Nhà của Trần Hiểu Kỳ ở
một thôn nhỏ dưới chân núi lớn vùng Xuyên Thiểm, mấy người bọn họ xuống xe lửa,
ngồi ô tô thêm hai giờ, sau khi xuống xe lại đi xe bò, đừng kinh ngạc, thật sự
là xe bò, con bò già vừa đi vừa dạo chơi này, đem chiếc xe lay động như là nước
sôi.
Ông lão đánh xe khoảng
sáu, bảy mươi tuổi, chỉ nói tiếng địa phương, cùng Trần Hiểu Kỳ mỗi người một
câu nhàn nhã tán gẫu, nhóm người Sài Tử Hiên dấu chấm hỏi đầy đầu, một chữ nghe
cũng không hiểu được, Manh Manh cũng chỉ hiểu tiếng được tiếng không, từng đi theo
cha đến Tứ Xuyên, nhưng Tứ Xuyên rộng lớn, cách một dãy núi, tiếng nói của hai
bên sẽ không giống nhau, huống chi bên này lại ở gần Thiểm Tây, tiếng nói nhiễm
dày đặc ngữ điệu vùng tây nam.
Trần Hiểu Kỳ quay đầu,
nhìn thấy mấy đàn anh mặt bị bụi tốc vào ho khụ khụ, Trương Hạo thậm chí ôm
ngực ho khan từng trận, không khỏi cười thầm, nhờ ông lão đánh xe đi chậm một
chút, ông lão cười cười, xe chậm lại, mọi người liền cảm thấy thư thái hơn.
Qua một cái dốc thoải
thật dài, liếc mắt nhìn thấy phía trước rộng mở trong sáng, phóng tầm mắt ra
xa, có thể thấy được từng cụm dãy núi xanh um tươi tốt, dõi mắt chỗ nào cũng
thấy tiếp theo triền núi là triền núi, xa tận ngút ngàn.
Ông lão đánh xe đột nhiên
hát lên một khúc dân ca, giọng hát to rõ theo gió núi từ từ tản đi rồi truyền
trở lại, tạo cảm giác xúc động quẩn quanh không dứt.
Ông lão hát xong, Trương
Hạo ấn nút điện thoại: "Hay quá! Mình rốt cục cũng tìm được giai điệu như
nước chảy trong lòng, tiếng ca nguyên sơ như vậy, lúc về cài làm nhạc chuông,
đảm bảo trong nháy mắt tuyệt đối giết một mảnh."
Vài người không khỏi cười
rộ lên, nhưng mà bọn họ rất nhanh liền cười không nổi, ông lão đưa bọn họ đến
chân núi liền trở về, Trần Hiểu Kỳ nói với bọn họ: "Đi qua ngọn núi này
rồi đi thêm một đoạn không xa nữa chính là thôn nhà em." Mấy người có chút
há hốc mồm.
Phan Thiệu không khỏi
cười khổ: "Còn phải leo núi sao, đàn em à, nhà em ở khuất xa như vậy, sao
lại thi đậu vào học ở trường chúng ta?" Trần Hiểu Kỳ nở nụ cười: "Cho
nên, nơi đó mười mấy năm mới có một sinh viên là em! Hiện tại đã tốt hơn nhiều,
còn có một đoạn đường như vậy để xe bò đi được, trước đây, đều là trực tiếp dựa
vào hai chân, đi theo cha qua vài ngọn núi lớn, mới có thể đến thị trấn đổi một
chuyến hàng, bán xong hàng hóa, còn phải chạy về nhà trước khi mặt trời xuống
núi, đi và về đều mang rất nhiều thứ trên lưng, qua mười mấy dặm đường núi, mọi
người không phải là vận động viên leo núi sao, khả năng chống chọi kém như
vậy!"
Manh Manh phù một tiếng
nở nụ cười, nha đầu Trần Hiểu Kỳ kia, đem mấy người bọn họ tổn hại một lần, vác
túi lên lưng nói: "Đi thôi! Trước khi trời tối mà không đến nơi, muỗi trên
núi sẽ đem chúng ta làm thức ăn."
