Anh Sẽ Phải Yêu Em

Chương 54: Chương 54




Hai nhà thương lượng xong, thừa dịp người lớn hai bên đều ở đây, trước hết thống nhất hôn sự, chờ năm sau sẽ tiến hành lễ kết hôn. Dù sao không được tổ chức đơn giản theo ý bọn trẻ, đừng nói nhà họ Phương không đáp ứng, lão Phùng cùng Khưu Thục Trinh cũng không đồng ý.

Nhà họ Phùng cũng chỉ có Phùng Ki là con trai độc nhất, lại cưới cô vợ vừa ý là Manh Manh, không tổ chức lớn làm sao được. Người lớn hai bên đã quyết định, hai nhân vật chính là Phùng Ki và Manh Manh ngay cả nói chen vào cũng không được.

Về phần nhà ở, ông bà Phương đã quyết định rồi, trang trí phòng ốc, chỉ dọn dẹp đơn giản liền có sẵn phòng cưới. Ba ngày trước, triển lãm tranh của Hàn Dẫn Tố cũng đã kết thúc, sau đó liền cùng Khưu Thục Trinh trang hoàng ngôi nhà.

Báo cáo kết hôn của Phùng Ki được thông qua. Hôm hai người đi cục Dân chính đăng ký kết hôn, đêm trước còn đang diễn tập, Phùng Ki làm tham mưu trưởng của binh đoàn, bận việc đến nỗi chân cũng không kịp mang giày, nếu Lưu Triệu không ba mời bốn giục, anh vẫn còn ở đoàn bộ loay hoay làm việc.

Có đôi khi Lưu Triệu cảm thấy buồn bực, nói xem, đàn ông lấy được vợ đẹp như Manh Manh ai mà chẳng hứng thú vui ngất trời, còn Phùng Ki thì vẫn như vậy, chuyện công việc, chuyện huấn luyện vẫn không giảm đi, ai nói cũng không thèm để ý, cũng chẳng quan tâm. Cả sư đoàn bọn họ, từ sư trưởng ở phía trên đến tổ trưởng tổ bếp núc Điên Đại Chước phía dưới cũng có thể nhìn ra Phùng Ki thật bình thản, không một chút kích động khi sắp cưới vợ, khuôn mặt nên đen thế nào thì đen thế ấy, ngay cả hôm nay đăng ký kết hôn cũng không nhanh không chậm.

Ngược lại, Lưu Triệu ở bên cạnh lại sốt ruột thay anh, từ sáng sớm đã bắt đầu thúc giục: “Phùng Ki, việc này để tôi làm được rồi. Dù sao diễn tập lần này, lữ đoàn tăng thiết giáp chúng ta chỉ để trang trí, không phải quân tiên phong, cũng không cần bọc hậu, chỉ theo hiệp trợ quân đỏ. Quy tắc diễn tập chúng tôi đều biết, quân xanh trang bị hoàn mỹ, quân đỏ cũng chỉ giả vờ đánh nhau, bên trên còn có tổng đạo diễn. Nếu lữ đoàn tăng thiết giáp chúng ta thành chủ lực, quân xanh còn có cái rắm gì để diễn. Con mẹ nó, dựng cái sân khấu lớn như vậy, lại để chúng ta biểu diễn tại nhà, không có ai xem …”

Nói đến đây, Lưu Triệu một bụng khó chịu. Phùng Ki cúi đầu nhìn đồng hồ, còn sớm, buổi sáng tiểu nha đầu có tiết, anh chờ cô tan học sẽ đến đón, lúc này nghe Lưu Triệu nói chuyện diễn tập, kỳ thật Phùng Ki cũng cảm thấy thế. Chưa kể mỗi lần diễn tập đều là phương thức áp chế, quân xanh được đặt ra đóng vai quân địch, bởi vậy trang bị cùng vũ khí đều vượt xa quân đỏ, trong chiến thuật cũng hạn chế quy tắc, nói là lấy thực chiến làm cơ sở, trên thực tế thì giống như diễn trò.

