Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát

Chương 34: Chương 34: “Lần đầu tiên là ở Tây An, cách tủ kính, cô đang chọn tranh đường “




Editor: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu

Cô nhớ lại.

Hôm qua lúc ở di chỉ người ngoài hành tinh, cô đã đáp ứng chồn gia cho nó thêm ít thịt ức gà.

Nhưng mà… Cô căn bản không đem việc này để trong lòng, đã sớm quên mất không còn mảnh nào.

Nào biết được con súc sinh này sẽ mang thù.

Khúc Nhất Huyền đen mặt, vẫn còn có chút không dám tin: “Thật sự là nó giấu tiền lẻ của tôi đi?”

Phó Tầm chậm rãi nói: “Đi xem một chút?”

Thế là, ngoại trừ Khúc Nhất Huyền là người trong cuộc, Viên Dã, Khương Doãn, cả bảo vệ trước cửa khách sạn cùng tiếp tân trùng trùng điệp điệp thành một đoàn đi bãi đỗ xe nhìn “Hiện trường vụ án”.

Con chồn kia đã chuẩn xác không nhầm đứng ở bên cạnh lốp xe chiếc Cruiser, thấy nhiều người như vậy cũng không sợ hãi. Ngẩng đầu lên, chờ Khúc Nhất Huyền mở cửa cho nó.

Khúc Nhất Huyền mở khóa, thay Điêu Thuyền kéo cửa bên ghế phụ ra.

Không cần người ôm, nó đạp chân lên bàn đạp dễ như trở bàn tay trèo lên ghế phụ.

Quần chúng vây xem tất cả đều là chưa từng thấy cảnh này, nhất là Viên Dã, hưng phấn đến mặt mũi tràn đầy ửng đỏ, trực tiếp đến cậy nhờ trại địch: “Anh Tầm, bình thường anh dạy thế nào vậy, Điêu Thuyền giống như thành tinh.”

Phó Tầm chưa quên đây là “Xác nhận hiện trường”, bất đắc dĩ nói: “Chưa từng dạy, chính nó lầm đường lạc lối.”

“Không thể nào?” Viên Dã nhìn Điêu Thuyền xe nhẹ đường quen ngậm tiền giấy cất giấu bên trong mỗi cái bảo tàng ra, uốn lưỡi hai ba lần mới nói: “Nhìn rất lão luyện, tuyệt đối thuần thục nghiệp vụ mà.”

Lời này, Phó Tầm thật sự là không có cách nào tiếp được.

Anh ôm tất cả tiền giấy được ngậm ra ngoài, mắt trông mong nhìn Điêu Thuyền của mình, nói với Khúc Nhất Huyền: “Cô đếm xem, xem có đúng số lượng không.”

“Không có đếm gì hết.” Khúc Nhất Huyền một tay lấy hết tiền lẻ nhét vào trong túi, nâng mắt, đối mặt với Phó Tầm: “Tôi tức giận, bởi vì cho rằng có trộm vào được trong xe tôi, không liên quan tới tiền.” Dứt lời, ánh mắt cô phức tạp liếc nhìn con chồn tuyết trong ngực anh, nửa ngày mới gạt ra một câu: “Đêm nay, đêm nay bổ sung ức gà cho mày.”

Lúc này, Khúc Nhất Huyền nói được thì làm được, buổi chiều liền chạy đến nhà ăn mua nửa cân thịt ức gà về.

Cô sẽ không xuống bếp, nhưng cố kỵ cái giống loài dạ dày mảnh mai này, cố ý hỏi Phó Tầm cách làm, nhờ đầu bếp nhà ăn nấu xong mới mang về.

** ** **

Buổi tối, thừa dịp bốn người tập hợp một chỗ ăn món Thổ Oa. (Thổ Oa là cơm nồi đất)

Khúc Nhất Huyền ném ra vấn đề trì hoãn hành trình, chờ Khương Doãn trả lời.

