Ánh Sao Sáng Chói

Chương 73: Chương 73




Đông Phương Nhiêu một lần nữa đi lướt qua Phương Diễn, dạo này đi đâu cô cũng thấy anh hết, đi ăn cơm cũng thấy, đi dạo cũng thấy, đi làm cũng thấy, trở về vẫn thấy. Không hẹn mà gặp hoài.

Kể từ hôm đó, Đông Phương Nhiêu không nói một lời nào với Phương Diễn nữa. Không phải tại anh mà vì cô cứ một mực trốn tránh. Rất rõ ràng gặp một lần là tình cờ, còn gặp nhiều lần không thể nào chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, giả như Phương Diễn không chấp nhất, chỉ sợ ngay cả một cái bóng cũng không thèm để lại. Nhưng suy cho cùng trong thâm tâm cô vẫn còn bàng hoàng rối rắm, cô và Phương Diễn, còn có thể sao?

Hôn lễ của Thi Lam Lam và Nghi Hạo Đông diễn ra rất suôn sẻ, khiêm tốn mà không mất hoa lệ, vô cùng ấm áp và lãng mạn, người đến tham dự hôn lễ đông đúc, phần lớn là các nghệ sĩ đạo diễn cùng nghiệp giới, Thi Lam Lam và Nghi Hạo Đông đều là người trong ngành giải trí, đương nhiên bạn bè ở phương diện này là đa số. Hiện trường rất nhiều siêu sao tụ tập, nhiều minh tinh lão làng đã lâu không lộ diện cũng nể mặt xuống núi chúc mừng, nếu có ký giả ở đây tuyệt đối sẽ làm cho nơi này sáng lóa oanh tạc điên cuồng.

Tất cả mọi người đều bận rộn, đều có công việc riêng nên kết thúc hôn lễ một hai ngày sau, người đã rời đi hơn phân nửa, cũng có người dứt khoát lưu lại du lịch. Đông Phương Nhiêu là một điển hình trong số đó. Thi Lam Lam và Nghi Hạo Đông kết hôn ở nước M, tuần trăng mật cũng hưởng thụ ở địa phương này, mấy năm nay hai người đã đi qua rất nhiều nơi, mỗi nơi đều lưu lại một thời gian, đi đâu cũng không có bao nhiêu cảm giác khác lạ. Đi nhiều chỗ rồi chung quy cảm thấy chọn được một nơi yêu thích vẫn tốt hơn so với hối hả ngược xuôi khắp nơi.

Đông Phương Nhiêu ở lại, Lý Như Cửu ham vui cũng lưu lại thêm một ngày, hôm sau mới đón phi cơ trở về. Ngô Hạ Ngự và Ngô Minh Hạo cũng vô cùng hứng thú với chỗ này, cũng lưu lại. Phương Diễn ngày hôm sau còn thấy, ngày thứ ba thì không thấy bóng dáng đâu nữa, nghe Ngô Hạ Ngự nói trong nhà có việc gấp gọi về.

Trong nhà có việc? Loại thuyết pháp này cũng thật ngộ nghĩnh. Nhưng Ngô Hạ Ngự không nói tiếp, cô cũng không tiện hỏi thêm.

Con người có lúc kỳ cục vậy đó, anh ở bên cạnh lượn lờ trước mặt thì cảm thấy anh cản trở, phiền phức, nhưng khi không thấy lại có cảm giác thiếu vắng, trống trải.

Đông Phương Nhiêu vì mình sinh ra cảm giác như thế mà khủng hoảng, thật ra đã hiểu nguyên do rồi, đáp án quá đơn giản không phải sao?

Cô vẫn luôn nghĩ đến Phương Diễn, nhớ đến Phương Diễn, lúc Phương Diễn đến tìm cô, thực chất cô rất vui mừng. Cô gạt được người khác nhưng không lừa được mình.

Thi Lam Lam sau đó có tìm Đông Phương Nhiêu một lần, liên quan đến mối quan hệ giữa Đông Phương Nhiêu và Phương Diễn, bạn bè bên cạnh cũng vô cùng quan tâm, cũng thật tâm muốn hai người có thể đi đến hạnh phúc. Thi Lam Lam nói Đông Phương Nhiêu quá quật cường, dù Phương Diễn trước đây phong lưu có tiếng nhưng bây giờ đã quay đầu làm lại, toàn tâm toàn ý với một mình cô, cô còn ba lần bốn lượt đẩy người ta ra, một người đàn ông tốt như vậy còn không muốn, cô còn cầu cái gì đây?

