Anh Sẽ Phải Yêu Em

Chương 25: Chương 25




Sài Tử Hiên phát hiện Manh Manh thay đổi, trở nên rất hấp dẫn, toàn thân, giơ tay nhấc chân tản mát ra một loại phong tình của phụ nữ, thản nhiên cũng không tránh khỏi, giống như sâu hóa thành bướm, rất đẹp mắt, loại biến hóa thần kỳ này đại khái chỉ có tình yêu mới có thể làm được?

Sài Tử Hiên không khỏi có chút ảm đạm, sau khi Sài Tử Hiên về nhà cẩn thận nhớ lại khoảnh khắc Phùng Ki và Manh Manh ở cùng một chỗ, mức độ hài hòa ái muội, căn bản không có khả năng là anh em hoặc là người thân, nếu đối thủ là Phùng Ki, Sài Tử Hiên cũng không dám nghĩ tiếp, lúc đó hai người có loại thói quen tự nhiên, hiển nhiên như vậy.

Nhưng mà Sài Tử Hiên cũng không tuyệt vọng, bởi vì thông qua chị gái Sài Tử Hinh, anh đã biết gia thế của Manh Manh, cũng rốt cục hiểu được, vì sao Manh Manh khổ tâm giấu diếm, gia thế hiển hách như vậy, thế nào cũng sẽ gây chấn động, dù hâm mộ hay là ghen tị, đều sẽ không thể tránh khỏi bị bạn học chú trọng vài phần, mặc dù tiếp cận, ước chừng cũng là người có ý đồ.

Loại tình cảnh cô lập bị động này, trước kia Sài Tử Hiên cũng từng trải qua, cho nên mới có thể thông cảm với Manh Manh, chị gái anh gần đây cùng Vệ Hiểu Phong dần dần lui tới hợp tác nhiều hơn, chị gái anh rất tán thưởng anh họ của Manh Manh.

Chị gái từ nhỏ đã vĩ đại cùng độc lập, tính tình kiên cường, nói một không hai, chính vì như vậy, mới có thể giúp đỡ cha quản lí nửa giang sơn Hồng Cơ, cá tính quá mức mạnh mẽ, kiêu ngạo của chị gái cũng không giống tầm thường, cho nên tuy rằng người theo đuổi không ngừng, lại chưa có một ai có thể lọt vào mắt chị anh, Vệ Hiểu Phong là chàng trai đầu tiên, chị gái thực sự tỏ vẻ có cảm tình.

Sài Tử Hiên cảm thấy, nói không chừng mình sẽ cùng Manh Manh trở thành thân thích, đương nhiên, việc này nói bây giờ còn hơi sớm, mặc kệ như thế nào, Sài Tử Hiên hy vọng mình có thể đi vào thế giới của Manh Manh, với anh mà nói, thế giới này tựa như một giấc mộng thần tiên, chỉ mơ hồ lộ ra một góc, cũng đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của anh.

Anh khát vọng hiểu biết hết thảy mọi điều về cô, loại khát vọng này khiến cho anh có chút vội vàng xao động, vội vàng xao động giống thời kỳ thiếu niên trưởng thành, mặc kệ ánh mắt người khác, lực chú ý không tự chủ mà dừng ở trên người Manh Manh.

Hôm nay là cuộc họp thường kỳ của Câu lạc bộ Leo núi, trước tiên anh nói kế hoạch cùng hoạt động của học kỳ này, còn lại chính là thời gian tự do thảo luận, từ khi Manh Manh gia nhập Câu lạc bộ Leo núi tới nay đã tham gia vài cuộc họp, mặc dù tham gia cũng sẽ bảo trì trầm mặc, như người giấu mặt.

Trước kia bảo trì trầm mặc, mọi người sẽ bỏ qua, nhưng trải qua lần trước, Manh Manh hiển nhiên đã thành nhân vật thần tượng, muốn không đếm xỉa căn bản là không có khả năng, hơn nữa Trương Hạo đối với chuyện đời tư cá nhân của cô luôn thấy hứng thú, nhân cơ hội liền hỏi thăm: "Đàn em à, em lợi hại như vậy, có phải từ trong bộ đội luyện ra, ba em là quân nhân phải không? Thượng tá đẹp trai ngây người hôm đó là anh của em phải không? Anh ruột sao?"

