Phạch một tiếng, Lưu
Triệu đem tách trà đặt ở trước mặt Phùng Ki, xoay ra ngoài bĩu môi, tức giận
nói: "Cô ta đến tìm cậu cũng quá chuyên cần rồi, sao cái bóng của tiểu nha
đầu cũng không thấy, hai người các cậu đang diễn tuồng gì, sao mình xem một
chút cũng không hiểu?"
Phùng Ki buông kế hoạch
huấn luyện trong tay, có chút buồn cười nhìn anh, Lưu Triệu này thật xứng với
chức vụ, công tác tư tưởng làm không tệ, phối hợp công tác cùng cậu ta cũng
thoải mái, chỉ là tính cách có chút bà tám, hơn nữa có tật xấu, nếu ấn tượng
đầu tiên đối với ai không tốt, đời này đối phương cũng đừng mong đến gần, tựa
như Thiệu Tình.
Trãi qua mấy ngày hội
diễn văn nghệ lớn mừng Quốc khánh, đoàn văn công của sư bộ có khá nhiều hoạt
động, cùng với đoàn bọn họ cũng có công tác tất yếu cần tiếp xúc, bình thường
cô hay ngang qua đây, tiến vào chào hỏi, Phùng Ki cũng không thể đuổi ra bên
ngoài! Phải nói rằng Thiệu Tình đối với mình không có gì, cũng tuyệt đối là nói
dối, trong lòng Phùng Ki rất hiểu.
Trên thế giới này chuyện
trùng hợp, nhất là chuyện nam nữ, nếu vô tâm tuyệt đối sẽ không có khả năng
trùng hợp, chỉ cần có chút tâm ý, trùng hợp lại rất dễ dàng, ngay từ đầu, Phùng
Ki thực không chú ý đến chuyện của Thiệu Tình, nhưng mỗi ngày cô đều đến, Phùng
Ki xem như đã nhìn ra, đối với Thiệu Tình, chuyện của họ nhất định phải nói rõ,
dù sao anh cũng không muốn khiến cho tiểu nha đầu hiểu lầm, nếu tiểu nha đầu
hiểu lầm, sau đó không chừng sẽ có phiền toái, phiền toái xảy ra, cuối cùng
người phải thu thập tàn cục vẫn là anh.
Bởi vậy Phùng Ki vốn đã
nghĩ xong, nếu hôm nay Thiệu Tình lại đến, anh sẽ cùng cô nói chuyện, về phần
hôm nay tiểu nha đầu chưa đến, cô đã gọi điện thoại thông báo trước với anh,
nói là đi tham gia tiệc sinh nhật của đàn chị trong trường.
Lúc tiểu nha đầu vừa nói
xong, một tia thất vọng không ngăn được nảy lên trong lòng Phùng Ki, cái gì là
một ngày không thấy như cách ba thu, trước kia anh thực không ghen tuông như
vậy, mà hiện tại, anh thật sự là từng phút từng giây mong ngóng, giống như xa
cách sau khi mới kết hôn, mong ngóng có thể ép buộc lục phủ ngũ tạng của anh
rối rắm cùng một nơi.
Bất cứ lúc nào, ban ngày,
ban đêm, thậm chí ngay cả lúc họp ở đoàn bộ, Phùng Ki cũng không tự chủ mà phân
tâm, phân tâm suy nghĩ đến tiểu nha đầu của mình, suốt năm ngày từ thứ Hai đến
bây giờ, Phùng Ki cũng suy nghĩ suốt năm ngày, nghĩ về hiện tại, nghĩ xa hơn,
nghĩ đến tương lai của bọn họ.
Anh còn nhớ rõ, từ lúc
tiểu nha đầu vừa đầy tháng, là đứa trẻ nhỏ đáng yêu, càng ngày càng xinh đẹp,
đi theo phía sau anh, ngọt ngào gọi anh là Ki ca ca, gọi như vậy, đã gọi đến
khi thành cô gái nhỏ, cô vợ nhỏ bé của anh...