Nhưng đâu ai hiểu được nỗi sợ hãi trong lòng Đông Phương Nhiêu? Cô cũng không biết cô muốn cầu cái gì? Đối với Phương Diễn, cô cần cái gì của anh chứ? Tiền tài? Cô có thể tự kiếm đủ tiền để lo cho bản thân mình, cô không cần dựa dẫm vào người khác, cũng không cần cầu xin những thứ này. Tiếng tăm? Đông Phương Nhiêu nổi tiếng có thừa, nhìn lại trong giới giải trí hiện nay chẳng có bao nhiêu người xứng tầm làm đối thủ của cô. Lợi lộc? Cái này có gì tốt mà cầu mong? Nói thật, cô không quá quan tâm đến những thứ vật chất ngoài thân.

Cô chẳng qua đối với sự tái xuất của Phương Diễn mà sinh ra cảm giác hoảng sợ xuất phát từ nội tâm mà thôi.

Không phải gì khác mà Phương Diễn lại dùng phương thức bá đạo không chấp nhận cự tuyệt xuất hiện lần nữa trước mặt cô. Vừa thấy mặt liền cởi sạch đàn áp trên giường, căn bản không hề cho cô thời gian để suy nghĩ hay kháng cự.

Đông Phương Nhiêu mấy ngày nay luôn tránh né Phương Diễn là vì cô đang sợ hãi. Mỗi khi thấy anh đến gần mình, tim không tự chủ mà tăng nhịp đập. Làm sao mới được? Thật sự có thể làm lại từ đầu sao? Còn có thể bắt đầu lại sao?

Đông Phương Nhiêu hỏi mình, nhưng ngay cả bản thân cũng không có đáp án chính xác.

Thi Lam Lam nói cô cứ cẩn thận quá mức sẽ mất đi hạnh phúc vốn có, Đông Phương Nhiêu thừa nhận, nhưng vô luận như thế nào cũng không có biện pháp tiến thêm một bước nữa.

Ở nước M du ngoạn hết một tuần mới trở về nước. Lúc này ngày nghỉ đã bị sử dụng gần hết, chỉ còn thêm ba bốn ngày để cô thoải mái. Sau đó lại vùi đầu vào công việc.

Đông Phương Nhiêu tự thấy mình giống một con quay, loại đồ vật quay cuồng không biết mệt mỏi, liên tục làm việc mấy ngày chỉ chợp mắt ba bốn tiếng đồng hồ vẫn không nề hà gì, nhưng dứt ra dành thời gian vui chơi nghỉ ngơi chừng mười ngày ngược lại như sắp kiệt sức.

Chắc phải thương lượng với Vũ ca xem xét nhận ít hợp đồng quảng cáo và kịch bản phim truyền hình lại một chút, chừa ra chút thời gian không để mình trầm luân suốt ngày trong công việc mãi được, ngoại trừ công việc chỉ biết có công việc, con người đâu phải máy móc, máy móc làm việc quá năng suất sẽ có lúc hư hỏng, con người dĩ nhiên cũng sẽ mệt mỏi.

Trên bàn có một tờ báo, tiêu đề màu đen cỡ chữ phóng đại ' Thiếu gia tập đoàn Phương thị Phương Diễn sắp đính hôn với thiên kim Hạ gia, trai tài gái sắc, người người hâm mộ '. Nhân tiện hé lộ hình ảnh ngọt ngào mặt đối mặt của Phương Diễn và Hạ thiên kim.

Trong tình yêu, người nào không buông bỏ được người đấy thua.

Đông Phương Nhiêu cảm thấy mình thua triệt triệt để để.

Rõ ràng đã buông tay, hơn một năm rồi lại không chịu được cứ dính vào. Kết quả ngày hôm nay, bất kể ai đúng ai sai, cũng là tự tìm lấy.

Đang do dự rồi bàng hoàng, trong lúc bàng hoàng phát hiện chân tướng.

Chân tướng cho thấy mình là một đứa ngu, thế nhưng để một người gọi là Phương Diễn làm đầu óc u mê rối loạn. Nhìn lại mới biết mọi thứ chỉ là mơ mộng hão huyền.

Hết kỳ nghỉ, Đông Phương Nhiêu tiếp tục sa vào guồng quay công việc, tin tức Phương Diễn đính hôn sôi nổi trên mặt báo. Cô nhận được không thấp hơn năm cuộc gọi hỏi thăm, Ngô Hạ Ngự, Ngô Minh Hạo, Thi Lam Lam đều gọi tới. Ngô Hạ Ngự bảo chuyện không phải như cô thấy đâu, Ngô Minh Hạo nói nhất định phải nghe Phương Diễn chính miệng giải thích, Thi Lam Lam khuyên mọi việc nhìn thoáng một chút.

