Bầu không khí giữa Phùng
Ki và Manh Manh buộc chặt khiến Thiệu Cương có chút không biết làm thế nào,
Thiệu Cương khi vừa nhập ngũ, không vào quân giáo(lớp
đào tạo binh lính), trực tiếp từ địa phương tuyển thẳng vào, là do chị
của anh giúp anh có được chỉ tiêu.
Thành tích Thiệu Cương
thi vào trường cao đẳng không lý tưởng lắm, hơn nữa anh mơ ước thi đậu vào học
viện âm nhạc của tỉnh, nhưng giấc mộng đành tan biến, có chút mơ tưởng, nghĩ
rằng làm lính văn công cũng không tệ, nhưng lại không đúng thời điểm, chỉ có
thể trở thành tân binh, lại nghĩ về sau sẽ có cơ hội, nhưng đã một năm, cũng
vẫn là tân binh, lần này còn phải tham gia diễn tập quân sự lớn.
Lúc ấy chính anh cũng
không biết sao lại thế này, âm thanh đạn pháo, khói thuốc súng tràn ngập, anh
nhìn cái gì cũng không rõ, nghe cái gì cũng không thấy, qua một lúc sau, hiểu
rõ thì đã được Phùng Ki che chở ngã nhào xuống vách núi, cũng may vách núi
không cao, mà năm nay mưa lớn, dưới vách núi chứa nước do mưa ngập sâu hơn nửa
người, hai người rơi xuống bị vách đá nhô ra cản một chút, giảm không ít lực va
chạm, bằng không, thực không phải chỉ gãy tay, gãy chân như thế là xong.
Hơn nữa nguyên nhân gây
ra là do anh không theo tuyến đường quy định khi diễn tập mà đi, lại đi đường
tắt mới xảy ra chuyện, anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, không, nói chính
xác là anh sẽ bị xử phạt thực nghiêm trọng, anh tìm đến Phùng Ki, thật ra không
chỉ là để nói lời cảm tạ, còn một nguyên nhân khó có thể mở miệng, chính là
muốn tìm Phùng Ki giúp đối sách, thăm dò một chút, thử xem có thể nhờ vả việc
gì hay không, đây là chiêu chiến hữu của anh chỉ cho anh.(gã
này không biết cảm ơn lại còn muốn nhờ vả, ta ném, ta ném, hừ hừ..)
Mới là tân binh mà trên
lưng đã mang kỷ luật, chưa nói về sau chuyện tốt gì cũng không đến mình, nội
chuyện phục hồi như cũ cũng đã là vấn đề, hơn nữa chị anh mà biết, không biết
sẽ quở trách anh thế nào, nhưng Thiệu Cương không nghĩ tới trong phòng bệnh của
Phùng Ki còn có người khác.
Thiệu Cương cố ý chọn
buổi tối mới đến, chính là muốn tránh thời gian thăm bệnh nhân, nhưng mà nữ
sinh này là ai? Chẳng lẽ là người nhà, Thiệu Cương không khỏi âm thầm ngờ vực,
bộ dáng thoạt nhìn cũng chỉ đôi mươi, là người nhà của Phùng Ki? em gái sao?
Chưa từng nghe Phùng doanh trưởng có em gái nha! Hai người giơ tay nhấc chân
thân mật, có vài phần mập mờ, nếu là tình nhân, tuổi lại có vẻ không đúng, hơn
nữa xinh đẹp đến như vậy, so với những nữ sinh Thiệu Cương từ nhỏ từng gặp qua
càng xinh đẹp hơn.
Tầm mắt lưu chuyển, lộ ra
chút nghịch ngợm, sống mũi sinh động, Thiệu Cương không khỏi có chút ngốc lăng,
ý thức được ánh mắt của anh, Manh Manh xoay qua trừng mắt nhìn anh liếc một
cái, tức giận nói: "Anh lính ngốc, nhìn cái gì mà mắt mở trừng
trừng?" Lời nói của tiểu nha đầu mang theo gai nhọn, Phùng Ki không khỏi
mỉm cười.
Thiệu Cương mặt đỏ lên
cúi đầu: "Không, không nhìn gì..." Lời nói lắp bắp mang chút khẩn
trương, Phùng Ki nhíu mày, nhìn anh nói: "Vết thương chưa lành, đừng đi
lung tung, trở về đi, tôi không cần cậu cảm ơn, tình huống lúc đó, người khác
cũng sẽ cứu cậu."
