Ánh Sao Chiều

Chương 8: Chương 8




Sáng hôm sau Coop gởi cho Louise Schwartz một bó hoa lớn. Ông đã tính gọi cô thư ký của bà này hỏi số điện thoại của Alex Madison, nhưng rồi quyết định tự mình gọi thẳng đến bệnh viện tìm. Ông gọi đến khu nhi ICU, nơi đây đã lục danh sách các bác sĩ thường trực, rồi cho ông số máy nhắn tin của cô. Ông đã gọi nhưng cô không trả lời. Họ bảo ông là cô đang làm công tác không liên lạc bằng điện thoại được. Ông đã ngạc nhiên thấy mình thất vọng khi không nghe cô gọi lại.

Hai ngày sao đó, Coop lại mặc lễ phục vì được mời đến dự lễ trao giải Golden Globes như thường lệ, mặc dù hơn hai mươi năm nay ông không được đề cử cho bất cứ giải nào. Nhưng cũng như những ngôi sao lớn, sự có mặt của ông đem lại thêm sự hồi hộp xúc động và màu sắc cho sự kiện này. Ông sẽ cùng đi với Rita Walerly, một trong những ngôi sao lớn nhất ở Hollywood trong ba thập niên qua. Coop thích cùng đi với bà ta trong những sự kiện quan trọng. Sự chú ý của báo chí dành cho hai người thật đáng kinh ngạc. Trong nhiều năm, thỉnh thoảng vẫn có tin về quan hệ thân thiết lãng mạn giữa hai người. Đại diện báo chí của ông đã hé lộ tin là họ đã có lần kết hôn và chuyện này khiến bà ta rất bực bội, nhưng sự có mặt của hai người cạnh nhau giờ đã quá thường đến độ chẳng ai tin những đồn đại ấy nữa. Bên cạnh một nữ diễn viên có một sắc đẹp vô song, tuy đã có tuổi, như bà ta, lúc nào cũng làm cho hình ảnh ông đẹp thêm. Đám báo chí của bà ta bảo bà 49 tuổi, nhưng Coop biết rõ bà ta 58 tuổi. Khi Coop đến đón ở khu nhà cao ốc trên Berverly Hills, Rita Waverly đã xuất hiện với chiếc áo dài xa tanh trắng lai cắt hơi nghiêng, khuôn mặt được khoa giải phẫu thẩm mỹ sửa sang tỉ mỉ đến mức hoàn hảo, chiếc cổ cũng được chiếu cố bởi chuỗi kim cương trị giá ba triệu đô la mượn ở hiệu Van Cleef. Từ tòa nhà cao ốc bước ra, trên người bà ta còn khoác một chiếc áo choàng lông chồn trắng dài đến tận sàn nhà. Bà ta đúng là chuẩn mực của một ngôi sao điện ảnh Hollywood như Coop vậy. Hai người thành một cặp rất xứng, và báo chí chợt xôn xao hẳn lên khi nhìn thấy họ ở buổi lễ trao giải Golden Globes. Nhìn hai người ai cũng tưởng là một đôi nam nữ cỡ 25 tuổi và được giải Oscar năm đó. Báo chí vây chặt lấy họ như mọi lần. "Đây này!!! Đây!!! Rita!!! Coop!!!. Các nhiếp ảnh viên lớn tiếng đều cố lấy cho được một góc ảnh thật đẹp trong khi đám người hâm mộ vẫy những tập sổ ký lưu niệm la ó. Hàng nghìn ánh đèn chớp lên trước những nụ cười thật tươi của hai người. Một đêm mà cái tôi của họ sẽ thỏa mãn đến mười năm sau. Nhưng cả hai đều đã quen với những thứ đó. Coop đã mỉm cười khi bị các nhóm quay phim truyền hình cứ vài bước lại chặn hỏi hai người cảm tưởng của họ về những người được đề nghị.

- Tuyệt vời... một công việc rất đáng ca ngợi... làm tôi thấy hãnh diện với nghề này... - Coop khôn khéo trả lời trong khi Rita hài lòng ra mặt. Những tâng bốc không ngớt, những ngưỡng mộ bao quanh hai người khiến họ phải mất nửa tiếng đồng hồ mới tới được chỗ ngồi. Họ đi dự một bữa tiệc trước khi buổi lễ trao giải được bắt đầu thâu hình. Coop đã săn sóc đặc biệt Rita, mang áo choàng cho bà, nghiêng người qua dịu dàng trò chuyện, đưa bà ly sâm banh.

- Ông làm tôi thấy hối tiếc là không lấy ông – Rita trêu Coop, nhưng bà ta cũng như Coop đều biết đấy chỉ là một thứ diễn xuất, mặc dù Coop rất mến bà ta. Những thứ đó đều có lợi cho tiếng tăm của họ, và ngay cả những ám chỉ xa gần về những gian díu tình cảm giữa hai người lúc nào cũng tạo nên sự chú ý của quần chúng trong một thời gian. Sự thật hai người chưa bao giờ gần gũi nhau. Coop có hôn bà một lần, chẳng qua chỉ một phút bốc đồng, nhưng biết bà là người quá tự cao không thể nào chịu đựng được quá một tuần lễ. Bà ta đối với ông cũng thế. Cả hai đều đủ khôn ngoan để nhận thức rõ điều ấy.

Buổi lễ vừa bắt đầu là các ống kính đã quét qua những khuôn mặt khán giả và đã nhắm vào Coop và Rita liên tục trong một thời gian.