Căn bản không có bậc
thang, cái gọi là đường núi cũng là do người trong thôn đi nhiều mà tạo thành,
cao một bước thấp một bước, cũng may mọi người có kinh nghiệm leo núi nhất
định, có thể miễn cưỡng kiên trì.
Đến đỉnh núi, xa xa liền
thấy bên trong khe núi tọa lạc mấy thôn nhỏ, khói bếp màu trắng từ sau nóc nhà
lượn lờ dâng lên, cảnh này, khiến thể xác và tinh thần mệt mỏi của mấy người
bọn họ nhất thời trở thành hư không.
Lúc đến đầu thôn, mặt
trời đã gần xuống núi, còn chưa vào thôn, liền nhìn thấy một người đàn ông
trung niên ngồi trên tảng đá lớn ở đầu thôn, hút thuốc lá, thỉnh thoảng nhìn về
phía đường.
Nhìn thấy bọn họ, người
đàn ông trung niên đứng lên, đến đón, nở nụ cười thật tươi, tạo thành nếp nhăn
trên mặt nhìn qua hàm hậu thuần phác: "Ta vừa nói dẫn vài con chó đi tìm
các cháu, may mà đến..." Người này nói tiếng phổ thông, tuy rằng mang đậm
chất giọng địa phương, cũng rất thân thiết.
Trần Hiểu Kỳ chỉ huy mấy
người bọn họ đem đồ đạc thả trên mặt đất giới thiệu: "Đây là người Trần
gia chúng tôi." Trưởng thôn đến đón hô một tiếng, một nhóm trẻ em có lớn
có nhỏ rất nhanh chạy tới, đem bao sách trên mặt đất, ôm khiêng vào thôn.
Nhà Trần Hiểu Kỳ ở thôn
đông, dựa vào một mảnh vách núi xây một tòa nhà rất lớn, ở trung tâm có năm căn
phòng, rất rộng, trong phòng đều rất thông thoáng, mấy người Sài Tử Hiên được
sắp xếp ở cùng một phòng, Manh Manh cùng Hiểu Kỳ ở phòng nhỏ phía tây, buổi tối
nằm ở trên giường, chỉ chốc lát sau Hiểu Kỳ liền say ngủ, hơi thở đều đều,
tiếng ngáy nhè nhẹ.
Manh Manh lại không ngủ
được, lăn qua lộn lại nghĩ đến Ki ca ca của cô, từ sau khi hôn anh lần trước,
Manh Manh rõ ràng cảm thấy thái độ của Ki ca ca đối với cô có chuyển biến,
trước kia anh sẽ không phòng bị cô, phải nói, hai người cùng một chỗ bất kể làm
gì đều tự nhiên, mà sau lần đó, hễ cô tới gần, Ki ca ca sẽ như vô tình đẩy cô
ra, ngủ cũng chia ra, anh ngủ ở phòng khách hoặc trên sô pha phòng khách, chính
là không ngủ cùng cô.
Manh Manh rất phiền não,
cô không muốn cả đời giống như em gái của Ki ca ca, cứ như vậy không xa không
gần, không thân không lạ, cô phải là vợ của Ki ca ca, được anh ôm vào trong
ngực, là cô gái nhỏ trong lòng anh, vì anh mà nấu canh làm cơm, vì anh sinh
dưỡng con cái.
Ước mơ này trong cô mỗi
ngày một lớn, càng ngày càng chân thật, càng ngày càng kiên định, cô của cô
nói: "Phùng Ki là chàng trai như vậy, tuy rằng tính cách mạnh mẽ, đầu óc
chỉ là một khúc gỗ, cậu ta thủy chung cho rằng con là em gái, việc này cả đời
cũng không muốn đổi, nếu muốn đổi, phải đem khúc gỗ kia trực tiếp chặt
đứt."
