Phùng Ki mở mắt ra nhìn
cô, vẻ mặt tiểu nha đầu ghen tuông rõ ràng, khiến anh thật ngoài ý muốn, chưa
bao giờ biết, tiểu nha đầu sẽ đem chuyện với Thiệu Tình ba năm trước đây liên
hệ cùng một chỗ.
Thời điểm Thiệu Tình chia
tay với anh, chính là lúc một chiến hữu của anh xảy ra chuyện, bị cưỡng chế
chuyển nghề, sự cố không lớn, theo lý thuyết, có thể lưu lại, dù sao bồi dưỡng
một không quân đủ tư cách làm cơ trưởng (bản convert là điều khiển viên) cũng
không dễ dàng, nhưng trong đó có can hệ đến một lãnh đạo cấp trên, sự tình mới
trở thành như vậy.
Lúc đó tâm tình Phùng Ki
cực kỳ xấu, Thiệu Tình lại đúng lúc này nói lời chia tay, không thể nói hoàn
toàn không có nguyên nhân của Thiệu Tình, nhưng lại cực kỳ bé nhỏ, có thể nói, Thiệu
Tình với anh, ngay cả khách qua đường cũng không hơn, không quan trọng bằng
tiểu nha đầu.
Tình cảm của mình với
Manh Manh sâu đậm, Phùng Ki đã tự mình lĩnh ngộ rành mạch, mất cô, cho dù tỷ lệ
chỉ là một phần vạn, sinh mệnh của anh cũng không thể thừa nhận, một Thiệu Tình
tính là gì, nhưng mà tiểu nha đầu thích để tâm vào chuyện vụn vặt, chuyện này
vẫn nên giải thích rõ ràng mới tốt.
Phùng Ki nghịch nghịch
mấy sợi tóc thưa thớt sau lưng cô: "Ba năm trước đây là vì chiến hữu gặp
chuyện không may, không quan hệ gì với người khác, đừng suy nghĩ lung
tung." Manh Manh nghĩ nghĩ, có chuyện như vậy, cho nên, chuyện ba năm nay
tâm tâm niệm niệm cơ bản không tồn tại, Ki ca ca cùng Thiệu Tình căn bản không
có cũ tình khó quên, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng gì.
Manh Manh bỗng nhiên nhớ
tới cái gì, mắt to xinh đẹp bỗng nhiên trợn to, ánh mắt sáng quắc dừng trên mặt
Phùng Ki: "Ki ca ca, anh phải thẳng thắn nói rõ, anh và Thiệu Tình có trải
qua việc như chúng ta không?"
Phùng Ki sửng sốt vài
giây mới phục hồi lại, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa tay chỉ chỉ cái
trán của cô, tức giận nói: "Có thùng dấm nhỏ như em ở bên cạnh phá hỏng,
anh có thể làm được gì sao?"
Chờ mong trên mặt Manh
Manh nhất thời suy sụp: "Nhưng có rất nhiều thời điểm em không ở cạnh anh,
hai người các anh cô nam quả nữ, ô ô..." Nói chưa dứt lời, đã bị Phùng Ki
nghiêng người đặt ở dưới thân, trực tiếp ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô,
dùng sức hôn cô, hôn cho đến khi ý thức cô bắt đầu mơ hồ, không rảnh đi tính
những món nợ cũ ngổn ngang này...
Kích tình vừa rồi còn lưu
lại trong đầu, thân thể Manh Manh vô cùng mẫn cảm, Phùng Ki chỉ vừa động, liền
gợi lên đốm lửa nhỏ, hai bắp đùi trắng nõn của Manh Manh đã siêu cấp phối hợp
ôm lấy thắt lưng của anh, dán vào da thịt, vành tai và tóc mai chạm vào nhau,
đốt lên dục hỏa, ngọn lửa tình vừa mới tắt phanh một tiếng liền một lần nữa
cháy lên.
Dục vọng từ trong thân
thể phát ra, nhanh chóng lan tràn tới tứ chi, Manh Manh cảm thấy thân thể giống
như đã có được ý thức của mình, cảm giác, âm thanh, lý trí, mọi thứ, toàn bộ
phục tùng bản năng dục vọng, cái loại hư không không ngừng khuếch trương này,
giống như một vực sâu không đáy, có nhu cầu cấp bách phong phú lấp đầy...