- Trời đất! - Mark chợt kêu lên trong khi ngồi cùng Jimmy ở ngôi nhà cạnh cổng uống bia xem truyền hình. Cả hai đều không có việc gì làm, và Mark đề nghị xem buổi lễ trao giải thưởng. Anh đã đùa với Jimmy về vụ này, bảo không biết có Coop ở đấy không, nhưng cả hai đều không ngờ là hình ảnh ông ta lại xuất hiện nhiều đến thế. Các ống kính như bám chặt lấy hai người không rời. Mark đưa tay chỉ lên màn ảnh trong khi Jimmy ngạc nhiên?

- Nhìn xem ai vậy kìa? Rita Waverly à? Chúa ôi, ông ấy quen biết tất cả mọi người, phải không? - Ngay cả Jimmy cũng tỏ vẻ rất ngạc nhiên – Với tuổi ấy mà bà ta trông vẫn đẹp đấy chứ! - Anh nhớ ngay đến Maggie, trước kia cô vẫn thích xem những sự kiện lớn của Hollywood, các giải Oscar, Grammy Emmy, Golden Globes, ngay cả các giải thưởng cho các chương trình truyền hình nhiều tập. Cô thích thú nhận ra được tất cả các ngôi sao điện ảnh. Nhưng nhận ra Coop và Rita Waverly thì chẳng khó khăn gì, một đứa bé cũng nhận ra được.

- Chiếc áo đẹp thật! - Mark bình phẩm trong khi ống kính di chuyển sang một người khác – Lần cuối anh nhìn thấy người chủ cho thuê nhà của anh xuất hiện trên đài truyền hình quốc gia là khi nào vậy?

- Hình như là ở Boston, ông ta bị bắt giữ vì một tội gì đó, và chỉ xuất hiện vài giây trên bản tối – cả hai cất tiếng cười. Jimmy mở thêm một hộp bia. Tình bạn giữa hai người làm họ thấy dễ chịu, và cũng thuận lợi nữa. Họ sống gần nhau, cả hai đều thông minh, có thể nói là đẹp trai, và ngoài công việc chẳng có việc gì khác. Họ có chung một nỗi buồn, một nỗi cô đơn mà chưa ai tính đến chuyện bồ bịch hẹn hò với một người đàn bà khác. Một miếng bít tết, vài lon bia vài lần mỗi tuần, đã giúp họ qua những buổi tối lẻ loi. Khi hình ảnh Coop biến khỏi màn hình, họ ngồi xem trao giải Golden Globens. Jimmy vừa đặt một túi bắp rang vào lò viba.

- Tôi bắt đầu có cảm tưởng mình là một kẻ bị lẻ đôi. Jimmy mỉm cười đưa túi bắp rang cho Mark. Trên màn ảnh người ta đang chơi những bài nhạc đệm phim được đề cử tranh giải. Mark cũng cười bảo bạn:

- Tôi cũng thấy vậy. Nhưng ít nhất thì hiện giờ điều này cũng có cái tốt. Tôi muốn kiếm cuốn sổ ghi địa chỉ của Coop và kiểm tra giọng của một vài cô mà ông ấy loại rồi xem sao, nhưng giờ thì chưa.

Jimmy đã thề sống độc thân suốt đời. Anh không muốn những ký ức về Maggie bị mờ nhạt đi trong một tương lai gần, hay có thể là mãi mãi. Tình bạn này đã giúp hai người lấp đầy những đêm trống vắng của họ.

Cùng đêm ấy Alex Madison đang trực ở bệnh viện, bù lại buổi tối phải tham dự tiệc ở nhà vợ chồng Schwartz hôm cô gặp Coop. Cô đã dàn xếp để đổi phiên trực đêm nay cho đêm thứ hai vừa rồi với một bác sĩ khác có hẹn với một cô gái yêu anh ta.

Buổi tối thật bận rộn, rất căng thẳng, và cô đi qua phòng chờ đợi, tìm bố mẹ của một em bé sinh mới được hai tuần lễ, nghẽn tim lúc sáng sớm nhưng vừa được ổn định lại rồi, trấn an họ là những dấu hiệu nguy hiểm của đứa bé đã được ổn định và thắng bé đã ngủ. Vừa bước vào cô đã trong thấy phòng trống trơn và đoán là họ đã ra ngoài ăn. Nhìn quanh cô chợt thấy máy truyền hình đang mở, rồi giật mình nhìn thấy Coop. Các máy quay hình đang nhắm thẳng vào người ông. Alex đứng nhìn, mỉm cười một mình rồi chợt nghe tiếng mình vang lên trong căn phòng trống.

- Tôi biết ông ta! - Trông Coop đẹp không tả được khi ông nghiêng người qua Rita Waverly đưa bà ly sâm banh. Cô chợt có một cảm giác kỳ lạ khi nhận ra là ông ta làm những cử chỉ tương tự, cùng với một cái vẻ nhìn như thế với mình lúc ăn tối ở nhà Schwartz chỉ mới hai ngày trước đây.

Cạnh Coop, Rita Waverly trông cũng lộng lẫy không kém.