Đông Phương Nhiêu cũng không biết nên nghe ai.

Cô mỗi ngày làm việc, sáng đóng phim chiều diễn xuất, khuôn mặt mỉm cười tươi tắn, nhìn ra chỗ nào bất ổn đâu?

Chỉ có lúc nửa đêm giật mình thức giấc sẽ nhớ nhung nhiệt độ khi Phương Diễn ôm cô ủ ấm, nếu như mấy ngày trước ở nước M không tránh anh, đối xử tốt với anh, kết quả có khác hay không?

Nhưng Đông Phương Nhiêu biết, kết quả chắc chắn sẽ không thay đổi.

Hoàn thành thước phim quảng cáo cuối cùng trong tháng, Đông Phương Nhiêu lái xe về nhà. Trở về nước nửa tháng, cuộc sống mới quay lại quỹ đạo bình thường, Đông Phương Nhiêu đã nói với Vũ ca sau này nhận ít hợp đồng một chút, cô cần nhiều thời gian nghỉ ngơi, Vũ ca nhìn quầng thâm mắt vừa đen vừa to của cô, cũng thấy thương sót, vốn đã có ý nhưng sợ cô cự tuyệt, giờ cô tự miệng nói ra đương nhiên đáp ứng ngay lập tức.

Đêm hôm sau mười một giờ, xe cộ thưa thớt. Đông Phương Nhiêu thích lái xe trên đường vắng người như thế này hơn, ban ngày thành phố ồn ào, tấp nập luôn khiến cô cảm thấy nghẹt thở.

Sau một đoạn đường, luôn có cảm giác khác thường, giống như có người đi theo, nhưng nhìn kính chiếu hậu thì không thấy gì khác lạ cả. Dù sao cũng tối rồi, Đông Phương Nhiêu có chút sợ, dưới chân đạp ga, tăng nhanh tốc độ, nghĩ thầm chút xíu nữa là về đến nhà, về nhà sẽ không có chuyện gì nữa.

Lái xe vào tiểu khu, Đông Phương Nhiêu phát hiện mọi thứ không phải ảo giác, chính xác có một chiếc xe theo đuôi, mà người lái xe, lại là Phương Diễn!

Nhất thời trong lòng khơi gợi nhiều cảm xúc phức tạp.

Phương Diễn chạy sát sau xe Đông Phương Nhiêu, cũng không sợ bị cô thấy, theo xe cô tiến vào tiểu khu, Đông Phương Nhiêu quẹo trái, anh cũng quẹo trái, cô rẽ phải, anh cũng rẽ phải. Đông Phương Nhiêu đến trước cửa nhà thì dừng lại, Phương Diễn cũng dừng lại cách xe cô mười mét.

Đông Phương Nhiêu không thể nhịn được nữa, lửa giận tràn đến cổ họng .

Phương Diễn tại sao có thể như vậy?

Người sắp đính hôn cũng là anh, còn dám vác mặt đến đây kiếm chuyện với cô, trêu đùa cô đã đời rồi phủi mông biến mất, một lời giải thích cũng không có, bây giờ hơn nửa đêm lại bám theo xe cô tới tận nhà, anh rốt cuộc muốn làm cái gì đây? !

Còn chưa quậy đủ sao?

Mở cửa xuống xe, Đông Phương Nhiêu không chút nghĩ ngợi nâng gót bước đến gần xe hơi hạng sang của Phương Diễn.

Cô cảm thấy tình tính của mình rất ôn hòa, dễ chịu, nhưng Phương Diễn lại luôn có cách khơi mào tính nóng nảy trong cô.

Phương Diễn đứng đợi trước cửa xe, dáng vẻ cao ráo đẹp trai, nửa tháng trời vẫn như cũ không có gì thay đổi.

“Phương Diễn!” Đông Phương Nhiêu trực tiếp đi đến trước mặt Phương Diễn, giận dữ kêu tên anh, đây không phải lần đầu Phương Diễn chọc tức cô, nhưng hôm nay thấy Phương Diễn điềm nhiên đứng ở chỗ này, giống như chưa từng có vấn đề gì xảy ra, cô chỉ cảm thấy đau khổ suốt nửa tháng này có vẻ buồn cười quá.

Đúng vậy, người ta muốn đính hôn mắc mớ gì tới cô? Nói trắng ra là, anh có là gì của cô đâu, cớ gì cô lại tức giận? Cô có lập trường đó sao?

Nhân lúc người tự tới, Phương Diễn vươn tay kéo người ôm vào lòng, siết chặt.

“Giai Giai, anh rất nhớ em.” Phương Diễn ôm Đông Phương Nhiêu, khẽ nói.

