Ánh Sao Sáng Chói

Chương 23: Chương 23




Đông Phương Nhiêu cảm thấy mình thật thông minh, chuyện này sẽ không có gì phải ồn ào nếu như ở đây có người chủ trì công đạo, phân xử công bằng, không thiên vị bất kỳ bên nào.

Ngô Hạ Ngự?

Không thể.

Người có mắt đều nhìn ra Ngô Hạ Ngự thích Lâm Hạnh Nhi, từ lâu Đông Phương Nhiêu cho rằng Ngô Hạ Ngự muốn theo đuổi Lâm Hạnh Nhi nhưng ngại Phương Diễn nên không ra tay.

Ngô Hạ Ngự rất ghét Đông Phương Nhiêu, thường xuyên la mắng cô, chuyện này cả đoàn kịch đều biết, lúc hắn la mắng chửi bới cũng không phân rõ đúng sai, rõ ràng người khác lỗi vẫn có thể đổ thừa thành Đông Phương Nhiêu.

Đặt Lâm Hạnh Nhi và Đông Phương Nhiêu ở cạnh nhau, một bên trọng một bên khinh, trong mắt Ngô Hạ Ngự ai đúng ai sai không nhìn cũng biết.

Đầu thu mặc dù không giá rét, nhưng vẫn có chút lạnh lẽo.

“Ách..xì” Đông Phương Nhiêu chợt hắt hơi một cái, cả người nổi da gà. Y phục ướt đẫm dính sát vào người, lỗ mũi cổ họng vừa thông lập tức cảm thấy lạnh.

Lý Hàm đưa áo khoác tới, “Đi thay đồ trước đi.“.

Đông Phương Nhiêu cảm kích nhìn Lý Hàm, nhận lấy, khoác bên ngoài, từ dưới đất đứng dậy cũng lười nói. Ngô Hạ Ngự, Lâm Hạnh Nhi muốn thế nào thì mặc kệ bọn họ, quản khỉ gió gì, thích thì sao, chẳng lẽ bọn họ có thể ăn thịt cô?

Thân thể quan trọng hơn, Đông Phương Nhiêu cũng không muốn té nước rồi còn nhận thêm bi kịch bị cảm. Lấy kinh nghiệm từ trước đến giờ, cô luôn tùy tiện uống chút thuốc không hề đi khám bệnh, cảm mạo không có mười ngày nửa tháng sẽ không hết. Đông Phương Nhiêu đi như chạy, cô bây giờ lạnh run rồi!

Thay quần áo xong đi ra ngoài mỗi người đều đã có vị trí và cương vị riêng. Cuối cùng đã dàn xếp ổn thỏa, vậy vừa rồi còn nói còn hỏi làm chi?

Lãng phí thời gian, kết quả vẫn như vậy?

“Hách Giai Giai “ Đông Phương Nhiêu đứng ngoài lều, đang suy tư phải làm gì, bị một người gọi, Đông Phương Nhiêu nhìn,người ở tổ đạo cụ, nhớ không ra tên.

Ngày thường tất cả mọi người không nói chuyện với cô, Đông Phương Nhiêu có thể gọi ra tên đúng là không có mấy người.

Đông Phương Nhiêu nghi hoặc nhìn hắn, không cho là người này tới làm quen .

Người nọ xấu hổ cười cười, nói: “Mới vừa rồi cô đi thay quần áo nên không nghe, đạo diễn bảo tôi nói với cô, hôm nay về nghỉ ngơi trước, dù sao ngày mai ở đây vẫn còn cảnh phải quay, cảnh của cô đổi sang ngày mai tiếp tục.”

Đông Phương Nhiêu nghe, nhìn sang Ngô Hạ Ngự ở xa xa, Ngô Hạ Ngự đang tập trung tinh thần xem diễn viên diễn, tay nâng lên, chuẩn bị kêu action. Màn này người tham gia tương đối nhiều, Lý Hàm cũng ở đó. Nhìn xung quanh không thấy Lâm Hạnh Nhi, Đông Phương Nhiêu dĩ nhiên cũng không hỏi.

“Được rồi.” Đông Phương Nhiêu thu hồi tầm mắt, nói.

Trước cho ngươi một đấm, sau thưởng ngươi một mứt táo?

Làm chuyện này thật có lời nha.

Bất quá có thể trộm nửa ngày nghỉ không muốn cũng không được, mặc dù ngày mai phải bù lại, nhưng hiện tại Đông Phương Nhiêu cũng không có tâm tình quay phim. Ngô Hạ Ngự chắc cũng đoán được, Đông Phương Nhiêu cười lạnh trong lòng.

