Ánh Sao Sáng Chói

Chương 65: Chương 65




Đông Phương Nhiêu đinh ninh bài phỏng vấn ngắn khi vừa rời sân khấu tối qua sẽ tràn lan khắp mặt báo, ít nhất cũng chiếm cứ một diện tích nho nhỏ nào đó. Nhìn tờ báo mới đưa tới, đúng là đều viết về buổi lễ trao giải ngày hôm qua nhưng nửa chữ cũng không nhắc tới tên của Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu và Lý Cảnh Điềm. Tối đa cũng chỉ đề cập đến người nào đạt được giải thưởng nào, một câu đơn giản vậy thôi.

Chuyện đụng độ Lý Cảnh Điềm ở sân bay lật nát tờ báo cũng không thấy, cả tờ báo dài thòng thế chỉ viết vòng quanh mấy vấn đề trong buổi lễ, vài ý kiến không đồng tình khi giải thưởng nào đó trao cho người này mà không phải người kia, vài đoạn văn ngắn giới thiệu những diễn viên, ca sĩ trẻ mới ra mắt.

Đông Phương Nhiêu đã lâu mới thấy lần đầu tiên không có xì căng đan liên quan tới mình xuất hiện trên báo chí. Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tỏa ra một loại cảm giác được đại xá khắp thiên hạ. Nhưng bây giờ rất quỷ dị, tư liệu tốt vậy mà báo chí bỏ qua lại đi viết mấy bản tin canh suông nước quả, đây đâu phải phong cách của người đưa tin.

Tin tức chẳng lẽ bị người nào đè xuống?

Phương Diễn?

Nhưng tại sao anh phải làm vậy? Phương Diễn lúc trước đâu có quan tâm mấy vấn đề này?

Thật khó đoán, bất kể thế nào không bị đưa lên trang đầu đương nhiên là tốt, buông tờ báo Đông Phương Nhiêu lại lần nữa bò vào trong chăn ngủ bù, bồn chồn lo lắng suốt một đêm, hiện tại có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.

Giấc ngủ kéo dài từ mười giờ trưa thẳng đến năm giờ chiều. Nếu không bị tiếng chuông cửa in ỏi làm phiền chưa chắc đã tỉnh ngủ. Từ trên giường lăn xuống ngước đầu lên tóc bù xù như ổ gà, ngủ quá lâu khiến đầu hơi nhứt, đôi mắt không mở to được. Chuông cửa còn ý vị vang không ngừng.

Vũ ca không phải còn giữ một chiếc chìa khóa sao?

Thấy chuông cửa không dấu hiệu ngừng lại, Đông Phương Nhiêu rên rỉ một tiếng, lấy tay thay lược vuốt vuốt tóc, chân xỏ dép đi tới phòng khách.

Màn ảnh máy truyền camera xuất hiện gương mặt tuấn tú đẹp trai của Ngô Hạ Ngự, anh vẫn còn liều mạng nhấn chuông cửa không thôi, nếu Đông Phương Nhiêu không ở nhà đoán chừng..., chuông cửa sẽ bị Ngô Hạ Ngự làm hỏng mất?

Đông Phương Nhiêu nhứt đầu nghĩ tới, nhấn phím thông âm, “Ngô Hạ Ngự, anh đừng nhấn chuông nữa! Chờ tôi mười phút!”

Đông Phương Nhiêu trung khí mười phần rống nam nhân muốn phá hư chuông cửa kia, quả nhiên tiếng chuông đòi mạng liền ngừng lại. Đông Phương Nhiêu quay về phòng ngủ thay quần áo, nhanh chóng đánh răng rửa mặt lau mặt, trong vòng mười phút giải quyết xong toàn bộ, mới bước ra mở cửa.

“Ngô Hạ Ngự, có chuyện gì nhấn chuông dữ vậy? Sắp chết hả?” Đông Phương Nhiêu không chút khách khí mắng Ngô Hạ Ngự.