Thiệu Cương ngẩng đầu,
ánh mắt lóe lóe xẹt qua Manh Manh, chần chờ mở miệng: "Có việc này, Phùng
doanh trưởng, em là muốn hỏi một chút, bộ đội có thể xử phạt em hay
không?" Phùng Ki nhíu mày, sắc mặt có chút trầm lạnh: "Tôi có thể
thực khẳng định với cậu, với hành vi lúc đó của cậu, đã đáng bị xử phạt, xử
phạt cụ thể thế nào, còn phải xem kết quả cuối cùng từ bộ chỉ huy."
Thiệu Cương sắc mặt có
chút mờ mịt, nói không nên lời, Manh Manh đi tới xoay người nhìn nhìn anh:
"Không phải chứ! Nam tử hán đại trượng phu, không thể đảm đương chút
chuyện đó, xử phạt thì sao, chỉ cần anh lập công thì không phải có thể xóa kỷ
luật sao, chưa gì mà đã ủ rũ như vậy?"
Manh Manh trong lòng lại
nói: thằng nhóc này thực không kiên cường bằng chị của anh ta, chị anh ta tuy
rằng là phụ nữ, nhưng quyết định thật nhanh chóng khiến người ta bội phục,
thằng nhóc này lại mềm rục tựa như một chút xương cốt cũng không có.
Giọng nói của Manh Manh
đại khái có chứa khinh miệt, kích thích Thiệu Cương mới hai mươi tuổi đầu, anh
ngẩng đầu lên: "Ai, ai ủ rũ ... Tôi chính là muốn biết kết quả, để chuẩn
bị tốt tâm lý trước..." Manh Manh phì cười một tiếng: "Chuẩn bị cái
gì? Phạm sai chắc chắn phải chịu xử phạt, việc này học sinh tiểu học còn biết,
anh tới tìm Ki ca ca không phải là muốn đi tìm phương pháp xin chút nhân tình,
thử xem có thể xin giảm nhẹ hình phạt hay không sao?" Bị Manh Manh không
chút lưu tình trực tiếp đem mục đích chỉ ra, Thiệu Cương khó xử đến cực điểm,
mặt căng ra, đỏ ửng.
"Manh Manh!"
Phùng Ki lên tiếng cảnh cáo, Manh Manh hừ một tiếng, lướt qua Thiệu Cương trực
tiếp đi ra ngoài, loảng xoảng đóng sầm cửa, ngồi trên ghế ở hành lang, hờn dỗi.
Ki ca ca là người có
nhiều nguyên tắc, không ai rõ ràng hơn cô, điểm này đúng là thừa hưởng từ cha
cô, từ khi nhập ngũ đến nay, từng bước một bước chân đi tới, không dựa vào địa
vị trong nhà một chút nào, hơn nữa, tuyệt đại đa số bộ đội lãnh đạo, cũng rất
rõ ràng Phùng Ki chính là con của chú Phùng, mà chú Phùng cũng rất cảm kích mấy
vị lãnh đạo cấp trên của Ki ca ca, không xét quen biết, đối xử bình đẳng.
Chức vị thành tích hiện
tại của Ki ca ca, đều do chính anh phấn đấu mà có, người như vậy sao có thể
tranh thủ nhân tình, nhưng đối với Thiệu Cương, Manh Manh có thể nhìn ra được,
Ki ca ca miệng nói nghiêm khắc, trong giọng nói cũng đã lộ ra hòa hoãn, hòa
hoãn này không cần nói cũng khẳng định không bởi vì Thiệu Cương, nói trắng ra,
vẫn là đối với chị của Thiệu Cương - Thiệu Tình không quên được!
Manh Manh càng nghĩ càng
tức giận, năm đó chính mình nhất thời sơ sẩy, khiến cho Thiệu Tình chen vào,
cho tới bây giờ, tuy rằng Thiệu Tình đã đi rồi, nhưng bóng dáng trong lòng Ki
ca ca, cô có làm thế nào cũng không xóa đi được, Manh Manh bỗng nhiên có chút
uể oải, nếu Ki ca ca cả đời quên không được Thiệu Tình, cô nên làm gì bây giờ,
uể oải qua đi, Manh Manh lần đầu có cảm giác mê man.
