Thời điểm Tiểu nha đầu
đem dồ đạc trong túi lấy ra nữa, Phùng Ki mới hiểu được vì sao túi của tiểu nha
đầu nặng như vậy, bên trong là từng túi từng túi dưa chua ép chân không, có hơn
mười túi, là đặc sản ở quê nhà anh.
Lúc Phùng Ki còn rất nhỏ,
là ở vùng núi Đông Bắc mà lớn lên, về sau lại cùng mẹ đến quân khu, trằn trọc
đi theo bộ đội đến các quân khu thành thị, bất kể là Tứ Xuyên, Thiểm Bắc, Hà
Bắc, Sơn Đông, các món ăn địa phương đều từng ăn qua, nhưng hương vị quê nhà
này, không thể thay thế, hơn nữa mẹ tích dưa chua, muốn để cho anh tìm được
hương vị trong trí nhớ.
Về sau lại tham gia quân
ngũ, phần lớn đều ăn ở căn tin, thật lâu cũng chưa thưởng thức hương vị quê
nhà, loại hương vị này liền giống như trí nhớ của anh, lúc nào cũng nhảy ra, sẽ
núp ở nơi không có người vụng trộm
hoài niệm.
Việc này anh chưa từng
cùng tiểu nha đầu đề cập qua, một lần cũng chưa nói, nhưng tiểu nha đầu lại
mang đến đây cho anh, những thứ này thực bình thường, nhưng tâm ý này, giống
như một chén canh gừng nóng hầm hập vào ngày đông lạnh, Phùng Ki thấy trong
lòng ấm lên, cảm giác nóng rát thậm chí cuồn cuộn đến hốc mắt, có một chút ê ẩm
bùng kên.
Manh Manh không phát hiện
Phùng Ki khác thường, tắm xong cũng không thay quần áo, phía dưới mặc quần lót
tứ giác của Phùng Ki, bên trên mặc áo sơ mi quân trang của anh, nhìn qua tựa
như đứa nhỏ len lén mặc quần áo người lớn, lại vô cùng đáng yêu, ngồi chồm hổm
trên mặt đất làm ra bộ dáng như người lớn, tay áo cuốn thật cao, lộ ra một cánh
tay thon dài như củ sen, liên tiếp lấy những thứ trong túi ra, miệng còn không
ngừng nói dài dòng: "Đây là dưa chua Ki ca ca thích ăn nhất, không phải
mua ở siêu thị đâu! Là dì tự tay làm, em nói với dì, em muốn ăn dưa chua dì
làm, dì liền làm cho em mấy ký, em còn đem theo một túi bột bánh trẻo, lát nữa,
em sẽ gói bánh trẻo cho Ki ca ca ăn với dưa chua..."
Manh Manh ngồi trên mặt
đất nói dài dòng nửa ngày, mới phát hiện Phùng Ki ở đối diện cũng chưa thốt một
lời, ngước cái đầu nhỏ lên muốn nhìn cho rõ, còn chưa ngước lên, đã bị một cái
ôm quen thuộc dùng sức kéo vào trong lòng.
Phùng Ki ôm tiểu nha đầu,
trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì, ai nói tiểu nha đầu của anh không
có lương tâm, ai nói tiểu nha đầu của anh tuổi quá nhỏ không biết thương người,
tiểu nha đầu của anh là nha đầu đáng yêu nhất thiên hạ, cô gái nhỏ tuyệt nhất,
cô vợ bé nhỏ trong tương lai của anh.
Manh Manh kinh ngạc một
lúc lâu, tiện đà khanh khách nở nụ cười: "Ki ca ca anh không cần cảm động
như vậy, chỉ cần về sau anh vẫn đối đối xử tốt với em, là được." Phùng Ki
phì một tiếng nở nụ cười, há mồm cắn khuôn mặt trắng noãn mềm mại của cô một ngụm:
"Nói thật mạnh miệng, gói bánh trẻo, em làm được sao?"