Khương Doãn nghỉ ngơi đến trưa, khí sắc đã tốt hơn nhiều. Nghe vậy, cắn đũa, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đại Tây Bắc, khả năng cả đời này em cũng chỉ tới được một lần. Em nghĩ dựa theo kế hoạch cũ tiếp tục đi, phí trì hoãn, phí ăn ngủ, em sẽ thêm cho chị.”

Cô ta nâng mắt, nước mắt đảo quanh trong mắt muốn rớt: “Chị Khúc, chị thấy có được không?”

Sắc mặt Khúc Nhất Huyền có chút mất tự nhiên, cô liếc mắt nhìn Phó Tầm, nói: “Không phải vấn đề tiền, là thời gian.”

Thấy Khương Doãn không hiểu, Khúc Nhất Huyền trong hơi nóng của Thổ Oa bốc lên, hắng giọng một cái, nêu ví dụ: “Tỷ như, mục đích của cô tương đối đơn thuần, chỉ là vì ngắm phong cảnh. Đã đều có thể nhìn thấy, vậy liền không quan trọng điểm tham quan này là nhìn thấy đầu tiên hay là nhìn thấy cuối cùng. Anh ta không giống vậy, anh ta còn có việc, không thể tới trễ hoặc vắng mặt.”

Phó Tầm cũng không gấp nghiêng mắt, ý vị sâu xa nhìn Khúc Nhất Huyền ném nồi cho mình (Ném nồi là ý chỉ đá vấn đề sang cho người khác, mang nghĩa xấu như kiểu ăn ốc đổ vỏ cho người khác =))).

Từ lúc nào anh có việc không thể tới trễ hoặc vắng mặt, chính anh lại không biết?

Lý do này rõ ràng, Khương Doãn tự nhiên cũng nghe ra. Cảm xúc của cô ta sa sút “à” một tiếng, đũa lại đảo đến đảo đi trên Thổ Oa, nửa ngày mới buồn bực ra một câu: “Thật sự không được sao?”

Thanh âm của cô ta vốn nhẹ nhàng, câu này càng thấp đủ để nhanh tan vào tiếng cơm xì xì trong Thổ Oa.

Khúc Nhất Huyền do dự một cái chớp mắt.

Trực giác nói cho cô tốt nhất nên cự tuyệt Khương Doãn, bất kể cô ta có lý do gì, Khương Doãn tồn tại cũng giống như núi lửa ngủ đông, nói không chừng lúc nào đó sẽ đột nhiên phun trào.

Đối với việc Khương Doãn rơi xuống nước cô cũng không phải không có suy đoán cùng hoài nghi, chỉ là suy nghĩ không rõ động cơ. Hỏi Viên Dã, được câu trả lời cũng là ngẫu nhiên, Khương Doãn ngoại trừ biểu hiện ra có hứng thú với Phó Tầm, không có bất kỳ chỗ nào không bình thường.

Cô cũng chỉ có thể coi là mình suy nghĩ nhiều.

Đang giằng co.

Phó Tầm quyết định thay Khúc Nhất Huyền, ngữ khí anh nhàn nhạt, nói: “Được thôi, ngày mai vẫn đi vào Khả Khả Tây Lí.”

Anh mò được một miếng đồ ăn trong Thổ Oa, lúc nâng mắt, càng thêm không có cảm xúc gì: “Cô lãng phí của tôi một ngày, đợi rảnh rỗi tôi sẽ để cô trả lại đủ cho tôi.”

Khúc Nhất Huyền ngậm miệng im ắng.

Cô nhìn về phía Phó Tầm.

Người sau cúi đầu, chậm rãi giải quyết rau củ và thịt trong nồi, căn bản giống như không phát hiện được sóng ngầm cuồn cuộn trên bàn bên này.

Dù cho cô bất mãn, nhưng lời nói đều đã nói ra ngoài, cũng không có đạo lý thu hồi.

Khúc Nhất Huyền nghĩ nghĩ, nói: “Vậy thời gian ngày mai, cùng hôm nay tôi gõ cừa phòng cô cũng không chênh lệch nhiều, cô nên dậy đúng giờ. Đi trễ thì lần này Khả Khả Tây Lí cũng tương đương không đi.”