Lưu Triệu nói: “Lại nói tiếp, cũng là cha vợ cậu có uy. Lần liên hợp diễn tập lớn năm năm trước, đúng lúc cậu ra nước ngoài không tham gia, xưa nay quân đỏ chưa từng toàn thắng. Thế mà vị chỉ huy chính là cha vợ cậu, còn chưa rạng sáng đã hoàn thành kế hoạch tấn công và phòng thủ. Không phải quân xanh có vô tuyến điện chặn lại sao? Cha vợ cậu thật hay, trực tiếp khiến vô tuyến điện trở nên vô dụng, tất cả thông tin đều dựa vào con người, tuy rằng hao phí nhân lực, nhưng lại làm cho đối phương mơ hồ, không biết bước tiếp theo của quân đỏ chúng ta ra sao. Lúc ấy tôi còn là tổ phó, nói thật, đừng nói quân xanh, tôi cũng không biết bước tiếp theo sẽ làm gì, sau đó lại phái đội quân mũi nhọn xâm nhập phía sau quân địch, phá hủy hệ thống xử lý số liệu của quân xanh, cướp được vũ khí của đối thủ, trận đánh đó thực con mẹ nó thống khoái, diễn tập sau này quả thực cũng chỉ là dụ dỗ mấy đứa nhỏ thôi!”

Phùng Ki bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, cầm lấy mũ đội lên đầu, đi tới cửa nói: “Tôi có thể tiết lộ cho cậu một tin tức nội bộ. Diễn tập lớn lần này, tư lệnh của quân đỏ chúng ta đúng là chú Phương. Cậu cũng biết, chú Phương là người có tiếng là không thiên vị người thân, đừng nói ai là cấp dưới của ai, nếu lộ ra trên chiến trường, cũng sẽ không nể mặt mũi gì, trên dưới gì cũng phải chịu liên lụy. Cho nên mau tiến hành huấn luyện giúp mấy thằng nhóc chết bầm nhát như thỏ ấy đi, kẻ nào tại thời khắc mấu chốt xảy ra chuyện, đừng nói là cấp dưới của Phùng Ki tôi, tôi không có mặt mũi mà nhận đâu.”

Nói xong, xoay người nhanh chóng rời đi, Lưu Triệu giật mình, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, một chớp mắt vừa rồi, Phùng Ki thực sự có khí thế của tư lệnh Phương, cha vợ và con rể thật là giống nhau, Lưu Triệu không khỏi nở nụ cười, cầm lấy mũ đội lên đầu, rời doanh bộ, hướng căn cứ huấn luyện mà đi.

Đi ngang qua đám tân binh cảnh giới ở giáp ranh, lại thấy vài anh lính đem một người vây ở góc tường không biết đang làm gì. Lưu Triệu nhăn mặt lại, đám tân binh của năm nay đều được đặc biệt đưa vào, chưa nói tới lớn nhỏ đều có chút có bối cảnh, cho nên cũng khá cứng đầu, vẫn mang theo một ít thói quen cậu ấm. Mấy gã tân binh này cũng đừng phân đến làm cấp dưới của anh, vào tay anh, không đem mấy tật xấu trên người bọn họ sửa đổi, anh sẽ không mang họ Lưu, hiện tại lại thấy bọn họ đang…

Lưu Triệu hừ một tiếng, vừa muốn đi qua, bỗng nhiên nghe thấy một cái tên có vẻ quen thuộc: “Thiệu Cương, mày đừng con mẹ nó giả vờ đứng đắn. Mấy chuyện xấu của chị mày còn có ai không biết chứ? Mẹ nó, ngay cả cửa sau cũng khiến người ta mở ra vô số. Mày cũng không phải thứ tốt lành gì, cái gã Tiêu Hoa kia ai mà không biết, là thứ nam nữ đều ăn, chắc mày cũng rất ngon miệng. Hôm nay mày cũng nên cởi quần để chúng tao nhìn xem một chút, làm gì mà như con gái mới gả, cũng không quý giá gì, giả vờ cái gì chứ…”

“Trương Đào, mày nói bậy…” Đúng như câu nói, trên đời này vốn không có bí mật nào là vĩnh viễn. Gần đây Thiệu Cương mới biết được nguyên nhân chị của cậu ta bị phục viên chuyển nghề. Trương Đào cùng lớp với hắn, có cha là thầy giáo trong bộ tham mưu của bọn họ, ảnh chụp của Thiệu Tình trong lúc vô tình đã để Trương Đào nhìn thấy.

