Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!

Chương 46: Chương 46: Chương 43




Edit: Đào Sindy

Chuyện giội rượu vào mặt tổng thanh tra, là một bát canh nóng hầm hập nuốt vào trong bụng mới phản ứng được đấy.

Thẩm Mộc Tinh thả đũa lần nữa, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nghiêm Hi Quang chỉ mới ăn được nửa chén, gắp một sợi mì giương mắt nhìn cô: “Thế nào?”

Thẩm Mộc Tinh ở một bên mím môi: “Cho ớt quá nhiều.”

Anh ho khan hai tiếng, nói: “Trước kia em ăn bún cay thập cẩm, không phải thích cho tiêu cay sao?”

“Trước kia là trước kia chứ, đến Quảng Đông rồi, khẩu vị đã nhạt hơn, lần đầu tiên em ăn hủ tíu cảm thấy nước lèo nhạt tuếch.”

Nghiêm Hi Quang cười, rất hưởng thụ thời gian cùng cô ăn cơm tối.

Thẩm Mộc Tinh cũng cong môi, cười đến tâm sự nặng nề.

Sau đó Thẩm Mộc Tinh dứt khoát gọi bốn chai bia, hai người vừa uống vừa trò chuyện, tẩy tâm sự trong bụng.

Cô uống hai chai, anh cũng uống hai chai.

“Nghiêm Hi Quang, anh nói... Em có thể đẩy hết mọi chuyện hôm nay lên đầu anh không?” Cô thở ra một hơi thật dài, theo dõi khuôn mặt anh không có chút rung động nào.

Nếu không phải anh, dùng giọng điệu dỗ trẻ nhỏ nói với cô: Mộc Tinh, cầm ly rượu này giội lên mặt bà ta, nếu không phải anh nhẹ nhàng đẩy cô một cái, sao Thẩm Mộc Tinh lại xúc động làm ra chuyện như thế?

Nghiêm Hi Quang nói: “Trách anh, em xem anh là...”

“Là tổng giám đốc bá đạo.” Cô cười, trên mặt vì cồn mà nhiễm một vòng đỏ.

Nghiêm Hi Quang lắc đầu cười khổ, lại ho khan, anh có chút bị cảm.

“Em cứ xem anh bá đạo đi.” Anh nói.

“Em biết anh tốt với em, nhưng anh có vốn liếng, em thì không, nói không chừng, tháng sau ngay cả hủ tíu em cũng không ăn nổi.”

Nghiêm Hi Quang nhìn cô chăm chú: “Vốn của anh cũng là của em.

Thẩm Mộc Tinh nhìn thẳng anh, không nói chuyện.

Cô hiểu anh, anh không phải người kiêu căng.

Trách cũng chỉ có thể trách mình.

Thế là vung tay lên: “Ai, được rồi, phá việc làm cũng không có tí sức lực nào. Đi thôi! Về nhà!”

Cô vội vàng xao động đứng lên, nói lời hỗn loạn với ai đó.

“Mộc Tinh, anh còn chưa ăn xong.” Anh nhìn chén của mình.

Anh từ trước đến nay không có thói quen thừa cơm.

Thẩm Mộc Tinh lại ngồi xuống, cười khan một tiếng: “Em không thấy, anh từ từ ăn.”

Cô cầm đũa đã dùng qua một lần duy nhất trên bàn vẽ vòng tròn:

“Nghiêm Hi Quang, em vẽ vòng tròn nguyền rủa anh.”

Nghiêm Hi Quang không nhanh không chậm uống bia vào, không nói lời nào, cô cười.

Từ tiệm hủ tíu về nhà, hai người không ngồi xe, anh và cô dạo trên đường đêm, khung cảnh coi như yên tĩnh thoải mái.

Anh đi rất chậm, lòng Thẩm Mộc Tinh mệt mỏi, cũng đi rất chậm.

“Công việc mà thôi, em không cần phải lo lắng, ngẫm lại chuyện vui vẻ nào.” Nghiêm Hi Quang an ủi cô.