Đông Phương Nhiêu nói chuyện như vậy với Ngô Hạ Ngự đã thành thói quen, Ngô Hạ Ngự cũng đã nghe quen thói, chủ yếu là Ngô Hạ Ngự người này có lúc xử sự thật khiến người ta hận không thể trực tiếp một chưởng đánh ngất anh. Ngô Hạ Ngự không chút ngần ngại, cười hắc hắc nâng hai túi đồ lớn tới trước mặt Đông Phương Nhiêu tựa như hiến dâng vật quý: “Tôi hỏi Vũ ca biết cô hôm nay không có lịch trình gì nhất định là ở nhà rồi.”

“Đây, chúc mừng cô được trao giải đồng thời ăn mừng tân gia luôn một thể, tôi cố ý mua mang tới, đợi lát nữa Minh Hạo, Thi Lam Lam và Nghi Hạo Đông cũng sẽ tới tham gia, gọi điện cho cô mãi không được, tôi đành phải tự mình đến nhấn chuông tìm cô chứ sao?” Nói xong bĩu môi, đẩy Đông Phương Nhiêu vào, “Vào nhanh thôi, miễn cho bị người phát hiện nơi này có một Đại minh tinh ở, về sau ngày ngày có người tới cửa vây xem sẽ không tốt, phiền chết cô luôn.”

Đông Phương Nhiêu bị Ngô Hạ Ngự đẩy, hai túi nilong Ngô Hạ Ngự đưa trước mặt cô lúc nãy, đại khái nhìn thấy bên trong đều là thức ăn, đương nhiên toàn bộ đều là chưa qua xử lý, ngay cả dầu, muối, dấm, tương đều có, chuẩn bị thật đầy đủ.

Không sợ bên trong nhà mới của cô không có nồi niêu xoong chảo sao?

Cũng may lúc không quay phim rãnh rỗi có lướt qua Internet mua thêm chút vật phẩm, lại được Vũ ca mua thêm chút đồ dùng, nếu không bọn họ hôm nay tới nhất định là bị hớ, cũng không biết tự tin đến từ đâu, cư nhiên hỏi cũng không hỏi một tiếng đã kêu gọi mọi người tới, đồ cũng mang theo.

“Mấy cái này ai nấu?” Đông Phương Nhiêu đau đầu, chẳng lẽ bắt cô giải quyết? Thủ nghệ của cô làm được nhưng không bảo đảm bọn họ ăn được đâu nha.

Ngô Hạ Ngự liếc cô một cái, Đông Phương Nhiêu thề cô tuyệt đối thấy bên trong cái liếc mắt này chứa thành phần khi dễ “Chưa hề có ý định để cô làm, cứ yên tâm.” Ngô Hạ Ngự nói, đẩy mãi thành nghiện, tiếp tục dùng tay đẩy lưng Đông Phương Nhiêu, cũng không xem cô rốt cuộc đi mau hay đi chậm, Đông Phương Nhiêu uốn éo xoay người lại, trợn mắt nhìn Ngô Hạ Ngự, anh cũng chỉ cười, “Tôi có mang theo sách hướng dẫn, có làm thử theo công thức rồi, yên tâm, tôi nhất định sẽ làm xong.” Ngô Hạ Ngự lòng tin tràn trề nói.

Cảm thấy nam nhân bên cạnh đắc ý đến tận trời. Đông Phương Nhiêu lắc đầu một cái, chỉ còn kỳ vọng vào Nghi Hạo Đông. Thi Lam Lam cùng Ngô Minh Hạo hoàn toàn không thể trông cậy, hai người này mười ngón tay không dính nước xuân.

Đông Phương Nhiêu cùng Ngô Hạ Ngự xách đồ vào bếp, Đông Phương Nhiêu bắt tay vào công tác chuẩn bị, Ngô Hạ Ngự từ nhỏ đến lớn chưa làm qua việc nhà, nào biết những thứ này, Đông Phương Nhiêu hoài nghi nghiêm trọng mấy người này muốn tới nhà cô hoàn toàn chỉ có một mục đích, chính là phá hoại.

