Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát

Chương 22: Chương 22: “Phó Tầm, anh chạy theo tôi hơn nửa Trung Quốc, có phải thích tôi rồi đúng không?”




Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù Dung

Hạ tuần tháng chín.

Sân bay quốc tế Tào Gia Bảo ở Tây Ninh.

Viên Dã đứng ngoài xe, khom người, sửa sang kiểu tóc trước kính chiếu hậu.

Trước khi ra cửa cậu ta đã phun keo xịt tóc, từng sợi tóc mái được định hình đẹp đẽ, sau đó còn chải hất ra phía sau. Kiểu tóc này, cậu ta nhìn theo poster Lưu Đức Hoa rồi tự giày vò bản thân, sửa sang trọn vẹn nửa giờ.

Nếu không sao có thể đẹp như thế, tràn đầy cảm giác cong cong mượt mà.

Cậu ta cảm thấy bản thân cực đẹp, đứng tựa vào Wrangler không ngừng liếc mắt ra hiệu với các mỹ nữ đi ngang qua.

Có đồng nghiệp nhận ra cậu ta, cười nhìn một chút, hỏi: “Dã ca, chút nữa anh muốn đi xem mắt sao?”

Viên Dã nhìn người kia thấy khá quen mắt, khẽ cười hai tiếng: “Cậu thấy bộ dáng của tôi giống phụ nữ lắm à?”

Cậu đang đại diện đội xe tiếp đón đại lão đến đó nha! (Đại lão ở đây có thể hiểu là ông trùm, người đứng đầu)

Người đồng hành cười đến ý vị thâm trường, không vạch trần ngay trước mặt, cũng không muốn nói trái lương tâm, chỉ có thể đổi chủ đề: “Gần đây Tinh Huy có hoạt động lớn hay sao? Sáng nay tôi trông thấy tiểu Khúc gia.”

“Có thể có hoạt động lớn gì…” Viên Dã híp híp mắt, mày nhăn lại: “Cậu nói sáng nay cậu thấy tiểu Khúc gia á?”

“Đúng vậy, người rút ra bao 555 ngoài cô ấy thì còn có thể là ai.”

Viên Dã đưa cho cậu ta điếu thuốc, thuận tiện nói lời khách sáo: “Khúc gia nhà chúng tôi tới đây làm gì?”

“Tiếp một nữ, mang rương hành lý, còn rất trẻ. Hẳn là du khách, tôi thấy cô gái kia đứng ở cửa sân bay, chụp mấy tấm ảnh.” Cậu ta ngậm thuốc lá, cười nhẹ: “Anh nói xem, cô gái kia sao có thể chụp nhiều ảnh như thế chứ, tư thế gì cũng có, phông cảnh gì cũng chụp.”

Viên Dã cũng cười theo: “Khúc gia không thích chụp ảnh.”

Cậu nghiêng thân, đưa bật lửa lên đốt thuốc cho cậu ta, hỏi: “Bình thường cậu hay đi lại trong sân bay đón khách lẻ à?”

“Đúng vậy.” Người đồng hành bấm điếu thuốc, không đợi Viên Dã hỏi đã tự nói trước: “Một tuần trước tôi đã nhìn thấy tiểu Khúc gia, cô ấy cũng như tôi nhận được điện thoại một đơn lẻ. Nhưng một ngày cô ấy tiếp hai chuyến, chạy quá đầy rồi nên không nhận nữa.”

Viên Dã hút thuốc, không hé răng.

Trung tuần tháng chín, Khúc Nhất Huyền sau khi đi một chuyến đến Khả Khả Tây Lí về, thì tựa như bị bốc hơi, căn bản là không gọi điện thoại sẽ không tìm thấy người.

Hai ngày trước cậu cũng mới biết cô ở Tây Ninh từ chỗ Bành Thâm, sau đó cũng không thấy cô đâu nữa, tiểu Khúc gia như đang chơi trốn tìm tránh cậu ta.

Cảm giác kia, giống như bị bội tình bạc nghĩa… Ngột ngạt đến hoảng.

Đón Phó Tầm xong, bọn họ đến khách sạn trước.

Vì muốn biểu hiện, Viên Dã đã sắp xếp khách sạn năm sao cảnh quan xa hoa, ở trên tầng cao ba mươi, có thể thu hết cả thành thị Tây Ninh vào mắt.

Đến ban đêm, ánh đèn tô điểm Tây Ninh tựa như là tinh hà tản mát xuống mặt đất, đẹp không sao tả xiết.

Nhưng sau khi Phó Tầm nghe xong, vặn mi, không vui: “Khúc Nhất Huyền ở đây?” Viên Dã: “…”

Thế là, theo yêu cầu của Phó Tầm, Viên Dã tạm thời đổi khách sạn cho anh.