“Chuyện vui vẻ? Giội rượu vào mặt tổng thanh tra? Em sợ đêm nay sẽ thấy ác mộng.”

“Mộc Tinh, cuộc đời em ngắn ngủi, tội gì lãng phí thời gian với người mình không thích?”

“Thế nhưng người em không thích có thể thăng chức có thể phát tiền lương cho em.”

Càng nghĩ càng thấy bản thân xúc động.

“ Bây giờ em về lau mặt cho tổng thanh tra, còn kịp không?”

Nghiêm Hi Quang bỗng nhiên quay đầu nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Mộc Tinh hiểu ý trong mắt anh, ý anh nói, anh đã nói nhiều lần như vậy rồi em đừng vì tiền mà rầu rỉ, tại sao em sầu não như vậy.

Thẩm Mộc Tinh dứt khoát không nói, dịu dàng thoải mái ở cạnh anh, ngẫu nhiên theo dõi chân cà thọt của anh đến ngẩn người.

Có khi cô suy nghĩ:

Nếu một người từ ăn hủ tíu biến thành vây cá, cần mất bao nhiêu thứ.

Nữ tổng thanh tra biến thái của cô kia, rút cuộc đã trải qua cái gì, mới có thể trở nên vợ cách chồng xa, biến thành quái vật tránh không kịp trong mắt cấp dưới.

Mà Nghiêm Hi Quang đâu? Anh đã làm thế nào để có vị trí hôm nay, có thể khiến anh kiêu ngạo như thế.

Chuyện xưa của anh, hẳn rất lâu đi.

“Đúng rồi, anh còn chưa nói với em, anh làm thế nào biến thành quan môn đệ tử của Tạp Khắc Ni Lạc đại sư vậy.” Cô hỏi.

Hai người đi ngang qua gốc cây bông gòn bên đường, gió nhẹ nhàng thổi qua, lá cây vang sào sạt.

Nghiêm Hi Quang giữ tay cô trong lòng bàn tay, nhét vào túi lớn của mình, đi lại chậm chạp, nhìn giống như đi bộ nhàn nhã, ngẫu nhiên ho khan hai tiếng.

“Anh là người không có đầu óc, là Sử Lỗi giúp anh tìm đại sư Tạp Khắc Ni Lạc...”

Hôm sau Sử Lỗi tỉnh lại, trông thấy Nghiêm Hi Quang vì anh làm ra quần áo trong đêm, có phần cảm động, anh cầm quần áo cắt may tỉ mỉ, đường may tinh mịn khen không dứt miệng.

“Nghiêm, em chui vào nơi này rửa chén thật là đáng tiếc!”

“Không phải em là một khách lén qua sông sao, trước nên ăn cơm no để sống sót.” Nghiêm Hi Quang nói.

Sử Lỗi cầmbộ đồ mới yêu thích không buông tay, lắc đầu: “Em biết không? Ở Napoli, người bình thường đều làm may vá, như thế nước đều làm da! Em làm may vá, nơi này là thiên đường của em!”

Sử Lỗi trời sinh là diễn thuyết gia, anh nói chuyện luôn có lực hấp dẫn và tính kích động, đồng thời anh còn là thật kiền gia, ý nghĩ toát ra trong đầu, một khắc cũng không thể dừng.

Ngày hôm sau, anh dẫn Nghiêm Hi Quang đến tiệm may nổi danh nhất Napoli, tiệm may mặc dù từng nhận bốn lần giải thưởng “Kéo vàng “, nhưng chưa bao giờ có ngày rời đi cửa hàng này.

Sử Lỗi mặc quần áo Nghiêm Hi Quang may, sử dụng một thân tiếng ý lưu loát, nói với nhân viên cửa hàng muốn làm quần áo đắt nhất tiệm này, hi vọng gặp mặt đại sư Tạp Tắc Ni Lạc một lần.

Đợi đã lâu mới nhìn thấy một cụ già có mái tóc hoa râm đeo kính mắt tròn đi ra.