Mỗi khi Phùng Ki nghĩ
đến, đều cảm thấy duyên phận thật sự rất kỳ diệu, dường như đã định sẵn cô là
của anh, ai cũng không thay đổi được, quan hệ thay đổi, Phùng Ki phát hiện,
khoảng cách chênh lệch giữa tiểu nha đầu với mình cũng không nhỏ, ngoài miệng
anh không nói, trong lòng lại rất để ý, hơn nữa xét tuổi tác, tiểu nha đầu còn
chưa đến hai mươi, là đóa hoa quý, còn anh, cũng đã sắp ba mươi, loại chênh
lệch này, nghĩ đến tình cảnh tiểu nha đầu ở cùng một chỗ với bạn học của cô,
càng làm Phùng Ki khó chịu, không thoải mái.
Kỳ thật tâm tình của
Phùng Ki lúc ấy, chính là hận không thể mở miệng ngăn cản tiểu nha đầu, anh
không muốn để cho cô đi, cô còn chưa đi, trong lòng anh đã như bị đổ nửa chai
dấm chua, chua xót, nhưng anh lại thật sự tìm không ra lý do, bởi vậy mà buông
điện thoại, từ ngày hôm qua đã bắt đầu buồn bực khó chịu.
Anh không biết là, cảm
xúc của anh đã sớm từ trong điện thoại biểu hiện ra, Manh Manh tinh ý, vừa nghe
ngữ khí của Ki ca ca liền biết, khẳng định là ghen tị, Manh Manh thường thích
ngon ngọt, chuyện đó với nam nữ là như nhau, trước kia cô thực đi quanh co
không ít, cô của cô nói quá đúng, loại nam nhân đầu gỗ giống Ki ca ca, chỉ cần
đem anh lừa trên giường, trong lòng anh sẽ có cô, tự nhiên mà xem cô như người
phụ nữ của anh, đối đãi như vợ.
Hơn nữa, ttaam tình Ki ca
ca không được tự nhiên mà rối loạn, rõ ràng chính là nhớ cô, ghen tị, lại còn
không thừa nhận, trong điện thoại cô hỏi anh có nhớ cô không, Ki ca ca hùng hổ
lớn giọng hàm hồ một câu, em đến đây thì biết, thiếu chút nữa khiến Manh Manh
cười ngất.
Ki ca ca là chàng trai
không nói lời hay ho, lại càng sẽ không nói lời ngon ngọt, chỉ biết dùng hành
động để biểu đạt, trực tiếp lại đáng yêu, lúc anh ôm cô mà động tay động chân,
khiến Manh Manh cảm giác được anh yêu chính mình, rất yêu, rất yêu, Manh Manh
không coi trọng biểu đạt bằng lời nói, cô thích biện pháp Ki ca ca dùng kích tình
thuyết minh nổi nhớ, chân thật mà khắc sâu.
Hiện tại Manh Manh thật
muốn lập tức liền bay qua, nhào vào trong lòng Ki ca ca, sau đó... Khuôn mặt
nhỏ nhắn không tự chủ được mà ửng đỏ... Ý tưởng này rối rắm trong đầu cô cả một
ngày, ngay cả giáo sư giảng cái gì trên lớp cô cũng không biết, nâng má,
nghiêng đầu, nhìn lá cây ngoài cửa sổ dần dần chuyển màu vàng mà ngẩn người.
Trần Hiểu Kỳ bắt đầu chú
ý đến Manh Manh, tiểu nha đầu này nâng má, cả buổi cũng không nhúc nhích, mắt
nhấp nháy lóng lánh, không biết nghĩ cái gì, thỉnh thoảng cong lên một chút,
trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhiễm một tầng đỏ ửng, khóe miệng không tự kìm hãm
được hơi hơi nhếch lên, biểu tình này, rõ ràng là bộ dáng nghĩ đến người yêu.
Trần Hiểu Kỳ thật sự nghĩ
không ra, ngay cả Sài Tử Hiên nha đầu kia cũng không nhìn đến, còn có chàng
trai nào có thể lọt vào mắt của cô, nhưng mà, phương diện này nữ nhân đều rất
mẫn cảm, mấy ngày nay Manh Manh giơ tay nhấc chân đều lộ ra ý xuân, làm Trần
Hiểu Kỳ có khi ảo giác, mùa thu còn chưa qua, sao mùa xuân đã tới rồi.
