Anh Sẽ Phải Yêu Em

Chương 42: Chương 42




Phùng Ki đến một quán bar tên là Mị Sắc mới tìm được Vệ Hiểu Phong, bên người Vệ Hiểu Phong còn mang theo Sài Tử Hinh, Vệ Hiểu Phong là khách quen nơi này, nhưng gặp gỡ Sài Tử Hinh cũng có chút ý vị sâu xa.

Mị Sắc là do một người bạn của anh mở, suốt ba tầng lầu, lầu một lầu hai mở tiếp khách, còn lầu ba là căn cứ để mấy người bọn anh thường đến gặp gỡ nhau, người ngoài không được lên.

Sài Tử Hinh gọi điện thoại cho anh nói thấy xe của anh ở bên ngoài, Vệ Hiểu Phong không khỏi âm thầm nhíu mày, vẫn rất có phong độ đi ra ngoài dẫn cô vào.

Sài Tử Hinh thực kiêu ngạo, cô gái kiêu ngạo như vậy, cho dù vì nguyên nhân gì, nguyện ý hạ mình đến tìm anh, cũng đã cho anh mặt mũi, đây là phong độ cơ bản nhất của đàn ông, hơn nữa, hiện tại anh cùng Sài Tử Hinh cũng coi như bè bạn, hợp tác làm ăn cũng thường xuyên hơn, đương nhiên, Vệ Hiểu Phong còn có một tâm tư chưa thể nói với người ngoài, chính là đang ngồi cùng mấy anh bạn điều kiện cũng không tệ, có lẽ sẽ có người nào đó lọt vào mắt Sài Tử Hinh, cũng coi như anh làm ông mai một lần, dù sao, chuyện này ‘tử đạo hữu bất tử bần đạo’ (bạn bè có chết cũng không sao, mình sống là tốt rồi), bằng không, trong nhà mà thúc giục anh sẽ rất phiền.

Ai ngờ vừa mang Sài Tử Hinh tiến vào, Phùng Ki liền gọi điện thoại đến, cũng chẳng chào hỏi gì, trực tiếp hỏi anh đang ở đâu, anh chỉ có thể nói địa chỉ, Phùng Ki nói: "Tôi đến ngay." Liền trực tiếp ngắt điện thoại, khiến Vệ Hiểu Phong thấy có chút hơi kì lạ, nhưng vừa nghĩ lại liền hiểu được.

Khẳng định là tiểu nha đầu bỏ chạy, Vệ Hiểu Phong hiểu Manh Manh nhất, nha đầu kia mà trị ai, Thiệu Tình cho dù tự nhận kỹ xảo nham hiểm thế nào đến tay tiểu nha đầu cũng bằng không, khẳng định là thu thập Thiệu Tình lại sợ Phùng Ki quở trách, trực tiếp bỏ chạy, theo như ý tứ của Hiểu Phong, cũng nên để cho Phùng Ki sốt ruột.

Tiểu nha đầu bình thường rất khôn khéo, gặp phải Phùng đầu gỗ liền choáng váng hơn phân nửa, tâm tư đàn ông từ xưa đến nay đều giống nhau, ngươi càng vội vàng, cho thấy ván đã đóng thuyền, ngươi là miếng thịt trên miệng anh ta, anh ta sẽ không thấy lo, ngươi phải nới ra một khoảng cách thích hợp, khoảng cách có, mới có thể câu anh ta.

Anh buông điện thoại xuống, đưa tay cầm mấy lá bài, nở nụ cười: "Ừ, bài này có thể thắng, không chơi, chơi với mấy cậu, cũng không tính có kỹ thuật gì." Lục Tử ở đối diện nói: "Đừng giỡn nha! Khó khăn lắm mới bắt đầu, mới chơi một chút, bọn tôi thua còn chưa nói, cậu đang thắng lại muốn chạy."

Vệ Hiểu Phong đứng lên: "Mình thực có chút việc, lát nữa sẽ có người tới tìm mình, nơi này rất ầm ỹ, mình qua phòng bên nói mấy câu, hay là, để Tử Hinh chơi thay mình một lát..." Sài Tử Hinh lại rất hiền hoà, ngồi vào vị trí của anh, cười với anh: "Thua anh chịu, thắng là của em." Vệ Hiểu Phong không khỏi mỉm cười: "Đương nhiên."

