Trong phòng khách, không gian bao trùm lên một tầng căng thẳng. Ba Tình Tình ôm mặt ảo não. Mẹ Tình Tình ngồi ở ghế đối diện, vẻ mặt nghiêm nghị và đôi mắt ánh lên lãnh đạm khi nhìn đến hai đứa con của mình đang quỳ dưới đất
Mọi chuyện là thế nào? Hóa ra hai bố con các người giấu tôi nuôi một con bé người máy ở trong nhà đấy à? Tình Tình của tôi đâu? Con gái tôi đâu?
Bà kích động gầm lên, Lăng Tử Tuấn hoảng sợ vội vàng rót cho mẹ Tình Tình ly nước ấm.
Xoảng!
Ly nước vừa đưa đến liền bị mẹ Tình Tình vung tay hất đổ, vỡ tan tành dưới nền.
Bà nó bình tĩnh nghe tôi nói.
Giọng ba nó vang lên đều đều. Nhấp một ngụm trà nóng, ông bắt đầu tường thuật sự việc.
16 tuổi, Tình Tình mắc bệnh ung thư, lúc phát hiện ra đã là giai đoạn cuối, không thể chữa trị. Bà vì lo lắng mà rơi vào trầm cảm, 4 tháng sau,con bé qua đời. Bà từ trầm cảm chuyển sang rối loạn tâm lí rồi hoang tưởng. Suốt ngày cứ như người điên ôm lấy con gấu bông ở xó phòng. Cho nó ăn, tắm, ngủ, miệng cứ lẩm nhẩm gọi tên con gái. Lúc đấy Tình Tình, à, ý tôi là cô người máy thông minh này đang trong giai đoạn hoàn thành. Tôi và Tử Tuấn liền thống nhất đưa ra một quyết định có chút mạo hiểm. Nghiên cứu khoa học này chỉ có tôi, Tử Tuấn và cậu bạn tên Kan của thằng bé cùng thực hiện mà không qua sự đồng ý của chính phủ. Nếu để con bé, à, cô người máy này thauy thế cho Tử Tình, có lẽ…
Mẹ Tình Tình im lặng nghe ông nói, mắt bà mờ đi sau làn nước nóng hổi mặn chát.
Bà thấy như mình vừa đi ngược lại hồi ức, dừng tại ngày bà cầm trên tay tờ giấy chuẩn đoán bệnh tình của con gái.
Rồi lại như nhìn thấy thân hình bé nhỏ xanh xao của con bé chìm trong đống dây dợ máy móc chết tiệt.
Còn lời của ông bác sĩ cứ như ù ù bên tai “Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức”
Bà lịm đi trong cơn đau quặn nơi lồng ngực và những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi.
Em gái con qua đời ở bệnh viện bên Mĩ. Việc này ngoại trừ gia đình mình và Kan thì không có ai biết. Con và ba lại âm thầm mai táng cho em. Vì vậy mà em ấy mới có thể thuận lợi thay thế Tình Tình mà không hề bị nghi ngờ.
Hai người…hai người….
Mẹ Tình Tình định nói điều gì đó, nhưng cổ họng cứ như bị ai chặn lại, nghẹn đắng và không sao thoát ra cho được. Hướng mắt sang nó đang quỳ cạnh Tử Tuấn, bà tức giận gầm lên
Cô….cút….cút ra…nhanh…Cô không phải Tình Tình của tôi. Cút!
Tử Tình im lặng, nó cúi đầu lạy bà một lạy, giọng cất lên mường tượng như đang run rẩy
Con….cháu xin lỗi…
Rồi nó đứng lên, bỏ ra ngoài. Dáng vẻ bình thản và an tĩnh. Tất nhiên rồi, vì nó là người máy. Nó không thể hiểu và bắt chước được tất cả cảm xúc của con người. Đi được một đoạn, nó bất chợt dừng lại, nhìn xuống đôi chân mình. Đáng lí nó không nên để mẹ Tình Tình thấy cảnh anh Tử Tuấn tháo rời đôi chân này ra và làm sạch phần thức ăn bên trọng đó.
Để giống với con người và giảm thiểu khả năng bị phát hiện đến mức tối thiểu, anh Kan khi thiết kế cơ thể nó đã lắp một đường tiêu hóa, thức ắn đưa vào miệng sẽ trôi xuống và dồn lại ở cẳng chân. Vì vậy để không làm cản trở tốc độ di chuyển, nó chỉ cần ăn một chút để tỏ ra mình giống con người là được.
Đến tối sẽ tháo chân ra làm vệ sinh sạch sẽ.
“Cô không phải Tình Tình của tôi, Cút”
Lời nói của mẹ Tình Tình bất ngờ vang tới, nó kích hoạt thước đo cảm xúc và thấy chỉ số đang tụt xuống vạch đen ngòm.
Vậy là tâm trọng nó vì câu nói này là suy sụp hẳn đi.
Hình như cái này con người gọi là “buồn”
Tử Tình miên man trong dòng suy nghĩ hỗn độn, bất ngờ tay nó bị ai đó túm lấy, giật mạnh làm nó mất đà bổ nhào vào lòng người ta.
Thiếu..thiếu gia….
Dám tự ý bỏ đi, không xin phép, cô cũng lớn gan lắm.
- Không phải, tôi…
Tử Tình bỏ dở câu nói giữa chừng, cúi gằm mặt, đột nhiên không muốn giải thích gì thêm nữa, giọng nó nhỏ lại
Thiếu gia, anh muốn phạt cứ phạt.
Hàn Vũ có chút sửng sốt trước thái độ của Tử Tình, lặng một chút, hắn kéo tay nó trầm giọng.
Đi thôi
Nắng chiều đổ xuống, hai cái bóng một cao một thấp, một trước một sau như in sát vào nhau dưới mặt đường. Tử Tình không rời mắt khỏi tấm lưng rộng lớn trước mặt mình, tâm trạng nó vui vẻ hẳn lên, nó hơi nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ
“Tay thiếu gia đúng là ấm áp thật nha”
Cùng lúc đó, ở nhà Tử Tình, bầu không khí âm u trầm mặc vẫn chưa hề vơi bớt. Mẹ Tình Tình vẻ mặt đã chuyển thành lạnh băng.
tại sao hai bố con ông lại làm thế? Lừa người dối mình, tự ý sáng chế nghiên cứu khoa học như vậy cũng là phạm pháp có biết không?
Tôi biết, nhưng thực sự…hết cách rồi. Sự ra đi của Tình Tình là một cú sốc lớn, thêm nữa…
Ba Tình Tình cúi đầu né tránh ánh mắt của bà, chưa kịp nói tiếp đã bị Lăng Tử Tuấn xen ngang
Mẹ, thật ra con thấy như vậy rất tốt, em Tử Tình người máy….
Chat!
Má trái truyền tới đau rát, mẹ Tình Tình hai mắt đỏ lên đầy giận dữ, bà đứng bật dậy, kích động vô cùng.
Hoang đường,! Đúng là hoang đường. Loạn thật rồi.
- Mẹ..mẹ…..
Lăng Tử Tuấn hốt hoảng đỡ lấy bà, mẹ Tình Tình ôm ngực, hai mắt trừng lớn, hô hấp khó khăn rồi dần lịm đi trong vô thức, ba Tình tình run rẩy lấy điện thoại bấm số gọi.
Tiếng xe cấp cứu rú lên inh ỏi, phá vỡ cả một khoảng không gian.