Đông Phương Nhiêu hoàn toàn ngơ ngác trước hành động của Phương Diễn, sửng sốt hồi lâu mới nhớ phản ứng, giãy giụa “Phương Diễn, anh lại phát bệnh thần kinh hả?” Càng lúc càng cảm thấy không thể nói chuyện theo lẽ bình thường với anh, “Phương Diễn, sao anh có thể như vậy, tôi rất dễ bị lừa sao? Anh đùa giỡn với tôi cảm thấy rất vui sao? Anh sắp đính hôn rồi còn ở bên ngoài làm loạn cái gì? Sao anh lại tồi tệ như vậy?”

Giãy giụa vẫn không thoát, Đông Phương Nhiêu định làm liều la lớn lên. Không bận tâm đến bảo vệ hình tượng nữa, nếu như cô cứ giấu khó chịu trong lòng mà không phát ra, cô sẽ điên mất!

Phương Diễn, tại sao có thể tồi tệ như vậy?

Đông Phương Nhiêu lấy tay dùng sức đánh Phương Diễn, cào anh, ngắt anh, chân thì đá, miệng thì cắn. Đơn giản mười chiêu đủ mười biến thành một người phụ nữ chanh chua, ban đầu chia tay Phương Diễn, là vì không muốn có ngày mình sẽ biến thành hình tượng này. Nhưng giờ phút này đây Đông Phương Nhiêu nào có chú ý tới?

Cô cái gì cũng mặc kệ.

Cô chỉ biết Phương Diễn ở chỗ này, đã muốn đính hôn với người phụ nữ khác mà hết lần này đến lần khác trêu chọc cô!

“Phương Diễn, anh đi đi, đừng bao giờ tới tìm tôi nữa!” Đông Phương Nhiêu thiếu chút nữa xuất khẩu mấy lời thô tục, “Làm sao anh có thể như vậy, trước kia cũng thế, bây giờ cũng thế, tôi dễ lừa lắm sao, anh thích đùa giỡn lắm hả, rất vui sao? Thấy tôi thế này có phải anh rất vui, rất thích thú không? Phương Diễn, tôi ghét anh! Tôi hận anh chết đi được, anh biến đi, tránh xa ra!” Người phụ nữ chanh chua giãy giụa không ngừng, giãy giụa không thoát được vừa tức vừa vội, mếu máu sắp khóc.

Hơn hai năm rồi, Đông Phương Nhiêu mỗi lần khóc đều là ở trước mặt người đàn ông này. Thử hỏi, trên thế giới này trừ người đàn ông trước mặt này, còn có người có thể khiến cô lưu tâm sao? Đông Phương Nhiêu rất đau xót phát hiện, không có, một người cũng không có.

Lúc đầu âm thanh rất nhỏ, rất ẩn nhẫn mà khóc thút thít, càng khóc càng lớn tiếng, từ từ biến thành khóc lóc thỏa thích.

Đông Phương Nhiêu còn hình tượng gì để mất? May mắn nơi này đêm khuya thanh vắng không ai qua lại, hơn nữa nơi này là biệt thự đình viện tư gia, khóc thét hơn nữa cũng không lọt tai người khác. Hên là nơi này bảo an rất tốt, chưa từng có nhân vật khả nghi xuất hiện, nếu như một màn này bị chó săn chụp được..., khẳng định thẳng tiến lên trang đầu, hình tượng Đông Phương Nhiêu xây dựng chắc chắn sụp đổ toàn bộ.

Khóc đến thương tâm, một tiếng thở dài bất đắc dĩ phát ra từ đỉnh đầu.

Ôn nhu vô cùng dùng tay lau nước mắt đọng trên gương mặt Đông Phương Nhiêu, “Nếu như không như vậy, em sẽ thành thực đối mặt với tình cảm của em sao, sẽ tìm anh náo, tìm anh rống, sẽ về bên anh sao?”

Câu hỏi của anh, Đông Phương Nhiêu hiểu, đáp án dĩ nhiên là —— không biết.

“Đều là giả thôi, Giai Giai.” Đông Phương Nhiêu bị buộc ngẩng đầu nhìn Phương Diễn, nghe Phương Diễn từng câu từng chữ nói, “Đều là giả, trong nhà có việc là giả, tin tức trên báo là giả, đính hôn là giả, tất cả đều là giả .”

“Chỉ có một việc là thật.” Phương Diễn ôm cô thêm khắng khít, để cô dính sát vào người anh như hợp thành một thể, “Em yêu anh” Phương Diễn nhìn Đông Phương Nhiêu, chậm rãi đặt môi lên môi cô, nói, “Và anh yêu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.