Tiến vào, rời khỏi, rời
khỏi lại tiến vào, động tác lặp đi lặp lại mang theo tình triều kịch liệt, chân
trắng nõn cong cong, bị cánh tay hữu lực nhấc lên, tách ra, nâng cao, làm cho
thân thể không có chút chướng ngại nào, tận tình tiếp xúc, giống như có như
vậy, mới có thể có được lẫn nhau nhanh nhất...
Tốc độ kích tình siêu
việt, kích động tạo ra tiết tấu, nháy mắt điên cuồng tăng lên, như mưa to rơi
vào nhụy hoa, thấm ướt đẫm, hương càng dày đặc, tình càng dày đặc, giống như dù
thế nào cũng muốn không đủ nhau...
Mặc dù ôm cô, Phùng Ki
vẫn như trước cảm thấy không đủ gần, đây là tiểu nha đầu của anh, cô vợ nhỏ
chưa qua cửa của anh, từ lúc còn nhỏ, từng chút trưởng thành trở thành cô vợ
nhỏ, da mịn thịt mềm, tinh linh cổ quái.
Lúc này tất cả đều rất mê
hoặc, mắt mê hoặc, thân mình mê hoặc, ngay cả âm thanh mềm nhẹ thốt ra từ cái
miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch kia, cũng mê hoặc, rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu
ngây ngô, lúc này lại mê hoặc đến thế, thật có thể lấy mạng của anh.
Phùng Ki lúc đầu còn sợ
cô không thoải mái, động tác ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng động tác của anh
vừa chậm lại, tiểu nha đầu sẽ không ngừng rầm rì, mở ánh mắt xinh đẹp làm tim
người ta đập nhanh, dùng ánh mắt gần như khiển trách nhìn anh, thôi thúc bản
năng của Phùng Ki, khởi xướng sự mạnh mẽ, bắt đầu dùng sức lực lớn nhất thu
thập cô...
Rút ra mạnh mẽ tiến vào
thật nhanh, lực đạo hung ác dã man, Manh Manh từ rầm rì đến thổn thức, đến
không thể khống chế thét to ra tiếng... Cô cảm thấy chính mình giống như có
dòng điện mạnh mẽ, không tự chủ được mà sợ run, từ chỗ sâu trong đáy lòng dâng
lên cảm giác khô nóng theo biên độ run rẩy, cứ thế tăng lên, cô cảm thấy chính
mình sẽ nhanh chóng nổ mạnh.
Toàn thân giống như bị
sốt, lúc lạnh lúc nóng, nóng bừng giống như bị đặt lên lò nướng đang rào rạt
lửa, nháy mắt lại như chìm vào sông băng lạnh lẽo, không thể nói rõ khó chịu
hay là thoải mái, giống như chìm nổi trong lửa và băng, cô dùng sức bắt lấy bả
vai Phùng Ki, giống như bắt một khối gỗ di động, phập phồng lung lay trong sóng
to gió lớn, chợt cao chợt thấp, khi xông lên đỉnh núi, cô chỉ kịp cao giọng
thét chói tai, khi chìm vào đáy nước, cô lại nức nở nuốt vào...
Thời điểm Manh Manh phát
hiện mình không thoải mái, hai người không biết đã làm bao lâu, cô cảm thấy
thắt lưng đau như sắp bị chặt đứt, mở mắt ra, không khỏi hoảng sợ, cả người Ki
ca ca giống như mới bước ra từ trong nước, từng giọt mồ hôi thật lớn từ trên
người chảy ra, theo đường cong rối rắm của cơ bắp rơi xuống, nhanh chóng đọng
lại thành từng vũng nhỏ.
Mà tư thái của anh, càng
giống một tướng quân giết đỏ cả mắt trên chiến trường, ánh mắt gần như hung ác
nhìn cô chằm chằm, hơi thở ồ ồ dọa người, hai bàn tay to giống như kìm sắt, gắt
gao níu chặc vòng eo mảnh khảnh của cô, một mạch vọt mạnh kéo mạnh, căn bản đã
quên vấn đề kỹ thuật.
Lúc đầu chưa có trở ngại,
thời gian quá dài, khẳng định không thoải mái, dù sao Manh Manh cũng không phải
cô bé mới lớn, cô rõ ràng là phụ nữ, có cảm giác của phụ nữ, hơn nữa là tiểu nữ
nhân ham hưởng thụ, làm như vậy không thoải mái, liền đổi tư thế...