Khương Doãn vui vẻ ra mặt, nhìn về phía Phó Tầm mắt ứa ra ngôi sao. Cô ta ngại ngùng trước mặt nhiều người như thế nói cảm tạ, cắn đũa châm chước một hồi, chỉ tiếp Khúc Nhất Huyền mà nói: “Vì sao đi trễ tương đương như không đi?”

“Đi vào trong Khả Khả Tây Lí phần lớn là để ngắm nhìn thảo nguyên, đi trễ, tàng linh dương đã về trong núi. Thật muốn ngắm phong cảnh, miếng đất nào trên Tây Bắc phong cảnh không dễ nhìn? Nhất định phải ngàn dặm xa xôi đi vào trong Khả Khả Tây. Bình thường đi vào Khả Khả Tây Lí, đều là đi đường vòng lớn. Từ Tây Ninh xuất phát, sau khi chơi khắp lộ tuyến kinh điển, từ Khả Khả Tây Lí đến Lhasa, một đường đi Tây Tạng.”

Khúc Nhất Huyền cắn miếng khoai tây, dù là ở tây bắc chờ đợi bốn năm, khoai tây nơi này cô vẫn ăn không ngán như cũ.

Cô nheo mắt lại, trong ánh mắt kiến thức nửa vời của Khương Doãn, bổ sung: “Hôm nay dù sao cũng nhàn rỗi, buổi tối cô bớt chút thời gian làm bài tập, nhìn xem lần này cô tới chơi cái gì.” Đừng vừa trở về, người khác hỏi cô đi tây bắc thấy cái gì, cô chỉ có thể trả lời một câu phong cảnh đẹp mắt.

Đương nhiên, nửa câu nói sau Khúc Nhất Huyền chỉ có thể oán thầm. Nếu là nắm giữ không tốt ngữ khí, cũng không khác gì nói dỗi trắng ra, dễ dàng kết thù kết oán.

** ** **

Nhà hàng Thổ Oa cách khách sạn một đoạn, lúc đến không ai lái xe, cơm nước xong xuôi tự nhiên chỉ có thể tản bộ trở về, coi như tiêu thực.

Chờ trở về khách sạn, Khúc Nhất Huyền tắm rửa trước.

Qua chín giờ, lô công nhân ở lò nấu rượu khách sạn tan tầm, khách sạn cung cấp nước nóng cơ bản không duy trì được bao lâu.

Lúc Khúc Nhất Huyền dẫn khách, không ít nghe những người khách kia nằm trên giường không muốn động phàn nàn, nói nước tắm rửa buổi tối đều lạnh, giống như kết băng. Còn có lực nước kia, lúc lớn lúc nhỏ, giống như quỷ nháo, hãi đến hoảng.

Cô tắm rửa xong ra, thả Viên Dã hóng gió bên ngoài vào phòng.

Cậu ta xoa xoa lỗ tai, tiến vào câu nói đầu tiên là: “Khúc gia, anh Tầm tôi vừa tìm đến, bảo cô tắm rửa xong đến phòng anh ấy một chuyến, anh ấy có việc nói với cô.”

Khúc Nhất Huyền lau tóc, nửa ngày, mới chậm rãi “Ừ” một tiếng.

Cô không nhanh không chậm, chờ làm khô tóc mới thay quần áo khác đi lên lầu tìm anh.

Phòng của Phó Tầm và Khương Doãn đều ở tầng bốn khách sạn, cách một cái hành lang, ở chếch đối diện.

Lúc Khúc Nhất Huyền đến đó, vừa gõ cửa một cái liền phát hiện cửa phòng Phó Tầm không đóng, để hờ ra một khe nhỏ, vừa gõ liền mở. Xem ra, là cố ý để cửa cho cô.

Cô quay đầu, liếc mắt nhìn phòng Khương Doãn ở chếch đối diện, cất bước vào phòng.

