Ánh Sao Sáng Chói

Chương 54: Chương 54




Thấy Đông Phương Nhiêu, Hạ Thác vô cùng kinh ngạc “Giai Giai, cô tới hồi nào vậy?” Một đôi mắt đẹp ngạc nhiên nhìn Đông Phương Nhiêu, dưới ngọn đèn chiếu rọi toát ra ánh sáng tươi tắn. Lời nói rất tự nhiên, gọi tên rất thân thiết, nhưng một chút ý tứ nhường chỗ cũng không có, đây là lần thứ hai cả ba người Đông Phương Nhiêu, Hạ Thác và Phương Diễn chạm mặt. Lần đầu Đông Phương Nhiêu quả thật nhìn không ra Hạ Thác và Phương Diễn có cái gì, lúc đó ai cũng biểu hiện lãnh lãnh đạm đạm, chỉ như kiểu niên trưởng học muội, bạn bè bình thường gặp mặt.

Đông Phương Nhiêu dĩ nhiên sẽ không vô lễ ép người nhường chỗ, cô vốn đến sau, người ta ngồi trước đâu có đạo lý giành chỗ ngồi, mặc dù trên thực tế cô mới là bạn gái Phương Diễn. Bên cạnh Phương Diễn cũng có vài chỗ nhưng đều đã có người ngồi, những vị trí khác lại hơi xa cách.

Hạ Thác không nhường, tự động có người nguyện ý nhường, vừa thấy Đông Phương Nhiêu tới đã vội vàng đứng lên, “Giai Giai, cô ngồi đây đi.” Người này cũng là diễn viên trong đoàn phim, đều quen biết cả.

Cô không từ chối, ngồi xuống, chuẩn bị nghe bọn họ tán gẫu.

Cả quá trình bất quá một hai phút, từ đầu đến cuối Phương Diễn vẫn không nói một câu. Không khí vui vẻ vừa rồi kể từ lúc Đông Phương Nhiêu bước đến lập tức biến mất không còn gì nữa, Phương Diễn vốn đang tươi cười, nhìn cô chợt thay đổi sắc mặt, lạnh lùng không để người ta biết đang suy nghĩ gì.

Cô chính hiệu là một người phá hỏng bầu không khí đây mà, Đông Phương Nhiêu rất tự giễu nghĩ.

Lúc ở nhà hai người quan hệ mặc dù khẩn trương, nhưng ngoài mặt vẫn có thể duy trì bình thản, bây giờ có mặt Hạ Thác, Phương Diễn ngay cả mặt mũi cũng lười làm.

Nếu nói đêm hôm đó cùng Hạ Thác hai người cái gì cũng không làm, Đông Phương Nhiêu tin, nhưng có thể bảo đảm về sau cái gì cũng không làm? Đông Phương Nhiêu không tin .

Không có biện pháp, người của công chúng ít nhiều phải kiêng kỵ vài điều, không chỉ phải làm cho mình nhìn, còn phải làm cho người khác nhìn. Nếu như cô hôm nay không đến nói chuyện với Phương Diễn, hai người không để ý gì tới nhau, ngày mai bảo đảm truyền ra tin tức Hách Giai Giai đã chia tay Phương Diễn. Mặc dù đến đây đều là bạn của Ngô Minh Hạo, nhưng không đảm bảo toàn bộ khu vực được bảo mật tốt. Cho dù có chia tay, cũng phải tự thân thông báo, tránh để người ngoài suy đoán lung tung.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ Phương Diễn chắc là quyết định không để ý tới cô, lâu vậy mà Phương Diễn thật không thấy cô đến rồi sao? Đông Phương Nhiêu không tin. Cũng không biết Phương Diễn đang giận cái gì, hoặc là có Hạ Thác ở đây, bạn gái chính thức cũng không bù được một Hạ Thác, thật đáng buồn, vậy thì mấy ngày nay Phương Diễn cố gắng vãn hồi làm cho ai nhìn đây? Chết cũng không buông tay là có ý gì? Ngược lại trở ngại anh và Hạ Thác quang minh chính đại có đôi có cặp.

Đông Phương Nhiêu trong lòng cười khổ, ngoài mặt mỉm cười đang muốn nói chuyện, còn chưa lên tiếng, Hạ Thác ngược lại nói trước .

“Giai Giai, vừa rồi không thấy cô còn tưởng cô không tới, hỏi Phương Diễn nhưng anh không chịu nói.” Cô ấy làm bộ liếc Phương Diễn một cái, “Đúng rồi, đêm đó chúng tôi uống rượu với nhau, sao cô không tới? Xế chiều chúng ta từ quán cà phê ra về tôi còn tưởng Phương Diễn sẽ báo cô hay nên không nói, kết quả đến nơi mới phát hiện cô không tới, hôm nay hỏi lại Phương Diễn mới biết anh căn bản không nói, Phương Diễn cũng thiệt là.. .. . .” Hạ Thác lại liếc Phương Diễn, trong giọng nói không khỏi oán giận, lại mơ hồ cất giấu mấy phần ngọt ngào.