Nói liên miên lằn nhằn, hết chuyện này đến chuyện khác, quả thực có thể so với ‘mười vạn câu hỏi vì sao’, Manh Manh lại không kiên nhẫn, cười tủm tỉm trả lời: "Ba em là quân nhân, trước đây thường xuyên tham gia trại hè trong quân doanh, em chỉ có một em trai ruột, về phần Ki ca ca, thôi..." Con mắt Manh Manh lưu chuyển, thực có chút khó xử, cô muốn nói Ki ca ca là người đàn ông của cô, có thể dọa sợ đàn anh này hay không.

Manh Manh vẫn rất có ý tự mình hiểu lấy. Ở trường học hình tượng của cô luôn luôn tốt, dù sao cũng là cô gái nhỏ xinh đẹp, thanh thuần đáng yêu, tuy rằng chính cô cũng hiểu được hình tượng này rất trói buộc, nhưng cũng mang đến không ít chuyện tốt, ít nhất phiền toái sẽ không nhiều, nhân duyên cũng không kém.

Chần chờ của cô lọt vào trong mắt Sài Tử Hiên, Sài Tử Hiên giơ ngón tay gõ lên mặt bàn: "Trương Hạo, đây là cuộc họp thường kỳ của Câu lạc bộ, làm ơn nói chuyện có liên quan đến đề tài leo núi."

Trương Hạo cười hắc hắc, quay đầu lại nhỏ giọng thầm thì: "Sài lão đại, cậu ngốc à, mình không phải đang thay cậu hỏi thăm sao, biết người biết ta trăm trận trăm thắng nha ..."

Sài Tử Hiên liếc mắt nhìn Manh Manh một cái, tức giận nói: "Đa tạ cậu thích làm gà mẹ." Lâm Thanh bỗng nhiên đứng lên: "Thứ Sáu tuần sau là sinh nhật của mình, biệt thự nhà mình tổ chức vũ hội sinh nhật, mời các bạn cùng tham gia..." Xoay qua nói: "Tử Hiên, em mời anh hôm đó làm bạn nhảy của em, anh sẽ không cự tuyệt chứ?" Ánh mắt Lâm Thanh lóng lánh, như có như không xẹt qua Manh Manh, dừng ở trên mặt Tử Hiên, biểu tình cơ hồ có chút chấp nhất, làm không khí lập tức khẩn trương.

Biểu hiện của Lâm Thanh quá mức rõ ràng, dù là địch ý đối với Manh Manh, hay là để ý đối với Sài Tử Hiên, kỳ thật ý tứ của cô đối với Sài Tử Hiên, đa phần, đều vô cùng rõ ràng, chẳng qua là chưa nói thẳng.

Trước kia Lâm Thanh còn có kiên nhẫn chờ đợi, tuy rằng Sài Tử Hiên vẫn cứ ôn hoà, không gần không xa, nhưng dù sao ba năm qua, Câu lạc bộ Leo núi chỉ có một người nữ sinh là cô, nhưng cô không nghĩ tới đột nhiên liền xuất hiện một Phương Manh Manh, cơ hồ chỉ cần chớp mắt một cái, Sài Tử Hiên liền thích Phương Manh Manh.

Cô không biết suy nghĩ của Sài Tử Hiên, lại biết rất rõ ràng anh thích Phương Manh Manh, thật sự vô cùng thích, từ lúc Lâm Thanh sinh ra đây là lần đầu cô có cảm giác nguy cơ, nếu cô không chủ động, cô cảm thấy, chính mình sẽ vĩnh viễn mất Sài Tử Hiên, bọn họ thậm chí ngay cả bắt đầu cũng chưa có.

Lâm gia cùng Sài gia có chút giao tình, ít nhất là với chú Sài, cơ hội của cô còn lớn hơn nữa, nói trắng ra là, bối cảnh gia đình bọn họ, đều có một vòng luẩn quẩn cố định, chuyện cổ tích cô bé lọ lem xác suất phát sinh cực thấp, mặc dù đã xảy ra, cuối cùng cũng là bi kịch, cho nên, cô khác Manh Manh, càng thích hợp với Tử Hiên, ít nhất, cô tự cho là như vậy.