- Không biết bà ấy đã qua bao nhiêu lần phẫu thuật thẩm mỹ – Alex lại vô tình nói lớn lên. Thật buồn cười khi thấy thế giới của Coop và của cô có những khác biệt thật lớn lao. Ngày đêm cô dành cả thì giờ để cứu mạng sống và an ủi bố mẹ của những đứa bé sơ sinh đang nằm kề cửa tử thần, còn những người như Coop và Rita Waverly lại dành cả thì giờ sửa sang người cho đẹp để đi dự các buổi tiệc với những chiếc áo lông chồn, nữ trang và áo dài dạ hội. Cô chẳng có cơ hội nào để trang điểm, trên người hàng ngày là bộ áo nhăn nheo có dấu chữ NICU to tướng trên ngực. Chắc chẳng bao giờ cô là một phụ nữ ăn mặc đẹp, nhưng Alex đã chọn con đường này, đã thích cuộc sống này của mình. Không gì có thể khiến cô quay trở lại với cái thế giới của những con người khoe khoang, kiêu căng và đạo đức giả của bố mẹ cô. Alex vẫn thường nghĩ là may mà cô không lấy Carter. Giờ đây khi đã cưới chị cô, đã tự tô điểm trong các giai tầng xã hội đó, Carter trở thành một kẻ trưởng giả kiêu căng như tất cả những người đàn ông khác mà cô chán ghét. Coop thuộc hạng người hoàn toàn khác biệt. Ông là một ngôi sao điện ảnh, một tên tuổi, ít nhất cũng có lý do để làm dáng, để cư xử theo lối của ông ta. Nghề nghiệp buộc ông ta phải làm vậy. Nhưng đó lại không phải là nghề của cô.

Một lúc sau, sau khi đứng nhìn cho đến lúc máy quay hình chuyển sang nơi khác. Alex quay trở lại với môi trường an toàn được bảo vệ của mình, những lồng kính nuôi trẻ, những đứa bé tí hon gắn với những máy kiểm soát, những ống tuýp, quên hẳn Coop và giải Golden Globes. Bức điện của Coop trên máy nhắn tin mãi đến hôm sau cô mới nhìn thấy. Hình ảnh ông đã hoàn toàn biến mất trong trí cô.

Nhưng trong khi Mark, Jimmy và Alex thích thú thấy Coop trên màn ảnh truyền hình, thì Charlene lại hoàn toàn có nhiều cảm nghĩ trái người khi chau mày nhìn lên chiếc TV của cô ta. Trước đó hai hôm, Coop đã bảo không đem cô ta đi dự tiệc tại nhà vợ chồng Schwartz được, vì họ cần ông đóng một nhân vật phụ thôi, và công việc này chẳng có gì thích thú với cô ta đâu. Đó là lý do lúc nào cũng được Coop đưa ra khi ông muốn đi một mình. Nhưng được cùng đi với Coop đến Golden Globes đối với Charlene là điều cô ta hằng mong ước, nên cô ta đã vô cùng tức giận khi thấy ông đã đến đấy với Rita Waverly thay vì với mình. Với Coop, ít nhất cũng vì phương diện nghề nghiệp đi với Charlene ông chẳng có lợi lộc gì cả.

- Con đươi! - Cô gái mắng thẳng vào máy. - Ngữ ấy chắc phải đến 80 tuổi – Charlene đã lớn tiếng như Alex đã làm trong phòng chờ của thân nhân ở bệnh viện. Có những lúc nhìn thấy người mình quen biết trên màn ảnh, ta chợt muốn nói chuyện với họ, và đây đúng là trường hợp Charlene. Cô ta rất muốn nói chuyện với Coop. Cô ta đã nhìn thấy Coop choàng tay qua người Rita, nghiêng sát vào bà ta, thì thầm vào tai, và Rita bật cười trong khi cái máy thu hình chuyển sang một ngôi sao khác ngồi cạnh đấy.

Charlene đã để lại cả chục lời nhắn, và cuối cùng mãi đến 2 giờ sáng mới gặp được ông qua điện thoại riêng.

- Anh đang ở đâu vậy, Coop? - Giọng cô ta như muốn bật khóc vì cơn giận.

Nhưng Coop vẫn có vẻ trầm tĩnh.

- Chào em, đang ở nhà chứ ở đâu. Còn em, đang ở đâu vậy. - Ông biết cô gái đang tức tối về chuyện gì rồi. Đây là điều có thể tiên liệu được, và cũng không sao tránh khỏi. Không đời nào ông nghĩ đến chuyện đưa cô ta đến một nơi được quảng bá rộng rãi như cuộc lễ trao giải Golden Globes. Theo ông, mối liên hệ giữa ông và cô ta không nghiêm túc và quan trọng đủ để trưng ra cho mọi người biết. Mặt khác, sự xuất hiện của ông cạnh Rita Waverly lại đem đến nhiều cái lợi. Ông rất thích thú với Charlene cũng như nhiều cô gái ra trình diện với thế giới của ông. Ông chắc Charlene đã nhìn thấy trên TV.

- Rita Waverly đang ở với anh à? - Giọng cô gái rít lên như đang trong cơn điên loạn. Coop biết cô ta sắp giở trò. Cái lối xoi mói như thể chỉ thúc giục ông chuyển nhanh sang một ứng viên kế tiếp trên bảng danh sách của ông ta. Dù rất xinh đẹp, thời rực sáng của Charlene với ông gần như dứt rồi. Lúc nào cũng có một cô gái khác chờ ông sẵn bên cánh gà sân khấu. Lại đến lúc ông rẽ qua một khúc quẹo rồi.

- Dĩ nhiên là không! Sao cô ấy lại có ở đây chứ? - Coop làm ra vẻ không biết gì.

- Nhìn hình anh trên TV em trông như là anh muốn ngủ ngay với bà ấy.

