Edit: Đào Sindy
Trông thấy Nghiêm Hi Quang nghe lời ngồi ở bàn bên, Thẩm Mộc Tinh đột nhiên có chút áy náy.
Thật ra dứt bỏ đoạn tình cảm không rõ đó của hai người, vứt đi oán hận trong lòng với anh, Nghiêm Hi Quang thực sự khiến người ta chán ghét không nổi.
Năm đó khi cô xảy ra chuyện, cho dù mẹ phản đối cô và anh ở chung, nhưng cũng không lấy khuyết tật trên người Nghiêm Hi Quang mà nói.
Anh không hoàn mỹ, cũng không kiêu căng, đậm đà như rượu Thiệu Hưng dưới quê.
Đúng, là rượu Thiệu Hưng.
Tiểu Trịnh lái xe đến tiệm cơm, từ trong thang máy 21 tầng đi ra, cầm trong tay chìa khóa xe, mỉm cười đi đến chỗ cô.
Anh ta luôn có thói quen để chìa khoá xe trên ngón trỏ xoay vòng thật nhanh, thái độ tiêu sái lộ rõ trên mặt.
Tiểu Trịnh ngồi xuống đối diện cô.
Với thị lực của Thẩm Mộc Tinh, vừa có thể trông thấy Tiểu Trịnh chính diện, vừa có thể xuyên qua tấm ngăn nhìn thấy bóng lưng Nghiêm Hi Quang.
“Bảo bối.” Tiểu Trịnh theo thói quen kêu một tiếng.
Vừa rồi thân hình Nghiêm Hi Quang còn dựa vào trên ghế chợt giật giật.
Thẩm Mộc Tinh le lưỡi, trách cô, làm một bữa kỳ lạ như vậy làm gì.
“Anh đến muộn.” Thẩm Mộc Tinh cười thoải mái.
“Hôm nay trong bệnh viện có việc, nên chậm chút. Phục vụ, chọn món ăn.” Tiểu Trịnh vỗ tay phát ra tiếng, phục vụ bước tới.
“Gan ngỗng ở đây làm không tệ “ Thẩm Mộc Tinh dịu dàng nói: “Anh có thể gọi thử.”
“Gan ngỗng quá ngán? Nếu không trước tiên uống một chai rượu đỏ đi.” Tiểu Trịnh nói.
“Rượu đỏ?” Thẩm Mộc Tinh vội vàng khoát tay: “Em không uống rượu đỏ đâu.”
Tiểu Trịnh lại kiên trì nói: “Hôm nay nhất định phải uống đấy.”
Thẩm Mộc Tinh không nói tiếp.
Hôm nay anh ta có chút kỳ lạ, ngoài miệng cười, nhưng không có nhu tình mật ý như trước kia.
Tiểu Trịnh tự mình chọn đồ ăn với phục vụ, Thẩm Mộc Tinh ngồi ở chỗ đó nhìn anh ta xuất thần.
Anh ăn mặc thời thượng tuổi trẻ, càng giống một ly rượu đỏ tươi.
Đúng vậy, rượu đỏ.
Phục vụ cầm menu đi đến, Tiểu Trịnh khoanh hai tay đặt trên mặt bàn, nói: “Đi công tác về có mệt hay không?”
“Mệt, làm sao không mệt.”
“Không sao, ăn bữa ngon liền khôi phục thể lực, bữa này anh mời.” Tiểu Trịnh cười cười.
Thẩm Mộc Tinh nhớ kỹ thời khắc cách đó không xa còn có Nghiêm Hi Quang đang ngồi, lập tức vào chủ đề: “Em hỏi anh một chuyện nha...”
“Em cứ nói.”
“Anh...”
Tiểu Trịnh đột nhiên cắt ngang cô: “Có phải em muốn hỏi vì sao mấy hôm nay anh không liên lạc với em không?”
“Hả?”
“Mộc Tinh, anh hỏi em một chuyện trước.” Khóe miệng Tiểu Trịnh thủy chung treo một nụ cười mỉm, giống như một lớp mặt nạ.
“Em... Có phải từng... Sinh non?”