Cụ già nhìn thoáng qua quần áo trên người anh, nói với nhân viên cửa hàng: Lần sau nếu không nhận ra khách lén qua sông và khách quý, cô hãy nhận lương rồi đi đi.

Rất rõ ràng, mấy miếng vải rách trên người Sử Lỗi không giống người mua nổi tây trang.

Sử Lỗi không buông tha xông đi lên, ngăn cản đường đi của đại sư, mặt dạn mày dày giới thiệu cùng đại sư Nghiêm Hi Quang là người Trung Quốc may vá rất ưu tú, muốn theo ông bái sư học nghệ.

Khách lén qua sông không thể nói tiếng ý lưu loát đến thế, đại sư Tạp Tắc Ni Lạc nhìn thoáng qua Nghiêm Hi Quang, Nghiêm Hi Quang đỏ mặt, yên lặng cúi đầu, nhìn giày da hở miệng của mình.

Sau đó đại sư nhìn quần áo Sử Lỗi mặc, tỉ mỉ đánh giá, gật đầu một cái nói: “ Mặc dù vải vóc rất dở, nhưng tay nghề không tệ.”

Thẩm Mộc Tinh nghe đến đó, tò mò hỏi: “Sau đó đại sư nhận anh à?”

Nghiêm Hi Quang lắc đầu, bất đắc dĩ cười: “Mộc Tinh, đó là lần đầu tiên từ bé đến giờ anh bị đuổi ra khỏi cửa.”

“Phốc...”

Thẩm Mộc Tinh rất muốn nghe chuyện xưa phía sau, nhưng cửa nhà đang ở trước mắt.

Cô đứng ở cửa ra vào, xoay người lại, nhìn anh: “Em đến rồi, rất mệt, vậy em vào trước đây?”

“Cần anh đi chung không?” Trong ánh mắt anh có chút mềm mại mong đợi.

Thẩm Mộc Tinh nghĩ nghĩ, lắc đầu: “A Mẫn đang ở nhà, anh lên thì không ổn.”

“Ừm.”

“À... Bái bai?”

Cô vươn tay vẫy vẫy với anh, Nghiêm Hi Quang đột nhiên bắt được cổ tay cô.

Cô chưa kịp phản ứng, anh đã tiến lên một bước, nhẹ nhàng ấn lên môi cô một nụ hôn.

Chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Môi của anh từ từ rời đi, đứng trước mặt cô, đôi mắt thâm sâu như biển.

Anh nhìn con ngươi hoảng hốt của cô hỏi: “Có phải em đã vẽ vòng tròn nguyền rủa anh không?”

“Em nào có...”

“Cả đêm em đều không vui.”

“Em không phải dạng không tim không phổi... Làm ra chuyện như vậy ai mà vui nổi.”

Chắc do uống rựơu, hôm nay Nghiêm Hi Quang rất dịu dàng, ngày thường giả vờ kiên nhẫn do tác dụng cồn va chạm hạ từng chút từng chút mà tan rã.

Anh dừng một chút, đưa tay sờ tóc cô, trong hơi thở có hương vị rượu, ánh mắt anh dưới đèn đường rất sáng, có vẻ hơi động tình.

“Anh không nên ép em đưa ra quyết định, nhưng anh không thể nhìn em bị người ta ức hiếp.”

“Em biết...” Cô nói.

Nghiêm Hi Quang có chút ngượng ngùng cúi đầu cười:

“Có thể em cảm thấy anh bá đạo, nhưng nếu như không thể khiến em tự tại, mấy năm nay anh ăn khổ toi công rồi.”

Không biết vì sao, khi anh nói ra câu này, hốc mắt Thẩm Mộc Tinh bỗng nhiên ẩm ướt.

Thẩm Mộc Tinh mím môi, cười với anh, sau đó giang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm anh.

Tay Nghiêm Hi Quang không hề động, mặc cho cô ôm mình như một khúc cây, gương mặt mình cọ xát lên tóc cô.

Thẩm Quyến lớn như vậy, đỉnh đầu vẫn chỉ là khoảng trời nhỏ bé, ánh sao lấp lóe.

