- Anh làm gì thế? – Cô phụ dâu hét toáng khi nhìn thấy hắn.
- Tôi đến đây để ... cướp dâu – Hắn nói, ánh mắt cương nghị nhìn thẳng về phía cô dâu đang đứng trên bục.
Cô dâu và chú rể của chúng ta cũng theo phản xạ quay xuống.
Thấy chú rể quay xuống, hắn nhướng mày nhìn sau đó thốt lên ngạc nhiên.
- B... o ...b ... Bob, cậu làm gì ở đây vậy? – Hắn hoang mang nhìn sang người bên cạnh.
...
Đó không phải là Bảo Trâm.
Vậy Bảo Trâm đâu ???
- Anh làm cái quái gì vậy, phá hỏng hết buổi lễ, nhanh nhanh đứng gọn vào một chỗ đi – Đang mơ màng thì hắn bị một lực nhẹ kéo đi.
Hắn nhìn chủ nhân của bàn tay nhỏ đang nắm chặt lấy mình.
Ánh mắt hắn sáng lên, rồi không kiềm chế được mà ôm chầm lấy người đang đứng trước mắt.
- Bảo Trâm! – Nó hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhận lấy cái ôm của hắn, bàn tay nhỏ nhắn khẽ xoa xoa lưng hắn.
- Ừ.
~oOo~
Hôn lễ kết thúc.
Mọi người đều cảm thấy thú vị khi một ngày mà được chứng kiến được nhiều chuyện vui và lạ, ngoài việc đám cưới của tổng giám đốc công ty Bảo Bảo và con trai độc nhất của công ty xây dựng hàng đầu của Úc thì còn việc mà vào cái thời khắc quan trọng, mọi người trong lễ đường đang hồi hộp chờ câu nói: “ Con đồng ý” phát ra từ miệng của cô dâu thì cửa nhà thờ đột nhiên mở ra, cậu con trai lớn kiêm tổng giám đốc của công ty TTK xuất hiện rồi trịnh trọng tuyên bố: “ Tôi đến đây để cướp dâu”.
Mọi người một phen ngạc nhiên, trong đầu mỗi người đều tưởng tưởng ra hai người con trai giành nhau một cô gái, ai cũng đoán pha này sẽ có một trận chiến ác liệt đây. Ai ngờ đâu anh chàng cao to đẹp trai kia lại đi nhầm lẫn cô dâu là cô em họ haizz thật đáng thất vọng, cứ tưởng là có kịch hay để xem.
Nhưng bù lại, mọi người lại được chứng kiến những khoảnh khắc siêu đáng yêu của tổng giám đốc công ty TTK với em họ của cô dâu, phen này thì mấy bạn paparazi tha hồ mà chém gió,...
Chuyện là, khi cô em kia chạy ra ngăn cản cái kế hoạch “cướp dâu”của anh chàng, chàng mới hoảng hôn người ra mình đã nhầm, sau đó ôm chàng lấy nàng chốn đông người.
Và sau sau đó, hắn luôn lẽo đẽo theo nó, bàn tay to lớn kia nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nó, nắm thật chặt nó có giằng như thế nào cũng không chịu buông, nó đành mặc kệ. Lúc di chuyển từ nhà thờ đến nhà hàng, hắn cũng không tha cho nó, ngồi trên xe hắn tựa hẳn đầu vào vai nó, đôi tay lì lợm ve vãn, đùa nghịch những ngón tay đáng thương của nó, khi nó tính mở miệng ra nhắc nhở hắn thì hắn làm vẻ mặt cute vô đối khiến nó chỉ biết phải câm nín nhìn hắn chứ không làm được gì ( ai biểu đáng yêu quá cơ ).
- Thả ra coi – Cuối cùng nó cũng chịu không được, cố gỡ tay mình ra khỏi tay hắn.
- Không thả - Hắn ương bướng nhìn nó, nói giọng chắc nịch.
Nó lắc đầu, thở dài, đôi môi nhỏ ghé sát tai hắn.
- Tôi – muốn – đi – vệ - sinh – Nó gằn mạnh từng chữ - Tên biến thái nhà anh mau thả tôi ra để tôi còn đi giải quyết.
Mặt hắn đỏ bừng vội vàng buông tay nó ra, nó xoa xoa bàn tay đỏ ửng rồi lườm hắn, miệng lẩm bẩm:
- Tên chết bầm nhà anh!
--------------------- Trong nhà vệ sinh ----------------------------
Nó tạt nước vào khuôn mặt đỏ ửng, luôn miệng rủa:
- Đồ chết bầm, đồ biến thái, đồ dâm tặc, đồ ... hừ - Nó ngại ngùng nhìn vào gương.
Chợt nó nhớ đến lúc hắn bước vào nhà thờ và bảo là “cướp dâu” lúc đó chẳng phải hắn tưởng cô dâu là nó sao, có phải là hắn thích nó mới làm vậy không? Hay là hắn sợ nó lấy chồng sẽ từ chức, công ty mất đi một nhân lực, hay là ...?
Bao nhiêu câu hỏi hay là hiện ra trong đầu nó.
Ông trời ơi, xin đừng cho con ảo tưởng nữa được không???
- Bảo Trâm! – Giọng một người phụ nữ nhẹ nhàng vang lên phía sau lưng nó.
- Dạ chị - Nó cười nhẹ vì đã biết đó là ai.
- Có chuyện gì à em? – Bảo Bảo lo lắng nhìn đứa em gái.
- Dạ không đâu chị, chỉ là hơi nóng thôi, chắc điều hòa của nhà hàng bị hư đấy chị - Nó nói, Bảo Bảo nheo mắt, điều hòa bị hư sao, cô thấy nó vẫn chạy bình thường mà, hơn nữa một người như cô làm sao có thể để đám cưới của mình diễn ra trong nóng bức được chứ, có gì đó không ổn thì phải?
- Chứ không phải vì anh chàng đáng yêu ở ngoài kia à! – Bảo Bảo cười thầm.
Bị nói trúng tim đen, mặt nó đỏ ửng lên, đỏ hơn cả trái cà chua.
- Làm ... làm gì có chị ?
- Em còn giấu chị đến bao giờ? – Cô cười, nhẹ nhàng quay người đi – Nhanh nhanh đi, kẻo đến lúc mất thì có muốn cũng không được.
Nó nhìn theo dáng cô, lòng tự nhủ không biết phải làm thế nào...
Nó bước ra ngoài, mạnh dạn tiến tới chỗ hắn, nhưng sự can đảm đó chẳng tồn tại được bao lâu khi nhìn thấy khuôn mặt đang cười của hắn, cười với một cô gái và tay hắn đang đặt lên eo của cô ta.
Nó cười ngây ngốc, chắc nó điên rồi, người ta không thích nó đâu, người ta đơn giản chỉ quan tâm nó theo cách quan tâm của giám đốc với thư kí mà thôi.