Cô bắt lấy bờ vai của
anh, dùng sức ở eo, nghiêng người liền đem Phùng Ki đè xuống dưới, Phùng Ki
đương nhiên sẽ không vừa lòng tư thế này, thân thể to lớn bị đè lên, loại đàn
ông như Phùng Ki, đều không thích bị đè ép, bọn họ có thói quen nắm trong tay
quyền chủ động, có thói quen chinh phục, mặc kệ là trên chiến trường hay là
trên giường...
Nhưng Manh Manh so với
anh càng bá đạo hơn, anh chưa kịp phản kháng, đã bị tiểu nha đầu ngăn miệng
lại, đầu lưỡi trắng mịn mềm thơm loáng một cái tiến vào bên trong miệng anh.
Tiểu nha đầu thực thông
minh, kỹ thuật hôn đã tự mình học được, cắn, cọ xát, cuốn lấy, buông ra, dây
dưa, hoạt động... Đa dạng chồng chất, thân mình phối hợp với cái miệng nhỏ nhắn
phập phồng cao thấp lung lay trái phải, Phùng Ki thích thú lầm bầm...
Hơn nữa tiểu nha đầu động
tình thật đẹp, Phùng Ki căn bản không thể dời tầm mắt, chỉ sợ một giây cũng
luyến tiếc, tiểu nha đầu ngồi ở trên người anh, lưng thẳng băng, hai đùi ôm
chặt hai bên sườn anh, vừa nhếch lên một chút, lại nhanh chóng ngồi xuống,
giống như cưỡi ngựa, nhanh chóng lại có tiết tấu... Mềm mại trắng nõn trước
ngực, lay động theo động tác của cô, trắng bóng thiếu chút nữa làm Phùng Ki hoa
mắt, đầu nhỏ ngửa lên, tóc dài đen mượt xõa xuống, phất trên người anh...
Phùng Ki vừa thoải mái
rên lên một tiếng, đã bị động tác của tiểu nha đầu nhanh hơn đột nhiên ngăn
chặn... Nha đầu kia thật sự là yêu tinh, yêu tinh... Năng lượng tích tụ đến mức
tận cùng, rốt cục bùng nổ... Phùng Ki nhịn không được nhắm mắt lại, cảm thụ cảm
giác cực hạn khoái hoạt nhất...
Mưa gió qua đi, yên lặng
ngắn ngủi, Phùng Ki mở mắt ra, không khỏi cười nhẹ ra tiếng, tiểu nha đầu vừa
rồi còn diễu võ dương oai tác quái trên người anh, lúc này giống như không có
xương cốt, hoàn toàn xụi lơ trên người anh, ngay cả mí mắt cũng không có khí
lực nâng lên, thực khiến người thương xót.
Phùng Ki đau lòng đứng
lên, vốn tưởng hôm nay sẽ buông tha cho cô, nha đầu kia lại cả gan câu dẫn anh,
thay đổi phương pháp mà câu anh, câu một lần lại một lần, lúc này mới biết khó
chịu.
"Mệt mỏi sao, tiểu
nha đầu điên cuồng..." Phùng Ki đưa tay vuốt ve tấm lưng ẩm ướt của cô,
từng chút từng chút, rất nhẹ rất thoải mái, ngón tay Manh Manh cũng lười động
đậy, vừa rồi tuyệt vô cùng, nhưng qua rồi cũng thực mệt, đây có tính là miệt
mài quá độ không.
Cảm giác trên người không
thoải mái, cái miệng nhỏ nhắn của Manh Manh lầm bầm mấy chữ, Phùng Ki cúi đầu
hôn cô vài cái, không có cách nói: "Ừ, biết, tắm rửa..."
Phùng Ki đem hai người
tắm sạch sẽ, lúc dùng khăn tắm lớn bao lấy tiểu nha đầu ôm đi ra, tiểu nha đầu
đã sớm ngủ không biết trời đất gì, thả vào trên giường, thân mình nghiêng
nghiêng, chui vào trong lòng anh tìm tư thế thoải mái, nặng nề ngủ.