Cho nên, Trần Hiểu Kỳ vô
cùng chắc chắc nha đầu kia có nam nhân, hơn nữa, không phải cái loại nói chuyện
cười đùa như bạn trai của Nhạc Nhạc, là cái loại nam nhân sinh động, hữu tình,
có dục vọng, từ cô gái lột xác thành nữ nhân, cái loại quyến rũ phong tình trên
người Manh Manh, vì cô xinh đẹp lại lộ ra vầng sáng càng sặc sỡ, rút đi vẻ ngây
ngô, kiểu nữ nhân xinh đẹp căn bản giấu cũng không giấu được.
Người trong phòng học lớn
nhốn nháo tản ra ngoài, nha đầu kia vẫn giữ tư thế vừa rồi, chút ý tứ động đậy
cũng không có, Trần Hiểu Kỳ không khỏi trợn trắng mắt, đứng lên, quay người
ngồi ở trên bàn, lấy bút máy trong tay gõ lên đầu cô: "Này! Manh Manh,
nghĩ đến anh chàng nào mà choáng váng luôn thế, có biết tan học rồi
không..."
Manh Manh nháy mắt mấy
cái, xoay qua, ánh mắt vẫn có chút sương mù nhìn Trần Hiểu Kỳ, Trần Hiểu Kỳ
không khỏi sợ run cả người: "Đừng, bạn đừng nhìn mình như vậy, mình gánh
không nổi, bạn giữ lại ánh mắt mê chết người này để nhìn anh chàng của bạn đi,
nhưng mà, mình thật hiếu kỳ, chàng trai mà bạn để ý có bộ dạng thế nào?"
"Bộ dạng thế
nào..." Manh Manh không khỏi mỉm cười ngọt ngào: "Anh rất tuấn tú,
rất nam tính, cũng rất chu đáo, quan trọng nhất là, từ lúc còn rất nhỏ chúng
mình đã quen biết, hiểu biết lẫn nhau." "A..." Trần Hiểu Kỳ gật
gật đầu: "Nói như vậy là thanh mai trúc mã, anh Sài đẹp trai của chúng ta,
chẳng phải là hoàn toàn thất bại sao?"
Manh Manh trắng mắt liếc
cô một cái: "Mình với anh Sài vốn không có gì, đúng rồi, buổi tối hôm nay
bạn không bận chứ! Mình dẫn bạn đi ăn ngon một bữa..." Ánh mắt Trần Hiểu
Kỳ sáng lên, cất giọng hồ hởi nói: "Không bận, không bận, vừa vặn hôm nay
đứa nhỏ ở nhà mình làm thêm, cùng cha mẹ cô bé đi ra ngoài..." Dùng ánh
mắt gấp không thể chờ mà nghe ngóng: "Đi chỗ nào ăn bữa ngon! Có thể tiết
lộ trước một chút hay không, có yêu cầu gì khác không..."
Manh Manh đánh giá cô
trên dưới một vòng, sờ sờ cằm: "Yêu cầu thì không có, chỉ là quần áo này
của bạn thì không được, đi thôi, đến chỗ mình, mình tìm cho bạn một bộ quần áo
để mặc."
"Chỗ nào vậy, còn
qui định quần áo, mình cũng không cởi trần, chẳng lẽ cũng không cho
vào..." Manh Manh không để ý tới lời nói đâu đâu của cô, trực tiếp đem cô
túm đến nhà trọ của mình, Trần Hiểu Kỳ giống như bà Lưu tiến vào vườn hoa lộng
lẫy (hình như là lấy tình huống bà Lưu lần đầu
tiên vào phủ của gia đình Dã Bảo Ngọc trong truyện Hồng Lâu Mộng), vừa
vào đến liền sờ đông sờ tây, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Manh Manh,
đây không phải là nhà của bạn chứ! Khu này nhỏ nhưng giá trên trời, thực không
nhìn ra được, nhà bạn lại có tiền..."
Manh Manh đem cô túm vào
buồng trong, kéo ra tủ quần áo cho cô tìm, đối mặt với toàn bộ tủ quần áo âm
tường lớn cùng quần áo rực rỡ muôn màu xinh đẹp, Trần Hiểu Kỳ có chút ngẩn
người, miệng không thể khép lại: "Cái kia, Manh Manh, Manh Manh, gia đình
bạn là nhà tư bản sao! Nếu không nhất định cũng rất giàu có, mỗi ngày trôi qua
chắc cũng rất dễ chịu."