- Đừng ăn nói tục tĩu thế! - Coop chắc phải rút chân ra ngay, hay dẫn lên trước. Nhưng ông không cần phải làm thế với Charlene, chỉ cần lặng lẽ biến đi là đủ. Ông làm bộ ngáp dài nói – Đó là một thứ thách thức chán ngắt, lúc nào cũng vậy. Công việc làm ăn mà em!

- Vậy bà ấy ở đâu? - Charlene lại hỏi. Cô ta đã uống cả chai rượu nho trong khi ngồi nhà xem TV. Coop đã khôn ngoan tắt điện thoại di động ở buổi lễ phát giải mà chỉ mở lại khi về đến nhà.

- Ai? - Ông quả không biết cô ta định hỏi ai. Nghe giọng nói trong máy thì dường như Charlene đã quá say.

- Rita – Charlene khẳng định.

- Anh chẳng biết bà ta ở đâu. Có lẽ đang ngủ trên giường của bà ấy. Mà thôi, anh đi ngủ đây, cô tiểu thư. Sáng mai, anh cần dậy sớm đi thực hiện một vụ quảng cáo thương mại. Anh không còn trẻ như em, thì chúng ta chắc sẽ thức suốt đêm, anh biết vậy mà.

- Đúng! - Ông mỉm cười, - Chắc vậy, nhưng đó là lý do tại sao em không có ở đây. Cả hai chúng ta cần ngủ.

- Bây giờ em lại đó vậy, được không? - Giọng nói cô gái nghe không còn rõ nữa, dường như say hơn lúc mới nói chuyện. Trong khi nói điện thoại Charlene vẫn uống rượu.

- Charlene, anh mệt. Và nghe giọng nói thì dường như cũng chẳng khỏe gì hơn. Sao chúng ta không để cho qua đêm nay đi? - Giọng Coop đã có vẻ chán nản, mệt mỏi.

- Em sẽ đến.

- Không. Không được. - Coop cương quyết nói.

- Em sẽ leo qua cổng.

- Đám tuần tra an ninh sẽ bắt giữ em, rắc rối cho em lắm đấy. Chúng ta sẽ ngủ và nói chuyện vào ngày mai – ông nhẹ nhàng nói, không muốn cãi vã nữa, nhất là khi cô gái đang say và bực tức.

- Nói về chuyện gì? Anh tính lừa dối em để đi với Rita Waverly à?

- Chuyện anh làm chẳng liên can gì đến công việc của em cả Charlene à, và cái từ "lừa dối" có hàm ý là có một cam kết nào đó giữa hai bên, và không hề có chuyện đó giữa hai chúng ta. Thôi, hãy gác chuyện suy diễn vớ vẩn ấy đi. Chúc em ngủ ngon Charlene. Ông cương quyết nói rồi gác máy. Máy điện thoại di động của ông reo lên ngay sau đó, nhưng ông cứ mặc. Cô ta gọi lên máy nhắn tin, rồi đến điện thoại nhà trong suốt hai tiếng đồng hồ sau đó, cuối cùng ông tắt điện thoại đi ngủ. Ông rất ghét những phụ nữ có tính độc chiếm hữu hay gây gổ rắc rối. Đây đúng là lúc để Charlene đối với ông quan trọng hơn, có thể là ông đã gởi tặng cho cô gái một vòng tay kim cương hay một món quà đáng giá tương tự để cám ơn cô ta về khoảng thời gian mà hai người đã từng chung vui. Nhưng mối liên hệ với cô gái chưa đủ lâu để ông làm thế. Và trong trường hợp Charlene, cử chỉ này sẽ chỉ khuyến khích thêm cô gái. Charlene thuộc loại những cô gái cần cắt đứt ngay và tránh xa sau đó. Đáng tiếc là cô đã tạo nên vụ cãi cọ vừa rồi, Coop ngẫm nghĩ trong khi cố đưa mình vào giấc ngủ, nếu không, chắc ông sẽ vui vẻ giữ cô ta lại thêm vài ba tuần lễ nữa, nhưng nhất định không lâu hơn. Sau vụ đêm ấy, dứt khoát cô ta phải đi. Và trong khi mơ màng nghe tiếng điện thoại văng vẳng, ông biết là cô gái đã đi hẳn rồi. Giã từ Charlene.

Coop dè dặt đề cập đến Charlene với Paloma khi cô này đem khay điểm tâm vào cho ông. Các món ăn đã thấy khá hơn những ngày đầu, mặc dầu cô ta đã cho tiêu vào món trứng luộc chiên. Coop sau khi nhổ cả ra vẫn thấy nóng ở miệng suốt ngày. Paloma bảo muốn biệt đãi ông món đó và ông đã van nài cô ta đừng có đãi mình như thế một lần nữa.

- Này, Paloma – ông nói – Nếu Charlene có gọi, bảo cô ấy tôi đi vắng, dù tôi có ở nhà hay không. Rõ chưa?

Paloma nhìn ông qua đôi mắt nheo lại. Giờ thì ông đã học được cách nhìn cô ta xuyên qua đôi kính đen ấy rồi. Dù sao thì vẻ mặt của cô ta cũng chẳng che giấu được gì, và trong hầu hết các trường hợp toàn thân hình cô ta để lộ rõ sự bất mãn, xem thường, và giận dữ. Cô ta đã bảo với bạn bè, Coop là "lão già bẩn thỉu".

- Ông không còn thích cô ấy nữa à? - Cô ta chẳng dùng cái giọng lơ lớ như trước nữa mà còn nhiều mánh khóe khác chưa đưa ra. Cô ta rất thích thách thức Coop bằng đủ cách.