Ngô Hạ Ngự rửa hành lá rất sạch, chẳng qua khúc rễ màu trắng bị anh bỏ hết toàn bộ thôi. Đến cá lóc (cá quả), người bán rõ ràng đã cạo vảy sơ, cắt vây lấy ruột xong xuôi hết rồi bảo anh kiểm tra lại xem còn xót gì hay không, phải nói anh cạo rửa lại vô cùng sạch sẽ không thể bắt bẻ chỗ nào vì da cá bị anh tước mất hết. Sau đó còn đắc chí khoe khoang thành quả của mình trước mặt cô nữa chứ, Đông Phương Nhiêu chỉ biết câm nín. Quyết định đuổi cái người nam nhân này ra phòng khách xem ti vi, chấp nhận số khổ đảm đương nữ công gia chánh. Một lát sau, Thi Lam Lam đến. Ngô Hạ Ngự mở cửa, Thi mỹ nhân quả nhiên thấy phòng bếp né nhanh hơn ai hết thảy, thấy Đông Phương Nhiêu vất vả cần cù lao động bên trong, người chỉ chớp mắt lui nhanh ra phòng khách xem ti vi cùng Ngô Hạ Ngự rồi .

Đông Phương Nhiêu thở dài, mấy người này đúng là không trông cậy được. Hành hạ người khác cũng phải gộp cho đủ bộ. Cả bọn cùng tồn tại trong một thành phố, nhưng đều bận rộn, tính chất nghề nghiệp lại không ổn định, lúc nào cũng hối hả ngược xuôi. Lần họp mặt trước là ở tiệc sinh nhật Ngô Minh Hạo cũng cách đây bốn tháng, lần này đại khái lấy lý do vì buổi trao giải hôm qua mới tụ lại một chỗ. Thật là, muốn ăn muốn chơi muốn chỉnh người thì nói đại đi, cần gì phải lấy cớ vì cô ăn mừng chứ? !

Đông Phương Nhiêu ngậm ngùi ở trong bếp vừa chuẩn bị vừa nghĩ ngợi nếu Nghi Hạo Đông cũng không biết nấu thì mình sẽ động thủ, mặc dù thủ nghệ không tốt nhưng tuyệt đối không thể để cho Ngô Hạ Ngự người đã bị cô đuổi cổ ra ngoài quay lại hủy diệt nhà bếp của cô! Hơn nữa thức ăn anh nấu có thể ăn hay không cũng là một vấn đề to bự, Đông Phương Nhiêu tuyệt đối không biến mình thành chuột bạch.

Đông Phương Nhiêu sơ chế xong rau củ, thịt cá đem cất vào tủ lạnh, mới phát hiện Ngô Hạ Ngự mua quá nhiều, bốn người sao ăn hết đây? Lắc đầu một cái rửa tay rồi đi ra phòng khách.

“Gọi điện thoại hỏi xem bọn họ gần tới chưa?” Đông Phương Nhiêu nói với Ngô Hạ Ngự.

“Mới gọi rồi, đang tới, Minh Hạo lén lấy rượu đỏ của quản gia giấu nhiều năm đem đến, chúng ta hôm nay có lộc hưởng rồi.. .. . .” Ngô Hạ Ngự cười hắc hắc, “Đúng rồi, cô sơ chế xong chưa?” Nói xong định đi xem thử.

Đông Phương Nhiêu đâu nguyện ý để anh trổ tài? Vội vàng ngăn cản, “Khoan đã, chờ họ tới rồi hãy làm.” Không dám nói thẳng không tin thủ nghệ, tránh đả kích lòng tự ái của anh.

Ngô Hạ Ngự bĩu môi “Cô đừng trông cậy vào bọn họ, bọn họ không biết nấu đâu.” Kết quả Ngô Hạ Ngự một câu nói đánh vỡ toàn bộ hi vọng của Đông Phương Nhiêu. Đám người kia chẳng lẽ muốn ăn đồ Ngô Hạ Ngự làm? Không sợ bị ngộ độc thực phẩm sao, đầu óc có bình thường không đây?

Đang cò kè chuông cửa lại vang lên. Đông Phương Nhiêu không chút suy nghĩ liền chạy tới nhấn khóa mở cửa “Vào đi đang chờ mọi người đấy.” Đông Phương Nhiêu nói xong xoay người vào phòng bếp, bây giờ đối với hai người Ngô Minh Hạo, Nghi Hạo Đông không có bất kỳ chỗ khả dụng nào cô cũng lười nhìn một cái.