Manh Manh cảm thấy cô của
cô nói rất đúng, cô đã biểu hiện rõ ràng như vậy, chỉ còn chưa cởi hết ra thôi,
Ki ca ca vẫn giống như đầu gỗ không hề phản ứng, nhưng mà, Manh Manh cảm thấy
nếu chính mình thực sự cởi hết ra, không chừng còn bị Ki ca ca đẩy ra, ngày đó
cô chỉ hôn anh một chút, anh liền giống như đụng tới công tắc điện.
Manh Manh lần đầu cảm
thấy, chuyện mình muốn bắt Ki ca ca, hoàn toàn không đơn giản như cô tưởng, Ki
ca ca truyền thống bảo thủ, quả thực giống như đồ cổ được đào ra từ trong mộ
cổ.
Manh Manh hầm hừ ngồi
dậy, cẩn thận xuống giường, mang giày, cầm di động ra cửa, đứng ở bên cạnh
phòng, bấm số điện thoại của Ki ca ca, y như dự kiến, bên kia truyền đến âm
thanh máy đã khóa, với việc Ki ca ca đi nơi nào diễn tập, cô căn bản không hỏi,
đây là bí mật quân sự, cô hỏi cũng vô dụng, anh là quân nhân.
"Manh Manh..."
Phía sau truyền đến thanh âm của Sài Tử Hiên, Manh Manh quay đầu, Sài Tử Hiên
mặc áo thun, quần đùi đứng ở không xa phía sau cô, ánh trăng dừng trên người
anh, đem bóng dáng của anh kéo dài trên mặt đất, có loại anh tuấn không giống
bình thường, trên người anh ăn mặc đơn giản như vậy, vẫn rất xuất sắc, Manh Manh
có chút thưởng thức nhìn anh.
Tóc dài rối tung của cô
thả xuống, rơi trước ngực, gió núi thổi vào áo thun dài rộng của cô, hiện ra
lưng áo thon gầy, hai tay giống như nắm chặt, khuôn mặt nho nhỏ trong suốt, da
thịt trong sáng, cặp mắt kia sáng trong như ánh ngọc, làm cho màn đêm hư ảo
này, nhất thời trở nên chân thật, đây là cảm giác của Sài Tử Hiên.
Manh Manh trừng mắt nhìn:
"Đàn anh cũng ngủ không được sao, không bằng chúng ta đi qua bên kia ngồi
xuống." Cô đưa tay chỉ chỉ góc tường sau vách đá, bên kia vươn ra một tảng
đá to, giống như một cái bàn đá thiên nhiên.
Sài Tử Hiên gật đầu, ánh
mắt lóe lóe, bảo cô đợi một lát, đi vào lấy một cái bình nhỏ ra, nhíu mày nói:
"Ánh trăng như vậy, không một phen ngắm trăng uống rượu, thực có lỗi với
bản thân."
Manh Manh không khỏi cười
ra tiếng, lần đầu phát hiện, Sài Tử Hiên thực rất đáng yêu, đẹp trai, lý trí,
lại tiêu sái không kềm chế được, nam sinh như vậy thực không dễ gặp, ở cùng một
chỗ với nam sinh như vậy, thoải mái mà sung sướng.
Hai người đi đến vách
núi, ngồi xếp bằng trên tảng đá, Sài Tử Hiên đem hai cái chén nhỏ để xuống, rót
hai chén rượu, rượu là do cha Hiểu Kỳ ủ từ trái cây dại trên núi cùng với nước
suối, có hơi chát, nhưng cũng có vị mát lạnh, Manh Manh rất thích, ít nhất so
với rượu đỏ có giá trên trời, Manh Manh thấy dễ uống hơn.
Tư thái cái miệng nhỏ của
cô uống rượu, khiến Sài Tử Hiên say mê, Manh Manh gia giáo tốt, nhất cử nhất
động của cô đều biểu hiện ra điều này tương đối rõ ràng, giống như cha anh từng
nói qua, cái gọi là quý tộc, không phải dựa vào gia sản mà xét, cũng không phải
năm ngày mười bữa là có thể dưỡng thành, đó là một loại khí chất tích lũy lắng
đọng, thấm ở trong xương.