Manh Manh chu miệng mặc
kệ : "Ai nói không được!" Lại có chút chột dạ nháy mắt mấy cái:
"Cái kia, tuy rằng em chưa từng làm, nhưng mà từng nhìn thấy bà nội và dì
gói rất nhiều lần, không phải rất khó, không phải là vuốt hai lớp bột dính vào
nhau là được sao, em thông minh như vậy, khẳng định không làm khó được em, cho
dù gói khó coi, Ki ca ca cũng sẽ không ghét bỏ thức ăn em làm có phải không, có
phải hay không..."
Phùng Ki dở khóc dở cười,
cô đúng là tiểu nha đầu giảo hoạt, cô còn chưa làm, đã nói không đẹp, không
ngon , dù làm không tốt, anh có thể nói gì cô...
Phùng Ki xoa bóp cái mũi
nhỏ nhăn lại của cô không có cách, gật gật đầu: "Ừ, Ki ca ca cam đoan sẽ
không chê, tiểu quỷ linh tinh..." Nói xong, hướng cái mông nhỏ đang nhếch
lên của cô vỗ một cái: "Hiện tại đừng đùa giỡn mồm mép nữa, nhào bột, băm
thịt, làm nhân, gói bánh trẻo, muốn làm chuyện này phải mất thời gian, nhàn hạ
là không được."
Hai người hợp tác, Phùng
Ki bảo lính cấp dưới đến căn tin lấy một miếng thịt ba chỉ, còn mượn thớt, chài
cán bột đến, hai người thực giống như đang sống cuộc sống của vợ chồng son, gói
bánh trẻo.
Manh Manh tuy rằng học
xong cách làm vài món ăn, nhưng mấy món mì phở phương bắc lại làm chưa được,
nhưng mà có Ki ca ca của cô, dù sao Ki ca ca của cô cái gì cũng đã làm, Manh
Manh liền phụ trách nhào bột, cô nhào bột, tương tự như trước kia chơi đùa
nghịch đất sét.
Chờ Phùng Ki chuẩn bị tốt
phần nhân, thời điểm Manh Manh bắt đầu gói mới phát hiện không dễ dàng như vậy,
mười đầu ngón tay nắm bắt lớp bột mềm không nghe lời, nếu không lòi nhân ra,
thì cũng là sứt sẹo, thấy ánh mắt Phùng Ki nhìn cô cười tủm tỉm trêu tức, Manh
Manh muốn khóc, tươi cười cũng chưa ngừng.
Nhướng mày lên, khuôn mặt
nhỏ nhắn âm u, giống như tức giận vì là một tiểu nha đầu mạnh miệng, ép buộc
nửa ngày, cũng chưa gói được một cái bánh trẻo nguyên lành, Manh Manh tức giận,
tính trẻ con trỗi dậy, cầm bột trong tay ném lên trên bàn, cúi đầu, mím mặt,
hờn dỗi.
Bộ dáng mình cùng với
chính mình phân cao thấp, Phùng Ki nhìn mà không ngừng bật cười, Phùng Ki buông
chài cán bột trong tay, đưa tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đem cô túm
lại ngồi ở trên đầu gối chính mình, cằm gối lên một bên hõm vai của tiểu nha
đầu, bốc lên một mảnh bột, để vào trong tay cô, cầm tay cô gói bánh.
"Đem hai bên dính
lại, vuốt ở giữa trước, sau đó chậm rãi vuốt từng bên còn lại, em xem không
phải đã xong rồi sao, đáng để em tức giận như vậy sao..." giọng nói Phùng
Ki rất nhẹ, rất thấp, thực ôn nhu, bởi vì trầm thấp, giống như mang theo từ
tính không biết tên, dễ nghe đến không chịu nổi, Manh Manh suýt nữa cũng bị âm
thanh này mê hoặc.
Phùng Ki đem bánh trẻo
gói xong đặt trên tấm che, tuy rằng nhìn vẫn chưa đẹp, vừa xoay qua, môi bỗng
nhiên mềm nhũn, kinh ngạc cúi đầu, không khỏi nở nụ cười, tiểu nha đầu ngẩng
đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn dán trên môi anh, hôn một cái.