Di động đổ chuông đánh
gãy mê man ngắn ngủi của cô, Manh Manh cúi đầu nhìn, không khỏi nhếch lên khóe
môi, cô đứng lên, đi đến một đầu hành lang nghe điện: "Mẹ..." Một
tiếng mẹ ngắn ngủn, khiến Hàn Dẫn Tố ở đầu dây bên kia chợt nghe ra có điểm
không thích hợp, dù sao cũng là nha đầu do mình 10 tháng mang thai mà sinh ra,
tâm tình của con, dù qua điện thoại, Hàn Dẫn Tố cũng có thể đoán được chuẩn
xác.
Tiểu Manh Manh tâm tình
rất xấu, cho tới bây giờ đều là vì Ki ca ca của cô, đối với Phùng Ki, thái độ
của Hàn Dẫn Tố khi lo liệu chuyện này là thuận theo tự nhiên, chuyện tình của
con gái, nên để cho con bé chính mình quyết định, cha mẹ không nên can thiệp,
dù sao chuyện tình yêu hôn nhân này không thể miễn cưỡng, cho dù miễn cưỡng,
cuối cùng mà không hạnh phúc cũng không tốt.
Tuy rằng tư tưởng rộng
rãi, nhưng nhìn tiểu nha đầu một đường đuổi theo phía sau Phùng Ki, làm mẹ, Hàn
Dẫn Tố vẫn hơi có chút đau lòng, Hàn Dẫn Tố nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?
Có tâm sự?" Manh Manh nâng chân lên, ngồi xếp bằng ở trên ghế, nghe được âm
thanh của mẹ, hốc mắt có chút đỏ, cắn môi lắc đầu: "Không có việc gì, con
chỉ nhớ nhà thôi."
Hàn Dẫn Tố không khỏi
thầm oán: "Nếu nhớ nhà, sao nghỉ hè cũng không trở về." Manh Manh chu
miệng: "Người ta đã chuẩn bị về nhà, không phải do Ki ca ca bị thương
sao?"
Hàn Dẫn Tố có chút thở
dài: "Ki ca ca của con bị thương sao rồi, ba con nói không nghiêm trọng,
nhưng ba của con là người nói chuyện luôn nhẹ nhàng bâng quơ, năm ấy ba con bị
thương, cũng giấu diếm mẹ ước chừng hơn nửa tháng, sau đó bị mẹ phát hiện, lại còn
nói là vết thương nhỏ..." Manh Manh bỗng nhiên tâm tình tốt lên không ít,
cười khanh khách hai tiếng: "Ba là sợ mẹ lo lắng, vết thương của Ki ca ca
tốt nhiều rồi..."
Hai mẹ con nói chuyện một
hồi lâu, Manh Manh buông điện thoại, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy, Thiệu
Cương đứng ở bên kia, chống nạng tựa vào một bên, anh đứng rất thẳng, một thân
quân trang nhìn qua thực anh tuấn, Manh Manh phát hiện anh không lùn, cùng Ki
ca ca không sai biệt lắm, người có chút gầy, đứng ở nơi đó, hình dáng thanh tú,
trong nháy mắt, Manh Manh giống như nhìn thấy Thiệu Tình, hai chị em từ một
khuôn mà ra.
Manh Manh nhếch lên ý
cười mở miệng: "Ki ca ca của tôi có phương pháp thông qua rồi?" Thiệu
Cương mặt có chút hồng, cứng cổ nói một câu: "Tôi, tôi không đi cửa
sau." Manh Manh đứng lên: "Không đi thì không đi, gấp cái gì, trừ phi
chột dạ."
Manh Manh đi qua bên
người Thiệu Cương, Thiệu Cương đột nhiên đưa tay bắt lấy cô: "Tôi thực
không đi cửa sau." Ánh mắt Manh Manh dừng ở bàn tay to nắm lấy cánh tay
của mình, cánh tay nhẹ nhàng vừa chuyển liền đem Thiệu Cương đẩy đến trên
tường, cô tới gần anh thấp giọng nói: "Động thủ động cước với tôi, anh còn
chưa đủ tư cách, trở về luyện vài năm nữa đi." Bỏ anh ra, nhanh chóng rời
đi.
Thiệu Cương sờ sờ cánh
tay bị đau, nhìn bóng dáng của cô biến mất, đáy lòng dấy lên một cỗ cảm giác
khác thường, cô gái này đối anh có loại chán ghét khó hiểu, loại chán ghét này
làm Thiệu Cương rất nản lòng, lớn như vậy, còn chưa từng có cô gái nào tỏ vẻ
phản cảm rõ ràng với anh như vậy.