Sài Tử Hiên nghiêng đầu xem xét Manh Manh, liếc mắt một cái, trong mắt Manh Manh trêu tức, rõ ràng chính là tâm tính xem náo nhiệt, đối với Lâm Thanh, một chút để ý cô cũng không có, điều này cho thấy trong lòng cô, anh ngay cả vị trí tí xíu cũng không có, kỳ vọng cô giải vây cho mình tuyệt đối không có, còn chưa bỏ đá xuống giếng kìa.

Quả nhiên Manh Manh nháy mắt mấy cái, cũng giơ ngón tay đặt ở môi, một tiếng huýt sao vang dội vang lên, nháy mắt đánh vỡ không khí xấu hổ, mấy người Trương Hạo bắt đầu vỗ bàn ồn ào: "Đại ca, đồng ý đi, đại ca, đồng ý đi..." Sài Tử Hiên đâm lao phải theo lao, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, ngẩng đầu, không khỏi hung tợn trừng mắt nhìn Trương Hạo liếc một cái.

Lâm Thanh lại dùng một loại ánh mắt phức tạp ngoài ý muốn nhìn Manh Manh, Manh Manh nghịch ngợm nháy mắt với cô, Lâm Thanh cảm thấy, mình không hiểu Phương Manh Manh chút nào, hơn nữa, có xu thế càng ngày càng không hiểu, trước kia cảm thấy rất xinh đẹp, học tập cũng tốt, biết kéo đàn, biết vẽ tranh, sau lại biết, cô còn có thể leo núi, không chỉ leo núi, trong đợt huấn luyện quân sự còn rất giỏi kỹ thuật bắn bia, cơ hồ khiến mọi người kinh sợ.

Lâm Thanh bỗng nhiên có loại ảo giác, giống như nha đầu kia không gì không làm được, giống như trò chơi, thời điểm Lâm Thanh vừa cho rằng mình mạnh hơn cô, rất nhanh liền phát hiện, chuyện hoàn toàn không phải như vậy, hơn nữa cô nghênh chiến, ra quyền, một quyền đánh ra, lại giống như đánh vào cái gối, mình vô cùng gắng sức, cô như ‘bốn lạng đẩy ngàn cân’ thoải mái lướt qua, hoàn toàn có thể nói là thành thạo, thậm chí, Lâm Thanh cảm thấy, chính mình ở trong mắt cô giống như ngay cả tư cách làm đối thủ cũng không đủ, cô căn bản không đáp lại khiêu chiến của cô.

Lâm Thanh căn bản sẽ không tin tưởng Phương Manh Manh ngu ngốc mà buông tha Tử Hiên, gia thế nhân phẩm của Tử Hiên như vậy, cơ hồ không thể soi mói, nếu có thể giữ được Tử Hiên, tựa như chim sẻ biến thành phượng hoàng (Manh Manh của ta đã là phượng hoàng rồi), cơ hội như vậy cũng không dễ gặp, Phương Manh Manh còn trẻ, là tiểu nha đầu chưa hai mươi tuổi, đối mặt với dụ hoặc mạnh mẽ như vậy, sao có thể thản nhiên như thế.

Bỏ qua nhân tố gia thế, đơn thuần xét theo góc độ tình yêu mà nói, Sài Tử Hiên cũng coi như là một nam sinh tương đối xuất sắc, trẻ tuổi, đẹp trai, Manh Manh không có lý do mà cự tuyệt.

Đáng tiếc Lâm Thanh không biết, Manh Manh căn bản không thích nam sinh, cô thích lão nam nhân (ông già ^^) nhà cô, Ki ca ca ở trong lòng, trong mắt cô, chỗ nào cũng tốt nhất, mặc kệ là Sài Tử Hiên hay là người khác, đời này Manh Manh cũng không có khả năng nhìn đến.

