"Bởi
vì đột nhiên mưa to rơi xuống, mười hai sinh viên đại học đi leo núi bị kẹt ở
vùng núi Tây Giao, nhận được điện thoại báo nguy, chính quyền đang tổ chức đội
cứu hộ vào núi giải cứu..."
Bà Phương xem đến đây, sắc mặt không khỏi thay đổi quay đầu nói: "Tiểu
Phong, hôm qua có phải tiểu nha đầu nhà mình nói là theo Câu lạc bộ leo núi ở
trường đi leo núi hay không?"
Sắc mặt Vệ Hiểu Phong ngưng trọng trong chớp mắt, nhưng biết bà tuổi đã lớn,
hơn nữa đối với Manh Manh, là tiểu bảo bối trong lòng, nếu xảy ra sơ xuất, bà
có thể xúc động mạnh, bởi vậy rất nhanh liền trầm tĩnh, xoay lại duỗi ra cánh
tay ôm bà Phương: "Bà chỉ hay lo lắng, tin tức cũng chưa nói đó là trường
học của Manh Manh, sáng sớm là con đưa em đi, em nó không đi với nhóm
này."
Bà Phương nhẹ nhàng thở ra, không khỏi thầm oán: "Tính tình Nha đầu kia
giống hệt cậu con, trong lòng quyết định cái gì, ai khuyên cũng không nghe, nếu
tiểu Tuấn của bà không nóng nảy, nói như thế nào cũng giống nữ nhân hơn."
Phương Tuấn nói: "Bà, bà bất công nha, từ nhỏ đều thương chị con." Bà
Phương không khỏi vui vẻ, đưa tay chỉ chỉ lên trán cháu nội: "Lời này mà
cũng nói được, nếu bà nội không thương con, con có thể lớn như vậy sao!"
Phương Tuấn cười hì hì: "Dù sao bà nội thương chị nhất, bà yên tâm đi!
Đừng nói chỗ này không có chị con, cho dù có, chị con cũng không có việc gì,
chị con đã sớm tu luyện thành yêu tinh ngàn năm, ai cũng bắt không được."
"Nói bậy!" Nhưng mà bà Phương đã buông lo lắng xuống.
Vệ Hiểu Phong nhìn đồng hồ, đứng lên: "Con còn một cuộc gặp xã giao, con
về trước, bà nghỉ ngơi sớm một chút." Cầm lấy chìa khóa xe liền đi ra
ngoài, bà Phương cũng đứng lên nói: "Bên ngoài trời mưa, mang theo
ô." Phương Tuấn đứng lên: "Bà, để con đem ô đưa cho anh họ"
nhanh như chớp đi theo Hiểu Phong chạy ra ngoài.
Vệ Hiểu Phong ngồi vào trong xe, lập tức lấy điện thoại bấm số của Manh Manh,
quả nhiên tắt máy, Vệ Hiểu Phong nghĩ nghĩ, trực tiếp tìm số điện thoại của
Phùng Ki, còn chưa bấm gọi, tiếng di động đã vang lên, Vệ Hiểu Phong nhìn màn
hình, không khỏi nhíu mày.
Thanh âm của Phùng Ki từ bên kia truyền đến: "Vệ Hiểu Phong, Phùng Ki đây,
ngày hôm qua Manh Manh gọi điện thoại nói, hôm nay Câu lạc bộ ở trường học có
hoạt động, cô ấy tham gia Câu lạc bộ gì, cậu có biết hay không?" Tuy rằng
cảm thấy hiện tại không thích hợp, Vệ Hiểu Phong vẫn là muốn cười, tiểu nha đầu
nhà mình giấu thật là kín, mà nhiều năm như vậy, Phùng Ki cũng là một cái đầu
gỗ ngu ngốc, kỳ thật tiểu nha đầu bình thường sơ hở chồng chất, đại khái chính
là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Vệ Hiểu Phong chưa từng hoài nghi, Phùng Ki thích Manh Manh, loại thích này đã
phát triển trở thành một loại thói quen, trên thế giới này tình yêu không nhất
thiết có thể kéo dài, nhưng thói quen lại là loại mạnh mẽ nhất, muốn quẳng đi
cũng rất khó.