Tiểu nha đầu thực gầy, áo
sơ mi của Phùng Ki lại lớn, nút áo cũng không cài hết, hai nút trên cùng đều
mở, cổ áo mở rộng, Phùng Ki vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh
bên trong.
Tiểu nha đầu không mặc
nội y, bộ ngực rất đẹp mượt mà, không che không đậy cứ như vậy tiến vào trong
mắt Phùng Ki, áo sơ mi quân trang trên người cô, lại có một loại gợi cảm hủy
thiên diệt địa, từ trên người cô lộ ra.
Hơn nữa tiểu nha đầu ngồi
trên đầu gối anh một chút cũng không thành thật, vừa ngồi xuống, hai bắp đùi
nhỏ hươ loạn, mông nhỏ theo động tác này nhoáng lên một cái, ở trên đùi Phùng
Ki, chợt trái chợt phải cọ đến cọ đi câu dẫn người.
Phùng Ki đúng là ‘huyết khí
dương cương’ có tinh lực suốt nhiều năm không dùng đến, lại nhịn suốt một tuần,
vừa rồi chỉ có thể tính là nhẹ nhàng đơn giản giải cơn khác, thực sự chưa thấm
vào đâu, lúc này tiểu nha đầu không biết sống chết lại câu đến câu đi khiêu
khích, có thể chịu được thì sẽ là ông già bất lực.
Phùng Ki cũng hoài nghi
tiểu hồ ly tinh này là cố ý, nhìn xem bộ dạng của cô kìa, mông nhỏ nâng lên
chốc chốc lại cọ, chốc chốc lại quẹt, rồi ngồi xuống, sau đó lại nâng lên,
không lúc nào yên tĩnh, ngẩn khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt chứa ánh nhìn lén
lút như tên trộm, rõ ràng chính là một tiểu sắc nữ.
Phùng Ki thật đúng là rất
hiểu biết Manh Manh, anh đem tiểu nha đầu yêu thương, hầu hạ thật tốt, kích
tình vừa rồi, Manh Manh lúc này vụng trộm muốn lấy lại.
Loại sự tình này một khi
đã thích ứng, thực sự có tác dụng kỳ diệu nói không nên lời, có thể tốt đẹp
giống như khiến cho cả người bay lên, hơn nữa, làm cho Ki ca ca luôn luôn bình
tĩnh điên cuồng không khống chế được, Manh Manh nghiện, cô thật sự đang câu dẫn
anh, tình cảnh hai người cùng nhau nấu cơm, làm cô nhớ tới trước kia có xem một
tình tiết trong truyện tranh.
Nữ nhân vật chính mặc
đồng phục người hầu khêu gợi, nấu cơm cho nam chính, đang nấu, đã bị nam chính
đặt lên bàn bếp mà làm, Manh Manh bỗng nhiên nhớ tới việc này, sau đó còn như
hữu ý vô tình câu dẫn một chút.
Cảm giác được Ki ca ca ở
phía sau rõ ràng sinh lý phản ứng, Manh Manh nghịch ngợm đứng lên, chạy nhanh
vòng qua đứng cạnh cái bàn đối diện, động tác muốn lưu loát bao nhiêu là có bấy
nhiêu lưu loát.
Phùng Ki bị cô câu dẫn
bốc hỏa, tiểu nha đầu muốn chạy, làm sao có thể tiện nghi như vậy, Phùng Ki hít
sâu một hơi cắn răng nói: "Em tự mình đến đây, hay là để anh qua đó, nghĩ
cho kỹ, tự mình đến, chúng ta liền nhẹ nhàng xử lý, nếu em để anh qua đó, lát
nữa em có cầu xin tha thứ, anh cũng sẽ không bỏ qua cho em..."
Manh Manh cũng không sợ
anh uy hiếp, cô sớm nhìn thấu Phùng Ki, anh chỉ là con hổ giấy, nhất là ở trước
mặt cô, hơn nữa, vốn chính là cô câu dẫn anh, tại sao phải sợ anh đi đến?