Về mặt nào đó mà nói, Manh Manh cổ hủ, hỏng đầu óc, nhận thức đúng một con đường có thể chạy đến, có đụng phải tường cũng không quay đầu lại, Manh Manh cự tuyệt lời tỏ tình, bởi vì mập mờ có đôi khi sẽ mang đến chuyện xấu không cần thiết, cô không thích chuyện xấu, Sài Tử Hiên không tệ, cũng không phải là đồ ăn của cô, để trong bát cô, ăn vào trong bụng cô, cũng chỉ có Ki ca ca, các món khác ngay cả tổ yến trân quý, liếc mắt một cái cô cũng không muốn nhìn, đây là nguyên tắc của cô.

Hơn nữa cự tuyệt uyển chuyển như vậy, cũng là hy vọng không mất đi người bạn Sài Tử Hiên này, cũng coi như cùng trải qua sinh tử, tính cách Sài Tử Hiên, làm một người bạn không gần không xa cũng khá tốt.

Vệ Hiểu Phong nghe xong một chuỗi phân tích mạch lạc vô cùng rõ ràng của cô, không khỏi bật cười, vừa rồi lúc thuận đường tới đón nha đầu, xa xa liền thấy đứng không xa phía sau tiểu nha đầu là một nam sinh, biểu tình trên mặt rất buồn bực, khẳng định là bị tiểu nha đầu cự tuyệt.

Vệ Hiểu Phong không quen Sài Tử Hiên, nhưng đã có tiếp xúc với chị gái Sài Tử Hinh của anh, ở bên cạnh cũng nghe Sài Tử Hinh thường xuyên khích lệ người em trai này, Sài gia thực muốn mở rộng sự nghiệp, mà Sài Tử Hiên chân chính là người đại diện thứ hai, trên người không mang vẻ phong lưu, rất hiếm, nếu không có Phùng Ki, Vệ Hiểu Phong cảm thấy, Sài Tử Hiên là một lựa chọn không tệ cho tiểu nha đầu.

Nhưng mà, có muốn cũng bằng thừa, tóm lại, dù là coi trọng tiểu nha đầu nhà anh, hay là bị tiểu nha đầu nhà anh coi trọng, Vệ Hiểu Phong đều thân thiết đồng tình, đời này kiếp này phỏng chừng không thể toại nguyện, đời sau kiếp sau cũng không có khả năng thoát khỏi.

Ánh mắt Vệ Hiểu Phong xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn nhu hòa dễ chịu của tiểu nha đầu, cúi đầu nở nụ cười nói: "Thế nào? Toại nguyện chưa? Rốt cục đã đem Phùng đầu gỗ thu về?"

Manh Manh dẩu dẩu môi: "Cái gì mà Phùng đầu gỗ, Ki ca ca không phải là đầu gỗ, anh ấy rất thương em." "Thương em?" Vệ Hiểu Phong không khỏi cảm khái lắc đầu, thầm nói, người có thể không thương tiểu nha đầu thực không nhiều lắm. Bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, do dự nhưng vẫn mở miệng: "Thiệu Tình đã được điều trở lại..."

Lúc trước, sự kiện Thiệu Tình, chính là Hiểu Phong ra mặt lo liệu, có quen biết với một chú cho trên, nói vài câu, đem Thiệu Tình đẩy ra xa, không nghĩ tới cô có thể trở lại, theo sự chuẩn bị từ trên xuống dưới này, dùng tiền không thể thực hiện được, như vậy cũng chỉ có một khả năng, Thiệu Tình chỉ có một khả năng.

Chỗ nào cũng có hủ bại (chuyện đồi bại), bộ đội cũng không ngoại lệ, cô như thế nào? Vệ Hiểu Phong cũng không quan tâm, Vệ Hiểu Phong quan tâm là, Thiệu Tình mất khí lực lớn như vậy để trở về, đến tột cùng là muốn làm gì? Nếu vì chuyện em trai cô, thực không tất yếu phải chịu thiệt lớn như vậy.

Tiểu nha đầu nhà anh kỳ thực cũng không hiền lành gì, người có thể khi dễ cô, thế giới này cơ hồ không có, nhưng liên lụy đến Phùng Ki, tiểu nha đầu có đôi khi cũng sẽ ngây thơ bỏ qua, đây là tình yêu, ai cũng trốn tránh không được, bọn họ có thể làm, chính là tận lực ngăn chặn một ít phiền phức có thể xảy ra...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.