi kết hôn rồi, chị về nước ; giờ chúng tôi ly hôn, chị lại muốn ra đi sao ?! »

Ngô Hoạch bước lại gần, nắm chặt tay Thả Hỷ, nói : « Thả HỶ, mình và Triệu Vĩ Hàng đã không thể quay lại với nhau được nữa. Mình là người hiếu thắng, anh ấy nói ra những câu như thế là đã muốn vạch rõ giới hạn với mình rồi. Anh ấy nói ra chân tướng sự việc chẳng phải là muốn cắt đứt mọi liên hệ tình cmả với mình hay sao ? ».

« Chẳng phải bây giừo chị vẫn giận anh ấy sao ? », Thả Hỷ có phần hơi kích động, « Tôi quả thực không hiểu, với chị, sao Triệu Vĩ Hàng luôn là một chân lý, anh ấy nói cái gì cũng đúng, chị đều không phản đối, cũng không trách cứ anh ấy. Giữa thầy và trò, đặc biệt là giữa thầy giáo và học sinh nữ có bị đồn thổi thì cũng là chuyện bình thường. Sao bụng dạ anh ấy lại hẹp hòi như vậy ? Anh ấy không cần thì thôi, chị ở lại đi, chúng ta sẽ là bạn, cùng nhau sống một cuộc sống tốt đẹp ».

« Thả Hỷ, bạn quả thực rất ngây thơ. » Ngô Hoạch biết rằng dù có nói gì thêm nữa, Thả Hỷ cũng chưa chắc đã hiểu hết. Về vấn đề khác giới, Thả Hỷ như một đường thẳng, còn bản thân cô lại theo hình sóng. Mặc dù vẫn không khỏi mong nhớ ngowif mình yêu nhưng đôi khi vẫn khoe khoang sức hấp dẫn của bản thân, vượt quá giớ hạn với người đó dù rằng không hết lòng với người tra.

Thả Hỷ và Ngô Hoạch, cả hai đều tự lùi bước mà không tấn công nữa, bởi lẽ chẳng ai thuyết phục nổi ai cả. Nhưng trước sự kiên quyết của Thả Hỷ, Ngô Hoạch đành phải nhận lời sẽ suy nghĩ lại, tạm thời không làm thủ tục sang Đức nữa.

Thả Hỷ đã nói một câu khiến Ngô Hoạch dao động : « Cho dù không có Triệu Vĩ Hàng, chẳng phải chị vẫn còn rất nhiều người bạn khác hay sao ? Ngô HOạch, tôi không biết những anh tài như chị định nghĩa thế nào về hạnh phúc, liệu có phải là nhất định phải lưu danh sử sách, làm nên sự nghiệp lớn hay không nhưng định nghĩa của tôi là sống một cuộc đời yên ổn, không làm hại ngowif khác và cũng không tự trách mình. Tôi không có lý tưởng hpải cống hiến cho bất cứ điều gì, chỉ quan tâm tới bản thân mình, dâng hiến một chút, trả giá một chút, thế là quá đủ rồi ». Thực ra, Triệu Vĩ Hàng không phải là tất cả đối với Thả Hỷ, thậm chí cả sự nghiệp cũng không phải là tất cả đối với cô.

***

Sau này, khi Thả Hỷ và Đinh Chỉ Túc nói về chuyện đó, cô vẫn coi cách xử sự của Triệu Vĩ Hàng là không tốt. Dù sao Đinh Chỉ Túc cũng là người ngoài cuộc, vì vậy ý kiến của cô ấy xem ra có phần công bằng và xác đáng. « Triệu Vĩ Hàng vượt qua hàng vạn dặm đường để tìm đến nước Đức, anh ta thất vọng như vậy cũng là lẽ thường tình. Hơn nữa, lúc đó, anh ta cũng không biết Ngô Hoạch bị bệnh. Triệu Vĩ Hàng là người như thế nào, chẳng lẽ cậu còn không biết ? »

Đinh Chỉ Túc thấy Thả Hỷ đang nghe rất chăm chú liền nói tiếp : « Bây giờ cậu cũng đã biết gần hết sự việc, hãy thử nhìn lại xem. Lúc đó, Triệu Vĩ Hàng chỉ hành động theo lý trí. Chẳng có ai là thần thánh cả. Tớ cho rằng quyết định của anh ta cũng có lý lẽ riêng, cậu đừng đòi hỏi quá khắt khe đối với anh ta ».