- Không phải điểm đó. Vấn đề là... màn trình diễn ngắn giải lao của chúng tôi đến đây đã chấm dứt – Trước đây chẳng bao giờ ông phải giải thích với Liz những chuyện này, giờ lại càng không muốn giải thích với một người giúp việc. Nhưng dường như Paloma nhất quyết biến mình thành một kẻ bảo vệ cho phụ nữ thay vì bảo vệ Coop.

- Màn trình diễn ngắn giải lao à? Như vậy có nghĩa là ông không ngủ với cô ấy nữa sao – Coop nhăn mặt.

- Nói như thế cũng hơi thô lỗ, nhưng đúng. Đừng để cô ấy trực tiếp nói điện thoại với tôi lần nữa. - Chỉ thị của Coop như thế là đã quá rõ, nhưng chỉ nửa tiếng đồng hồ sau Paloma đã báo là ông có điện thoại gọi.

- Ai gọi vậy? - ông lơ đãng hỏi, vì lúc ấy ông đang cầm một kịch bản, và cố tìm xem liệu có thể có một vai nào cho mình trong đó không.

- Tôi không biết. Nghe như một cô thư ký nào đó – Paloma đáp vẻ mơ hồ.

Coop nhấc ống nghe. Chính Charlene gọi. Cô ta khóc nức nở và hình như đang trong một cơn xúc động mạnh, bảo muốn gặp ông ngay, bảo cô ta sắp bị thần kinh sụp đổ nếu không găp Coop. Ông phải mất cả tiếng đồng hồ mới gác máy điện thoại được. Ông bảo cô ta là mối liên hệ giữa hai người không tốt cho cô ta, nên cần tránh gặp nhau trong một thời gian thì hay hơn. Ông không muốn cô gái biết là cái lối biểu lộ cảm xúc như thế là thứ lúc nào ông cũng muốn tránh, và không hề có ý định gặp lại cô ta. Lúc ông gác máy thì cô ta vẫn còn khóc lóc, nhưng ít ồn ào hơn. Rồi để nguyên bộ đồ ngủ trên người, ông đi tìm Paloma ngay. Cô gái đang sử dụng máy hút bụi trong phòng khách, chân mang đôi dép lụa màu tím. Chiếc máy hút bụi chạy ầm ĩ làm cô ta chẳng nghe Coop nói gì, khiến ông phải đến tắt máy trong khi Paloma đứng nhìn ông ngơ ngác.

- Cô biết rõ là ai đã gọi tôi mà! - Giọng Coop không còn vẻ bình tĩnh thường lệ. Paloma đã làm ông không còn tự kiểm soát được cơn giận. Ông muốn siết cô ta, cả Abe nữa, vì ông này đã sa thải tất cả nhân viên và để lại một người mà giờ ông xem như là một mụ phù thủy. Mọi dễ dãi, tha thứ mà ông vừa địn dành cho cô ta chợt biến mất.

- Không biết. Ai vậy? - Cô ta làm như mình chẳng biết chuyện gì cả. - Cô Rita à? - Vậy là Paloma đã có xem truyền hình với đám bạn bè. Chắc chẳng thiếu gì những bình luận không mấy tốt đẹp về ông rồi.

- Cô Charlene đấy. Cô đã làm chuyện nhảm hết sức, đã làm cho cô ấy rất bực bội và cả tôi nữa. Cô ấy đã nổi cơn kích động và như thế còn xui xẻo cho cả ngày hôm nay của tôi nữa. Tôi báo cho cô biết là nếu cô ấy đến đây, và cô để cho cô ấy vào, tôi sẽ tống cổ cả hai ra khỏi nhà tôi, báo cảnh sát là các cô đã đột nhập bất hợp pháp đấy.

- Đừng nóng nảy thế! - Paloma cố làm dịu bớt tình thế.

- Paloma không phải tôi nóng nảy, mà tôi đang tức giận. Tôi đã nói rõ cho cô biết là tôi không muốn nói chuyện với Charlene nữa.

- Tôi quên mất. Hay có lẽ tôi không biết ai gọi đến. Được rồi, tôi sẽ không bao giờ gọi ông nghe điện thoại nữa. - Một thắng lợi cho Paloma, một nhiệm vụ khác mà cô ta không cần phải làm nữa. Nhưng nó càng làm Coop tức giận thêm.

- Cô sẽ trả lời điện thoại, và sẽ không cho Charlene biết là tôi có ở nhà nghe rõ chưa?

Paloma gật đầu, rồi mở lại máy hút bụi, một thái độ thách thức rõ rệt.

- Tốt, cám ơn. Ông nặng nề leo lên các bậc thang trở về phòng. Nhưng khi lên giường, Coop không tập trung được để đọc tiếp kịch bản ấy. Ngoài chuyện tức giận Paloma, ông còn vô cùng bực bội với Charlene. Cô gái này quả thật phiền hà, hay lên cơn và thô lỗ. Ông rất ghét hạng phụ nữ bám chặt như đỉa ấy. Một khi tình cảm đã phai nhạt, họ phải biết ra đi một cách lịch sự. Nhưng lịch sự quá không phải là điểm mạnh của Charlene. Ông có thể cảm thấy trước là cô ta sẽ rất khó dứt bỏ được. Nỗi bực bội trên cứ bám theo ông mãi đến khi ông bước xuống, đi tắm, cạo râu và mặc áo quần.