Về nhà ngủ một giấc, tỉnh lại cảm thấy cổ họng không thoải mái. Đông Phương Nhiêu thầm mắng xui xẻo, bình thường tình huống tiếp theo sẽ là một trận cảm mạo, nóng rang, bệnh nặng thôi rồi!

Đông Phương Nhiêu vội vàng tìm hai viên thuốc phòng cảm uống, rồi đến phòng bếp nấu canh gừng. Đông Phương Nhiêu rất không thích uống canh này, cô thường chỉ ăn nhạt, hoàn toàn không ăn cay, bị gừng làm cay đến chảy nước mắt chảy nước mũi ròng ròng, đáng thương không a.

Tiếng chuông điện thoại vang lên hết lần này tới lần khác.

Đông Phương Nhiêu chạy tới nhận, là Vũ ca.

“Nghe nói hôm nay ở studio em bị Lâm Hạnh Nhi đẩy xuống nước, có chuyện này hay không?” Vũ ca ân cần hỏi han.

“Không sao.” Chuyện cũng đã qua, Đông Phương Nhiêu cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện tốt lành gì, không cần thiết đi tuyên truyền khắp nơi, nên đáp qua loa.

Vũ ca không tin, nếu hắn gọi tới hỏi, nhất định là có người biết chuyện đem tiền nhân hậu quả nói hết với hắn rồi, hỏi Đông Phương Nhiêu chỉ là hình thức, Đông Phương Nhiêu nói thì tốt, không thì hắn cũng đã biết.

Nhưng nghệ sĩ mình quản lý bị người ta ức hiếp, Vũ ca có chút tức giận, vì vậy nói: “Bảo em tìm phụ tá em không nghe, có người ở bên giúp cầm này cầm kia không nói, làm chuyện gì cũng có người ứng phó, chiếu cố lẫn nhau, đâu giống như bây giờ, bị người ta đẩy xuống nước cũng không có người nào bước ra nói đỡ một tiếng. Anh nghe nói, nếu không có Lý Hàm, em thật đúng là bị người ta ô miệt xỉ vả còn không biết cãi lại.”

Ngừng lại hít một hơi, lại nói: “Anh nói này Giai Giai, em trước kia cũng đâu phải như vậy, cô ta đẩy em em không biết đẩy lại sao? Cô ta mắng em em không biết mắng ngược lại hả? Sao em thật thà như vậy, bị người ta khi dễ còn không biết hoàn trả, anh hỏi em em còn không muốn nói!”

Vũ ca càng nói càng kích động, cuối cùng nổi cơn thịnh nộ, nói thật, Đông Phương Nhiêu còn chưa nhìn thấy Vũ ca vì người khác tức giận đến vậy, một hồi cảm động, thì ra vẫn còn có người dõi theo cô, quan tâm đến cô này.

“Vũ ca, chuyện cũng qua rồi, mọi người cùng đoàn phim xé rách mặt nhau rất khó coi.” Đông Phương Nhiêu ôn tồn nói.

Vũ ca hừ một tiếng, nói: “Lâm Hạnh Nhi nổi tiếng hơn chúng ta, chúng ta cũng không thể làm gì cô ấy, cũng may Ngô Hạ Ngự là người công đạo, hung hăng mắng Lâm Hạnh Nhi một trận, bằng không khẩu khí này anh thật nuối không trôi.”

Đông Phương Nhiêu nghe Vũ ca nói, có chút mộng mị, hỏi: “Ngô Hạ Ngự mắng Lâm Hạnh Nhi hồi nào vậy?”

Vũ ca kinh ngạc: “Em còn không biết a, em là người trong cuộc, sao so với anh không có mặt ở hiện trường còn không biết gì hết?” Đông Phương Nhiêu che điện thoại nghe, cũng không phản bác. Một lát sau, Vũ ca nói: “Lúc em đi thay đồ, Ngô Hạ Ngự mắng Lâm Hạnh Nhi một buổi, nghe mọi người nói mắng cho khóc luôn. Sau có cảnh quay cũng không đóng, vừa khóc vừa chạy đi.”

Thì ra lúc sau không thấy Lâm Hạnh Nhi là vì có chuyện như vậy, Đông Phương Nhiêu thầm nghĩ, ngoài miệng “Dạ” một tiếng, bày tỏ mình hiểu, nói: “Vũ ca, không có việc gì cúp nha, em thật không có chuyện gì cả, đừng lo lắng.”

“Aiz, biết biết.” Vũ ca thở dài một cái, nói, “Còn chuyện phụ tá, anh đi tìm giúp em, em đừng nói không cần, lần này anh sẽ không nghe lời em nữa. Anh xin tổ kịch cho em nghỉ hai ngày, em cái gì cũng đừng làm, nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong không đợi Đông Phương Nhiêu cự tuyệt, trực tiếp cúp điện thoại.