Dưới ánh đèn màu vàng ấm trước cửa, cái mông của con chồn tuyết chui vào trong dép lê lui về, thò đầu ra.

Lông tóc trên đầu nó rối bời, giống như gặp nạn, ngơ ngác nhìn cô.

Khúc Nhất Huyền trở tay đóng cửa lại, vòng qua nó đi vào trong.

Đi chưa được hai bước, bên tai nhẹ nhàng có âm thanh “Cạch cạch”, nó nện bước chân ngắn theo kịp, Khúc Nhất Huyền đi nó đi, Khúc Nhất Huyền ngừng nó cũng ngừng. Không hiểu sao, cho Khúc Nhất Huyền một loại cảm giác như nó đang trông nhà…

Trong lúc hai bên giằng co, Phó Tầm từ phòng vệ sinh đi ra, cũng là vừa tắm rửa xong, tóc anh còn đang nhỏ nước.

Nhìn thấy Khúc Nhất Huyền, thần sắc của anh vô cùng tự nhiên, ra hiệu cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi trước.

Anh quay trở lại bên cạnh rương hành lý, cầm khăn lông khô xoa tóc.

Khúc Nhất Huyền cũng không ngồi.

Cô dựa vào vách tường giao giữa cửa trước và phòng khách, hai tay khoanh trước ngực, trực tiếp hỏi: “Tôi thay anh giải quyết Khương Doãn, lại không để anh hao tâm tổn trí, anh làm người hiền lành cái gì, để cô ấy muốn ở thêm một ngày liền ở thêm một ngày?”

Một đêm, cô vẫn canh cánh việc này trong lòng.

Phó Tầm lau tóc, đi trở về trước mặt cô.

Anh cao hơn Khúc Nhất Huyền rất nhiều, lúc này coi như ở trên cao nhìn xuống, cũng không có khí thế hùng hổ doạ người. Tắm rửa xong, lạnh lùng toàn thân anh như bị bọt nước làm mềm đi, không tính mềm mại, nhưng cũng ôn hòa không ít.

“Cô không muốn biết sự khác thường của cô ta là bởi vì ai? Bất kể là hướng tới ai, giữ cô ta lại, tự nhiên có thể thấy rõ.”

Khúc Nhất Huyền cười cười, nói: “Tôi không thích truy vấn ngọn nguồn như anh nghĩ đâu, hơn nữa còn là cô gái nhỏ… đối với tôi mà nói rất xa lạ.”

Động tác Phó Tầm xoa tóc dừng lại, ánh mắt dò xét một vòng trên mặt cô, nói: “Cô lần này không đáp ứng, cô ta vẫn có biện pháp để cô gật đầu như thường.”

Khúc Nhất Huyền nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Cô không cảm thấy chính mình sẽ chịu Khương Doãn tính toán cùng uy hiếp, cô gái này dù có tâm kế, chỉ cần vào trong tay cô, vậy cũng không kém con khỉ ngang ngược trong lòng bàn tay Như Lai Thần Chưởng.

“Chỉ có việc này?” Cô hỏi.

Tóc khô một nửa, Phó Tầm buông khăn mặt xuống, bỗng nhiên cúi đầu, đưa mặt tới gần: “Đêm nay ngủ ở đây.”

Khúc Nhất Huyền: “…”

Cô không trốn không né, trên mặt liền nửa điểm biểu lộ buông lỏng cũng không có, chỉ nhíu mi, không nhanh không chậm nói: “Vậy anh đến ngủ ở phòng giường chung?”

Dường như cảm thấy phản ứng của cô thú vị, Phó Tầm thấp giọng cười, hỏi: “Không cảm thấy là tôi đang chơi lưu manh?”

Khúc Nhất Huyền yên lặng nhìn anh một hồi, phun ra hai chữ: “Không giống.”

Lúc này đến phiên Phó Tầm không hiểu, thanh âm của anh giống như đèn màu vàng ấm ở cửa trước, sàn sạt, thở ra một ngụm thuốc nói: “Cái gì không giống?”