« Khồng phải thế, Chỉ Túc », Thả Hỷ rất chán nản, « điều tớ nghĩ tới không phải như vậy. Tớ bỗng phát hiện ra rằng, dù tớ biết giữa hai người bọn họ có bao nhiêu hiểu lầm như tớ không hề khuyên nhủ Ngô Hoạch nắm lấy cơ hội này để nối lại với Triệu Vĩ Hàng ».

Đinh Chỉ Túc cắn một miếng táo to : « Điều đó thì có gì lạ, anh ta là chồng cậu, câu khuyên người khác nối lại với chồng mình mới là lạ. Cậu là tiểu nhân thật sự, không phải là ngụy quân tử ». Lại cắn thêm một miếng táo nữa, Đinh Chỉ Túc mơ hồ nói : « Tớ không hiểu nổi, cậu giữ cô ấy ở lại làm gì ? Muốn đi đâu thì đi, muốn theo ai thì theo, cứ để cô ấy tự lựa chọn ».

« Nếu cậu quen biết với cô ấy, cậu sẽ hiểu ngay thôi. Để một người như vậy bên cạnh một ngowif đàn ông ngoại quốc, suốt đời làm khoa học thì quả là phí phạm của trời. »

« Được rồi, hôm nào cậu giới thiệu để bọn tớ làm quen với nhau một chút. »

« Có bạn trai để làm gì ? »

« Kết hôn. Kết hôn rồi sẽ có ngôi nhà riêng của mình. »

« Kết hôn rồi lại ly hôn, phiền phức chết đi được. Nếu quả thực có người chịu được cảnh ngày đêm lăn lộn vì công việc cảu tớ thì tớ sẽ đồng ý sống chung với anh ta. Còn tình yêu ư, kết hôn ư, tớ chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện đó. »

« Ừ, thế cũng được, dù sao cũng còn mạnh mẽ hơn mấy tiểu thư khuê các khác. »

« Hả, cậu đồng tình với tớ hả. Vậy về sau tớ không thể thường xuyên qua lại chỗ cậu nữa đâu nhé. »

« Cậu đã có đối tượng rồi à ? », Thả Hỷ trợn tròn mắt. Cô đoán rằng nhất định có rất nhiều người theo đuổi Chỉ Túc nhưng cô ấy thật sự rung động, lại còn có thể sống chung với nhau thì lại không phải việc dễ dàng.

« Mục tiêu thì có rồi nhưng để đạt được mục tiêu thì còn phải cố gắng nhiều. » Đinh Chỉ Túc cuối cùng cũng ăn hết quả táo, liếm môi ra vẻ thòm thèm.

« Ai vậy, người ta không theo đuổi cậu thì thôi, cậu còn phải nỗ lực đến thế sao ? » Theo Thả Hỷ, với điều kiện của Chỉ Túc hiện nay, chỉ cần cô ấy « bật đèn xanh », đối phương ắt hẳn đã mê mê hoặc hoặc mà làm theo sự sai bảo của cô ấy.

Chỉ Túc nháy mắt với Thả Hỷ một cái : « Cậu cũng quen ».

« Ai ? Tần Mẫn Dữ ? Không phải, anh ấy có bạn gái rồi. » Không biết Tần Mẫn Dữ và Diệp A Na đã tiến triển đến mức nào rồi, với hai người này, giờ đây hễ tránh được là Thả Hỷ đều tìm cách tránh mặt.

« Kiểu người như Tần Mẫn Dữ, quả thực tớ không chịu nổi » Đinh Chỉ Túc cũng không muốn vòng vo nhiều nên nói luôn : « Đó là Trịnh Hữu Khánh ».

« Hả, hai người tìm hiểu từ khi nào vậy ? »

« Cố Thả Hỷ, chú ý đến lời nói của cậu đấy, không phải cái gì cũng học theo Tô Thiêm Cơ đâu nhé. » Qua Thả Hỷ, Đinh Chỉ Túc và Tô Thiêm Cơ giờ cũng chơi thân với nhau nhưng Chỉ Túc luôn không đồng tình với vẻ gian hồ, ngang tàng của Thiêm Cơ.

« Ồ, vậy hai bạn đã « ám độ Trần Thương » từ bao giờ vậy ? », Thả Hỷ vẫn không giấu nổi vẻ tò mò.