Đông Phương Nhiêu bất đắc dĩ nhìn điện thoại, suy nghĩ một chút có một phụ tá cũng tốt, thời điểm không quay phim cũng có người trò chuyện.

Đông Phương Nhiêu thu dọn đồ đạc vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, đầu choáng váng nhứt bưng bưng, liên tiếp nhảy mũi nhiều cái, trong lòng khổ không thể tả, âm thầm than thở, xem ra canh gừng với thuốc cảm đều không chống đỡ nỗi, lần này không thể không trải qua một trận bệnh.

Nghĩ thế, Đông Phương Nhiêu trở về giường, mũi bắt đầu chảy nước, đầu hỗn loạn, rất khó chịu, hết lần này tới lần khác lăn qua lộn lại không ngủ được. Trận cảm mạo này tới nhanh lại mãnh liệt, Đông Phương Nhiêu không bao lâu liền bắt đầu ho sù sụ.

Điện thoại lại vang, để ở đầu giường Đông Phương Nhiêu với tay lấy nhấn phím trả lời.

“Uy?” Đông Phương Nhiêu hữu khí vô lực hỏi, thanh âm ngòng ngọng, không biết còn tưởng đứa trẻ.

“Sao vậy?” Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng nói Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu không biết thế nào chóp mũi chua xót, hốc mắt liền đỏ, hít hít mũi nói: “Không sao, thời tiết thay đổi quên mặc thêm áo, có chút cảm.”

“Bị cảm?” Loáng thoáng nghe được Phương Diễn đạm thanh hỏi, “Sao không chú ý, gặp bác sĩ chưa?”

“Tôi uống thuốc rồi.” Dĩ nhiên sẽ không thú nhận mình không có đi khám bệnh, thuốc phòng cảm cũng là thuốc mà?

“Ừ, vậy em nghỉ ngơi cho khỏe, anh không quấy rầy em nữa.” Phương Diễn nghe Đông Phương Nhiêu nói, tựa hồ yên tâm, nói xong cũng muốn cúp điện thoại.

Đông Phương Nhiêu khẽ hít mũi, nói: “Được rồi.”

Phương Diễn nói ngủ ngon rồi cúp điện thoại, Đông Phương Nhiêu nhìn điện thoại trên tay ngẩn người. Cho nên mới nói không thích ngã bệnh. Người bệnh đặc biệt muốn đông muốn tây lại đặc biệt yếu ớt, có cảm giác cô độc, trước kia Đông Phương Nhiêu chỉ có một mình, thời điểm bị bệnh cũng không có ai để ý, hiện tại thành Hách Giai Giai, vẫn là một mình.

Đem điện thoại đặt ở đầu giường, Đông Phương Nhiêu lần nữa ủ chăn ngủ. Thật lâu vẫn không ngủ được, cổ họng đau, mũi bị nghẹt còn ho khan, cả người càng ngày càng khó chịu. Đông Phương Nhiêu mơ hồ nghe có tiếng chìa khóa va chạm, tiếp theo cửa nhẹ nhàng mở ra rồi khóa lại.

Vũ ca tới?

Hay là Phương Diễn?

Dù sao nằm chết sống cũng không ngủ được, muốn động lại cảm thấy không có khí lực, Đông Phương Nhiêu bò dậy ngồi ở mép giường hô: “Vũ ca?”

Không nên thấy Đông Phương Nhiêu ngủ lại tỉnh, tỉnh lại uống canh gừng lại ngủ, nhưng hiện tại thật ra mới chín giờ tối, Đông Phương Nhiêu buổi chiều chưa tới bốn giờ đã trở về nhà.

Cũng không cần hỏi tại sao Đông Phương Nhiêu mở miệng là kêu lên Vũ ca , bởi vì khả năng Phương Diễn tới quá thấp, lúc Phương Diễn gọi điện cho Đông Phương Nhiêu mới bảy giờ, Phương Diễn muốn tìm người ăn cơm khi đó còn kém không nhiều lắm. Hiện tại hơn chín giờ, loại thời điểm này nói không chừng hắn còn đang lái xe chở nữ nhân nào về nhà đây.

Kết quả cửa phòng ngủ mở ra người tiến vào thật ngoài dự liệu Đông Phương Nhiêu.

“Vũ ca là ai?” Phương Diễn xuất hiện ở cửa, đen mặt, hỏi. Trong tay còn cầm một bình thuỷ, không biết bên trong chứa cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.