Ông sắp đi ăn trưa ở Spago với một đạo diễn mà ông đã từng làm việc trong nhiều năm. Ông đã gọi điện thoại mời ông này ăn trưa để thăm dò xem ông ta có dự tính làm một cuốn phim nào có một vai trò lớn cho Coop không, ý nghĩ trên ít nhất cũng xua đuổi được vụ Charlene khỏi đầu Coop, và chính trên đường đi đến Spago, ông chợt nhớ đã không được tin tức gì của Alex, nên quyết định gọi qua máy nhắn tin và để lại số điện thoại di động của mình trên máy nọ.

Ông ngạc nhiên và hài lòng khi lần này Alex gọi lại ngay. Coop vừa đặt máy lên ghế ngồi bên cạnh thì có tiếng cô.

- Alô, đây là bác sĩ Madison. Ai gọi đấy ạ? - Cô không nhận ra số điện thoại của ông, nên đã dùng giọng như lúc làm việc.

- Coop đây. Mạnh giỏi không bác sĩ Madison?

Cô ngạc nhiên khi nghe giọng ông, và tự nhiên thấy hài lòng:

- Tôi nhìn thấy ông ở giải Golden Globes tối qua.

- Tôi cứ ngỡ là cô không có thì giờ để xem TV.

- Không có thật. Lúc ấy tôi đang đi ngang qua phòng chờ ở bệnh viện, tìm bố mẹ một em bé bị bệnh và chợt nhìn thấy ông và Rita Waverly trên TV. Cả hai người trông thật tuyệt vời – Giọng cô có vẻ thành thật, vẫn cái giọng nói trẻ và cởi mở mà ông từng thấy ưa thích lúc hai người gặp nhau. Không có chút gì giả tạo ở con người cô, chỉ có sắc đẹp và khối óc, không giống như Charlene. Nhưng so sánh như vậy là không công bằng. Alex có đủ tất cả những điểm bất lợi cho Charlene, một vẻ đẹp riêng biệt, có duyên, trí thông minh và thuộc con nhà dòng dõi. Cô thuộc một thế giới khác hẳn. Trái lại, có những thứ Charlene làm mà những phụ nữ như Alex không biết tí gì cả. Thế giới của Coop vẫn có chỗ cho hai mẫu người như thế, mãi cho đến đêm trước đây. Nhưng Coop biết là sẽ có nhiều phụ nữ như Charlene trong thế giới của ông. Chỉ có những phụ nữ như Alex mới thuộc loại hiếm, rất ít – Có lẽ hôm qua ông đã gọi nhắn tin tôi thì phải – Alex thẳng thắn nói – Tôi không nhận ra số điện thoại của ông, cũng không có thì giờ gọi lại, mà cũng mãi đến hôm nay mới nhìn thấy nó. Nhưng khi thấy cũng số điện thoại này xuất hiện, tôi nghĩ là mình nên gọi lại, nhỡ có một bác sĩ nào muốn tư vấn. Tôi thấy nhẹ người khi ông không phải là vị bác sĩ đó.

- Tôi cũng vậy, nhất là với những con chuột bé tí mà cô phụ trách. Tôi thà làm anh thợ hớt tóc còn hơn là làm công việc đó. - Tuy không nói ra, thật ra ông rất trọng cô. Toàn bộ thái độ sợ hãi về công việc làm của cô chỉ là một phần của trò chơi của ông. Alex cũng biết thế.

- Đêm qua thế nào? Có vui không? Cô Rita Waverly quả xinh đẹp thật. Cô ấy có tử tế không? - Câu hỏi làm ông mỉm cười. Tử tế thì không phải là từ ông dùng để mô tả Rita Waverly. Bà ta sẽ thấy bị xúc phạm nếu ông dùng nó. Tử tế không phải là một đức tính được đánh giá cao ở Hollywood. Phải nói bà ta là một người quan trọng, có uy thế, xinh đẹp và quyến rũ.

- Tôi nghĩ từ "thú vị" thích đáng hơn. Bà ta là một ngôi sao điện ảnh chính hiệu – Coop khôn khéo nói:

- Cũng như ông vậy – Alex trả miếng ngay, và Coop cười lớn.

- Touché. Giờ đến tôi cô tính sẽ làm gì? - Ông thấy thích nói chuyện với cô và muốn gặp lại cô, nhưng không chắc có lôi cô ra khỏi bệnh viện và công việc của cô đang làm không.

- Tôi phải làm việc đến 6 giờ, rồi về nhà ngủ khoảng 12 tiếng đồng hồ. Tôi phải trở lại đây 8 giờ sáng mai.

- Alex, cô làm việc quá nhiều đấy – Giọng ông thành thực và có chút quan tâm.

- Bác sĩ thường trực ở bệnh viện là thế. Nó như là một thứ nô lệ vậy. Chỉ cần mình chứng tỏ có thể tồn tại được là qua được thời kỳ này.

- Nghe có vẻ cao thượng lắm, - ông vui vẻ nói – Liệu cô có đủ sức thức để ăn với tôi tối nay không?

- Với ông và Rita Waverly à? - cô trêu ông, nhưng không hề có ý nói móc như Charlene đêm trước và sáng nay. Vẻ ngây thơ, đoan trang và vui vẻ của Alex làm Coop thấy người tươi mát như được một làn gió mát thổi đến giữa cái không khí mệt mỏi, rắc rối của cuộc sống ông hiện tại. Cô là một mẫu người hoàn toàn khác biệt, và với địa vị con gái của Athur Madison với cả gia tài kếch xù, yếu tố không thể nào phớt lờ được.