Nhìn Manh Manh uống rượu,
Sài Tử Hiên không tự giác nghĩ đến những lời cha anh đã nói, trên người Manh
Manh có loại khí chất này, một cách tự nhiên cùng bẩm sinh mà có.
Manh Manh buông chén rượu
nghiêng đầu nhìn anh trêu chọc: "Đàn anh à, hiếm khi được nâng cốc ngắm
trăng, anh ngơ ngác nhìn em như vậy, rất hại phong cảnh nha." Khuôn mặt
tuấn tú của Sài Tử Hiên có chút hồng, ngẩng đầu nhìn cô nói: "Manh Manh,
sao em lại học ngành báo chí, với khả năng âm nhạc của em, học âm nhạc khẳng
định có thể vô cùng tỏa sáng."
Manh Manh nở nụ cười, lời
này cô đã nghe qua rất nhiều lần: "Âm nhạc chỉ là hứng thú của em, kỳ
thật, lúc trước em muốn gia nhập quân đội ..." Sài Tử Hiên âm thầm gật
đầu, việc này anh tin, trên người Manh Manh có một loại hiên ngang quả cảm của
quân nhân, thực mê người.
Bình thường Manh Manh
luôn mang theo khoảng cách như có như không, loại khoảng cách này không cảm
thấy rõ ràng, lại giống như ngăn cách bọn họ, khiến Sài Tử Hiên muốn tiếp cận
lại lực bất tòng tâm, tối nay Manh Manh không như vậy, hay là bởi vì nhiễm ánh
trăng choáng váng này, cái ngăn cách vắt ngang hai người giống như biến mất,
bọn họ gần như vậy, gần đến nỗi Sài Tử Hiên thậm chí có thể ngửi được hương vị
thản nhiên trên người cô, giống mùi hoa không biết tên, trộn lẫn với hương rượu
mát lạnh thấm vào ruột gan.
Hai người sau đó nói gì,
Sài Tử Hiên không thể nào nhớ rõ, nhưng, Sài Tử Hiên đại khái cả đời đều sẽ
không quên một đêm này, đêm Manh Manh mang hương vị mát lạnh khiến tim anh đập
hỗn loạn.
Nhưng vào ngày hôm sau,
thời điểm anh tỉnh lại, Manh Manh đã đi rồi, Trần Hiểu Kỳ nói, nửa đêm Manh
Manh nhận điện thoại, trời vừa sáng liền đi, nói là trong nhà xảy ra chuyện,
phải đi ngay.
Sài Tử Hiên vội la lên:
"Sao lại không nói với anh, anh sẽ đưa cô ấy về, đường núi thế này, một cô
gái..." Trần Hiểu Kỳ cười nói: "Anh yên tâm đi! Manh Manh nói cha cô
ấy đóng quân ở Xuyên Thiểm, từ nơi này đi qua không xa, hơn nữa có người đến
đón."
Trần Hiểu Kỳ nhớ lại, nửa
đêm Manh Manh nhận được điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sắp khóc, Trần
Hiểu Kỳ nhìn thấy đau lòng không chịu được, chưa từng thấy Manh Manh như vậy,
tuy rằng mang gương mặt xinh đẹp, nhưng Manh Manh cho tới bây giờ chưa hề yếu
đuối, đêm qua giống như trời sập xuống, không phải Trần Hiểu Kỳ không sống chết
ngăn cản cô, nhưng lúc ấy cô phải đi.
Trần
Hiểu Kỳ biết không rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe được, hình như là anh của Manh Manh
bị thương, rất nghiêm trọng, tình huống cụ thể không rõ ràng lắm, nhưng mà Trần
Hiểu Kỳ bỗng nhiên nhớ tới, khi Manh Manh điền thông tin gia đình hình như chỉ
có một em trai, không có anh trai!