Mà Vệ Hiểu Phong cảm thấy, Phùng Ki với Manh Manh, có lẽ không phải là bạn bè
ưu tú nhất, nhưng cũng đủ mạnh mẽ, loại mạnh mẽ này không phải là chỉ dùng
quyền thế tiền tài cân nhắc, mà là tâm ý cậu ta che chở Manh Manh, đã thành một
loại hành vi theo bản năng, mỗi sự kiện của tiểu nha đầu, cậu ta đều để bụng,
quản thúc Manh Manh, Manh Manh cũng một mực nghe lời cậu ta, thậm chí còn nghe
lời hơn so với anh, thật sự là tiểu nha đầu không lương tâm.
Tiểu nha đầu đi theo cậu ta, bọn họ thực yên tâm, cho nên, đây cũng là nguyên
nhân chủ yếu nhất mọi người chấp nhận Phùng Ki, Vệ Hiểu Phong không trả lời,
bên kia Phùng Ki đã tiếp tục nói: "Có phải Câu lạc bộ leo núi hay
không..."
Vệ Hiểu Phong không khỏi thở dài, lại nói nhiều năm như vậy, Phùng Ki cũng
không phải thật hoàn toàn không biết gì cả, có một số chuyện, ước chừng là
trong tiềm thức do cậu ta dung túng mà thôi.
Hiểu Phong gật gật đầu rất nhanh nói: "Cậu đã xem tin tức, đúng vậy, là
Câu lạc bộ leo núi ở trường Manh Manh, Manh Manh đang ở bên trong... Cụp, tút
tút tút..." Vệ Hiểu Phong chưa dứt lời, bên trong di động đã truyền đến âm
thanh.
Trên cửa kính xe gõ hai cái, Vệ Hiểu Phong mở cửa xe, Phương Tuấn chui vào:
"Chị em thế nào rồi?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú che kín nồng
đậm lo lắng.
Hiểu Phong sờ sờ đầu của cậu: "Vừa rồi không phải đã nói chị của em là yêu
tinh, sao lúc này lại lo lắng, yên tâm đi! Không có việc gì, Phùng Ki ở bên
kia." Phương Tuấn nhẹ nhàng thở ra gật gật đầu, nhảy xuống xe, vẫy vẫy
tay, chạy đi vào.
Vệ Hiểu Phong không khỏi có chút thất thần, Phương Tuấn nhỏ hơn Manh Manh sáu
tuổi, năm nay mới mười ba, cũng đã là thiếu niên, cũng giống như chị của cậu ta,
thừa kế dung mạo của mợ rất nhiều, hình dáng góc cạnh lại cực kỳ giống cậu, là
cháu đích tôn của Phương
gia, giáo dục cũng nghiêm khắc hơn rất nhiều so với Manh Manh, đây là trọng
trách mà con trai Phương gia phải gánh vác, Phương Tuấn thực vĩ đại, có được sự
trầm ổn không hợp với số tuổi.
Manh Manh thường xuyên xoa đầu em trai nói: "Đúng là ông cụ non..."
Không có ai sống bừa bãi tiêu sái hơn Manh Manh, hơn nữa mọi người Phương gia
đều muốn Manh Manh bừa bãi như vậy, Phương Tuấn nho nhỏ cũng không ngoại lệ.
Vệ Hiểu Phong lái xe chạy tới Tây Giao, ra khỏi nội thành, mưa lại càng lớn
hơn, lúc đến chân núi, vừa vặn gặp đội cứu hộ cùng vài quân nhân mang theo mấy
sinh viên từ trên núi đi xuống.
Vệ Hiểu Phong ai đi qua cũng nhìn, lại không nhìn thấy Manh Manh, không khỏi có
chút sốt ruột, túm một quân nhân hỏi: "Phùng Ki đâu?" Quân nhân kia
lau nước mưa trên mặt nói: "Doanh trưởng mang theo người còn ở trong núi,
còn hai sinh viên không tìm được." "Hai sinh viên?" Vệ Hiểu Phong
giật thót trong lòng một cái.
Đi theo bên cạnh đội cứu hộ vừa xuống đến Trương Hạo nói: "Phương Manh
Manh cùng nhóm trưởng Sài Tử Hiên của chúng tôi vì đi tìm một đội viên..."