Cái khách sạn này cách nội thành khá xa, tiêu chuẩn duy nhất phù hợp với yêu cầu của Phó Tầm, chỉ có một — đó là khách sạn mà Khúc Nhất Huyền ở.

Không có tiêu chuẩn này, cái gì năm sao hả, Hilton hả, cảnh quan xa hoa hả, hoàn toàn thua một cái khách sạn loại ba.

Viên Dã đưa Phó Tầm đến khách sạn, oan oan ức ức thuê một gian phòng sát vách. Lúc quay về hủy phòng ở khách sạn năm sao, cậu vẫn nhịn không được, mắng một câu: “Đàn ông yêu đương đều là thứ ngu xuẩn! Chỉ số IQ bằng không! Cực kỳ ngu xuẩn!”

** ** **

Chạng vạng tối, Phó Tầm xách theo Viên Dã, đi một chuyến đến phố Vạn Hoa Đồng. Phí chút công phu mới tìm được căn nhà cũ treo tấm biển Tiểu Cường – quán sinh hoạt xe nổi tiếng.

Trong sân để một chiếc Prado, người đàn ông mặc quần áo lao động nhỏ gầy đang cầm vòi phun nước rửa bọt.

Nhìn thấy có xe đi vào cũng không nhiệt tình tiếp đón, ngân giọng hỏi: “Rửa xe hay là sửa xe?”

Phó Tầm xuống xe, đưa mắt nhìn vào cửa hàng. Trong cửa hàng chỉ có một chiếc đèn chiếu sáng, Mercedes G của anh dựng ngay dưới đèn, sơn xe sáng loáng. “Tới lấy xe.”

Ánh mắt anh chiếu đến camera trên trần nhà, hỏi: “Đóng thẻ hội viên hai năm, có thể xem băng thu hình ở chỗ anh hay không?”

Người đàn ông ghì chặt vòi phun nước, tay run một cái, không dám tin: “Tiệm này của tôi rách nát như vậy, cậu còn muốn đóng thẻ hội viên hai năm?” Cậu bị ngốc à.

Sau khi lời chui ra khỏi miệng, anh ta lấy lại tinh thần, nhìn Mercedes G để trong phòng, lại nhìn Phó Tầm, cười đến con mắt híp thành một đường chỉ: “Được được được, thần tài, mời vào bên trong.”

Ông chủ Tiểu Cường của quán sinh hoạt xe nổi tiếng, cũng chính là người đàn ông nhỏ gầy đang rửa xe vừa nãy. Làm thủ tục thay Phó Tầm, kiểm tra thẻ căn cước, sau khi xác nhận là chủ xe Mercedes G, khách khí giao chìa khóa xe cho anh.

“Theo lý thuyết, cái băng ghi hình này trừ phi có cảnh sát điều động, không thì không thể tự tiện cho người khác xem.”

Tiểu Cường bảo Phó Tầm đến chỗ quầy hàng, ngồi trước máy vi tính: “Cậu muốn xem là ai đưa xe tới à?” Dứt lời, không đợi Phó Tầm trả lời, lại phối hợp nói tiếp: “Đó là bạn gái cậu sao? Tính khí cũng thật lớn, tôi bảo cô ấy thanh toán tiền trước, cô ấy trực tiếp vỗ bàn, nói ‘Tiểu gia mua được Mercedes G còn có thể thiếu tiền rửa xe’? Lúc ấy tôi nghe xong, cảm thấy có đạo lý, toàn thân trên dưới chiếc xe này của cậu có linh kiện nào không quý hơn tiền rửa xe chứ.”

Viên Dã “Xì” một tiếng bật cười.

Thú vị, quá thú vị rồi.

Tiểu Cường nghe xong tưởng có người cổ vũ, càng nói càng hăng say: “Tôi mở tiệm làm ăn lâu như vậy, lần đầu gặp người ép mua. Câu thứ hai cô ấy hỏi tôi là ‘chỗ anh dịch vụ chăm sóc xe đắt nhất là gì?’, tôi vừa làm ăn, nhân lực ít vốn nhỏ, lúc ấy sợ tè ra quần, còn tưởng gặp phải câu cá chấp pháp*. Kết quả bà cô này chỉ muốn làm thẻ, còn đặt một đống thứ linh tinh, bảo dưỡng, trang trí đồ vật bên trong…”

*Anh Mỹ gọi là entrapment (sự đặt bẫy), đương sự vốn không có hành vi trái pháp luật nhưng dưới sự dụ dỗ của người khác mới tham gia hoạt động trái pháp luật.

Anh ta liếc mắt nhìn Phó Tầm, tiếc hận nói: “Mới đầu tôi tưởng là phụ nữ bao nuôi của tên nhà giàu mới nổi nào đó, người anh em tuổi cậu còn trẻ lại có tiền, rơi vào tay một cô gái táng gia bại sản như thế, quá đáng tiếc rồi.”