- Để tôi hỏi lại Rita nếu cô thích, - ông nói đùa – nhưng tôi nghĩ cô ăn tối với tôi thôi thì tốt hơn, nếu cô thu xếp được.

- Tôi muốn đi lắm, - Alex trả lời thành thật, cảm thấy hân hạnh được Coop mời đi ăn tối – Nhưng tôi không chắc có tỉnh ngủ nổi để ăn không?

- Cô có thể ngủ trên chiếc ghế nệm cạnh đấy, rồi sau đó tôi thuật lại cho cô biết tôi ăn thứ gì. Như vậy cô nghe được không?

- Rất thực tế. Có lẽ nếu chúng ta đi sớm, ăn một bữa ăn đơn giản và nhanh thì được. Tôi không được ngủ trong 24 tiếng đồng hồ qua – Coop không sao hiểu được cái tinh thần làm việc ấy của cô, nhưng ông vẫn khâm phục cái tinh thần ấy.

- Cố gắng đạt cho được những yêu cầu của cô cũng là một thách thức thú vị đấy. Vậy tôi đón cô ở đâu?

- Ở chỗ tôi được không? - Cô cho ông địa chỉ một tòa cao ốc không sang trọng lắm nhưng cũng khá tốt nằm trên đại lộ Wilshire. Alex sống tự lập, có một căn hộ nhỏ ở đấy và thật ra cũng chẳng sống với số tiền lương bác sĩ, nhưng cũng cố không sắm thêm gì cho nó nhiều, để khỏi làm mình quá cách biệt với những người khác. - Bảy giờ là tôi sẵn sàng, nhưng tôi không muốn về muộn, vì cần hoàn toàn tỉnh táo cho công việc ngày mai.

- Tôi hiểu. Tôi sẽ đón cô lúc 7 giờ, sau đó chúng ta sẽ đến một nơi giản dị và thoải mái.

- Cám ơn ông. - Cô mỉm cười nghĩ đến bữa ăn sắp đến, không tin là mình sắp đi ăn tối với Coop Winslow. Chắc chẳng ai chịu tin nếu cô cho họ biết chuyện này.

Gần đây, những vai dành cho ông càng ngày càng trở nên hiếm hoi. Đã có một đề nghị làm phim quảng cáo đồ lót nam giới, nhưng ông đã từ chối. Coop chẳng bao giờ quên tầm quan trọng của hình ảnh mình. Nhưng những đe dọa của Abe vẫn hiện rõ trong đầu óc ông. Dù chán ghét khi bị lôi kéo vào vấn đề tiền bạc, ông cũng biết là mình phải làm ra tiền. Ông chỉ cần một cuốn phim lớn, trong đó mình thủ vai chính là đủ. Với Coop, chuyện này không phải vô vọng hay khó xảy ra, mà chỉ là vấn đề chọn đúng thời điểm. Trong khi chờ đợi, cứ làm những đoạn phim ngắn và quảng cáo. Và những cô gái như Alex Madison. Nhưng không phải nhắm vào tiền bạc của cải của cô, ông tự nhủ. Ông chỉ thấy thích cô.

Coop đến đón Alex lúc 7 giờ, chưa kịp bước vào cổng thì cô đã đẩy cửa bước ra. Tòa chung cư cũng đàng hoàng dù có hơi cũ nát. Alex cho ông biết trong khi ngồi trong xe là căn hộ cô ở chẳng đẹp đẽ gì lắm.

- Sao cô không mua một ngôi nhà riêng? - Ông hỏi cô. Tiền bạc không phải là vấn đề đối với Alex, nhưng dường như cô rất kín đáo. Ông để ý thấy cô ăn mặc rất đơn giản, không mang nữ trang, chỉ mặc chiếc quần đen, chiếc áo thun cổ ôm sát, và chiếc áo choàng cũ loại thủy thủ thường mặc. Ông cảm nhận được lối ăn mặc xuề xòa như thế của cô, nên tính sẽ đưa cô đến một nhà hàng ăn Trung Hoa, và Alex đã tỏ vẻ hoan hỉ khi được ông cho biết thế.

- Tôi không cần một ngôi nhà – Để trả lời câu hỏi của ông, cô đã bảo thế. - Tôi chẳng về nhà, và khi đến nhà là lăn ra ngủ. Tôi cũng không biết mình có tính ở lại nơi này hay không. Khi xong thời kỳ làm bác sĩ thường trực, tôi không chắc mình hành nghề ở đâu, mặc dầu L.A với tôi cũng được. - Nơi mà chắc cô không đến là Palm Beach, nơi bố mẹ ở. Dứt khoát như vậy. Cô chỉ về vào những ngày lễ chính, càng ít càng tốt.

Buổi ăn tối của hai người thật tuyệt vời. Họ chuyện trò về cả trăm đề tài khác nhau, lại Kenya, Indonesia, những nơi mà cô đã đi rất nhiều sau khi rời trường. Bali cũng là một trong những nơi Alex ưa thích cùng với Nepal qua những đoạn trường gian lao vất vả. Cô nói về những cuốn sách mình thích đọc, phần lớn thuộc loại khô khan đứng đắn, sở thích về âm nhạc, những hiểu biết khá rộng về đồ cổ và kiến trúc. Alex cũng quan tâm hiểu biết nhiều về luật lệ trong lĩnh vực này. Coop chưa bao giờ gặp một người phụ nữ như cô, có một bộ óc bén nhạy còn hơn cả một bộ máy vi tính, đã phải cố gắng để hiểu kịp. Alex bảo mình 30 tuổi khi được hỏi. Cô cho là ông trên dưới khoảng 60 là cùng, vì tuy biết là ông bước vào ngành điện ảnh khá lâu, nhưng lại không biết ông vào lúc nào, và trông Coop chẳng có vẻ gì là già quá tuổi đó.