Manh Manh tìm ra một bộ
lễ phục màu lan tím ướm thử lên người cô, đẩy vào trong lòng cô, phụ giúp cô
vào toilet thay quần áo, Manh Manh sở dĩ đem Trần Hiểu Kỳ mang về nhà, là cảm
thấy, nếu xem Trần Hiểu Kỳ là bạn, thì nên thẳng thắn thành thật với nhau, hơn
nữa, trường hợp tối hôm nay, cũng nên để cho Lâm Thanh và các bạn bè của bọn họ
biết rõ, Ki ca ca không có khả năng tháp tùng cô, vốn dĩ cô muốn anh Hiểu Phong
làm khách mời, ai ngờ anh Hiểu Phong cười tủm tỉm nói, anh có bạn nhảy, bảo cô
tự mình giải quyết.
Manh Manh muốn bắt Hiểu
Kỳ thay vào, nhưng mà thời điểm Trần Hiểu Kỳ từ toilet đi ra, Manh Manh thực
kinh diễm, điều kiện của gia đình Hiểu Kỳ ở nơi đó, bình thường lại tiết kiệm,
cũng không quá chú ý đến ăn mặc, trên cơ bản một năm bốn mùa chính là quần
jean, trên người tùy theo mùa nóng lạnh mà phối hợp với áo thun, áo sơ mi hoặc
là áo lông, đến mùa đông bên ngoài khoát thêm một bộ áo lông rất nặng là cùng,
bình thường ở trường học đi tới đi lui, trên cơ bản sẽ không ai chú ý tới cô,
nhưng hiện tại Hiểu Kỳ lại xinh đẹp rất đáng chú ý.
Mặt mũi Hiểu Kỳ thanh tú
linh hoạt, hơn nữa ánh mắt, là loại mắt xếch Manh Manh thích nhất, lúc hơi hơi
nheo lại, siêu cấp mê người, tóc tuy rằng suông thẳng như nước, lại có khuynh
hướng cảm xúc rất tốt, xõa tung tùy ý ở sau lưng, có loại phong tình uyển
chuyển tao nhã lịch sự.
Hiểu Kỳ hiển nhiên có
chút không quen, sau khi đi ra, thỉnh thoảng đông kéo tây xả: "Manh Manh,
thật ra là đi đến nơi nào, không phải ăn cơm sao? Đáng phải giả dạng thành như
vậy sao, rất không được tự nhiên, chỗ này, chỗ này, đều lộ ra, bạn không phải
muốn đem mình đi bán chứ..."
Manh Manh trắng mắt liếc
cô một cái, chụp lại cổ áo cô đang dùng tay xả xuống: "Được rồi, lại xả cổ
áo, bộ quần áo này liền vứt đi, mình nói cho bạn biết, bộ quần áo này là moden
mới của năm nay, giá khoảng hai vạn đó!" "A..." Một câu này của
cô dọa Trần Hiểu Kỳ không dám động đậy.
Manh Manh không khỏi cười
trộm, đối phó loại tham tiền như Hiểu Kỳ này, đây là biện pháp trực tiếp hữu
hiệu nhất: "Yên tâm đi! Không đem bạn đi bán, hôm nay là tiệc sinh nhật
của đàn chị Lâm Thanh, bạn tháp tùng mình."
Nói xong, lưu loát thay
đổi quần áo, Hiểu Kỳ mặc thực nữ tính, Manh Manh lại tương đối trung tính, áo
sơ mi trắng, quần jean màu đen, dưới chân mang một đôi bốt, bên ngoài là áo
khoát da màu đen, trên đầu cột tóc kiểu đuôi ngựa, tư thế xinh đẹp lại hiên
ngang oai hùng.
Nhưng Hiểu Kỳ không lại
vui: "Hai đứa mình đổi đi, mình mặc bộ quần áo này của bạn, mình muốn làm
nam." Manh Manh xì một tiếng, cười vui vẻ, giống như lưu manh đưa tay vuốt
ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang toàn tâm toàn ý muốn đổi quần áo của Hiểu Kỳ:
"Cô nhóc à, là anh mang em đi, không phải em mang anh đi, biết chưa, ngoan
nha!"
Vẻ mặt Hiểu Kỳ đen thui,
nha đầu kia, nha đầu kia quả thực chính là vừa xoay người liền mang vẻ mặt hư
hỏng, mình lại bị cô trắng trợn đùa giỡn...