Phó Tầm cũng không nhịn được cong khóe môi, nói: “Có thể làm sao đây? Cũng may tôi chịu đựng được.”

Khúc Nhất Huyền còn không biết phía sau có người đang bày kế mình, giờ phút này cô đang ở tiệm bán đồ cổ phố Mạc gia, tìm bảo vật.

Không phải Phó Tầm biết giám định bảo vật sao?

Nếu ông chủ nhà này dám lừa tiền cô, cô nhất định sẽ quay lại đập nát cửa hàng!

** ** **

Tám giờ sáng ngày tiếp theo.

Khúc Nhất Huyền đúng giờ đứng chờ ở cửa khách sạn, đón khách.

Khách hàng là cô gái mà cô đến sân bay đón hôm qua, năm nay hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, một mình đến tây bắc du lịch.

Quyết định đi du lịch đường vành đai tây bắc, tổng cộng hết bảy ngày.

Sắp xếp hành trình của hôm nay là xuất phát từ nội thành Tây Ninh, qua Tháp Nhĩ Tự, đến hồ Thanh Hải, ngủ lại ở Hắc Hoàng Hà.

Khúc Nhất Huyền hẹn tám giờ xuất phát.

Nhưng đã tám giờ một phút, cũng không thấy bóng dáng của cô ta.

Cô nhẫn nại đợi thêm mười phút.

Tám giờ rưỡi.

Ngay tại lúc Khúc Nhất Huyền chuẩn bị thân chinh lên gõ cửa, cô gái nọ hất áo choảng đỏ, đẩy rương hành lý, khoan thai đi tới.

Khúc Nhất Huyền hơi nhíu mày, âm thầm quyết định: Sau này phải gọi cô nàng rời giường trước một tiếng, nếu bất tỉnh thì phá cửa.

Buổi sáng thăm quan Tháp Nhĩ Tự xong, bọn họ ăn cơm ở phụ cận điểm thăm quan, Cruiser trèo núi đến hồ Thanh Hải.

Hạ tuần tháng chín, thời tiết chuyển lạnh.

Vượt qua một ngọn núi, đi vào hẻm núi, thời tiết đã hoàn toàn khác với Tây Ninh. Trời âm u, trên đỉnh núi dần dần ngưng tụ mây đen.

Xe đi hết sườn núi, lúc đi vào một ngọn núi khác, tựa như xuyên thấu qua màn mưa, mưa bụi vừa mịn vừa dày đặc, rất nhanh đã thấm ướt kính chắn gió.

Khúc Nhất Huyền thông qua kính chiếu hậu nhìn chỗ ngồi phía sau, cô gái chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, mở to đôi mắt nhập nhèm kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ.

Khúc Nhất Huyền thu tầm mắt lại, nhắc nhở cô ta: “Cao hơn so với mặt nước biển ba ngàn mét, qua nửa giờ nữa, có thể tới đỉnh núi Lạp Tích.”

Cô gái kia hoàn hồn, hỏi: “Núi ‘rác thải’?”

“Lạp có nghĩa là ‘Kéo’, Tích nghĩa là ‘Sống’, nhưng gọi chính xác hơn là “Núi Lạp Kê”, ‘Kê’ trong gà nướng.”

Cô gái kia rốt cục cũng có một chút hứng thú: “Tên núi đặt tùy tiện như vậy sao?”

“Núi Lạp Tích tiếng Tạng gọi là ‘Cống Mao Lạp’, ý là kéo gà dừng lại đây. Kiến giải về tên núi sớm nhất là núi Lạp Tích, mọi người cũng tiếp nhận cái tên này. Nhưng nghiên cứu một chút, dựa theo phiên dịch tiếng Tạng là núi Kéo Gà, đây mới là tên của nó.”

Cô gái ‘ồ’ một tiếng, một lát sau mới hỏi: “Đỉnh núi có gì vui không?”

“Có miếu sơn thần, nơi đó gọi là Lạp Tắc, là Lạp Tắc lớn nhất trong nước, không phân chia dân tộc.”

Khúc Nhất Huyền không giải thích tỉ mỉ, xem xét thấy cô gái này không phải kiểu du khách từng tìm hiểu về hiểu văn hóa truyền thống nơi thăm quan trước đó, nói kĩ cô ta căn bản nghe cũng không hiểu.

Như Khúc Nhất Huyền đoán, cô ta gật gật đầu, hỏi: “Đô cao trên đỉnh núi so với mặt biển là bao nhiêu?”

Khúc Nhất Huyền đang đi qua eo núi, cô ghé mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ qua kính chiếu hậu, cái thoáng nhìn này, cô nhịn không được chăm chú nhìn thêm.

Đằng sau đuôi xe Cruiser, có một một chiếc xe vén màn mưa gió đi theo một khoảng cách không xa không gần, chiếc Wrangler đó có lẽ vừa đuổi tới nới.