Cuối cùng vẫn là cô nấu, thật là mệnh khổ mà, bảo đảm không đến nỗi nhập viện, nhưng sẽ không quá mỹ vị, hi vọng bọn họ có thể nuốt trôi.

Đông Phương Nhiêu bắt chảo lên bếp, bật lửa, cũng chú ý động tĩnh ngoài phòng khách, một mảnh thanh âm huyên náo.

Chảo nóng, Đông Phương Nhiêu cho dầu ăn vào.

“Uy, Hách Giai Giai, chúng ta tới sao cô không ra nghênh tiếp một cái vậy hả? Quá không nể mặt nha!” Ngô Minh Hạo to giọng rống.

“Tôi đang nấu ăn đây này!” Đông Phương Nhiêu tức giận quát ngược lại, đối với mấy người này không cần thiết phải chú ý hình tượng gì cả. Đều là mấy người đặc biệt trong ngoài không đồng nhất, một mặt tính tình dã man này chỉ có người thân cận mới có diễm phúc chiêm ngưỡng.

Bên ngoài không biết thế nào có tiếng ồn ào tranh cãi, Ngô Minh Hạo dường như bị Ngô Hạ Ngự rượt chạy vòng vòng khắp phòng, vừa chạy vừa la.

Cũng biết hai huynh đệ này ở chung chính xác không có chuyện tốt, nhiều năm qua không biết chung đụng thế nào mà lớn được như vậy.

“Để anh nấu cho.” Đông Phương Nhiêu đang để ý chảo, không ngờ nghe được một giọng nói quen thuộc, quay đầu thấy Phương Diễn cư nhiên đang đứng trước cửa phòng bếp! Trên người là quần áo dệt may thủ công, áo sơ mi quần kaki, một bộ trang phục thoải mái, trước kia rất ít khi thấy Phương Diễn mặc. Đông Phương Nhiêu nói thích anh mặc thế nhưng Phương Diễn cũng không mặc thêm vài lần, thật không có khí thế.

“Anh. .. . .” tâm trí rối loạn thật không thích hợp nấu ăn, Đông Phương Nhiêu nhanh chóng tắt bếp, “.. .. .. Sao lại tới đây?”

Chỉ nghe nói Ngô Minh Hạo, Thi Lam Lam, Nghi Hạo Đông sẽ đến, sao Phương Diễn cũng đến? Vừa rồi ba người bước vào nhà chứ không phải chỉ có hai người là Ngô Minh Hạo và Nghi Hạo Đông sao?

“ Anh không thể tới sao?” Nghe Đông Phương Nhiêu nói..., Phương Diễn hé ra sắc mặt bình tĩnh hơi lãnh, hỏi ngược lại.

Khách mà tính khí còn lớn hơn chủ nhà. Đông Phương Nhiêu cởi tạp dề ném tới tay Phương Diễn, người cũng đến rồi cũng không tiện đuổi ra khỏi cửa, “Cầm đi, muốn nấu thì cứ nấu.”

Nhìn thấy Phương Diễn lồng ngực không khỏi vọt lên một cổ nóng như lửa.

Dù sao cô nấu ăn cũng không tốt, có người khi không tự nguyện thay mình chịu khổ dĩ nhiên không nên chối từ, cô vội vàng ra ngoài tìm Ngô Minh Hạo tính sổ!

Phương Diễn biết rõ hai người đã chia tay, anh cũng đã có bạn gái mới, còn tới dây dưa với cô làm gì? Ngày hôm qua còn có thể nói là trùng hợp, hôm nay lẽ ra không đến mới phải, đâu có người cầm đao gác trên cổ buộc anh tới đâu chứ? Trong đầu anh rốt cuộc chứa ý đồ gì?

Đông Phương Nhiêu có lửa không phát ra được, đương nhiên không thể tìm Phương Diễn khai đao, chỉ có thể chọc tới Ngô Hạ Ngự cùng đồng bọn Ngô Minh Hạo thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.