Phùng Ki cúi đầu đánh giá
cô, tiểu nha đầu ngủ xinh đẹp giống búp bê trong tủ kính, Phùng Ki còn nhớ rõ
lần đầu tiên cô ngủ trong lòng anh, chính là như thế này, từ từ nhắm hai mắt im
lặng ngủ, thân mình nhỏ nhắn thơm mềm, tựa vào trong lòng anh, làm cho anh muốn
vĩnh viễn che chở cô, ôm cô, không cho cô có một tia ủy khuất cùng phiền não.
Phùng Ki nhẹ nhàng thở
ra, lại không thể không thừa nhận, cho tới bây giờ, tất cả ủy khuất cùng phiền
não của tiểu nha đầu hình như đều bởi vì anh, anh nên yêu chìu cô thật tốt...
"Em không viết tự kiểm..." Tiểu nha đầu bỗng nhiên than thở một câu,
Phùng Ki không khỏi mỉm cười, cúi đầu hôn một cái lên trán cô, nhẹ nhàng lẩm
bẩm: "Ừ, không viết tự kiểm, ngủ đi! Tiểu nha đầu của anh."
Manh Manh mơ một giấc mơ
rất đẹp, trong mộng rốt cục cô cũng gả cho Ki ca ca, tỉnh lại, ánh mặt trời
ngoài cửa sổ đã lên cao, kéo chăn ngồi dậy, Manh Manh còn chưa tỉnh táo, bỗng
nhiên uốn éo đầu, bên người sao không có bóng dáng Ki ca ca, trên giường to như
vậy chỉ còn lại một mình cô, thoáng nhìn giấy ghi chú trên tủ đầu giường, cái
miệng nhỏ nhắn chu thật cao.
Lấy tới, nét chữ mạnh mẽ
của Ki ca ca ánh vào mi mắt: "Trong đoàn bộ có nhiệm vụ, anh về quân khu,
không được chu miệng, là ai nói phải làm cô vợ nhỏ hiền lành, cho nên, không
được chu miệng, như vậy sẽ xấu lắm, anh sẽ nhanh chóng trở lại, cháo lúa mạch
và bánh bột mì trong hộp giữ ấm ở phòng bếp, ngăn thứ hai bên dưới của tủ lạnh
có dưa chuột đã trộn, ăn sáng xong rồi đến trường, ngoan —— Phùng Ki."
Manh Manh lấy ra cái
gương nhỏ từ tủ đầu giường soi soi, tuy rằng ngủ không bao lâu, nhưng sắc mặt
rất tốt, nhìn gương mặt trắng trẻo dễ chịu, nghĩ đến đêm qua, không khỏi nở nụ
cười ngọt ngào.
Manh Manh vừa ra khỏi
tiểu khu liền thấy Sài Tử Hiên, phía sau là một chiếc xe thể thao rất sành
điệu, lúc tuyết lở, cô nhớ rõ có một bóng người nhanh chóng nhào qua, lúc ấy
chỉ có Sài Tử Hiên cách cô gần nhất, cho nên cô biết là anh.
Hành động của anh khiến
Manh Manh thật sự cảm động, nhưng cảm động không phải tình yêu, Manh Manh phân
biệt rõ ràng, hiện tại cũng không phải cổ đại, cứu mạng của cô, liền muốn cô
lấy thân báo đáp, nếu như vậy, cô thà rằng anh đừng làm điều thừa, cho nên tuy
rằng Sài Tử Hiên có ân cứu mạng với cô, Manh Manh cùng anh cũng không thể,
nhưng mà ít nhất trong lòng có cảm kích.
"Đàn anh, cám ơn ân
cứu mạng của anh." Ánh mắt Sài Tử Hiên hơi tối: "Cảm tạ cái gì, tình
huống lúc ấy anh căn bản còn không kịp phản ứng, đã xông đến, hoàn toàn là hành
động theo bản năng, được rồi, lên xe đi!"
Thấy thần sắc Manh Manh
chần chờ, Sài Tử Hiên nói: "Anh không bảo em lấy thân báo đáp, không lẽ
ngay cả xe của anh cũng không dám ngồi sao!" Manh Manh cười thoải mái:
"Làm sao có thể, có xe tiện lợi không thể không đi." Kéo chốt mở cửa
xe phía ghế lái, ngồi xuống, xòe bàn tay nhỏ bé ra, nháy mắt mấy cái:
"Chìa khóa..."