Nó tận lực hạ thấp phong thái, không nhanh không chậm, duy trì lễ phép.

Mặt cô không thay đổi thu tầm mắt lại, trả lời vấn đề của cô gái: “4.524 mét.”

Cô gái nghe thấy độ cao, vô ý thức thở hổn hển hai cái.

Khúc Nhất Huyền hững hờ quét mắt nhìn Wrangler, cố ý thả chậm tốc độ xe, an ủi cô ta: “Không cần sợ, chúng ta lên chậm một chút.”

Mặt cô gái kia từ hôm qua đã bắt đầu lờ đờ, không biểu tình, kể cả nói chuyện cũng lãnh lãnh đạm đạm, không có cảm xúc gì.

Nghe vậy, mi mắt cô ta run rẩy, thấp giọng nói: “Tôi tên là Khương Doãn, chị gái xưng hô như thế nào?”

“Tôi họ Khúc.” Khúc Nhất Huyền vòng qua eo núi, nói: “Cô muốn gọi thế nào cũng được.”

Khương Doãn “vâng” một tiếng, sau đó lại yên tĩnh.

Nửa giờ sau, Cruiser dừng ở mảnh đất trống trước miếu thần sơn trên đỉnh Lạp Tích.

Khúc Nhất Huyền định xuống xe hút điếu thuốc, quay đầu thấy Khương Doãn mặc áo sơ mi cũng muốn xuống xe, nhắc nhở cô ta: “Bên ngoài đang đổ mưa, còn có gió thổi.”

Khương Doãn không hiểu.

Khúc Nhất Huyền ngậm điếu thuốc, phất phất tay: “Cô xuống dưới cảm nhận một chút là biết.”

Khương Doãn nửa tin nửa ngờ mở nửa cửa, chân vừa giẫm lên đá vụn trên mặt đất, rụt nhanh như thỏ: “Móa, lạnh thế!”

Cô ta mặc áo jacket vào, lại mặc thêm áo choàng ở bên ngoài, lúc này mới run rẩy rụt rè xuống xe.

Đợi lúc cô ta đi qua trước xe, Khúc Nhất Huyền nhấn cửa sổ xe xuống, gọi cô ta lại: “Trời đang mưa gió, tầm nhìn quá thấp. Cô đến trước tấm bia đá chụp mấy kiểu ảnh thì quay lại luôn đi, không tự chụp được thì gọi tôi.”

Khương Doãn ‘ừ’ một tiếng, đi một mình.

Khúc Nhất Huyền nhìn bóng lưng của cô ấy, miệng khẽ ‘chậc chậc’: “Nhóc đáng thương.”

Viên Dã đi theo sau xe Khúc Nhất Huyền, khổ không thể tả.

Đi đường núi rất khảo nghiệm tính nhẫn nại, từ lúc Wrangler rớt sau Cruiser, Khúc Nhất Huyền biến đổi phương pháp đùa cậu ta, một lúc tăng tốc, một lúc lại giảm tốc.

Vừa đến gần, vượt qua một đoạn eo núi đã không thấy tăm hơi bóng dáng. Lúc đến gần rồi lại đi chậm như ốc sên, Viên Dã chỉ sợ mình lỡ buông lỏng chân ga, xe có thể trực tiếp trượt từ đỉnh núi xuống chân núi.

Cậu ta chưa bao giờ nghẹn khuất như thế.

Thật sự là cám ơn trời đất, đỉnh núi Lạp Tích còn có điểm tham quan miếu sơn thần.

Nếu không, bị tra tấn từ đây đến hồ Thanh Hải, cậu ta sợ là cả đời này cũng không muốn lái xe nữa.

Cậu ta dừng xe ở mảnh đất trống bênh cạnh Cruiser, xe vừa dừng hẳn, cửa xe bên ghế phụ bị đẩy ra, Phó Tầm xuống xe.

Viên Dã theo sát, cũng xuống xe.

Cậu ta làm bộ muốn đi WC, đi ngang qua trước xe Cruiser.

Khúc Nhất Huyền ngồi ở trong xe, gác chân, ngậm điếu thuốc, hàm hồ huýt sáo với Phó Tầm.

Viên Dã cảm thấy Khúc gia nhà cậu ta rất lưu manh, còn học theo bộ dáng kim chủ huýt sáo.

Một giây sau, Khúc Nhất Huyền cười híp mắt hỏi: “Quá tam ba bận, chúng ta đã bốn lần không hẹn mà gặp.”

“Phó Tầm, anh chạy theo tôi hơn nửa Trung Quốc, có phải thích tôi rồi không?”Tác giả có lời muốn nói: Lúc tôi viết văn án, tuyệt đối không nghĩ tới đểbọn họgặp nhau bốn lần, à không… Năm lần...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.