Cố ý? Đông Phương Nhiêu là bạn gái Phương Diễn người nào ngồi đây không biết? Vốn là thấy bọn họ một ở đông một ở tây, ngồi bên cạnh Phương Diễn còn một nữ nhân khác đã đủ khiến người ta suy nghĩ viễn vong rồi, bây giờ Đông Phương Nhiêu tới, mấy người đang muốn bỏ xuống nghi ngờ bây giờ nghe lời kia, giọng nói kia, ánh mắt kia, động tác kia của Hạ Thác, ai có thể không nghĩ ngợi thêm? Rối rít đánh bóng mắt chờ sự việc phát triển tiếp theo.

“Ừ, ngày đó về thấy hơi khó chịu, mọi người chơi vui là được rồi.” Đông Phương Nhiêu gật đầu cười nói, trong lòng đối với tình cảnh hiện tại hết sức chán ghét, lại không thể không tiếp tục cười giả lả, quay đầu nhìn Phương Diễn, “Anh chỉ nói có Ngô Hạ Ngự, Ngô Minh Hạo, cũng không nói có Hạ Thác đại mỹ nhân, nếu em biết có cô ấy, nhất định đi. Lúc về em nói với anh thấy không khỏe nên anh không nói cho em biết luôn phải không? Anh thật là. Em rất thích Hạ Thác, nói với anh mấy lần rồi đâu phải anh không biết.” Trong lòng không phải không lo lắng, nếu như hiện tại Phương Diễn đơn giản chỉ cần trước mặt nhiều người phơi bày lời nói của mình, tất cả ngụy trang kia cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.

Thế thái nhân tình xung quanh thấp thỏm theo dõi diễn biến, nghe lời nói của Đông Phương Nhiêu căng thẳng trong lòng dần dần thả lỏng, ồ, cứ tưởng có kịch hay, mong đợi hai nữ nhân có thể phóng ra tia lửa không như dự liệu của mọi người, thì ra không phải.

Nghe Hách Giai Giai nói..., Hạ Thác giống như là bạn chung của hai người, cả hai quan hệ vô cùng tốt, khó trách gần gũi với Phương đại gia thế mà Hách Giai Giai không tỏ vẻ gì.

Phương Diễn cũng nhìn Đông Phương Nhiêu, tròng mắt tối đen như mực không rõ ý gì, qua một hồi lâu, Phương Diễn mới đạm mạt nói, “Em đã không khỏe còn đòi đi làm gì? Thân thể khó chịu nên ở nhà nghỉ ngơi, uống rượu lại hại thân. Nói em biết khẳng định em nháo nhào đòi đến cho bằng được, dĩ nhiên anh sẽ không nói.”

Đông Phương Nhiêu không ngờ Phương Diễn sẽ phối hợp, sửng sốt một chút. Hạ Thác hâm mộ không thôi, nói: “Phương Diễn, anh đối với Giai Giai thật tốt nha.”

“Giai Giai là bạn gái anh, anh không tốt với cô ấy thì tốt với ai?” Phương Diễn lại nói, mọi người đều ngẩn ra, rối rít cười. Nói đùa không nhìn ra Phương Diễn còn có mặt này, thì ra trước kia đa tình là bởi vì chưa gặp Hách Giai Giai a.

Phương Diễn cười nhạt một tiếng, không trả lời cũng không nói.

Người khác không nhìn ra, người hiểu rõ Phương Diễn từ trước đến giờ Đông Phương Nhiêu còn không nhìn ra sao? Phương Diễn mặc dù vẫn luôn cười, nhưng đã sớm hết kiên nhẫn, ánh mắt cực kỳ lạnh đạm .

“Phương niên trưởng, anh nói vậy để em ghen tỵ sao? Xấu tính quá!” Một bên Hạ Thác nhẹ giọng nói tiếp, hé ra nụ cười cứng ngắt, hoàn toàn không có vẻ vui tươi như vừa rồi. Lời của Hạ Thác được đám người chung quanh nhất trí gật đầu đồng ý.

Đông Phương Nhiêu nhìn tình huống này chỉ có thể cười khổ trong lòng, thật là có miệng khó trả lời, hiện tại cô và Phương Diễn thế nào chẳng lẽ Hạ Thác không biết sao? Lời vừa nói, là trêu tức cô hay bày tỏ bất mãn đối với Phương Diễn đây?

“Có gì mà ghen tỵ, em còn ngại người theo đuổi ít quá sao?” Chỉ nghe Phương Diễn ôn nhu đáp.

Bây giờ có chút không ngồi yên được nữa rồi.