“Anh không chơi loại trò đùa này.” Khúc Nhất Huyền ngắm anh một chút, nói: “Thật muốn đùa nghịch lưu manh, cái này cũng không đủ đẳng cấp.”

Cô bỗng nhiên cười lên, đuôi lông mày tỉnh táo vừa tan ra, giống như ló rạng trên núi tuyết, chiếu vào đáy mắt của cô, sóng nước lấp loáng: “Tôi cảm thấy tôi rất lưu manh, có muốn tôi dạy anh không?”

Phó Tầm không lên tiếng, anh cúi người, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt kia, giống như là muốn từ trong mắt của cô nhìn thẳng vào trong lòng.

Khúc Nhất Huyền mới đầu còn cứng được, da mặt cô dày, ai nhìn chăm chú cũng sẽ không đỏ mặt.

Nhưng thời gian dần trôi qua, cô phát hiện ánh mắt Phó Tầm có chút không đúng.

Ánh mắt của anh, giống như là đang tìm kiếm cái gì, giống như bão cát bất ngờ nổi lên trên hoang mạc, gió cát đầy trời.

Thật lâu, anh rốt cục nói: “Ở trên người cô, tôi không tìm thấy lần đầu tiên gặp được cô.”

Lần đầu tiên?

Khúc Nhất Huyền vặn mi: “Hoàng Hà Hồ Khẩu?”

Phó Tầm có chút ngoài ý muốn: “Cô còn nhớ? Nhưng đây không phải là lần đầu tiên.”

Không phải lần đầu tiên? Trong ấn tượng của Khúc Nhất Huyền, chỉ có một lần ở Hồ Khẩu kia, ngủ giường trên dưới.

Sau khi trời sáng, cô đi núi của cô, anh qua sông của anh, từ đây hai người không có liên quan không còn giao thoa.

“Cô không biết.” Phó Tầm nhìn hai mắt cô đen trắng rõ ràng, khó được nảy lên mấy phần ý cười: “Lần đầu tiên là ở Tây An, cách tủ kính, cô đang chọn tranh đường.”

Đó là Tây An vừa mới vào đêm, toàn bộ phố quán bar đèn hoa mới lên, cô khom lưng, cách tủ kính đang chọn tranh đường.

Ánh đèn trên quầy hàng thủy tinh chiếu sáng mặt mày của cô, cô cong khóe môi, giống như vất vả hạ phàm một chuyến.

“Lần thứ hai là cùng một ngày.” Phó Tầm nhớ lại: “Cách nhau một giờ, tại phố quán bar.”

Kia là một đoạn chuyện cũ Khúc Nhất Huyền không nhớ nổi.

Ký ức mơ hồ đến mức cô đã không nhớ rõ năm đó là bao nhiêu tuổi, tựa như là kỳ nghỉ hè nào đó ở đại học, cô không đòi tiền trong nhà, kiếm được tiền vé máy bay liền dám bay đi Tây An.

Đến ngày ấy, cô không đi tìm khách sạn, cũng chưa đi đến tiệm cơm, toàn thân cao thấp tiền chỉ đủ mua một bình nước khoáng. Cô liền mang theo cái chai nước kia, đi tới tới buổi trưa phố còn chưa khai trương quán bar, tìm công việc hát thuê.

Sau đó ban ngày hoặc đi dạo các điểm tham quan, hoặc ngủ đến trời tối, không ai quản thúc. Chờ trời tối, liền bắt đầu đi làm việc.

Thời điểm náo nhiệt là thật sự náo nhiệt, thời điểm cô đơn cũng là thật sự cô đơn, ngày nào đó cô ở trên giường tỉnh lại, cảm thấy mình giống như đã chết qua một lần, trở lại nhân gian.

Giống như là ngại những lời này đối với cô còn chưa đủ lực xung kích, Phó Tầm còn nói: “Đoạn thời gian cô ở quán bar kia hát, mỗi đêm tôi đều tới.”

“… Mỗi đêm đều mời cô uống rượu, lại mỗi đêm bị cô từ chối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.