Tiểu Manh Manh không có
biểu tình sợ hãi, chớp mắt kia giống như đang khiêu khích Phùng Ki đang có chút
ngây ngốc, chủ yếu cô không nghĩ tới, sau khi Ki ca ca bắt lấy cô, cũng không
đem cô ôm về phòng ngủ, mà làm trực tiếp ngay trên bàn, chỗ đặt tài liệu đặt.
Cô vốn cũng muốn phản
kháng một chút, nhưng bị miệng Ki ca ca đặt ở lỗ tai, cái lưỡi không ngừng
trượt vào, khiến cả người như nhũn ra nóng lên, hai chân cũng
mềm nhũn ...
Quần lót tứ giác rộng
thùng thình rơi xuống bên chân, Phùng Ki nâng một chân cô lên, từ phía sau bá đạo
đi vào, túm một bên cánh tay cô lên, nửa thân mình của Manh Manh từ trên bàn bị
nâng lên treo trong không trung, có thể rõ ràng cảm giác được cái loại xâm nhập
cực hạn này, trong chớp mắt khiến cô sợ hãi, sau khi sợ hãi qua đi là một loại
thoải mái khó có thể nói thành lời ...
Thoải mái cộng thêm khoái
hoạt tràn ra, không ngừng tăng lên, cô không khỏi run run, cong cả thân mình,
kiễng chân, chỉ có mũi chân chạm đất, nương theo động tác của Phùng Ki, không
ngừng đong đưa vòng eo phối hợp...
Thoải mái thì rên lên,
khó chịu liền khóc nức nở ... Phương diện này tiểu nha đầu biểu hiện rất trực
tiếp thẳng thắng, khiến Phùng Ki như lấy được bảo vật, hơn nữa trong nháy mắt
bùng nổ cực hạn kia, tiểu nha đầu xoay người lại nhìn anh, trên mặt, trong ánh
mắt, lộ ra khoái hoạt kéo dài cùng tình yêu không chút nào ngụy trang, khiến
cho Phùng Ki đạt được loại thỏa mãn lớn nhất của đàn ông ...
Thời điểm bánh trẻo được
hai người ăn đến miệng, đã là nửa đêm, Phùng Ki gói bánh trẻo cũng không tệ
lắm, Manh Manh gói, cơ bản đều thành hoành thánh, Manh Manh ăn một ngụm, bên
trong chén lớn một nửa là bánh trẻo một nửa là hoành thánh, rất không biết xấu
hổ nói: "Ừ, em gói bánh trẻo rất ngọt, không tin Ki ca ca ăn một
cái." Nói xong, múc ra một cái nhét vào miệng Phùng Ki , sau đó mở to mắt
hỏi Phùng Ki: "Có ngọt hay không ?" Phùng Ki không khỏi gật gật đầu,
ừ, thực ngọt, cái loại ngọt này có thể ngọt đến bên trong lòng người ...
Giống như tuần trăng mật
của vợ chồng son mới tân hôn, hai ngày này, hai người cơ hồ không ra khỏi cửa,
cũng không yên tĩnh, trên cơ bản vừa mở mắt ra liền hôn nhau, hôn rồi liền sẽ
làm, hơn nữa, nơi làm cũng vô cùng đa dạng, từ
trên giường ép buộc đến trên mặt đất, từ phòng khách ép buộc đến phòng bếp,
toilet bồn cầu, trên bồn rửa tay, hai người cũng chưa buông tha nhau được, kịch
liệt lại triền miên...
Đến buổi tối Chủ nhật ,
Phùng Ki mới nhịn xuống, để cho tiểu nha đầu ngủ thật đầy đủ, ngon lành, sáng
sớm thứ Hai đưa tiểu nha đầu về trường học, nhìn thân ảnh của cô biến mất ở
cổng trường, Phùng Ki cảm thấy, mới vừa tách ra mà đã bắt đầu nhớ cô, cô thực
biến thành bảo bối vướng mắc ở trong lòng, nhất thời không gạt đi được.
Nhớ
đến lại có chút phiền muộn, loại phiền muộn Phùng Ki không hiểu, trở về quân
khu, mới từ trên xe xuống, liền thấy Thiệu Tình đứng ở cách đó không xa, không
khỏi sửng sốt một chút, cô sao lại ở chỗ này...