Đông Phương Nhiêu đứng dậy, đúng lúc nhìn qua cửa hội trường.

“Mọi người trò chuyện, tôi qua với vài người bạn cũ.” Thế nhưng thấy Ngô Hạ Ngự từ hành lang bên ngoài đi vào. Không đúng dịp không được sách. Đông Phương Nhiêu lưu lại một câu, liền sãi bước hướng Ngô Hạ Ngự, trực giác phía sau có một đạo tầm mắt gắt gao nhìn mình chằm chằm nhưng Đông Phương Nhiêu không để ý nhiều.

“Ngô Hạ Ngự!” Nhìn Ngô Hạ Ngự tựa hồ không nhìn thấy mình, Đông Phương Nhiêu vừa đi, vừa lớn tiếng kêu hắn.

Lúc này Ngô Hạ Ngự mới quay đầu thấy Đông Phương Nhiêu, vốn muốn đi hướng khác thoáng chốc sựng lại, chần chờ chốc lát mới đi về hướng Đông Phương Nhiêu.

“Cô tới sớm thế?” Ngô Hạ Ngự chân dài, rất nhanh đi đến trước mặt Đông Phương Nhiêu, hỏi. Trong giọng nói không khỏi lạnh nhạt.

Đông Phương Nhiêu nhăn mày, nghe ra nhưng không quá để ý, cho là quá lâu không gặp nên thế “Đâu còn sớm, khi tôi tới rất nhiều người cũng tới rồi, không ngờ anh còn trễ hơn tôi nữa, đợi biết bao lâu.” Mặc dù Phương Diễn vẫn luôn không thích Đông Phương Nhiêu cùng Ngô Hạ Ngự tiếp xúc quá nhiều, nhưng bạn bè lâu ngày mới gặp, tất nhiên là tưởng niệm, Đông Phương Nhiêu dùng tay chỉ chỉ bàn Thi Lam Lam, “Sao hả, qua uống chút không?”

Tối nay mà muốn uống rượu là được ngay. Đây là tiệc tụ họp bạn rượu mà.

Ngô Hạ Ngự trầm mặc nhìn chằm chằm Đông Phương Nhiêu lặng nhìn mười mấy giây, không nói câu nào. Đông Phương Nhiêu không khỏi hồ nghi nhìn lại hắn, “Sao vậy? Có gì không đúng sao?” Theo tầm mắt Ngô Hạ Ngự nhìn sang, gật đầu, “À, Đó là Hạ Thác, học muội của Phương Diễn.” Đông Phương Nhiêu thoáng giải thích, trong lòng phiếm đau nhưng hết sức nhẫn nhịn, ít nhất trên mặt vẫn gượng cười.

“Cô đừng cười nữa, không biết rất khó coi sao?” Ai biết gặp phải Ngô Hạ Ngự không chút nể mặt vạch trần. Ngô Hạ Ngự này, có mấy lời tự biết là tốt rồi, chẳng lẽ không biết vạch trần trước mặt sẽ làm người ta rất lúng túng không xuống đài được hay sao? Mấy tháng không thấy, lại thêm không đáng yêu.

“Không cười chẳng lẽ khóc?” Nhưng vẫn thành công khiến Đông Phương Nhiêu thu hồi nụ cười, thản nhiên nói.

“Rốt cuộc có uống không?” Sau đó tức giận hỏi. Trước mặt Ngô Hạ Ngự chính là như vậy, tâm tình đều không cần quá mức che giấu, giấu cũng giấu không được, đừng xem hắn bình thời làm sự tình là bộ dạng tay lớn chân to, nhưng kỳ thật rất tinh tế, có nửa điểm động tĩnh cũng không thể qua mặt hắn. Tựa như mới vừa rồi, muốn lừa cũng không lừa được, tâm tình bị người nhìn thấu, cảm giác thật quá đáng ghét.

“Uống, hôm trước Phương Diễn chuốc say tôi, hôm nay tôi nhất định phải đòi lại trên người cô.” Ngô Hạ Ngự nói, chọc cho Đông Phương Nhiêu luân khởi quả đấm phải đi đánh hắn, “Đừng tính tôi với anh ấy cùng một chỗ, anh bị Phương Diễn chuốc say liên quan gì tới tôi, tìm lộn người rồi? !” Liếc xéo hắn một cái, “Này, Phương Diễn kia kìa muốn gì thì đến tìm anh ấy đi” Thật không muốn nhìn bên kia, hai người kia lại đang hôn má nhau, thật là không bận tâm cái gì mà.

“Tôi tìm anh ấy làm gì?” Ngô Hạ Ngự thản nhiên nói, “Tôi rất bận, còn phải an ủi người bị thương tâm nữa.”

Đông Phương Nhiêu thật muốn tiến lên đạp hắn hai đạp, thế nào mấy tháng không thấy, càng ngày càng thấy ghét?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.