Tất cả ô cửa sổ nhỏ trên toà nhà, tất cả đều biến thành múi cam tẩm đường.

----

Hôm sau Thẩm Mộc Tinh nộp đơn xin từ chức.

Nhân viên phúc lợi xí nghiệp trên phương diện này vẫn rất công đạo, Thẩm Mộc Tinh từ chức sau một tháng có thể ở trong túc xá miễn phí.

Như A Mẫn thất nghiệp cả ngày ở trong túc xá đi dạo.

“Mộc Tinh, cô nói xem, lúc làm việc trước kia, sáng sớm đang nằm dài trên giường, đồng hồ báo thức vang lên như ngày tận thế, có thể ngủ một giây là một giây, nhưng không đi làm, lại không ngủ được.”

“Cuộc đời không phải thế sao? Không có gì suy nghĩ, thì sẽ không trân quý rồi.” Thẩm Mộc Tinh một bên đánh răng vừa nói.

A Mẫn cầm tạp chí du lịch, nói: “Cùng là người thất nghiệp, không bằng chúng ta đi Tây Tạng đi, làm một hành giả tiếp cận thiên đường, rời xa trần thế huyên náo này...”

“Cô muốn đi du lịch à? Vậy lúc nào thì tìm việc làm?” Thẩm Mộc Tinh hỏi.

“Đi Tây Tạng mấy ngày, dù sao còn có thể ở ký túc xá một tháng, trở về lại tìm thôi, cô có đi chung với tôi không?”

“Thật ra tôi cũng muốn đi.”

“Vậy thì đi chung thôi!”

“Được. Cô chọn đường, tôi đi cùng cô.”

Từ nhỏ nhân duyên của Thẩm Mộc Tinh đều rất tốt, tính cách cô hiền hoà, không có tính xâm lược, luôn có dáng vẻ “Cô muốn làm gì tôi đều nghe cô” khiến người ta dễ chịu. Cô không quen làm dê đầu đàn, nhưng lại là lựa chọn làm bạn tốt.

A Mẫn thật vui vẻ lấy điện thoại di động ra chọn đường, thuận miệng hỏi: “Mộc Tinh, cô nói cô đang tốt, sao lại từ chức?”

Thẩm Mộc Tinh đáp: “Tôi nghĩ thông suốt rồi, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục dưới tay một phụ nữ, bà đây còn không bằng tìm một người đàn ông để gả! Kết cục của phụ nữ mạnh mẽ là gì? Đều biến thái.”

“Còn thiếu nữa, cô bây giờ, ra ngoài cũng không dám cho người ta nhìn thẻ căn cước, sao? Tìm được đàn ông bao nuôi cô rồi?”

“Tìm được rồi.”

“Ai thế?”

“Không nói cho cô đâu.”

Chuyện đi du lịch Tây Tạng toàn quyền giao cho A Mẫn, Thẩm Mộc Tinh nhàn hạ vô lo trong nhà, gọi điện thoại cho Nghiêm Hi Quang, Nghiêm Hi Quang bảo cô đến phòng làm việc của anh, dùng tinh thần ăn chực, Thẩm Mộc Tinh vui vẻ mà tới.

Đến phòng làm việc, không thấy Nghiêm Hi Quang đâu, trợ lý nói anh đi đo cho một vị khách quan trọng, đưa Thẩm Mộc Tinh đến phòng làm việc, không nghĩ tới ở hành lang công ty đụng phải nhà thiết kế Lý Dung.

“Hi, cô Thẩm.”

“Lý lão sư.”

Nghe nói gần đây Lý Dung sắp kết hôn, quả nhiên gương mặt tươi cười rạng rỡ, nhìn thấy Thẩm Mộc Tinh rất nhiệt tình, bảo muốn mời cô ăn cơm trưa ở quán gần đây, Thẩm Mộc Tinh có ấn tượng rất tốt với cô ấy, lại từng ngồi khoang hạng nhất một lần của người ta, sao dám để Lý Dung mời, quán cơm Tây phụ cận, hai người phụ nữ ngồi xuống đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.