Manh Manh mặc kệ Thiệu Cương
nghĩ như thế nào, trong thế giới này người duy nhất có thể làm cho cô để ý chỉ
có Phùng Ki, Manh Manh đẩy cửa tiến vào, y tá đang ở bên trong tiêm thuốc, cô y
tá thực trẻ tuổi, bộ dáng ước chừng hai mươi ba, hai mươi
bốn, không thể nói là xinh đẹp, nhưng làn da trắng, đôi mắt to, bên trong áo
dài trắng là một thân quân trang, khiến cho cô y tá nhìn qua có chút hiên ngang
quyến rũ, hơn nữa hiện tại, ánh mắt cô lóng lánh, bộ dáng có chút ngượng ngùng
cùng Ki ca ca nói chuyện...
Manh Manh trừng mắt nhìn,
cô vừa tiến đến, cô y tá liền khách khí gật gật đầu với cô, thu dọn vài thứ rồi
đi ra ngoài, Phùng Ki nghiêng đầu, phát hiện tròng mắt của tiểu nha đầu một
chút cũng không thôi nhìn chằm chằm thân ảnh y tá người ta, đáy mắt lóe ra ánh
sáng, nhìn qua có chút cổ quái, cái miệng nhỏ nhắn cắn môi dưới, không biết suy
nghĩ cái gì đây?
Phùng Ki đưa tay xoa bóp
mặt của cô: "Tiểu nha đầu, còn tức giận sao?" Manh Manh xoay đầu nhìn
anh: "Ki ca ca, anh cảm thấy cô ấy đẹp mắt không?" "Cái
gì?" Phùng Ki bị cô hỏi sửng sốt, nhất thời không hiểu được, Manh Manh
hướng về phía cửa bĩu môi: "Chính là cô y tá mới đi ra, đẹp mắt
không?"
Trước kia tiểu nha đầu
cũng thích hỏi anh mấy vấn đề này, hơn nữa còn hỏi đến cùng, ban đầu anh nói
cho có lệ là đẹp, tiểu nha đầu sẽ hỏi không dứt: đẹp chỗ nào? Là ánh mắt, cái
mũi, hay miệng... Có phải so với cô đẹp hơn hay không... Manh Manh là nha đầu
rất thích hư vinh, từ nhỏ đã thích mặc đẹp lại còn trang điểm, vài năm nay đại
khái đã trưởng thành, rất ít hỏi anh vấn đề như vậy, hôm nay đột nhiên lại hỏi,
Phùng Ki cũng rất hoài niệm.
Tâm Phùng Ki bỗng nhiên
nổi lên một tia ranh mãnh, gật gật đầu: "Cũng không tệ lắm, rất thanh
tú!" Manh Manh bất mãn quyệt miệng: "So với em đẹp hơn sao?"
Phùng Ki ra vẻ nghiêm túc nhìn cô vài lần, gật gật đầu: "So với em lúc này
đẹp hơn, em soi gương xem, em bây giờ giống như cọp mẹ."
Manh Manh đứng lên nhảy
đến toilet, Phùng Ki không khỏi buồn cười, chỉ chốc lát sau tiểu nha đầu đi ra,
tay chống thắt lưng: "Ki ca ca, anh từng nhìn thấy cọp mẹ
xinh đẹp như vậy sao?"
Phùng Ki liếc nhìn đồng
hồ: "Mười giờ rồi, mau ngủ đi!" Ánh mắt Manh Manh sáng lên, nhanh
chóng xông đến, dùng cả hai tay hai chân trèo lên giường bệnh, chui vào trong
lòng Phùng Ki, thật nhanh nhắm mắt lại, lông mi cong dài lại nghịch ngợm rung
động, mí mắt lại di chuyển, vừa nhìn là biết giả bộ ngủ.
Phùng
Ki nhẹ nhàng chọt chọt hai má của cô: "Đánh răng chưa?" Tiểu nha đầu
mở mắt ra, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên chu lên: "Ki ca ca kiểm tra
đi..." Môi phấn nộn như có như không xẹt qua chóp mũi Phùng Ki, thiếu chút
nữa chạm vào miệng Phùng Ki, xông vào mũi là hương chanh nhàn nhạt cùng cảm
giác mềm mại, giống như một chiếc lông chim nhỏ, nhẹ nhàng phớt qua trái tim
của Phùng Ki, có chút ngứa ngáy ...