Cùng thời gian đó, Phùng Ki mặc quân phục được cô phục vụ đưa vào, Phùng Ki vừa vào đến, không khí nhốn nháo trong phòng ngưng trệ vài giây ngắn ngủi, nơi này chủ yếu chứa loại nam nữ chơi bời, bỗng nhiên đi vào một anh lính, có chút quỷ dị, rất không phù hợp, bọn họ không thích ứng, Phùng Ki cũng khó chịu.

Đây là cái chỗ gì vậy! Hai tiểu thư đứng tiếp khách ở cửa, sườn xám xẻ gần đến thắt lưng, vừa bước đi, hai tà trước sau cũng lắc lư theo, đùi sáng choang lộ ra... Phùng Ki nhìn thế nào, cũng giống cái nơi □, đi vào như lọt vào mê cung, khiến đầu choáng váng.

Nói tên Vệ Hiểu Phong, người phục vụ trực tiếp mang anh lên lầu ba, đẩy cửa ra, trước mặt liền ngửi được mùi rượu và thốc lá, khói mù lượn lờ, ngọn đèn âm u, có vẻ sa đọa lại mờ ảo, trên khoảng trống trong phòng đặt một cái bàn, vài người đang chơi mạt chược, tiếng lạch cạch không dứt bên tai.

Vệ Hiểu Phong không đợi anh kịp cau mày, liền giơ tay vẫy chào, đẩy anh ra ngoài vào phòng bên cạnh, tuy rằng ngọn đèn vẫn không đủ sáng, nhưng ít ra nơi này im lặng hơn.

Vệ Hiểu Phong ngồi trên sofa, châm thuốc, cười tủm tỉm nhìn anh: "Lễ Quốc khánh, bộ đội các cậu không phải sẽ rất bận sao, sao lại đến đây tìm tôi."

Mặc dù Vệ Hiểu Phong và Phùng Ki xấp xỉ tuổi nhau, nhưng lại không quá thân thiết, nói gần không gần, nói xa cũng không xa, hai người căn bản không phải cùng một loại người, nhưng bởi vì Manh Manh, mấy năm nay hai người cũng thường gặp mặt.

Kỳ thật Vệ Hiểu Phong rất bội phục Phùng Ki, có lý tưởng, có tín ngưỡng, hơn nữa có thể đem lý tưởng tín ngưỡng kiên trì thực hiện, đây không phải việc ai cũng có thể làm được, mộng quân lữ anh cũng từng có, trước đây, người anh sùng bái nhất chính là cậu Phương Chấn Đông, trên người ông luôn có một loại nhiệt huyết cùng kích tình quân nhân, là thứ anh từng vô cùng nhắm tới, sau này trưởng thành, do nhiều nguyên nhân, anh không tham gia quân ngũ, mà lựa chọn kinh doanh.

Về mặt nào đó mà nói, anh đã hoang phế giấc mộng của mình, nhưng cũng chưa hề hối hận, Vệ Hiểu Phong có thể thực lý trí nhận thức mình rất rõ ràng, anh có chút tản mạn, chịu không nổi thúc ép quá nghiêm khắc, tham gia quân ngũ không thích hợp với anh, anh rất thích cuộc sống hiện tại, cũng bừa bãi như ai, nhưng vẫn thủy chung mang một phần kính trọng đối với quân nhân, đương nhiên, việc này cũng không gây trở ngại tâm lý anh muốn xem náo nhiệt.

Phùng Ki ngồi đối diện anh, không lòng vòng, nói thẳng: "Manh Manh đâu?" Vệ Hiểu Phong phì một tiếng vui vẻ, nhích về phía sau, có vài phần trêu tức nói: "Lời này rất mới mẻ nha, cậu và nha đầu kia cả ngày ở cùng nơi, lúc này lại hỏi tôi cô bé ở đâu, Phùng Ki, có phải cậu huấn luyện đến hồ đồ rồi hay không."

Phùng Ki nhíu nhíu mày không nói chuyện, hai mắt Vệ Hiểu Phong quét anh: "Không phải là cãi nhau chứ!" Phùng Ki không có thời gian thỏa mãn tâm lý bà tám của anh, quay đầu bước đi, tay vịn nắm cửa, chợt nghe Vệ Hiểu Phong ở phía sau nói: "Tôi nghe nói, Câu lạc bộ Leo núi của cô bé có hoạt động..." Phùng Ki quay đầu lại nhìn anh.