Vừa nói, vừa như có như không quét mắt về phía Lâm Thanh, ánh mắt Vệ Hiểu Phong
dừng ở trên người Lâm Thanh, trong bóng đêm, Lâm Thanh cũng thấy nét sắc bén
trong ánh mắt lạnh lẽo.
Không cần đoán, Vệ Hiểu Phong cũng biết, Lâm Thanh, anh chưa từng nghe qua,
nhưng cái tên Sài Tử Hiên đã nghe Manh Manh nhắc qua vài lần, là nhóm trưởng của Câu lạc
bộ leo núi, có vẻ có một chút ý đối với tiểu nha đầu.
Manh Manh đối với nơi hoang dã đã rất thuần thục cơ hồ trở thành bản năng, nói
không khiêm tốn thì, Manh Manh so với vận động viên leo núi chuyên nghiệp cũng
không kém cỏi chút nào, hơn nữa Manh Manh không phải cái loại ở nơi hoang dã
chọc ghẹo bạn nữ tính tình nhỏ mọn, cho nên chuyện này tương đối rõ ràng.
Lúc Hiểu Phong học đại học, cũng không phải chưa gặp gỡ qua bạn nữ tính tình
nhỏ mọn, chẳng phân biệt được trường hợp mà tranh giành tình nhân, khi đi dã
ngoại chạy thì lung tung, căn bản một chút đầu óc cũng không có.
Vệ Hiểu Phong cau mày trực tiếp hỏi: "Bọn họ mất liên lạc đã bao
lâu?" Trương Hạo bị sắc mặt lạnh thấu xương, khí thế bức người này làm
kinh sợ, lắp bắp nói: "Đến, đến bây giờ khoảng bốn tiếng ..." Lâm
Thanh liếc anh một phen, không khách khí hỏi: "Anh là ai?"
Chàng trai này tuy rằng khí thế bức người, nhưng vừa không là thành viên đội
cứu hộ cũng không phải lực lượng trợ giúp, Vệ Hiểu Phong nhìn cũng không nhìn
cô ta, càng không trả lời câu hỏi của cô ta, nói
với quân nhân bên cạnh: "Hiện tại có thể liên hệ được với Phùng Ki hay
không?"
Quân nhân kia lắc đầu: "Tín hiệu trên núi rất kém, chỉ có thể chờ doanh
trưởng chủ động liên hệ với chúng ta, trên núi mưa lớn hơn nhiều so với nơi
này, có thể trên đường núi đã có nhiều chỗ đất lở, chúng tôi là từ nơi này trực
tiếp đi lên đỉnh núi, hai sinh viên mất tích đi hướng đông là địa thế phức tạp
nhất, tất cả đều là núi sâu rừng rậm, thời tiết mưa lớn như vậy, thực có khả
năng phát sinh nguy hiểm..."
"Không có khả năng." Vệ Hiểu Phong nói như đinh đóng cột. Quân nhân
có chút ngây ngốc, vị người nhà này rõ ràng quá mức kích động, nhưng mà, thật
ra ngữ khí cũng dường như giống hệt doanh trưởng của bọn họ.
Vốn nhiệm vụ lập đội cứu hộ trợ giúp, vô luận thế nào cũng không tới phiên bọn
họ, bọn họ thuộc lực lượng thiết giáp (xe tăng), không phải dân quân tự vệ, lại
càng không là công binh, nhiệm vụ của bọn họ cũng không phải là tìm kiếm cứu
hộ, nhưng doanh trưởng của bọn họ lại chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này, mà trên
mặt đội trưởng cũng không hé răng, có chút cổ quái.
Doanh trưởng hiểu biết tình huống, mang theo vài người vào núi, đội trưởng đội
cứu hộ nói: "Thời tiết không thích hợp, cánh rừng này địa hình quá mức phức
tạp, mưa lại lớn, cũng không biết có lở đất hay không, rất nguy hiểm, vẫn là
chờ hừng đông một chút, lại tiến hành tìm kiếm mới thỏa đáng." Lại bị
doanh trưởng trực tiếp cự tuyệt, doanh trưởng ngay lúc đó ngữ khí vô cùng giống
cùng vị người nhà này.