« Ám độ rất lâu rồi, chỉ có điều là chưa đến mức Trần Thương như tớ mong đợi. »

« Lần trước tớ hỏi cậu, cậu nói là hai người mới liên lạc lại với nhau mà ? »

« Thì đúng là như vậy. Cái đồng chí Trịnh Hữu Khánh ấy cũng có khí phách lắm. Năm bọn cậu tốt nghiệp đại học ấy, tớ nói là tớ không kết hôn, cậu ta liền biến mất tăm, cho tới lúc sau khi Tần Mẫn Dữ về nước mới liên lạc lại. »

« Chẳng lẽ hai người đã yêu nhau sau lưng bọn tớ ? ». Thả Hỷ trợn tròn mắt.

« Cũng không phải vậy, từ rất lâu rồi, Trịnh Hữu Khánh đã nói là sau khi tốt nghiệp đại học sẽ cưới tớ nhưng tớ luôn cho rằng cậu ta chỉ nói bừa. Cậu ta nói câu đó từ hồi bọn mình tốt nghiệp cấp hai, lúc đó bọn mình mới được bao nhiêu tuổi cơ chứ ?! »

« Đợi một chút, để tớ nghĩ xem, tớ bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt rồi đây. Có phải ý của cậu là, vốn dĩ, cậu ấy muốn kết hôn với cậu nhưng cậu không chịu.Bây giờ, mặc dù cậu không chịu kết hôn mà vẫn muốn sống chung với cậu ấy, nhưng cậu lại không muốn vậy. »

« Đại khái là như thế. »

Thả Hỷ nằm dài lên sofa, gác chân lên tay vịn của ghế. Thả Hỷ đã phải mất một tháng lương để mua chiếc sofa này, bình thường, cô không nỡ đối xử với chiếc ghế như vậy nhưng lúc này, cô đang cần thư giãn, đành phải làm nó khó chịu vậy.

« Một chuyện đơn giản như vậy, đâu đến nỗi khó giải quyết lắm. Hai người bọn cậu mỗi người chịu lùi một bước, cứ nói với người ngoài là đã kết hôn rồi nhưng thực sự thì không làm thủ tục đăng ký, như vậy vẫn có thể đàng hoàng sống chung với nhau được mà. »

« Biện pháp tồi ! »

« Sao lại thế được ? Hai bên ngầm thỏa thuận với nhau, còn hơn là để một bên phải chịu ấm ức, cũng còn hơn là vừa gõ phách đã chia ly. »

« Bây giờ mới hiểu được như thế à ? »

Thả Hỷ chợt nhận ra, Chỉ Túc đâu có nói chuyện của cô ấy mà đang ngầm quay lại ám chỉ đến chuyện của cô. « Chuyện của tớ không giống như vậy. »

« Có gì không giống nào ? »

Thả Hỷ chợt im lặng. Quả thực, cô và Triệu Vĩ Hàng cũng có nhiều cách khác để không phải xa nhau, tuy nhiên, làm thế nào để hòa giải nổi những điều mà cả hai đã phải chịu đựng ?

« Thả Hỷ, đến bây giờ tớ mới nói với vậu những chuyện này bởi vì tớ cảm thấy cậu và Triệu Vĩ Hàng chia tay nhau thực ra cũng là tất yếu. Nếu cậu không có cách giải quyết thì chỉ có thể chia tay nhau thôi. »

« Đó là cái gì vậy> »

« Chỉ Túc, cậu không nói, mình cũng không biết, việc mình ly hôn lại được báo trước, lại có nguyên nhân sâu xa như vậy sao ! »

Đinh Chỉ Túc vớ lấy chiếc gối tựa ấn vào đầu Thả Hỷ, nói : « Cái gì mà nguyên nhân sâu xa cơ chứ ! Tớ muốn nói với cậu là, vấn đề ở chỗ nào, sau này xử lý chỗ đó là được rồi, đừng hơi một chút lại đòi ly hôn ».

Thả Hỷ giật chiếc gối tực lại, ôm vào lòng, nói : « Không đâu, tớ cũng học theo cậu, không kết hôn nữa ».

Đinh Chỉ Túc ngồi xuông bên cạnh bạn : « Đợi tớ thành công rồi cậu học theo cũng không muộn ».

Cả hai đều cùng im lặng, ước nguyện không thể coi là tốt đẹp đó, có cơ hội để thực hiện hay không rất khó nói trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.