Cả thân thể Thẩm Mộc Tinh đều bị câu hỏi làm đóng băng lại rồi.
Cô giống như một tượng băng, thẳng tắp ngồi ở chỗ đó.
Tiểu Trịnh thấy cô ngây ngốc há mồm nói không ra lời, đột nhiên tinh tế hít một hơi, dựa thân thể vào ghế, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hai người đều không nói lời nào, bầu không khí cứng lại.
Nửa ngày, Thẩm Mộc Tinh bị băng phủ kín mặt, ánh mắt kia hiển nhiên có loại cảm giác tự mình bảo vệ, kịch liệt nuốt xuống, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Làm sao anh biết?”
Tiểu Trịnh không nhìn cô, chỉ nhìn cái bàn, khẽ lắc đầu giải thích, lại không trả lời thẳng: “Thật có lỗi, bạn gái trước của anh bởi vì không thể sinh con mà bị mẹ anh bắt phải tách ra, bọn anh rất yêu nhau, nhưng sau này mới biết được, nguyên nhân cô ấy không thể sinh con là bởi vì cô ấy từng phá thai vì ba người đàn ông.”
“Lúc anh giúp em mở thẻ, đã tra bệnh án của em.”
Bên tai Thẩm Mộc Tinh xoát một chút đỏ lên, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.
Anh ta tra lịch sử bệnh án của cô.
Có đợt Thẩm Mộc Tinh bị đau bụng kinh nên đến bệnh viện nhân dân kiểm tra, vì phối hợp trị liệu, cô thuật lại cho bác sĩ chuyện cô từng sinh non, nghĩ như vậy hệ thống bệnh viện đã ghi lại bệnh án khi xưa của cô.
Thẻ bảo hiểm y tế bị khóa, Thẩm Mộc Tinh để Tiểu Trịnh đi mở khoá, tuyệt đối không nghĩ đến người đàn ông này sẽ điều tra mình.
Anh ta có bao nhiêu “Cẩn thận” ?
Biểu lộ Tiểu Trịnh rất xin lỗi, lập tức lại cảm thấy thoải mái, một câu nói của cô, để Thẩm Mộc Tinh hiểu hơn về động cơ của anh ta.
Tiểu Trịnh nói: “Bữa cơm này anh mời, Mộc Tinh, điều tra em là anh không đúng, em đừng nóng giận.”
“Mộc Tinh, chúng ta đều nên cảm thấy may mắn, thẳng thắn trong lúc tình cảm không sâu sắc, em biết không, lúc anh và bạn gái trước chia tay, anh rất đau khổ. Một khi anh bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ dây thừng.”
Thẩm Mộc Tinh híp mắt nhìn anh ta, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
Cô là rắn?
Tình huống hôm nay, cô thật bất ngờ.
“Mộc Tinh, hi vọng em hiểu cho anh.”
“Chia tay, có lý do gì mà không thể hiểu.” Thẩm Mộc Tinh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, giống như bị người ta dùng dao nhọn đâm vào chỗ quan trọng của mình, toàn thân cô gai đến phòng rồi lên, giọng điệu cứng nhắc khàn khàn: “Mọi người sau này ai đi đường nấy, ai cũng hiểu ai? Anh thấy đúng không?”
Tiểu Trịnh cắn răng, biểu lộ cũng rất ảm đạm, hình như có chút không cam tâm.
“Nhưng anh thật sự rất thích em.”
“Được được được, tuyệt đối đừng nói lời này nữa.”
Hiện tại Thẩm Mộc Tinh vừa nghĩ tới anh ta gọi mình là bảo bối, liền cảm thấy trong dạ dày có nước chua xông lên cổ họng.
Tiểu Trịnh bị thái độ cường ngạnh của cô làm cho không còn cách nào, liếm liếm môi, nhìn sang một bên, sắc mặt cũng không tốt.
Hai người bắt đầu huyên náo không vui.
Nửa ngày, anh ta lại không cam lòng chủ động mở miệng: “Sai chính là em, sao em có thể hùng hồn như thế?”
Thẩm Mộc Tinh đột nhiên đẩy dĩa xiên nướng về phía anh ta! Đĩa xiên nướng “leng keng” một tiếng liền bị ném trên mặt đất, Tiểu Trịnh giật nảy mình, kinh ngạc nhìn cô.