Hiểu Phong khoát tay: "Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi thật sự không biết, đây là tôi nghe nói, địa điểm là Tây Tạng..." Vệ Hiểu Phong còn chưa dứt lời, Phùng Ki đã đẩy cửa đi ra, Vệ Hiểu Phong không khỏi lắc đầu bật cười.

Chuyện Tây Tạng này, vừa rồi là anh nghe Sài Tử Hinh đề cập qua một câu như vậy, vừa nhìn thấy Phùng Ki, bỗng nhiên nhớ tới, không cần phải nói, tiểu nha đầu khẳng định chạy đi Tây Tạng, đó là nơi tiểu nha đầu vẫn muốn đi.

Phùng Ki ra khỏi Mị Sắc, tìm người quen hỏi thăm lộ trình leo núi cụ thể của nhóm Manh Manh, trực tiếp chạy ra sân bay, kỳ thực Phùng Ki không nhất định phải gấp như vậy, nhưng bên trong lại có một giọng nói nhắc nhở anh, thúc giục anh, bảo anh đi tìm cô, thật giống như lần này anh không đi, sẽ thương tiếc cả đời, ai cũng không ngăn được cước bộ của anh.

Nhưng đến sân bay lại bị trì hoãn, chuyến bay gần nhất cũng phải chờ tới sáng sớm ngày mai, Phùng Ki nóng vội cũng không có biện pháp, ở sân bay đợi một đêm, một đêm trì hoãn ở sân bay này, trong đầu miên man suy nghĩ, ý niệm trong đầu vẫn không biến mất.

Lần trước tiểu nha đầu gặp nạn trên núi, hình ảnh đó tái hiện trong đầu anh vô số lần, ngọn núi ở vùng ngoại thành đó cũng không hiểm trở, Tây Tạng, hoàn cảnh khí hậu đặc thù, tạo cho nó vẻ đẹp, cũng tạo cho nó sự nguy hiểm, một năm có bao nhiêu nhà leo núi gặp nạn chết trên vùng núi Tây Tạng, Phùng Ki cũng không đếm hết.

Anh có người bạn ở quân khu Tây Tạng, mấy năm trước hai người gặp gỡ uống rượu với nhau, còn kể lại một lần họ tiến hành cứu viện, Phùng Ki ngồi nghe ở bên cạnh, cũng có thể tưởng tượng ra sự nguy hiểm, lá gan của tiểu nha đầu sao lại lớn như vậy, nếu vạn nhất... Phùng Ki thậm chí không dám suy nghĩ.

Cái loại cảm giác ở vùng ngoại thành lần trước, giống như một lần nữa trở lại, hơn nữa lúc này Phùng Ki càng khắc sâu hơn... Phùng Ki càng nghĩ càng sợ hãi, nhưng sợ hãi cũng không giải quyết được vấn đề, anh phải mau chóng đem cô bắt trở về, sau đó thuyết phục, giáo dục, cuối cùng, thu thập thật tốt một chút, cùng lắm thì nói chuyện, đáng để chạy xa đến Tây Tạng vậy sao.

Phùng Ki thật lo lắng không thừa, Manh Manh đi theo mấy người Sài Tử Hiên, lúc đầu cũng rất kích động, lần này bọn họ đi nhiều người, ngoài mấy bạn học có kinh nghiệm leo núi, còn có thành viên đội leo núi chuyên nghiệp, tính ra cũng khoảng hơn hai mươi sáu người, bọn họ xác định mục tiêu là tám độ vĩ Bắc hai mươi bốn độ kinh Đông (cái này ta chém, đọc bản convert ko hỉu), độ cao so với mặt biển là 6206 mét, tính cả Manh Manh thì có hai nữ sinh, một nữ sinh khác là đội viên đội leo núi, tên Trương Hà, hai mươi sáu tuổi, là người yêu của Tiết Cường một thành viên khác trong đội leo núi, nói lần này là lần leo núi cuối cùng trước khi kết hôn của hai người, muốn ở trên đỉnh núi Tuyết trao nhẫn cho nhau, như vậy tình yêu sẽ có ý nghĩa phi phàm.