Sấm rền cuồn cuộn tới, tia chớp cắt qua bầu trời đêm tối đen, đội trưởng đội
cứu hộ hơi có chút sầu lo hỏi Trương Hạo: "Hai sinh viên mất tích có kinh
nghiệm sinh tồn nơi hoang dã hay không?" Trương Hạo ngẩn ra một chút rồi
gật đầu: "Tử Hiên là vận động viên leo núi quốc gia, mà Phương Manh
Manh..."
Trương Hạo không khỏi nhìn về phía Vệ Hiểu Phong, nói thật, Manh Manh khiến cho
bọn họ đều mơ hồ không hiểu được như nhau, vừa vào trường đã hoàn toàn xứng
đáng là hoa hậu giảng đường, xinh đẹp sáng sủa, thành tích vĩ đại, đa tài đa
nghệ, nhưng tham gia hoạt động trường học cũng không nhiều, lại là học sinh
ngoại trú, bởi vậy, bọn họ hiểu biết cũng không nhiều, mà biểu hiện của Manh
Manh ngày hôm nay, làm anh nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Vệ Hiểu Phong lại nói: "Manh Manh từng có nhiều lần huấn luyện sinh tồn
nơi hoang dã." Đội trưởng đội cứu hộ lúc này mới gật gật đầu: "Nếu
như vậy, còn có cơ hội sống."
Trong tay quân nhân nhận được tiếng vang tít tít te te truyền đến, quân nhân đè
ống nghe điện thoại, có chút chần chờ hỏi Vệ Hiểu Phong: “Ngài là Vệ Hiểu
Phong?" Vệ Hiểu Phong cau mày gật gật đầu, quân nhân giơ bộ đàm trong tay
đưa cho anh: "Doanh trưởng muốn cùng anh nói chuyện."
Vệ Hiểu Phong vừa nhận lấy liền nói thẳng: "Phùng Ki, phải đem Manh Manh
tìm trở về cho tôi, bằng không, cậu cũng biết hậu quả..." Thanh âm Phùng
Ki có chút mơ hồ, lại có thể nghe rõ ràng: "Tôi biết, đừng nói nhảm, cậu
mang một chiếc trực thăng đến đây ngay cho tôi, tôi xuống tới bây giờ."
Không đợi Vệ Hiểu Phong hỏi vì sao, bên kia đã ngắt tín hiệu. Vệ Hiểu Phong
không khỏi cười khổ, người này quá coi trọng anh rồi! Bảo anh đem trực thăng
đến đây, nói làm là làm cho tới, nhưng mà như vậy, không phải sẽ kinh động đến
cha anh hay sao, khi Manh Manh trở về, trận trách mắng này khẳng định là tránh
không được, nhưng mà lúc này cứu mạng nhỏ của cô quan trọng hơn, dù sao, đến
lúc đó tiểu nha đầu ra sức làm nũng sẽ không sao.
Lúc Phùng Ki xuống tới, trực thăng đã ở tại chỗ đợi lệnh, Phùng Ki nói vài câu
đơn giản cùng Vệ Hiểu Phong, liền cài nút mũ sắt, ngồi lên vị trí điều khiển
của trực thăng, cánh quạt trực thăng quay mang theo gió, đem mưa to chung quanh
đều thổi tan một chút, mưa phảng phất ít đi một chút.
Có đôi khi, Vệ Hiểu Phong không thể không bội phục Phùng Ki, người này cũng
được xem là rất ưu tú, hơn nữa, Vệ Hiểu Phong chỉ thấy duy nhất một người so
với Phùng Ki còn ‘trâu’ hơn, chính là cậu của mình, cha của Manh Manh, nhưng
cậu không lái máy bay, mà Phùng Ki lại biết, không chỉ biết, hơn nữa lái tương
đối tốt, nói khác đi, ánh mắt của tiểu nha đầu thật sự không kém, chàng trai mà
cô ấy chọn, làm sao lại là nhân vật bình thường cho được.
Trực thăng vừa bay lên không, một chiếc Hummer(một loại xe địa hình) liền dừng
ở gần đó, trên xe lại nhảy xuống một nữ nhân, một thân đen tuyền trong đêm, làm
cho Vệ Hiểu Phong kinh diễm một chút.