Thằng nhóc này cũng không phải thứ tốt lành gì, cha gã thật sự không còn cách nào mới đặc biệt xin cho gã tham gia quân ngũ. Dù đã biết chuyện đi chui này, gã còn có thể hách dịch, tụ tập một đám nhãi ranh hư hỏng, có cơ hội liền bắt nạt Thiệu Cương.

Lúc đầu Thiệu Cương còn chịu đựng, hôm nay lời Trương Đào nói thật sự rất khó nghe, lại còn muốn tụt quần cậu. Thiệu Cương sôi máu, nhặt viên gạch ở góc tường, hét một tiếng liền vọt qua muốn cùng Trương Đào liều mạng, nhưng bị nhiều người vây đánh, rất nhanh đã bị ấn trên mặt đất, không phải Lưu Triệu hô một tiếng đúng lúc, khẳng định sẽ bị đánh rất dữ dội.

Lưu Triệu thật không nghĩ tới nhóm tân binh này vô pháp vô thiên như vậy, coi thường người ta cũng có thể bắt nạt đến tình trạng này, đây không phải đơn thuần chỉ là trò đùa dai. Mấy người này ai mà không biết Lưu Triệu chứ, vội đứng nghiêm ngay ngắn, cúi đầu nhận sai. Lưu Triệu đi tới, quét mắt nhìn Thiệu Cương bị đánh mặt mũi bầm dập miễn cưỡng đứng lên, ánh mắt sắc bén, tức giận nhìn mấy người kia.

“Được lắm! Các cậu rảnh rỗi khiến cả người khó chịu phải không, bằng không, sao lại có sức lực ở chỗ này đánh nhau, ai cầm đầu, bước ra!” Mấy thằng nhóc ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đều nhìn về phía Trương Đào, Trương Đào từng bước đi về phía trước: “Báo cáo Chỉ đạo viên, không phải chúng tôi đánh nhau, chỉ là đùa giỡn thôi, có phải không Thiệu Cương?”

Thiệu Cương mím môi không nói một tiếng. Lưu Triệu phì một tiếng, cười vui vẻ: “Đùa giỡn liền tụt quần người ta, nghe rất mới nha. Có cần tôi tìm vài người cũng đùa giỡn với cậu một lần hay không? Ở trước mặt Đại đội trưởng và nhóm tân binh các cậu, để thằng nhóc như cậu phơi nắng cho đã, đến khi trong đũng quần cũng có sâu…” Sắc mặt biến đổi, lớn tiếng nói: “Trừ Thiệu Cương, tất cả nghiêm, đằng sau quay! Tiểu Triệu, trông chừng mấy người bọn họ, chạy quanh sân huấn luyện hai mươi vòng, một vòng cũng không thể thiếu! Gọi cả Đại đội trưởng của tân binh lên đây cho tôi, tôi muốn hỏi cậu ta một chút xem cậu ta huấn luyện binh sĩ như thế nào!”

Tiểu Triệu đáp trả một tiếng, tìm một cậu lính đi gọi Đại đội trưởng, tự mình trông chừng mấy người kia chạy vòng quanh sân huấn luyện. Lưu Triệu quay đầu lại nhìn chằm chằm Thiệu Cương một lúc, thằng nhóc này và chị cậu ta giống nhau, có vẻ ngoài đẹp, nhưng tính tình lại không giống đàn ông, có lẽ chuyện của chị cậu ta đã để lại cho cậu ta bóng ma, nhìn qua có chút lạc lõng âm u bất lợi.