Hình như Thẩm Mộc Tinh tức giận đến cực điểm, giọng nói nhẹ chỉ còn một tầng xác không: “Này, không bị bệnh chứ? Tôi không sai trên người anh?”
Tiểu Trịnh đã định trước việc cô sẽ lật lọng, lại không nghĩ rằng cô gái này trở mặt nhanh như vậy, cô không nhao không nháo, giọng nói quạnh quẽ dị thường, lại làm cho người ta đè nén vô cùng.
Tiểu Trịnh khẽ cắn môi, đột nhiên cười.
“Tôi có bệnh? Nhưng cô cũng không tốt đến đâu? Bề ngoài nhìn rất trong sáng, quen tôi một tháng ngay cả tay cũng không cho nắm! Nếu không phải tôi để ý, quá khứ cô có một người đàn ông khác chẳng lẽ muốn giấu tôi cả đời? Sau đó để tôi sống nốt quãng đời còn lại trong căn phòng đã từng có người chết này à?”
Đó là lần đầu tiên cô được lĩnh giáo, một người, không dùng bất cứ câu chữ thô tục nào nhưng lại khiến người ta như bị phanh thây xé xác.
Thẩm Mộc Tinh nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy não thiếu dưỡng khí, mặt tê dại một hồi.
Cô tức giận đến phát run, cô thẹn đến phát cuồng.
Không phải vì người này, mà là bởi vì Nghiêm Hi Quang ngồi ở chỗ đó.
Cô cảm giác toàn bộ máu cả người mình và tự tôn bị người đàn ông này hút khô rồi.
“Anh chị, rượu đỏ của hai người đây.” Phục vụ không phát giác ra sự giằng co vi diệu giữa hai người, đi tới.
Rượu đỏ tạo thành mọt làn sóng trong ly, do dự nhìn mây hồng trên vịnh Thâm Quyến.
“Cút.” Hôm nay Thẩm Mộc Tinh bị đối phương làm tức giận mắng người hai lần.
Tiểu Trịnh cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó từ trong ví tiền lấy ra mấy tờ hồng phiếu ném trên mặt bàn, nhanh chóng cầm áo khoác rời đi.
“Chìa khóa xe.” Thẩm Mộc Tinh nhắc nhở anh ta.
Anh ta vòng trở lại, cầm lấy chìa khoá.
Lúc cầm chìa khoá, trong lúc vô tình Tiểu Trịnh nhìn sang mặt Thẩm Mộc Tinh, môi của cô màu đỏ tía, khẽ run, trên mặt không có chút huyết sắc nào, thoạt nhìn thật sự bị chọc tức.
Bỗng nhiên Tiểu Trịnh hít sâu một hơi, dùng giọng nói cực nhỏ:
“Cũng không dễ dàng, thật xin lỗi.”
Anh ta nói xong, cũng không quay đầu lại.
Thẩm Mộc Tinh nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ.
Dưới cửa sổ sát đất, là dải mây hồng trên vịnh Thâm Quyến.
Người trong thành phố này, mỗi người đều bị nhãn hiệu hóa, chất lượng nam tốt, chất lượng nữ tốt, trà xanh biểu*, phụ nữ hư hỏng, công tử, nhà đại gia...
* Giả vờ là cô gái thanh thuần, nhưng thích cướp bạn trai của bạn mình.
Cô bị dán lên một nhãn hiệu, một căn bệnh đã đủ để chứng minh hết thảy.
Không ai dành ra thời gian để hiểu một người, không người nào bằng lòng tốn tâm tư đi nắm lấy yêu và hận.
Đúng vậy, cũng không dễ dàng.
Tâm tình Thẩm Mộc Tinh vào giờ khắc này, không phải thất tình cũng không phải khổ sở.
Cô rất bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, hai tay đan vào nhau, ngậm miệng, ánh mắt vô thần tản mát trên bàn, hai mắt đã mất đi tiêu cự.
Một tiếng bước chân trầm ổn từ bàn bên đi tới, anh kéo ghế, ngồi đối diện với cô.