Cô chắc phải ngạc nhiên lắm nếu biết thật sự ông vừa tròn 70.

Trên đường về nhà, Alex bảo là cô đã có một buổi tối thật thú vị. Lúc ấy chỉ mới 9 giờ 30, nhưng Coop đã cẩn thận không giữ cô ở lại muộn quá. Ông biết nếu giữ Alex đến nửa đêm, chắc khó có cơ hội gặp lại lần nữa.

- Alex, cô đi được như thế này là quá tốt. Nếu cô không đi, chắc tôi sẽ thất vọng lắm.

- Coop, ông rất tử tế. Buổi tối rất vui, thức ăn cũng rất ngon. - Đơn giản mà ngon, đậm đà hương vị. Coop còn tỏ ra là người đối thoại tuyệt vời, vượt hẳn sự mong đợi của cô. Alex, vẫn còn lo phải chứng kiến những cái hào nhoáng, lịch thiệp xã giao, những sản phẩm của nghề nghiệp Coop, đã ngạc nhiên thấy ông thông minh, ân cần và hiểu biết rộng. Cô không hề có cảm tưởng là ông đang đóng kịch, mà thật ra đây là một con người rất xứng đáng.

- Alex, tôi muốn gặp lại cô, nếu cô có thì giờ và không bị những bận bịu khác nữa – Coop vẫn chưa hỏi cô đã có bồ bịch chưa, mặc dù ông không hề ngại về chuyện này. Ông có đủ tin tưởng về khả năng đánh bại cả những địch thủ cừ nhất của mình. Dù sao, ông không bao giờ quên mình là Cooper Winslow.

- Tôi chẳng bận bịu với người nào khác, vì không có thì giờ. Về những vụ hẹn hò, tôi lại không phải là kẻ đáng tin cậy lắm. Lúc thì bị trực, lúc thì bị gọi gấp.

- Hay ngủ, - Ông mỉm cười thêm – Tôi biết chuyện đó. Cho cô biết, tôi thích những thách thức.

- Vậy tôi là một trong những thách thức đó, về nhiều mặt – Cô thú nhận. - Tôi rất sợ những liên hệ đứng đắn, rất sợ.

- Nhờ vụ ông anh rể của cô? - Ông nhẹ nhàng hỏi và cô gật đầu.

- Vụ đó đã dạy cho tôi học những bài học đau đớn. Kể từ đó tôi không dám mạo hiểm vào những vùng nước sâu, chỉ quanh quẩn ở những khu nước cạn với đám trẻ mà tôi biết mình đối phó được. Tôi không dám chắc về những thứ khác.

- Cô sẽ mạo hiểm khi gặp đúng người. Tại cô chưa gặp được một người như thế đấy thôi. - Có ít nhiều sự thật trong điều ông vừa nói và trong những gì cô nói nữa. Vì rất sợ đau khổ nữa, nên kể từ vụ hứa hôn đó bị đổ vỡ, cô đã không có một mối liên hệ đứng đắng nào và ít khi hẹn hò với ai.

- Ông Coop, công việc hiện là cuộc sống của tôi. Chừng nào mà ông hiểu được điều đó thì tôi rất thích được gặp lại ông.

- Được rồi. - Ông hài lòng nói – Tôi sẽ gọi cô – không sớm lắm, - ông có linh tính tốt về những chuyện như thế. Coop muốn cô nhớ ông và băn khoăn sao ông không gọi. Ông biết rõ cách xử sự của phụ nữ. Đối với Alex, những gì cần biết đã hiện rõ ra cả, như cô đã tự giải thích với ông. Cô cảm ơn ông, rồi vào nhà. Coop nhìn theo đến khi Alex miên man suy nghĩ trong lúc thang máy đưa cô lên đến căn hộ riêng. Cô vẫn ngờ vực, thấy khó để tin đó là con người thật của ông. Trước sức quyến rũ của một con người dịu dàng, duyên dáng như ông, ai cũng dễ bị sa ngã, để rồi phó thác cho định mệnh. Trong khi lách người qua cửa vào bên trong, cô vẫn tự hỏi không biết mình có nên đi chơi với ông ta nữa hay không, hay làm thế là quá mạo hiểm. Ông ta là một tay chơi, rất nhiều kinh nghiệm.

Alex cởi bỏ áo quần, vứt một đống lên ghế cùng với bộ đồ trắng bệnh viện cô mặc ngày hôm ấy và những ngày trước đó nữa. Cô chẳng có thì giờ để giặt giũ.

Trong khi lái xe về nhà, Coop rất hài lòng về mình. Mọi việc đã diễn ra tốt đẹp theo ý ông. Cho dù ý định của ông hay của cô như thế nào, thì bữa tối vừa rồi cũng là một khởi đầu tốt đẹp. Ông chỉ còn chờ xem gió thổi theo chiều nào, và ông muốn chơi như thế nào. Nhưng Alex Madison dứt khoát với sự lựa chọn của ông hiện tại. Ông chẳng lo gì chuyện này cả. Trong khi ấy thì Alex chẳng còn hơi sức để lo; cô đã ngủ vùi trước khi Coop về đến Cottage.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.