Nhớ rõ mấy hôm trước, Phùng Ki còn cố ý tìm cậu ta đến doanh bộ, hỏi cậu ta có muốn đến doanh trại của bọn họ không, lúc ấy trong lòng Lưu Triệu không vui, doanh trại của bọn họ, người người đều là đàn ông mạnh mẽ, một người không âm không dương như vậy đến đây thực không ra gì, cũng may thằng nhóc này cũng có chút khí cốt, nhất mực khéo léo từ chối, thà rằng ở lại tân binh để cho người ta bắt nạt.

Lưu Triệu cũng không có nghĩa vụ thay cậu ta trút giận, không phải hôm nay thật sự nhìn không vừa mắt cũng không muốn quản chuyện bao đồng, chờ Đại đội trưởng đến, giáo huấn vài câu, bảo dẫn Thiệu Cương trở về. Nhìn bóng dáng Thiệu Cương khập khiễng đi xa, không biết có phải Lưu Triệu nhiều chuyện hay không, lại cảm thấy thằng nhóc này có gì đó không ổn. Hôm ở doanh bộ, ngẫu nhiên ngẩng đầu thấy ánh mắt kia nhìn Phùng Ki thực sự có chút hoảng loạn.

Nghĩ đến đây, Lưu Triệu không khỏi lắc đầu bật cười, thức trắng hai ngày thật mệt mỏi, cả ngày miên man suy nghĩ gì đâu. Phùng Ki để ý thằng nhóc này đã đủ rồi, cũng phá vỡ nguyên tắc nhất quán của cậu ta. Thật ra, thằng nhóc này và Phùng Ki chẳng có quan hệ gì, qua hôm nay, Phùng Ki cũng là người có vợ, cũng không cần Chỉ đạo viên như anh phải quan tâm.

Nói đến cưới vợ, Phùng Ki ở cổng trường nhìn thấy bóng dáng Manh Manh từ xa đi ra, khóe miệng không khỏi vểnh vểnh lên. Ánh mặt trời tháng 10 vừa đủ ấm, xuyên qua tán lá dừng trên người cô, lấp loáng loang lổ, giống như tình cảnh năm ấy, anh mang cô đi chèo thuyền trong đập chứa nước ở quê anh, ánh sáng dừng trên người cô cũng như thế này, chiếu lên khuôn mặt tươi cười xinh đẹp không nói nên lời của cô.

Khi đó cô còn là tiểu nha đầu mới mười hai tuổi, hôm nay cũng đã là cô vợ bé nhỏ của Phùng Ki anh, người vợ anh muốn yêu cả đời chiều cả đời. Duyên phận của hai người thật sự từ lúc tiểu nha đầu sinh ra đã bắt đầu, may mắn như này ước chừng không phải ai cũng có thể có được, Phùng Ki anh lại dễ dàng chiếm được cho nên càng muốn quý trọng gấp đôi.

Anh âm thầm thề với chính mình như vậy. Bóng dáng tiểu nha đầu đi tới, vừa đến gần, trước mắt Phùng Ki không khỏi sáng ngời, tiểu nha đầu mặc một bộ sườn xám truyền thống, màu sắc đỏ tươi, đường viền đều thêu chỉ nổi màu bạc, đi đến bên người anh, Phùng Ki mới nhìn rõ, trên chất liệu vải đều dệt nổi hình hoa Mẫu đơn đa dạng tinh xảo xinh đẹp, tương xứng với cây trâm Mẫu Đơn Bát Bảo sau đầu cô, giống như cung nữ dân quốc (Trung Hoa Dân Quốc là tên của TQ sau thời nhà Thanh, giờ thì từ đó hay dùng để chỉ Đài Loan, cụ thể thì có thể tra trên Wikipedia cụm ‘Trung Hoa Dân Quốc’) từ trong bức họa cuộn tròn đi ra, tuy rằng chỉ trang điểm nhạt, nhưng không thể không thừa nhận vẫn rất xinh đẹp. Nha đầu kia luôn biết cách ăn mặc, hơn nữa lại hợp cảnh hợp tình, cả người không tính là hưng phấn, nhưng khắp nơi lại lộ ra không khí vui mừng của cô dâu mới cưới, đúng vậy, cô dâu mới cưới! Cô vợ bé nhỏ của Phùng Ki anh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.