Thẩm Mộc Tinh cảm nhận được ánh mắt anh, nhưng cô không nhìn anh, chỉ đưa ra một bàn tay gõ cốc cốc trên bàn nhựa plastic, một mặt cười khổ vẫn không quên từ đen.
Cô nói: “Mong cho diện tích bóng ma tâm lí của Thẩm Mộc Tinh lớn dần... Ha ha...”
Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, ánh mắt anh thâm thúy nồng đậm cảm giác đau lòng, để Thẩm Mộc Tinh tranh thủ thời gian thu ánh mắt về, không dám nhìn.
Một bàn tay ấm áp khoan hậu đưa qua, bao trùm tay đang bôi loạn của cô, nắm lấy, nắm thật chặt.
“Mộc Tinh, chúng ta ở chung lần nữa được không? Cho anh một cơ hội.”
Thẩm Mộc Tinh không rút tay về, cúi đầu xuống, cặp mắt trong nháy mắt chứa đầy nước mắt.
Nếp môi cô run rẩy, giống như một đứa bé chịu uất ức rất lớn.
Nước mắt lộp bộp rơi trên bàn, âm thanh có thể nghe rõ ràng.
Cô im ắng ôm chặt làm cho có cảm xúc, không để chúng nó tùy ý.
Thật là xui xẻo, lúc suy sụp nhất anh luôn nhìn thấy.
Nghiêm Hi Quang nuốt nước miếng, bàn tay ấm áp sờ lên mu bàn tay cô: “Là anh không tốt.”
Cô lắc đầu, nước mắt càng ngày càng nhiều.
Trong không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc nho nhỏ của cô thưa thớt dần.
Nghiêm Hi Quang thủy chung nắm chặt tay cô, không buông ra, Thẩm Mộc Tinh cảm giác lòng bàn tay anh toát mồ hôi.
Anh nói...
Ở chung với anh lần nữa...
Thỉnh cầu của anh hình như không tính là một thỉnh cầu, bởi vì anh căn bản không chờ câu trả lời chắc chắn từ cô.
Lúc anh nói ra câu đó giọng điệu tự nhiên như vậy, bọn họ sẽ cùng một chỗ, giống như là mặt trời lên mặt trăng sẽ rơi, xuân đi thu sẽ đến.
“Chào anh.” Nghiêm Hi Quang kêu phục vụ, vẫn còn nắm chặt tay cô.
Phục vụ đi tới: “Anh có dặn dò gì?”
“Bạn gái của tôi đói bụng, muốn chọn món ăn.”
Thẩm Mộc Tinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Phục vụ cầm menu tới, Nghiêm Hi Quang đưa menu đẩy sang cô, giọng nhẹ nhàng đến làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
“Nhìn đi, muốn ăn cái gì? Ầm ĩ một trận có phải đói bụng rồi không?”
Thẩm Mộc Tinh vẫn nói không ra lời, cổ họng bị nước mắt chặn, nhìn menu.
“Không phải muốn ăn gan ngỗng sao? Gan ngỗng cũng được phải không?” Anh hỏi.
Thẩm Mộc Tinh hít mũi một cái, gật đầu.
“Chúng tôi muốn một phần gan ngỗng kiểu Pháp.”
“Được rồi anh, còn muốn gì khác không?”
“Còn muốn ăn gì? Hả?” Anh lại hỏi.
Thẩm Mộc Tinh dùng ngón trỏ một tay khác nhẹ nhàng chỉ món trên menu...
“Cô còn muốn thịt bò...hầm...kiểu Nga.”
“Được rồi thưa anh.”
Thẩm Mộc Tinh nồng đậm giọng mũi hỏi: “Vậy còn anh... Anh ăn cái gì?”
Nghiêm Hi Quang nhìn menu, ngẩng đầu nói với phục vụ: “Thứ cô ấy gọi thì cho tôi luôn một phần như vậy.”
“Được rồi thưa anh, còn gì không?”
“Trả rượu đỏ lại đi.”
“Không được anh ơi, rượu đỏ đã mở không thể trả.”
“Giúp tôi vứt đi, cảm ơn.”