Manh Manh có thể cảm giác được giữa hai người đó có loại trộn lẫn giữa mơ ước và tình yêu, làm người ta cảm động, so ra, cô cùng Ki ca ca quá mức bằng phẳng, tuyệt không oanh oanh liệt liệt, thiếu đi kích tình trong hoàn cảnh sống chết, cảm giác nguội lạnh, không khỏi có chút tiếc nuối.

Cũng không biết Ki ca ca hiện đang làm gì, có còn tức giận cô không, những thứ không chấp nhận, bất mãn, ủy khuất trong lòng, từ khi cô rời đi càng lúc càng mờ nhạt, đến bây giờ, chỉ còn nổi nhớ, cô nhớ Ki ca ca, rất không có tiền đồ, mặc dù ở Tây Tạng trời nắng trong xanh trải trên sông băng, chùa miếu trên đỉnh núi lấp lánh sáng lạn thần bí, cũng không thể giảm đi loại nhớ nhung này, tuy rằng không oanh oanh liệt liệt, nhưng nhớ nhung như khắc vào xương cốt.

Sài Tử Hiên đi tới, đứng ở phía sau cô nhắc nhở: "Manh Manh, ngày mai chúng ta từ nơi này đi lên, đây là căn cứ cuối cùng." Manh Manh gật gật đầu: "Anh yên tâm, em khẳng định sẽ không trở thành gánh nặng của anh." Ánh mắt Sài Tử Hiên lóe lóe, trên thực tế, nếu để anh lựa chọn, anh tình nguyện cô trở thành gánh nặng, như vậy, anh sẽ có cớ danh chính ngôn thuận tiếp cận cô.

Vì sao sau khi từ chối cô lại đồng ý tham gia, Sài Tử Hiên không rõ lắm, nhưng anh nhìn ra được, cô có tâm sự, tâm sự chồng chất trong đáy mắt cô, di động bay bổng vô cùng chướng mắt, Sài Tử Hiên hận không thể tự tay lau đi, đáng tiếc, ngay cả dũng khí đưa tay anh cũng thiếu...

Manh Manh đứng trước khu cắm trại nhìn ra xa, mây mù lượn lờ trên núi Tuyết, một sông băng cực lớn như ‘du long’ xen kẽ trong mây mù của núi Tuyết, đẹp khiến người hít thở không thông, Tây Tạng là nơi cô mơ ước, nay cô đứng ở chỗ này, trong lòng lại cảm thấy vắng vẻ, bên người thiếu đi một người, giấc mộng đạt được cũng không còn vui sướng, Sài Tử Hiên đi lúc nào cô cũng không có tâm tư để ý, tràn đầy trong lòng cô đều là Ki ca ca...

Người dẫn đường nói, tới đỉnh núi có một sườn núi lớn bất ngờ cắt ngang qua đường lên núi, năm nay thời tiết có chút âm u, nếu có mưa gió bọn họ phải quay về đường cũ, sẽ có tuyết lở nguy hiểm.

Người dẫn đường vô cùng có kinh nghiệm, mọi người khởi hành không bao lâu mà trời bắt đầu nổi lên mưa gió, lúc đi đến nửa đường mưa gió càng lớn hơn, mưa xen lẫn với tuyết rơi xuống, vừa ẩm ướt và lạnh lẽo, bọn họ nắm chặt dây thừng đi về phía trước, độ dốc bắt đầu dần dần tăng lên, vài đội viên thiếu chút nữa phát sinh sự cố.

Lại đi về phía trước mấy trăm mét, người dẫn đường đề nghị bọn họ quay về đường cũ, thời tiết hôm nay không thích hợp lên đỉnh núi, nói thật, trong lòng mọi người cũng có chút nhụt chí, đang chuẩn bị quay về đường cũ, chợt nghe âm thanh tuôn rơi từ xa tiến đến...

"Là tuyết lở..." Giọng người dẫn đường xuyên qua gió tuyết rơi vào trong tai Manh Manh, Manh Manh liền thấy từ bên cạnh ầm ầm rơi xuống một khối tuyết lớn..."Manh Manh..." Một chớp mắt cuối cùng, Manh Manh giống như nghe thấy giọng nói của Ki ca ca.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.